Liên quân viễn chinh của Vương tộc thái cổ rất được mọi người kỳ vọng, tuy rằng mang tính chất dò đường nhưng một khi thăm dò, rất có thể sẽ mang tới cho bọn họ một hồi đại kỳ ngộ.
Tiến hóa dịch mạnh nhất khiến mọi người như phát cuồng, ai cũng đang chờ đợi tin tức được truyền lại, qua đó sẽ phát động đại quân mạnh mẽ hơn.
Thiên Chi Thôn những ngày này lại rất yên lặng, ngay cả đại hắc cẩu cũng đi bế quan, tẩy luyện thân thể, tiến hành đột phá.
Từ giai đoạn thứ nhất, thứ hai, thứ ba, Tiến hóa dịch lần lượt thành công luyện ra, những nhân vật trọng yếu của Thiên Đình bắt đầu bế quan, không còn mấy người ở lại.
Sát Thánh vẫn sừng sững bất động như tượng đá, ngồi dưới gốc cổ thụ, thủ hộ Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.
Ngoài ra, Diệp Phàm cũng rất tự do, hắn chờ đợi Tiến hóa dịch giai đoạn thứ tư, ba giai đoạn đầu không có hiệu quả với hắn, không thể khiến hắn thăng cấp được.
Mấy ngày này, hắn luôn ngồi xem tự nhiên đại đạo, nghiên cứu kinh nghĩa của quyển kinh thư, cảm thụ sâu sắc sự gian khổ để trở thành Thánh nhân!
Bước qua một cửa này, phá kén thành điệp!
Nhưng, muốn từ một con trùng hóa thành con bướm xinh đẹp thì nói dễ hơn làm, từ xưa tới nay, không biết có bao nhiêu người không thể qua được một cửa này.
Xưa nay có ức vạn tu sĩ không phải là hóa điệp mà chết trong kén của mình, không thể phá quan.
Diệp Phàm nghiên cứu thật lâu, chờ đợi Tiến hóa dịch giai đoạn thứ tư, chỉ cần thành công tinh luyện, hắn lại tiến thêm một bước, đủ chiến lại Thánh nhân!
Mọi người trong Thiên Chi Thôn còn có một người không dùng Tiến hóa dịch, đó chính là Diệp Đồng. Hắn sắp trảm đạo, hết thảy phải dựa vào chính bản thân hắn.
– Sư phụ, ta tính ra ngoài một chuyến, tìm kiếm cơ hội đột phá gông cùm xiềng xích!
Diệp Đồng tính toán đi du lịch thiên hạ, tìm cơ hội đột phá.
– Uhm, đi đi!
Diệp Phàm gật đầu.
– Sư huynh, ta đi cũng huynh! Tuyệt đại song kiêu chúng ta cũng ra, tứ hải giai phục!
Tiểu quang đầu Hòa Hoa nói. Người nhỏ gan lớn, hắn là đứa thích tự do, liên tục chạy khắp nơi này tới nơi khác.
– Chăm chỉ tu luyện đi!
Diệp Phàm đánh hắn văng đi.
Khí cơ Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh tường hòa, mấy tháng qua vẫn bao bọc trong tiên vụ, càng ngày càng bất phàm, tiến hành chế thuốc, cộng minh với đại đạo. Việc này đối với nó cũng rất có lợi.
Tiên quang dâng lên, các loại trật tự thần liên bắn ra bốn phía, bụi trần khó có thể nhiễm vào. Toàn thân nó khắc đầy phù văn, là những đạo ngân phức tạp khó hiểu.
Diệp Phàm nhìn thoáng qua chiếc đỉnh của mình, tâm thần không minh, lại nhắm mắt tìm hiểu đại đạo tự nhiên.
Ngoại giới, các tộc đều đang chờ mong, hy vọng nhận được tin tốt từ chủ tinh Vĩnh Hằng truyền lại. Tiến hóa dịch rất trọng yếu khiến bọn họ vô cũng khát khao.
Mấy ngày nay, phong ba cũng giảm đi một ít, việc tranh đoạt khoáng vật thần tính cũng chùng xuống vì không ai nguyện ý lấy ra giao dịch.
Diệp Đồng hóa thành một thanh niên bình thường, một đường khổ hạnh, tiến nhập Trung Châu. Hắn luôn tự hỏi bản tâm đang thiếu cái gì, hắn luôn suy nghĩ làm thế nào mới có thể đột phá.
Một đường này, hắn quên đi hết thảy, không nghĩ điều gì, trong lòng chỉ có hai chữ trảm đạo.
Mãi tới sau đó, hắn nghĩ tới sự đau khổ khi còn nhỏ, tới Thái Dương Thần tộc bị người ta diệt tộc, nghĩ tới lão bộc trung thành vì cứu hắn mà chết…
Cuối cùng, hắn nghĩ tới Diệp Phàm. Người sư phụ này cứu hắn, truyền cho hắn pháp môn, điểm khai Tiên Thai của hắn, khiến áo nghĩa Thái Dương Chân Kinh của tổ tiên tự hiện trong lòng.
Hắn có được một bộ Thái Dương Chân Kinh trọn vẹn!
Đây là bí mật lưu truyền trong máu của tổ tiên tộc hắn, dù kinh văn sớm thất truyền, chỉ cần huyết mạch Thái Dương Thánh Hoàng thức tỉnh thì sẽ tự động hiện
– Trảm đạo, chém hết chấp niệm, phá hết căn cứ!
Diệp Đồng hành tẩu không mục đích, một mình cô linh. Trong khi hết sức trảm đạo này, hắn nghĩ tới thảm cảnh bị Kim Ô tộc đuổi giết khi còn ở Tử Vi Tinh.
– Cha, mẹ…
Trong lòng hắn nén đau, những hình ảnh khi còn nhỏ hiện lên. Nhiều năm qua hắn luôn phong bể, không muốn đối mặt. Nhưng hôm nay, vì trảm đạo, những gì thống khổ nhất, những vết sẹo lòng sâu kín nhất cũng đang bung ra.
– Tỷ tỷ, ta nhớ tỷ…
Bóng hình tỷ tỷ hiện ra, Diệp Đồng hai mắt rưng rưng, không kìm nổi kêu lớn.
Hắn có một tỷ tỷ, trong tình trạng nguy hiểm đó đã quên mình cứu hắn, toàn thân là máu, còn tươi cười với hắn, bảo hắn phải sống thật tốt.
Đó chính là một cô gái có thiên phú phi phàm, là kỳ tài ngút trời nhưng còn nhỏ, vẫn chưa trường thành.
– Đệ phải ngoan đó!
Bên tai Diệp Đồng vẫn còn quanh quẩn âm thanh của tỷ tỷ, cô gái trước khi chết vẫn nhẹ nhàng nói với hắn những lời đó, huyết đổ, lệ rơi, nét cười chua xót, bảo hắn nhất định phải sống, phải trưởng thành!
– Tỷ tỷ… Ta sẽ sống tốt…
Hai mắt Diệp Đồng chực trào lệ, đưa tay lên, vuốt ve phía trước, như muốn chạm vào khuôn mặt non nớt đầy quan tâm kia. Nàng như đang cười, lại trào ra hai dòng lệ, như vẫn ở căn nhà lúc trước, bảo hắn phải kiên cường…
Kim Ô gào thét, từng đạo kim quang xẹt qua trời cao, phá nát cung điện, không ngừng đuổi giết…
Đã chết, đều chết hết…
Máu huyết thê lương, từng sinh mệnh điêu linh, từng thân nhân đổ gục, muốn nắm lấy cũng không được, đều vì hắn mà ngà xuống, muốn tranh thủ cho hắn một sinh lộ.
Diệp Đồng khóc…
Tuy đã trôi qua nhiều năm nhưng tràng giết chóc năm đó vẫn hiện rõ trong mắt khiến nội tâm hắn như bị cào xé.
Trảo đạo là một trong những cánh cửa tàn khốc nhất, hết thảy đều đã tái hiện, hết thảy rồi lại trôi qua.
Nhiều năm qua, Diệp Phàm cứu hắn, vẫn chưa thể hoàn toàn cứu vớt nội tâm non nớt. Hài đồng còn nhỏ kia vẫn bị hắn chôn sâu trong đáy lòng.
Ngày nay, vết sẹo bung ra, đứa nhỏ lại xuất hiện.
Một đứa bé đáng thương cô đơn bước về phía trước, không tin bất luận kẻ nào, luôn nơm nớp lo sợ, chỉ dám làm bạn với chim chóc muông thú trong rừng, đôi mắt to mang theo nước mắt, ngửa đầu hỏi một con chim nhỏ.
Vĩnh viễn là bao xa? Cha nói vĩnh viễn yên lặng bảo hộ ta! Tương lai là ở lúc nào? Tỷ tỷ nói tương lai nàng sẽ xuất hiện, còn có thể tới gặp ta!
– Ta biết bọn họ sẽ không xuất hiện nữa, cũng như Khương bá bá, vì bảo hộ ta mà mãi mãi mất đi…
Những điều này đều là trí nhớ của một đứa nhỏ năm, sáu tuổi, lúc này xé rách nội tâm Diệp Đồng, khiến hắn không kìm nổi phải hét lớn.
Diệp Đồng rất thống khố, hắn bước lên con đường trảm đạo mà thân tình đau khổ nhớ lại. Đây chỉ là một bộ phận của trảm đạo đã khiến hắn khó có thể chịu đựng nổi.
Bởi vì đây là nỗi đau lớn khi hắn còn nhỏ, tạo ra một vết thương không thể xóa nhòa.
Hắn là một người trọng tình nghĩa, không kìm được, không quên được, một lần nữa đối mặt chỉ có máu chảy đầm đìa…
– Sư phụ trảm đạo như thế nào?! Khi người trở về vừa lúc biết được tin dữ rằng song thân đã mất, cũng đau đớn vô cũng nhưng người lại không nói một điều gì..
– Ta phải kiên trì! Sư phụ từng nói, thương cũng tốt, bi cũng tốt, đổ máu rơi lệ chỉ tự mình biết! Không cần phải la lớn, không cần để cả thế gian này biết! Con đường của tu sĩ là đau khổ, là một mình gặm nhấm sự cô độc và tịch mịch, là thường thức sự chua xót mới có thể bước càng cao! Chừng này chưa là gì cả!
– Sư phụ ngay cả đại đạo cũng nghịch trảm, chừng này đáng gì! Ta muốn đối mặt, ta muốn nhìn thẳng, sớm muộn gì ta cũng sẽ quay lại Tử Vi Tinh, tới tảo mộ cho phần mộ hoang vắng của tỷ tỷ…
Hai mắt Diệp Đồng càng lúc càng kiên nghị, bước ra từ chính thế giới đau khổ của mình, cũng đứa nhỏ trong lòng mình đi tới.
Thân thể hắn đang nở rộ hào quang, như một vầng mặt trời giữa hư không, từng bước từng bước đi tới, toàn thân bao bọc trong ánh lửa hừng hực, biến thành một Thái Dương Thần!
– Đạo của ta, con đường của ta, không đi theo quỳ tích của sư phụ, phải siêu thoát kinh văn tổ tiên, không chịu ước thúc của tiền nhân!
Hai mắt Diệp Đồng càng lúc càng rực rỡ, kiên định cất bước, từ trong hoang dã dâng lên, càng lúc càng cao xa.
– Ta tu chính là Thái Dương Chân Kinh! Xưa nay chưa từng có hai người chứng đạo cũng một con đường, vì thoát khỏi nó, chỉ có thể bắt lấy ngọn nguồn!
Diệp Đồng tế ra trận thai bàn cờ, rảo bước tiến vào vực môn, nhằm vào phía mặt trời, muốn chém ra đạo không giống người thường của bản thân, leo lên tới tuyệt đinh!
Khi hắn hiện ra, hỏa tinh vô tận đang bay múa, ngọn lửa đang thiêu đốt bừng bừng. Đây là một thế giới lửa!
Diệp Đồng tới gần mặt trời, ánh quang hừng hực, nhiệt độ đáng sợ đủ hủy diệt hết thảy trên thế gian. Mà hắn tu Thái Dương Chân Kinh, toàn thân tắm trong biển lửa cũng bất hủ bất diệt.
Hắn muốn tiến vào mặt trời, chém ra con đường của mình. Nếu hắn bị người ngoài biết được nhất định sẽ cho rằng hắn bị điên, rất nhiều Cổ Thánh cũng không dám làm!
– Ồ, thật kinh người, mặt trời của Bắc Đẩu Tinh Vực có ấn ký Đại đế Cổ! Một con Kim Ô đang tung cánh, bay tới gần mặt trời.
– Mau nhìn, trong mặt trời có mấy miếng lá màu vàng, như là phiến lá Phù Tang Thần Thụ, có khắc lạc ấn Đại đế Cổ, trường tồn xa xưa, khó có thể ma diệt!
Một con Kim Ô khác cả kinh kêu lớn.
Diệp Phàm sau khi trở về, từng hỏi Sát Thánh, biết được có hai Kim Ô đi tới Bắc Đẩu, lúc đó cũng rất giật mình.
Bậi vì đây là hai vị Cổ Thánh, đến từ một nơi tên là Hỏa Tang cổ Tinh, nơi đó là thế giới Kim Ô. Thiên tài Đại Nghệ chính là bị Chuẩn đế ở nơi đó giết chết.
Hai con Kim Ô này tới từ Hỏa Tang Tinh chỉ là tới đây dò đường. Sau khi xuất hiện ở Trung Châu, chúng nằm về phía mặt trời để thăm dò cổ tích.
– Ồ, nơi đây có một tiểu tử! Hóa ra là Chí Dương Thể bẩm sinh, so với hỏa thể của Kim Ô tộc ta càng thêm đáng sợ!
– Thái Dương chí tinh quán thể, thanh tẩy thân thể hắn, không chút thương tổn. Sinh cơ của hắn thật mạnh, có thể sánh bằng Đại đế Cổ của tộc ta khi còn nhỏ!
Hai Kim Ô phát hiện ra Diệp Đồng đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Rồi sau đó, bọn họ phát hiện Diệp Đồng sắp trảm đạo, cô độc ra đi, muốn tiến vào mặt trời, tiến về phía mấy chiếc lá vàng kia.
Xoát!
Hai Kim Ô hiện thân, chặn trước đường hắn, lộ ra dị sắc. Đây tuyệt đối là một Tiên chủng Nhân tộc hiếm thấy trên đời.
– Tiểu hữu, ta thấy ngươi thần tư thiên thành, nếu nguyện ý gia nhập làm môn hạ Kim Ô tộc, ta sẽ truyền cho ngươi bảo điển vô thượng.
Hai mắt Diệp Đồng lập tức hiện vẻ thanh minh, nhìn về phía hai Kim Ô, chân mày liền dựng thẳng lên. Hắn nhớ tới phụ thân, mẫu thân, nhớ tới tỷ tỷ còn nhỏ, chính là bị Kim Ô tộc diệt môn.
– Không muốn!
Hắn không chút do dự cự tuyệt!
– Vì sao?! Chúng ta là Thánh nhân, chẳng lẽ không xứng làm sư phụ ngươi sao?
Một con Kim Ô nói.
– Ta đã có sư phụ, không làm môn hạ người khác nữa!
Diệp Đồng đáp lại.
– Thật sao?! Để ta xem sư phụ ngươi cường đại như thế nào?!
Một con Kim Ô chỉ tay ra, giam cầm một đạo chấp niệm trong mi tâm Diệp Đồng ra.
Hắn không muốn bỏ qua Chí Dương Thể này vì tương lai sẽ có trọng dụng với việc đột phá cảnh giới của hắn. Tiên chủng hiếm có muôn đời, bất kể là làm đệ tử hay đỉnh lô đều có giá trị vô lượng.
Một con Kim Ô khác cũng động thủ, muốn giam cầm sở học của Diệp Đồng nhưng Thái Dương Chân Kinh dung nhập vào máu Diệp Đồng, hóa thành phù văn thần bí, khó có thể thành hình, chỉ có một ký hiệu màu vàng như ẩn như hiện mà thôi.
– Cái gì, đây có thể là… Đại đế văn!
Hai con Kim Ô lập tức khiếp sợ nhưng sau đó lại lộ ra vẻ mừng như điên.
– Được được được! Thầy trò chúng ta thật có duyên!
Trên người hai Kim Ô phát ra quang hoa rực rỡ. Thiếu niên này bọn họ phải nắm lấy, không thể buông tha!
– Ta đã có sư phụ, sẽ không bái sư nữa!
Diệp Đồng nói.
Nhưng mà, dưới Thánh nhân hết thảy đều là con kiến, hắn dù kim diễm thế nào cũng chỉ là người sắp trảm đạo, cảnh giới quá kém, căn bản không có biện pháp chống lại.
Một con Kim Ô điểm tay ra, liền giam cầm chấp niệm của hắn, thấy được sư phụ hắn là Diệp Phàm, liền hiểu ra rất nhiều.
– Thì ra là Thánh thể Nhân tộc. Vừa mới tới phiến tinh vực đã nghe được rất nhiều chuyện về người này, không ngờ hắn là sư phụ của ngươi!
Tuy nhiên, hắn là gì, chỉ là một tên trảm đạo nho nhỏ, sao sánh bằng hai Thánh nhân chúng ta được!?
– Một con kiến mà thôi, ta chỉ nâng tay đã giết được hắn! Đồ nhi ngoan, theo chúng ta đi! Thánh thể Nhân tộc kia sao sánh bằng chúng ta được. Nếu ngươi không tin, chốc nữa ta sẽ trấn áp thủ cấp của hắn!
Hai người này đã hạ quyết tâm, Đại đế phù văn trong máu Diệp Đồng nhất định phải lấy ra, người cũng phải mang đi. Đây là một bảo vật vô giá đối với bọn họ.
Diệp Đồng phẫn nộ nhưng không thể động đậy, không có cách nào đối kháng được Thánh nhân.
Thiên Chi Thôn, cổ Lâm và cổ Phi lập tức tìm tới Diệp Phàm, báo cho hắn biết Diệp Đồng có thể đang gặp phiền toái!
– Ở trên mặt trời!
Hai huynh muội này là truyền nhân của Thần Toán Tử, nắm giữ thần học thôi diễn phi phàm, bói toán ra vị trí của Diệp Đồng.
Diệp Phàm không nhiều lời, lập tức tế ra trận thai, chìm vào hư không, đánh về phía mặt trời.