– Xích Vân đã chết, bị Thánh thể Nhân tộc đập nát thây, máu tươi nhuốm đỏ mặt đất. Thần thức cũng không chạy thoát được một tia.
Cường giả Xích Vân của Huyết Điện tộc phơi thây nơi hoang dã, chết ở cách tộc mình vạn dặm, hình thần câu diệt, khiến mọi người đều khiếp sợ.
– Cổ Thánh như vậy, tu vi bất phàm lại rơi vào kết cục này, thật sự là đáng tiếc. Thánh thể Nhân tộc không khỏi quá mạnh mẽ rồi.
Đây là hồi sóng to gió lớn. Diệp Phàm chém Ngân Nguyệt Tổ Vương, lại giết Xích Vân, khiến thiên hạ đều khiếp sợ chú mục, chư hiền đều chú ý.
Nếu là người thường thì cũng thôi, đây đường đường là Tổ Vương, cao cao tại thượng, nắm cả một phương lại bị hắn dùng đôi tay đánh nát!
– Thánh thể Nhân tộc quật khởi đã không thể chống lại sao? Người trong thiên hạ đều đang ra sức truy tìm hắn, hắn lại dám ra tay như vậy, không hề sợ hãi.
Một số người cười lạnh.
Điều này đã khiêu khích nghiêm trọng tới tôn nghiêm của bọn họ. Đánh trả như vậy không chỉ có Xích Vân mà giống như tát vào mặt những người khác vậy.
Tuy rằng Diệp Phàm cũng không nói gì thêm nhưng lại dùng hành động thực tế khiêu chiến bọn họ. Ngươi dám đối phó với ta, ta liền chém ngươi!
Đây là một đòn đáp trả sắc bén, áp bức người khác. Tổ Vương ngã xuống là đại sự khó lường, không ai có thể làm ngơ được.
Ngày nay thiên hạ bạo động, trên trời dưới đất, trên cổ tinh hay ngoài Vực ngoại chiến trường cũng đều đàm luận.
– Không thể tường tượng được Nhân tộc ta lại có nhân vật bậc này, rốt cục cũng được hãnh diện một lần, chủ động giết Tổ Vương Cổ tộc, đúng là thoải mái quá!
– Ha ha…tốt lắm. Đã bao nhiêu năm ta luôn mong chờ, nghẹn uất lâu lắm rồi, rốt cục cũng đợi được ngày này. Giết hay lắm, chém thêm mấy người nữa thì càng tốt.
– Đám người thái cổ này cũng bá đạo quá mức, tác oai tác quái nhiều năm như vậy. Ngày này có Tổ Vương bị giết, thật sự là khiến người ta khoái chí!
Nhân tộc tất nhiên vui sướng và phấn chấn. Nhiều năm như vậy dù có Cái Cửu U trấn giữ, có Bạch Y Thần Vương uy hiếp, có Vệ Dịch chống đỡ nhưng Nhân tộc vẫn ở vào thế yếu.
Mà hai năm nay Cổ tộc không dám khiêu khích, không muốn phát động chiến tranh nhưng vẫn tỏ vẻ mạnh mẽ, ít có tình huống thế này xuất hiện.
Tử Phủ Thánh Địa được xưng là nơi tiên ngủ say, khí tức an lành tỏa ra. Vạn sơn trùng điệp giống như rồng ngẩng đầu, thần bí phi thường.
Một bà lão đứng trước tượng đá cổ xưa, thành kính cúi đầu nói:
– Thánh thể Nhân tộc còn mạnh hơn ta tưởng tượng. Mà Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai chân chính đi vào nhân gian thì sẽ còn kinh diễm hơn bao nhiêu lần chứ?
Bà chuyển thân đi về phía một ngọn núi xa xa. Nơi đó có tiên vụ bao phủ, sương mù huyền dị. Một nữ tử áo tím toàn thân trắng như tuyết đang ngồi xếp bằng trên đạo đại, mái tóc đen nhánh tung bay, lấp lánh vô cũng. Nàng băng cơ ngọc cốt, cao thượng xuất trần, mắt đẹp nhắm lại, hàng mi thật dài run rẩy, giống như một tiên tử vậy.
– Tử Hà, ngươi có muốn…
Bà lão đứng trên ngọn núi, lên tiếng nói nhưng lại bị nữ tử ngắt lời.
– Ta không muốn!
Nữ tử xinh đẹp như tinh linh kia mỡ mắt, tỏa ra ánh sáng kinh người.
– Lại giết một vị Tổ Vương rồi. Lá gan của hắn cũng không nhỏ!
Hỏa Kỳ Tử đứng trong sương khói, bốn phía là ánh lửa. Hắn đứng ở một cửa động nhưng không phải nhìn vào hư không mà chằm chằm hướng về phương xa.
Dáng người Hỏa Lân Nhi xinh xắn, mắt ngọc mày ngài, đôi môi đỏ mọng hé mở nói:
– Dựa vào bản thân đánh vỡ nguyền rủa, từng bước rất phi phàm, dù không thể chứng đạo nhưng cũng có thể đứng trên thiên hạ.
– Không hổ là diễn viên chính trong thiên địa, không thể chứng đạo thì sẽ phải chịu kết thúc bi thương. Nếu muốn đại thành thì phải xem hắn có thể bước bước kia hay không.
Hỏa Kỳ Tử nói, dường như nhớ tới điều gì, ánh mắt tỏa ra một luồng sáng lạnh, nói:
– Kỳ Lân bất tử dược trong tộc ta còn ở trong tay hắn, ta phải thu hồi!
Giết chết Tổ Vương, phong ba quét khắp núi sông, các nơi đều kinh hãi. Mọi người đều đàm luận.
Mà lúc này Cổ tộc phẫn nộ. Đây là “tiểu bối” mà bọn họ muốn diệt trừ từ nhiều năm trước, hôm nay lại trưởng thành tới bực này rồi.
Mà chư hiền Vực ngoại cũng đều nhìn vào. Bọn họ chú ý tới Diệp Phàm chỉ vì Lục Đinh, trước mắt muốn thu lấy vật ấy, từ đó điều tra.
– Xích Vân đạo hữu là người hiền hòa, không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy. Thánh thể Nhân tộc hơi quá rồi. Ta muốn lấy đầu hắn, báo thù cho đạo hữu!
Tất nhiên có người tức giận, không kìm nổi mà mắng to. Diệp Phàm quá tàn nhẫn ra tay với Thánh nhân, không giết hắn thì thiên lý khó dung.
Diệp Phàm chỉ cười. Người khác muốn giơ đồ đao lên lại còn muốn hắn lưu tình sao? Hắn mà không giết Xích Vân mới là thiên lý khó dung.
– Xích Vân đạo hữu thời thái cổ tiêu sái thế nào, phong thái kinh diễm, nhưng lại không kiêu ngạo, rất chiếu cố đối với đồng đạo, thế mà lại chết như vậy. Chư vị có từng đau lòng hay không. Kiếm trong tay có reo hay không, có muốn báo thù cho hắn hay không?
Ai cũng không ngờ được trận phong ba này lại thật sự nổi lên. Có người chủ đạo, có người phụ họa, cho rằng Diệp Phàm tội ác tày trời, không diệt đi thì đúng là một mầm tai họa.
– Có người muốn giết ta, đoạt đỉnh của ta mà ta lại là đại họa của con đường thành tiên của các ngươi rồi!
Diệp Phàm xuất hiện, vô cũng phách lối nói. Rõ ràng đây là khiêu khích trắng trợn, khiêu chiến với chư thánh Cổ tộc.
Lần này hắn rất nổi bật, khiến mọi nơi yên lặng như tờ. Ai cũng không ngờ được hắn lại dám tới Bắc Vực, hơn nữa đi vào đệ nhất Thần Thành.
– Hắn điên rồi sao? Gan hắn to đè chết voi mất!
– Hắn xuất hiện rồi còn khiêu chiến chư hiền sao?
Mọi người ồ lên, tất cả đều kêu to.
Diệp Phàm sau khi nói chuyện, một đạo vực môn xuất hiện. Hắn trước tiên rút lui, không muốn ở lại lâu.
Có mấy đạo thần quang bay tới, đánh nát phiến hư không kia, muốn chấn hắn đi ra. Lại có hai thân ảnh mơ hồ xé mở hư không trực tiếp đuổi theo, tập trung muốn giết hắn.
Hai người này đuổi tới Trung Châu, lại đuổi tới Tây Mạc, cuối cùng nhắm về phía Vực ngoại. Thân ảnh phía trước hơi thong thả đi, từ từ hóa thành một luồng khí xanh.
– Nhất định phải giết hắn!
Một số đại nhân vật của Cổ tộc thật sự nổi giận rồi. Ngày thường bọn họ cao cao tại thượng, khó mà tha thứ cho loại khiêu khích này. Bọn họ thấy như Diệp Phàm chém cho bọn họ một kiếm rồi còn chạy tới dẫm lên vết thương vài cái vậy.
Chư hiền Vực ngoại đều cười lạnh. Mục đích của bọn họ là đoạt đỉnh, không cần biết mâu thuẫn giữa Cổ tộc và Nhân tộc, chỉ cần mục tiêu xuất hiện là sẽ ra tay.
– Xích Vân đạo hữu ngươi chết không nhắm mắt, ta tất sẽ chặt đầu Thánh thể tế trước mộ ngươi, cho ngươi được ngủ yên!
Một vị Tổ Vương của Cổ tộc tuyên bố.
Nhưng thực đáng tiếc là hắn không có cơ hội như vậy. Hôm sau Diệp Phàm tìm tới hắn.
Mấy ngày nay Diệp Phàm thông qua quan hệ của Thánh Hoàng tử và Vương tộc thái cổ biết được một số tin tức, lập tức đánh tới.
– Ngươi muốn giết ta, chém đầu ta, tốt lắm. Hôm nay ta đến đây. Ngươi thử xem!
Trong một đêm tối ánh trăng ảm đạm, tinh tú ẩn vào trong mây. Đây đúng là thời điểm tốt nhất, lúc trăng mờ, say rượu búng kiếm giết người rồi.
Đây là tổ địa của Hỗn Thiên Vương tộc, trong đó có một vị Vương giả của Thánh nhân tọa trấn, thậm chí còn có tồn tại phá Thần Nguyên đi ra.
Hỗn Thiên tộc nằm trong mười Vương tộc mạnh nhất, khủng bố khiếp người, quân lâm thái cổ, một thời kỳ khiếp thiên hạ đều phải phục tùng.
Vị Tổ Vương này tên là Đồ Loan. Hắn chưa từng nghĩ là Diệp Phàm lại dám tới gần tộc của bọn họ như vậy. Cao thủ trong tộc nhiều như mây, có mấy Cổ Vương tuyệt thế tọa trấn, ngay cả hoàng tộc cũng không dám trêu vào.
Ngày nay Diệp Phàm đến đây, chặn đường hắn ngay bên ngoài tổ địa. Thân ảnh như thần ma kia tỏa ra khí tức như dã thú, khiến lông tóc hắn dựng dựng ngược lên.
Đây chỉ là một Bán Thánh sao? Sao lại khiến hắn có cảm giác như đối mặt với thần tôn vậy!
Thân ảnh kia cao lớn lẳng lặng đứng đó, không nói một lời, có khí khái như duy ngã độc tôn vậy.
– Đúng là ngươi… Thánh thể Nhân tộc!
Đồ Loan kêu to.
Quá mức mạnh mẽ. Chỉ là một Bán Thánh mà thôi, lại dám xông vào tổ địa cổ xưa nhất của bọn họ, thực không coi Tổ Vương tuyệt thế được ngủ say ra gì sao?
Nhưng ngay sau đó hắn lại sợ hãi. Bởi vì tiếng nói của hắn truyền ra liền thấy vật đổi sao dời, trong nháy mắt đã chuyển đi một chiến trường khác, không phải ở tổ địa nữa.
– Đây là…
Đồ Loan biến sắc, sau lưng có thứ gì như gai nhọn đâm vào cột sống hắn.
– Một trong nhưng bí thuật tối cao của Thiên Đình, vật đổi sao dời!
Diệp Phàm lạnh lùng nói, răng trắng như tuyết, mái tóc đen thắt ở sau lưng, giống như Ma Chủ giáng trần vậy.
Những năm gần đây hắn dung hợp trăm kinh sách, nghiên cứu các loại bí thuật. Tấm da thần mang về từ Bất Tử Sơn kia làm sao lại có thể bỏ qua. Rất nhiều thuật sát sinh đều đã in vào trong linh hồn hắn.
Hồi trước thực lực còn không đủ, không có cách nào thi triển. Hiện giờ đánh một trận với Thánh thể, có một số bí pháp không cần tu vi cũng có thể thực hiện được.
Đương nhiên cũng không phải là cần cảnh giới cao mới thi triển được bí thuật nhất định. Thứ này điều kiện sử dụng là cần giác ngộ, không đại biểu cho chuyện khác.
Vật đổi sao dời, ý nghĩa như tên gọi, thời gian thấm thoát, vận chuyển tinh di nhưng trên thực tế lại không làm cho thời gian biến hóa, chỉ khiến không gian biến hóa kịch liệt.
Nó vượt qua chữ biến, có thể mang kẻ địch đi xa lập tức, tiến vào một vùng thời không xa la để chiến đấu. Một cái chớp mắt có thể bằng cả vạn năm trong thế giới thực, ngoái đầu nhìn lại thì đã ngồi ở bến bờ tinh không rồi.
Diệp Phàm còn chưa đạt tới cảnh giới của Thần linh này. Hắn chỉ mang đối thủ đi qua vực môn, ra ngoài trăm vạn dặm thôi.
Đây là chỗ đáng sợ nhất của bí thuật sát sinh của Thiên Đình, dù chưa tu tới trọn vẹn nhưng cũng đủ để giết Thánh nhân rồi!
Trận đại chiến nổ ra, kéo dài tới nửa canh giờ. Diệp Phàm lặp lại tất cả bí thuật đã từng thực hiện, dùng đó để rèn luyện bản thân, củng cố cảnh giới, tìm kiếm cơ hội thành Thánh.
Cuối cùng hầu tử nhìn không nổi nữa, một gậy đập xuống khiến Đồ Loan tan nát, máu tươi và xương xốt văng ra.
Ở thời khắc mấu chốt Diệp Phàm ra tay, chụp lấy đầu hắn, giết chết nguyên thần, chỉ để lại mỗi cái đầu.
– Xích Vân huynh chết khiến người khác thương tiếc. Ngày đó từ biệt chưa bao giờ ta nghĩ là sẽ không thể gặp nhau nữa. Tuy nhiên ngươi cứ yên tâm, Đồ loan ta nhất định sẽ tổ chức người tới báo thù cho ngươi.
Ở trước mộ chôn Xích Vân Diêu Quang vật của hắn, mọi người đều mạnh mẽ lên án Diệp Phàm, lại đưa ra không ít tế phẩm, chuẩn bị tế điện.
– Đồ Loan đạo hữu sao còn chưa tới?
Bọn họ lộ vẻ khác thường. Người khởi xướng hôm nay chính là Đồ Loan của Hỗn Thiên tộc vậy mà bây giờ còn chưa tới sao?
– Thân thể hắn có bệnh nhẹ. Ta đưa hắn tới.
Ở phía bầu trời xa xa, một vùng vực môn mở cửa ra, xuất hiện một thân ảnh thon thả.
Ầm!
Diệp Phàm vung tay, đáp cái đầu đầm đìa máu kia xuống, ầm một tiếng liền đánh tung tóe tế phẩm trên bàn đá.
– Cái gì, hắn là… Đồ Loan.
– Đồ Loan đạo hữu chết rồi.
Những người này đều kêu lên sợ hãi, giận dữ nhìn lên bầu trời. Thân ảnh kia lại hóa thành một luồng thanh khí, chậm rãi tiêu tán trong hư không.
Lúc này người trong thiên hạ đều thán phục. Mọi người đều trố mắt nhìn trân rối. Diệp Phàm quá lớn gan mới có thể làm ra việc này.
– Cắt đầu hắn xuống làm vật tế. Thiên Hoàng tử Nhân tộc rất điên cuồng. Trong tình huống này mà mạnh mẽ quá thì hơn phân nửa là không được gì.
– Hắn vọt vào trong vũ trụ rồi. Phỏng chừng các thứ của Đại vương tộc đều có vũ khí trong tay, phản kích quá lợi hại rồi.
Không tới nửa ngày, mọi nơi đều sôi trào. Diệp Phàm mạnh mẽ bá đạo, đại khai sát giới với Tổ Vương, không sợ hãi gì nữa.
– Ha ha ha…đúng là thoải mái quá. Nhân tộc ta rốt cục cũng có một tiểu tử khó lường!
Có người phẫn nộ tất nhiên cũng có người phấn chấn.
– Các ngươi dám ra tay, ta liền dám giết. Máu của Thánh nhân thì sao? Lấy chiến đấu mà đối mặt!
Đây là lời nói vang vọng của Diệp Phàm truyền ra khắp thiên hạ.