Nơi này không có một bóng người, muôn đời yên tĩnh! Hùng quan đứng sừng sững, hỗn độn khí vờn quanh, hiển lộ ra hết khí thế hùng tráng trong hư không mênh mông.
Một cây lại một cây cột đá thật lớn, cao ngất lấp trong trời sao, như là cây trụ chống đỡ trời, đứng ở trước hùng quan, mỗi một cây đều là một bộ lịch sử, khắc đầy mạch lạc của thời gian.
Mười mấy cây cột đá xếp hàng chữ nhất, nguy naa bức người. Thái Âm khí vờn quanh, tiếng thiên đạo gầm rú không dứt bên tai tất nhiên là Nhân Hoàng. Trên Tu Di Son tọa lạc Đại Lôi Âm Tự, tỏ rõ pháp lý của A Di Đà Phật. Một cái dấu ấn mặt quỷ, ẩn chứa trong đó một vẻ cười chua cay, mang theo nước mắt, tượng trưng Độc Nhân khi còn sống. Một mặt cổ Kính, một cái bóng mờ, chinh chiến đến chết, dẹp yên náo động bảy khu cấm địa, kết thúc nói rõ Hư Không. Hỗn độn chung trấn áp cổ kim, đưa lưng về phía chúng sinh, sống hay chết trở thành câu đố, là chí tôn Vô Thùy vô chung. Một gốc cây Thanh Liên lay động vỡ nát trời xanh muôn thuở, Thanh Đế đơn độc đứng đó, nhìn hết Tiên vực trong tầm mắt…
Cộng tất cả mười mấy cây cột đá thật lớn, cũng tồn tại ở nơi đó, từ Cổ Hoàng đến Đại Đế, đến từ các cường tộc bất đồng, khắc ra dấu vết của họ, không biếu hiện huy hoàng, không ghi lại vinh quang. chỉ là một loại dấu ấn.
Nhiều Đại đế như vậy từng đi lên cổ lộ, thật khiến lòng người rung động mà lại mơ hồ không thôi.
Đáng tiếc năm tháng chung quy đã trôi qua. không thể quay lại, Đại đế lẫn nhau chưa bao giờ gặp nhau, họ lưu danh ở chỗ này, không biết tâm tình ra sao?
Nghĩ đến chính là tịch mịch cả đời vô địch, ở chỗ này nhìn về hướng đồng loại.
Đại đế sinh ra trong cạnh tranh tàn khốc, trưởng thành đến một bước cuối cùng, họ vượt qua hết thảy, không thấy được một kẻ ngang vai với mình, chỉ có Đại đế cổ đại đã tọa hóa, làm địch làm bạn với họ, là cũng một loại như nhau.
Diệp Phàm bọn họ đi vòng quanh xem cổ tích, xem thần thạch, trong lòng bị kích động mạnh, dường như thấy được từng vị Đại đế cô độc nghi chân tại đây.
Hùng quan thực yên tĩnh, không ai canh gác, cánh cửa lớn đóng chặt, aắn chiếc khóa đồng thật lớn, tường thành cao lớn không có sáng bóng, như là đã rất lâu không có người thường lui tới.
Đây chính là cửa quan thứ nhất cổ lộ chung cực!
Trên thực tế, nó có rất nhiều tên, có người gọi là Tiên lộ, có người kêu nó là Đế lộ, còn có người xưng nó là con đường duy nhất thành Thần, cũng có người kêu nó là Thiên lộ.
Con đường này quá mức đáng sợ, không phải cường giả cấp Đại Thánh, ngay cả cửa thành đều không đẩy ra được, hoàn toàn không thể đi vào. Đây cũng là nguyên nhân vì sao, không đạt tới cảnh giới nhất định nào đó, không có thực lực tương ứng thì không thể tới nơi này.
Tương truyền, Đế lộ nầy cộng tất cả có chín cửa quan, đương nhiên đây chỉ là một loại cách nói trong đó. Cũng có người nói là tầm cửa quan. Còn có người nói vô cùng, đều là Hộ đạo giả các tộc phông đoán, còn sự thực như thế nào cũng chỉ có Đại đế cổ có thể đi đến chung điếm mới biết được.
Dựa theo cách nói thứ nhất, hùng quan không nhiều lấm chỉ có tầm chín tòa, nhưng mỗi một cửa quan đều có sát kiếp vô lượng.
Nơi này, là địa phương chân chính chôn xương vùi cốt anh hùng, kịch liệt và tàn khốc còn hơn xa cổ lộ Nhân tộc, bởi vì đây là chiến trường tranh bá của tất cả chủng tộc chí cường trong vũ trụ, quá mức đáng sợ!
Ở sau lưng hùng quan này đã từng chôn vùi rất nhiều anh kiệt. Có người chân chính có đế hình, nhưng lại ngoài ý muốn ngã xuống, bi kịch như vậy từ xưa đến nay luôn luôn trình diễn.
– Còn có một loại cách nói, một cửa quan là một tầng trời, cuối cùng phải leo lên tới chín tầng trời, quét ngang Thần linh, chiến bại hết thảy, cuối cùng gò lên tiếng chuông Đế, vang vọng vạn vực!
Bàng Bác nói.
Trước khi tới nơi này, bọn họ đã tìm hiểu kỳ càng ti mi qua các Hộ đạo giả cổ lộ Nhân tộc, biết được không ít bí tân. Ngày nay ở đây vẫn bị kích động mạnh.
– Cũng có một loại cách nói, một cửa quan một thế giới, không giống như mắt nhìn thấy, mà sẽ dùng chín phiến vũ trụ cổ làm chiến trường chung cực!
Diệp Phàm hít sâu một hơi, ở trên đường kể tiếp người phải đối mặt sẽ càng khủng bố hơn. có lẽ mỗi một người đều là đại địch cái thế.
Đương nhiên, người trên con đường này được chú định sẽ không nhiều lắm, nhưng mỗi một người xuất hiện đều không phải là người tầm thường.
– Ít nhất có một lần, cộng tất cả là năm mươi lăm người đi vào. Một lần nhiều nhất không có ghi lại, không có người nào làm công tác thống kê!
Đoàn người Diệp Phàm tiến lên, đi tới hướng cửa lớn nơi đó, chuẩn bị lên Thiên lộ, tiến hành một trận chiến cuối cùng. nhưng mà “ông” một tiếng vang nhô, phía trước cửa lớn đóng chặt xuất hiện một tấm bia lớn.
Nó vô thanh vô tức xuất hiện, phát ra một cổ khí cơ khiến mọi người đều sợ run, trong mơ hồ có từng trận dao động Đại đế lan tràn ra, chấn nhiếp tâm hồn mọi người.
Tấm bia đá cao ngất trong mây, nguy nga bàng bạc, mặt chính diện trong suốt như gương. sáng bóng lưu động có thể chiếu ngược hình ảnh của mọi người. về phần bốn góc cùng với mặt lưng thì rất ảm đạm. phi thường phong cách cổ xưa,
không có gì khác so với vật liệu đá bình thường.
– Con đường này quả Ìihiên còn chưa mở ra, Tinh Bia còn che ở trước cửa!
Cơ Tử Nguyệt khẽ nói.
Hộ đạo giả Nhân tộc từng nói cho bọn họ biết kỳ càng ti mỉ tới nơi này cần phải chú ý hết thảy. Thiên lộ sẽ không mở ra quá sớm, mà sẽ chờ đợi đủ số thí luyện si à kiếp này xuất hiện, cho bọn họ cũng đủ thời gian.
Lúc này hùng quan phía trước đóng chặt, không thể mở ra, Tinh Bia che ở trước cửa thành, tu sĩ tới đây chỉ cần khắc lên tên của mình, lưu lại dấu ấn chân thân.
Ngày sau, một khi hùng quan mở ra, bất kể người ghi tên ở nơi đâu đều sẽ xuất hiện một tòa Thần môn, để lựa chọn, chỉ cần bước vào một bước liền lập tức tới nơi này.
Bởi vậy, Tinh Bia trong suốt này đối với tu sĩ mà nói có một ý nghĩa đặc biệt: bất cứ một người nào đi tới đây đều đã chứng minh là người mạnh nhất trong bản tộc.
Một khi ghi tên lên Tinh Bia trong suốt, cũng hầm chứa ý nghĩa một vị cường giả tuyệt thế sinh ra, có thể hoành hành một vực, sắp trở thành xưng tôn trong bộ tộc.
Đây là giấc mộng cả đời của rất nhiều tu sĩ!
Không nói chuyện Đế lộ, chỉ riêng được ghi tên lên Tinh Bia này là đủ rồi. Đây là đại biếu một loại tán thành, là một loại vinh quang vô thượng.
– Kiếp này mới vừa bắt đầu, cũng đã có năm mươi ba người rồi!
Cơ Hạo Nguyệt lộ ra vẻ khác thường.
Tinh Bia cao ngất trong mây, mỗi một cái tên khắc trên đó đều phát sáng, cộng tất cả năm mươi ba người, nét vẽ khắc sâu, cứng cáp hữu lực, nở rộ hào quang.
Mặt Tinh Bia trong suốt này thật sự rất đặc biệt, lóng lánh sáng bóng như mộng ảo làm cho tên của mỗi người đều giống như có sinh mệnh, giống như một ngọn đèn thần chiếu rọi.
– Năm mươi ba người chỉ là giai đoạn đầu à, quá ít! Ở quá khứ một lần ít nhất đã có tới năm mươi lăm người phù hợp yêu cầu, như vậy ở đại thế hoàng kim xưa nay ít thấy, có trời mới biết sẽ có bao nhiêu người!
Bàng Bác nói.
Ngày xưa, một đời nhiều nhất kia, đến tột cũng có bao nhiêu người không có ai làm công tác thống kê. Nghe nói bởi vì người quá nhiều, đó là một niên đại hắc ầm náo động cùng với đại thế bùng phát rực rỡ, vì vậy thiên kiêu xuất hiện lớp lớp.
Năm mươi ba cái tên, như là từng viên tinh tú phát sáng rạng rỡ, vả lại ở trước mỗi cái tên đều có một con số, đó là thứ tự trước sau đi tới.
– Người đầu tiên tên dĩ nhiên là Thái Sơ!
Diệp Phàm kinh ngạc, trong lòng vừa động.
Người này tên không chỉ là đặc thù. hơn nữa thực hợp với tình hình. Là người thứ nhất tới đây, tên là Thái Sơ, là người ở đâu. Hai chữ Thái Sơ lưu động tòa ra bảo quang mông lung mờ ảo, có một loại khí tức đại đạo đáng sợ, trấn áp bốn phương.
– Dám đặt cái tên như vậy, thật muốn nghịch thiên hay sao?
Long Mã chắc lưỡi hít hà.
– Bắc Đẩu có Cổ Quáng Thái Sơ, giữa hai nơi có liên hệ gì không?!
Cơ Tử Nguyệt nói.
– Hẳn không phải là trong cấm địa Sinh Mệnh kia bồi dưỡng ra chứ?
Bàng Bác cũng cả kinh.
– Hẳn không phải! Không có nhiều trùng hợp như vậy!
Cơ Hạo Nguyệt lắc đầu.
Mặc kệ nói thể nào, người ghi tên “Thái Sơ” trên Tinh Bia này tuyệt đối không đơn gIản, là người đầu tiên tới đây, cái tên này lộ rõ một loại tín niệm.
Bọn họ dò xem từng tên từng tên xuống phía dưới, từ cái tên thứ hai đến thứ bảy đều rất xa lạ, không biết là tộc nào.
Đột nhiên, Diệp Phàm kinh ngạc, cái tên thứ tầm hắn biết: tên là Doãn Thiên Đức!
Ba chữ phát sáng trong khí tường hòa mênh mông vờn quanh, cũng trong thanh tĩnh ẩn chứa một loai khí thế hùng tráng khí nuốt núi sông. Dĩ nhiên là hắn.
– Hắn quả nhiên đến đây!
Bàng Bác nói, chân mày nhíu sâu.
Một người có được Thần cấm tuyệt đối cường đại, ai cũng không dám khinh thường. đều phải trịnh trọng đối đãi. Doãn Thiên Đức tới rất sớm, khắc lên dấu ấn chân thân của mình.
– Người thứ mười chúng ta cũng chưa gặp, nhưng từng nghe nói qua!
Cơ Tử Nguyệt nói.
Cái tên thứ mười là Kim Thiền Tử, lưu động phát ra phật quang, buông xuống trên Tinh Bia trong suốt, tường hòa mà từ bi, như là có một Phật Đà ngồi ở chỗ đó giảng kinh tụng đạo.
Tây Bồ Tát Giác Hữu Tình của Bắc Đẩu và Khổ đầu đã trên cổ lộ Nhân tộc, hai ngựời này đều vô cùng cao thâm, tất cả đều bị Kim Thiền Tử độ đi. Đây là một phần tin tức Diệp Phàm biết được.
– Ta… không nhìn lầm chứ?
Bàng Bác chi lên phía trên Tinh Bia trong suốt, ở trong dãy tên rực rỡ chói mất, hắn nhìn thấy một cái tên người khiến hắn trố mắt nhìn trân trối.
– Chẳng lẽ thật sự là… Hắn cũng đến đây!
Ngay cả Cơ Hạo Nguyệt luôn ổn định chừng chạc đều biến sắc, lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
Nơi đó có một cái tên, đối với mọi người tới từ Bắc Đẩu như tiếng sấm bên tai cũng không hề xa la, dĩ nhiên là Bach Y Thần Vương Khương Thái Hư, rõ ràng xếp hàng trên đó!
Một lúc lâu sau, Bàng Bác mới líu lưỡi, nói:
– Ngay cả Thần Vương tuyệt thế đều đến đây?
Hắn còn dừng lại ở quá khứ, nhìn lên Bạch Y Thần Vương. quên không biết rằng ngày nay chính hắn đều đã là Vương của Thánh nhân.
– Trên cổ lộ không phải có quy tắc sao, Thần Vương cũng có thể tới sao?
Cơ Tử Nguyệt chớp chớp đôi mắt to linh động. lộ ra vẻ hoài nghi.
Diệp Phàm thực giật mình, không nghĩ tới ở trên Tinh Bia trong suốt trên Thiên lộ này lại nhìn thấy tên Khương Thần Vương, hắn thở dài:
– Cổ lộ Nhân tộc không cho phép người như vậy đi, nhưng Đế lộ chung cực cuối cùng thì không có hạn chế gì. với Đại Thánh là được. Hơn nữa. Thần Vương sống ra đời thứ hai, chỉ riêng với mệnh nguyên mà nói, có ưu thế không gì sánh nổi, đưa về vị trí thứ nhất cũng không sai!
Kết quả này, làm cho bọn họ một hồi lâu cũng không thể bình tĩnh, Khương Thần Vương trở thành Đại Thánh đó là điều tất nhiên, nhưng tương lai ở trên con đường này gặp lại, thật khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
– Như thế nào không có Diêu Quang! Tên vô liêm sí này cắn nuốt nhiều thể chất đáng sợ như vậy, ta nghĩ ngày nay cũng đủ cường đại rồi, vì sao còn không hiện ra?
Bọn họ tìm kiếm ở trong bảng tên.
– Tới đúng thời điểm, hắn tự nhiên sẽ xuất hiện, hắn sẽ không sấp, thứ tự sắp xếp tên không đại biếu được cái gì!
Diệp Phàm nói.
Ngoài ra, Trung Hoàng, Hòa Lân Nhi, Hoàng Hư Đạo người như vậy, tuyệt đối có tư cách xuất hiện, nhưng cũng đều không thấy bóng cái tên đâu, hiển nhiên còn chưa tìm tới.
Năm mươi mấy tên. bọn họ có thể nhận ra vài tên đã không tệ rồi.
– Nơi này, có một cái tên kỳ lạ, kêu là Đông Phương Thái Nhất, là ai vậy?
Bàng Bác lộ vẻ ngạc nhiên nói.
Diệp Phàm sợ run, nhìn thấy cái tên thứ bốn mươi chín, trong lòng hắn đầy hoài nghi, nói:
– Hẳn không phải là Nhân Ma lão gia chứ?
Lúc trước, bọn họ cũng nhau ở trên Thái Dương Bắc Đẩu đốt nướng thịt Kim Ô, Hắc Hoàng, Đông Phương Dã đều ở đó từng hỏi qua tên của lão gia, lão nói mơ hồ không rõ, dường như là Đông Phương Thái Nhất.
– Con bà nó…
Long Mã nước miếng vẩy ra, oán hận không thôi. Thật là không để cho người sống mà! Lão gia dã nhân cũng tới đây rồi.
– Người này chuyên ăn Đại Thánh, cái gì Kim Ô của Hòa Tang Tinh, Đại Thánh của Vạn Long Sào, đối với lão mà nói đều là dứt khoát tước vài cái liền nuốt xuống!
Long Mã nói mặt đầy vẻ kiêng dè. Mặc dù là người một nhà, nhưng tương lai nếu gặp nhau trên đường tranh hùng này, vẫn là khiến nó có điều chìm xuống.
Nó nhưng nhớ rất rõ ràng, lúc trước khi Nhân Ma lão gia bệnh cũ tái phát, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó, thật cảm giác giống như là đang nhìn một ngựa nướng vàng óng ánh, thơm ngào ngạt.
Diệp Phàm cũng ngẩn người hồi lâu, nghĩ lại con đường cuối cùng này thật đúng là không có quy tắc cấm kỵ gì, điều kiện chỉ có một: đó chính là chỉ cần ngươi cũng đủ cường đại!
Nhân Ma lão gia lưu lạc trong vũ trụ. không ngờ cũng tới nơi này. Dọc theo đường đi hẳn là ăn nhiều lắm, hay là quét ngang bốn phương đánh tới đây, không có người nào biết được.
Diệp Phàm, Bàng Bác, Cơ Tử Nguyệt mọi người đều cảm nhận được, Tinh Bia này đối với bọn họ mà nói giá trị quá lớn, chi nhìn lướt qua đã thu được nhiều tin tức kinh người như vậy.
– Người thứ năm mươi thật lớn khẩu khí, thật đúng là dám đăt tên. lai tên là Đế Hoàng!
Đế Hoàng, hai chữ này rất bắt mắt, nếu muốn không cho người ta chú ý tới đều không được.
Đột nhiên, truyền đến một tiếng thở dài.
– Ôi! Cuối cùng bỏ lỡ rồi! Chỉ rời đi chốc lát mà thôi, vị trí thứ năm mươi đã bị ngườì chiếm mất, hơn nữa là tên này, chẳng lẽ là hắn xuất thể hay sao?
Xa xa, đi tới một thân ảnh. toàn thân đều bao bọc trong hỗn độn khí mông lung mờ ảo, thần thần bí bí, nhìn chằm chằm vào vị trí thứ năm mươi trên Tinh Bia kia, thở dài một tiếng.