Một tràng đại chiến này khiến thiên địa thảm hại không chịu nổi, hỗn độn khí bị đánh tan, không thể thừa nhận được lực đạo đáng sợ bực này.
Về phần dãy núi kia đã lập tưng băng toái khi Diệp Phàm bay lên, hóa thành bột phấn, không lưu lại bất cứ thứ gì.
– Diệp Phàm, ngươi đền mạng cho đệ đệ của ta!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tào Lâm vặn vẹo gào lên. Nàng là chị ruột của Tào Thanh, lần trước cùng tự mình đi mẫu hạm tới nhưng cuối cùng tổn thất thảm trọng mà về.
Diệp Phàm không nói lời nào, trực tiếp biến mất, dùng bí phát Thiên Đình và Khi Thiên trận văn, tiềm hành về phía trước.
Khi đã tới gần, hắn huy động nắm tay màu vàng, mạnh mẽ đánh lên màn hào quang bảo vệ thân tàu, phát ra âm thanh rung trời. Đáng tiếc lực đạo của hắn khoách tán ra như sóng nước, không thể công phá được.
Trên thân mẫu hạm này bố trí trận văn dày đặc, đan xen quang hoa không thể phá giải, bằng không cũng không được xưng là mẫu hạm cường đại.
Từng đạo chùm sáng đan xen vào nhau, cả bầu trời lóe lên ánh sáng đủ màu, các loại thần mang bắn ra, thoạt nhìn rất đẹp mắt nhưng đạo nào cùng ẩn chứa lực công kích có tính hủy diệt.
Diệp Phàm rút lui, không ngừng biến hóa phương vị, kịch liệt đối kháng.
Ba chiếc mẫu hạm phong tỏa mọi hướng, màn hào quang phong ngự buông xuống, chống đỡ tất cả công kích của Diệp Phàm. Mà bên cạnh chúng còn có vô số chiến hạm, không ngừng công kích về phía hắn.
Diệp Phàm không muốn bị giằng co, tế ra trận bàn, muốn chạy trốn. Nhưng ba mẫu hạm lập tức phát hiện ra ý đồ của hắn, liền phát ra ức vạn đạo ánh sáng, cắt nát hư không.
Thủ đoạn này đơn giản mà hừu hiệu, hoàn toàn dùng bạo lực phá pháp cắt năng lượng không gian thành vô số mảnh khiến Diệp Phàm không thể vượt qua hư không.
– Tên khổ tu sĩ Vực ngoại này chết chắc rồi! Trả mạng cho cháu ta đây!
Một người trung niên hét lớn, gia tăng công kích của mẫu hạm.
– Ta muốn dùng máu của ngươi huyết tế đệ đệ ta! Nghiền nát xương cốt ngươi
rải lên phần mộ nó!
Tào Lâm cùng gào lên, đầy sự oán độc và hận thù.
Thần sắc Diệp Phàm không đổi, không ngừng công kích, muốn phá vỡ phong tỏa nhưng vô cùng khó khăn.
Tê Vân âm trâm nói:
– Xem ra hắn không thoát được rồi, hôm nay nhất định sẽ ngã xuống nơi này! Chúng ta cũng xuất tí lực, dù sao cũng phải chiếm được phần thưởng kia! Đó chính là khoáng vật thần tính, không thể để tiểu tử này còn sống rời đi được!
Một chiếc mẫu hạm nổi lên, gia nhập vào trong chiến trường, bốn phía đều bị phong tỏa, tình thế Diệp Phàm càng thêm nguy cấp, hoàn toàn lâm vào tuyệt địa.
– Là mẫu hạm Tề gia!
Thần sắc Diệp Phàm trở nên băng lạnh.
– Tên khổ tu sĩ từ Vực ngoại ngươi nếu nguyện ý gia nhập chúng ta, có lẽ chúng ta sẽ có biện pháp cứu ngươi đi!
Bỗng nhiên có người ở trong bóng tối truyền âm, ở xa xa xuất hiện một Cổ Thánh cơ giáp, đang ở giữa hư không quan chiến.
– Ngươi là ai, có điều kiện gì?
Diệp Phàm hỏi.
– Ta tới từ một tổ chức gọi là Thần, có thế gia nhập đều là những cường giả tuyệt thế, thường đi Vực ngoại tìm kiếm quáng vật thần tính, cần một khổ tu sĩ như ngươi!
Từ trong cơ giáp kia truyền tới thần niệm.
– Nếu muốn ta gia nhập, cùng phải để ta nhìn thấy thực lực của các ngươi! Trước bắn nổ một mẫu hạm rồi nói!
Diệp Phàm đáp lại.
– Yêu cầu của ngươi thật thái quá! Ta đã liên hệ với một Thần khác, hắn nói phải thử nghiệm ngươi một phen! Phải có biểu hiện kinh diễm mới đáng giá cho chúng ta ra tay!
Từ trong bộ cơ giáp truyền ra hồi đáp.
Thần sắc Diệp Phàm lạnh lùng, không thèm ngó ngàng tới vị “Thần” này nữa!
Tình huống hiện tại rất nguy cấp, không thể thay đổi thì hắn hơn phân nửa sẽ phải bỏ mạng. Bốn chiếc mẫu hạm áp súc không gian, dù hắn có bí thuật ẩn nặc của Thiên Đình và Khi Thiên trận văn nhưng cũng khó có thể đối phó được.
Thần quang ngũ sắc lóe lên, năm thanh bảo kiếm phá vỡ một tảng lớn quầng sáng nhưng lại khép lại quá nhanh, hắn không thể lao ra ngoài.
Ầm ầm!
Thiên địa băng khai, Diệp Phàm dùng Lục Đạo Luân Hồi Quyền đánh ra, cũng phá nát quầng sáng, lao về phía trước mười dặm nhưng cuối cùng lại bị màn hào quang phục hồi kéo về.
– Biểu hiện của ngươi thật kinh nhân, có tư cách gia nhập Thần, nhưng chúng ta muốn nhìn thêm tiềm lực của ngươi! Nếu đủ kinh diễm thì ngươi có thể trở thành một thành viên trung tâm của chúng ta!
Tên Thần kia lại truyền âm.
Một mình độc đấu bốn chiếc mẫu hạm, đối với một gã trảm đạo mà nói thì chẳng khác gì thần thoại, có thể xưng là thần tích. Nếu thành công thì tổ chức thần bí này cũng sẽ tán thành.
Trong lòng Diệp Phàm cười lạnh, bất luận như thế nào đều phải dựa vào chính mình, đối phương không hề viện thủ, phải chăng là muốn nhận biết hết tất cả chiêu bài của hắn! Nếu như vậy thì quả thật không đáng tin cậy!
– Phá cho ta!
Diệp Phàm toàn lực vận chuyển bí quyết chữ Binh, coi cả chiếc mẫu hạm và một mảnh chiến hạm rậm rạp phía sau thành một thể, tận lực tiến hành khống chế, muốn phá tan tầng phong tỏa.
Ầm!
Bầu trời rung động, đoàn chiến hạm run rẩy, quầng sáng không thể công phá kia cũng phập phồng.
Mọi người đều ngây ra! Đây là lực lượng khủng bố bực nào, cách xa nhau như vậy, nắm trong tay một mẫu hạm vô địch, có thể so với việc nhấc bổng cả một Sinh Mệnh cổ Tinh lên.
Bởi vì nơi này có dấu vết đại đạo vô thượng, mỗi lũ đều có thể cấm cố càn khôn, ai có thể hám động?!
Diệp Phàm làm được khiến cho Thần ở xa xa cũng bị dọa phải nhảy dựng lên, lẩm bẩm:
– Không ngờ hắn làm được như vậy! Đúng là đủ tiềm lực để trở thành thành viên trung tâm rồi!
về phần đám người Tào Lâm, Tề Vân thì ai cũng há hốc mồm miệng, cả người như ngây ra.
– Hắn… là người sao?!
– Tên khổ tu sĩ này làm sao mà tu luyện được như vậy, đúng là quá dọa người!
Rất nhiều người líu lưỡi, không biết phải nghĩ gì cho phải.
Ầm ầm!
Trong miệng Diệp Phàm tràn đầy máu, điều hắn vừa làm quá khó khăn, dù cường đại như hắn nhưng cũng không thể kéo dài được.
Hư không vô hình bị cầm cố, quầng sáng cách tuyệt hết thảy nhưng vẫn bị hắn mạnh mẽ dời đi. Một ít chiến hạm mất đi cân bằng, va chạm vào nhau, phát ra ánh sáng chói mắt, không ngừng nổ tung.
Diệp Phàm khiến tầng phong tỏa bị sơ hở, trả giá bằng việc trong miệng phun máu. Hắn lập tức theo chỗ sơ hở lao nhanh ra ngoài.
– Thật cường đại! Như vậy mà vẫn có thể chạy thoát, thật không thể tưởng tượng được!
Có rất nhiều thế lực đang quan chiến, nhìn thấy một màn này đều vô cùng rung động.
– Người vừa rồi là ai!? Dường như là một Thần của tổ chức cực kỳ đáng sợ ở chủ tinh Vĩnh Hằng! Trời ạ, không phải khổ tu sĩ này được Thần coi trọng rồi chứ?!
Diệp Phàm từ trong thể bao vây của bốn mẫu hạm lao ra, đối với nhiều người mà nói đúng là một loại thần tích.
– Không được để cho hắn chạy mất! Người này rất đáng sợ, tiềm lực vô biên, nếu chạy thoát thì tương lai sẽ có đại họa!
Tề Vân quát lớn, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi.
Người của Tào gia còn chưa truy kích hắn đã ra lệnh mẫu hạm của Tề gia xuất phát, còn tích cực hơn cả người của chủ tinh Vĩnh Hằng, bởi vì trong lòng hắn đã có chút sợ hãi.
– Không sai, giết hắn, tuyệt không để hắn chạy thoát được!
Tào Lâm cũng hét lớn, ra lệnh cho ba mẫu hạm trẩn trương truy đuổi/
Nhưng bọn hắn sao có thể đuổi kịp được, Diệp Phàm thoát khỏi nguy hiểm, lập tức tiến nhập vực môn, vượt qua hư không mà chạy.
– Tên khổ tu sĩ này thật cường đại, có tư cách gia nhập Thần!
Hai thần tới từ chủ tinh Vĩnh Hằng đều cảm thán, đưa ra phán đoán như vậy!
Diệp Phàm dù hộc máu nhưng với thể chất kinh người của hắn, một lát sau đã khôi phục lại, nguyên khí không bị tổn hao.
Ngay tối hôm đó, hắn một mình tiến nhập Tề gia, dùng bí thuật Thiên Đình và Khi Thiên trận văn để che dấu khí tức, như một u linh đi lên một tòa thần đảo trống không.
Các loại thánh ngân và thần văn nơi này có thể phòng ngự Cổ Thánh, hắn đạp bí quyết chữ Hành, bình yên xâm nhập, vô thanh vô tức.
– Người này thật cường đại, ở trong hàng ngũ khổ tu sĩ cũng là nhân vật vô địch, thành tựu trong tương lai chắc rằng có thể theo bước Thần minh cổ đại! Nhất định phải tìm cho ta, không diệt trừ hắn thì ta đúng là không thể yên tâm được!
Trên thần đảo, sắc mặt Tề Vân rất khó coi. Lần này Diệp Phàm chạy thoát khiến trong lòng hắn vô cùng không yên. Hắn tận mắt nhìn thấy sự đáng sợ của đối phương, càng cảm thấy không giải quyết Diệp Phàm thì sẽ không còn tương lai nữa.
Hắn triệu tập một đám bộ hạ cường đại, đang thương nghị cách tìm ra Diệp Phàm, quyết tâm phải diệt sát hắn.
– Không cần tìm nữa! Ta tự mình tới đây rồi!
Diệp Phàm đạp ánh trăng mà tới, thần sắc lạnh lùng, từng bước đi tới, thoạt nhìn như thần linh.
– Ngươi…
Tề Vân giật mình, không nghĩ rằng hắn lại lớn mật như vậy, dám xông thẳng vào cấm địa Tề tộc. Nên biết rằng nơi này có thể phòng thủ được cả Cổ Thánh.
Lập tức có kẻ lao đi, muốn triệu tập nhân thủ, muốn huy động lực lượng Tiên Vũ Tề tộc kích sát Diệp Phàm.
– Một kẻ cũng đừng hòng thoát đi!
Diệp Phàm một bước, rời xa cả trăm trượng, khẽ điểm lên bầu trời. Hai kẻ vừa lao lên liền bị chặt đứt đầu, máu chảy đầm đìa, rơi ngay xuống đất. Trăng sáng chiếu rọi tinh không, thần quang tứ xạ, Diệp Phàm đạp ánh trăng mà tới, như một sát thần, leo lên một tòa thần đảo của Tề gia, ngoại giới không người biết được.
Hai cái đầu bị hắn chặt văng lông lốc trên mặt đát, khiến cả đám người rất sợ hãi, da đầu lạnh lẽo, không ai dám tùy tiện hành động.
– Tên khổ tu sĩ từ Vực ngoại ngươi muốn làm gì?! Nơi này là Tiên Vũ Tề tộc, ngươi không nên xằng bậy!
Một kẻ lớn tiếng quát hỏi, quan hệ với Tề Vân cùng không đơn giản.
– Làm gì sao?! Đã biết còn cố hỏi!?
Diệp Phàm đạp lên ánh trăng, mỗi bước tiến xa ngàn trượng, ngay lập tức lướt tới, một quyền đánh hắn nát bấy, máu huyết văng tung tóe.
Hắn là vì giết chóc mà tới, muốn tính sổ với Tề Vân, không có gì phải nói nhiều.
Một lạo già tiến lên nói:
– Thiếu niên họ Diệp, ta nghe nói ngươi có giao tình không tồi với viên minh châu của tộc ta, mà Tề Khôn đại ca rất thưởng thức ngươi, ngươi làm thế này sẽ phá hỏng quan hệ, dẫn phát hậu quả rất nghiêm trọng.
– Các ngươi nói vậy mà không biết xấu hổ sao?! Là ai dùng mẫu hạm hợp lực Tào gia vây giết ta?! Ta cứu Tề Manh, các ngươi lại đối xử với ta như vậy sao?!
Thanh âm Diệp Phàm lạnh lùng.
Hắn đạp chân xuống, thiếu chút nữa khiến hòn đảo này suýt sụp đổ, trên mặt đất xuất hiện từng đạo vết rách thật lớn, trực tiếp đá văng người này đi ra xa, hóa thành một mảnh tro tàn giữa hư không.
– Chuyện gì cũng phải từ từ, Tiên Vũ Tề tộc ta không có ác ý, Tề Khôn đại ca đã sớm nói muốn mời ngươi làm một Khách khanh của tộc ta!
– Nhưng trên thực tế lại là các ngươi muốn giết ta!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm đám người này.
Người trung niên tiếp tục nói:
– Chỉ là… Nói tóm lại, Tiên Vù Te tộc chúng ta nguyện giao hảo với ngươi! Chuyện hôm nay cũng chỉ là do một số người cá biệt gây nên, chuyện gì cùng nên từ từ thương lượng.
– Nếu là thương lượng ta cũng không tới nơi này mà trực tiếp đi gặp Tề Khôn rồi! Nơi này cũng xứng để ta tới chơi sao?!
Diệp Phàm mỉa mai.