Chương 1627: Lục đạo luân hồi

Lục đạo luân hồi

Kim Thiền Tử áo trắng xuất trần, vuốt cằm, gật gật đầu nói:

– Đó là một người cường đại! Những ai muốn xông lên Đế lộ, đều phải vượt qua một cửa của hắn kia!

Một ngày này, Doãn Thiên Đức đứng trên một tòa lầu cổ trong Đế Quan, nhìn ra phương xa, hắn đang cảm ứng tiên kinh của Đế Tôn, không bị ảnh hưởng với không khí ở bên ngoài. Thẳng đến thật lâu sau, hắn mới mở to mắt, yên lặng nhìn về phía một tòa quang môn, nơi đó sẽ đi thẳng tới chiến trường Phi Tiên!

Ở trên người hắn khí tường hòa xông thẳng lên trời cao, mênh mông cuồn cuộn lan ra ba vạn dặm, giống như một Thần minh sẽ đi xa, đôi mắt có thể chôn vùi tinh không vô tận, làm cho người ta có cảm giác sâu không lường được.

– Ta bắt giữ được kinh văn của Đế Tôn rồi, hãy đợi đấy, rất nhanh ta sẽ đi gặp ngươi!

Đây là câu nói của hắn.

“Cái gì? Sư phụ ngài lại cảm ứng được tiên kinh Đế Tôn? Thật sự… nghịch thiên!” Một vị nữ đệ tử khiếp sợ, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng, thiếu chút nữa thét lên thành tiếng.

Một phương hướng khác, có một tòa đạo thai cổ, khắc lại dấu vết loang lổ của năm tháng. Nơi này vốn là địa phương tiếp dẫn tinh hoa thiên địa, được tinh hoa thiên địa hun đúc chiếu sáng lạn mới đúng. Thế nhưng, lúc này trên đạo đài lại là một mảnh tối đen, nơi đó có một cái bảo bình đại đạo đang chìm nổi, hóa thành một cái hắc động cắn nuốt hết thảy tinh khí trong vũ trụ.

Ở phía dưới, một nam nhân ngồi xếp bằng không nhúc nhích, chìm vào trình tự ngộ đạo cảnh giới sâu nhất, như là một pho tượng Thiên thần phủ đầy bụi trong năm tháng.

Rốt cục, hắn nhích động, trong nháy mắt há mồm hút một cái bảo bình đại đạo hóa thành vô số kể phù văn không đếm được, chìm sâu vào trong miệng hắn, lạc ấn ký hiệu màu đen trong máu thịt cơ thể hắn.

Ngay sau đó, toàn thân hắn đột nhiên phát sáng, trong phút chốc xua tan bóng tối, khí chất cả người biến dạng thành một vầng hào quang bao bọc thân thể, mỗi một tấc cơ thể đều trong suốt phát sáng, ngay cả tóc đều nhuộm một lớp màu vàng sáng rọi giống như Thái Dương Thần tử.

Giờ khắc này, hắn có trường sinh khí tràn ngập, có một loại thần vận bất diệt, như là Tiên Vương trải qua muôn đời từ trong năm tháng phủ đầy bụi thức tỉnh, về tới thế gian hiện tại.

Đây là một loại khí chất hoàn toàn bất đồng, trong cơ thể hắn có hai đại thiên công, rất nhanh thực hiện một lần chuyển biến, làm cho thân thể này vô cùng đáng sợ, lưu động vầng sáng thần bí nhất.

Có lực lượng của Thần tộc, có khí cơ của Thánh Linh, có huyết lực của Thôn Thiên Thú, có đạo ngân của Nguyên Thủy Ma… ở trên thân một người, mà lại có khí tức của rất nhiều thể chất cường đại trong vũ trụ, quả thực khiến người ta có cảm giác sợ run.

Ngày nay, những căn nguyên này hòa tan dung hợp thành một thể, quy về một lò, thành tựu cho một người, hắn chính là Diêu Quang!

– Nhiều năm như vậy, ta luôn luôn chờ mong có thể chiến một trận với ngươi. Không thể tưởng được ngươi thật sự nghịch thiên như vậy, lại đã trở lại, làm cho máu huyết của ta sôi trào. Hy vọng ngươi đừng để ta thất vọng nha!

Diêu Quang lẩm bẩm tự nói.

– Sư phụ! Hiện tại ngài không có thời gian phân thân, Tiên kinh của Đế Tôn quan trọng hơn, người thủ hộ Đế Quan không phải đã nói đó sao: Đây là một bước mấu chốt!

Lý Khinh Chu một đệ tử khác của hắn đi tới, đứng dưới đạo đài nói.

Trong Đế Quan, Đại Uy Thánh linh, Cửu Kiếp đạo nhân, Đế Thiên, Đại Ma Vương Cổ Hoang, cùng với một số có huyết mạch Cổ Hoàng đã tới rồi, phản ứng các phương không giống nhau.

Nếu muốn trở thành Đại đế, tất nhiên phải có thân thể Đế đủ chắc chắn mới được. Mà Thánh thể cường mãnh ở kiếp này có lẽ sẽ trở thành một khảo nghiệm chung cực thể phách đủ cường đại cho các cường giả có chí trên Để lộ.

Mọi người đều suy nghĩ, đây có lẽ chính là trời xanh đem tới khảo nghiệm lớn nhất cho bọn họ, nên cho Thánh thể thể phách mạnh nhất của Nhân tộc sống lại trở về, ngăn chặn con đường của bọn họ.

Có một người thực đặc biệt chính là Trương Bách Nhẫn, hắn luôn luôn thả chậm bước trên đường phố cổ xưa, cũng không có tham dự cái gì, dường như vượt thoát ra ngoài thế gian.

Tại chiến trường Phi Tiên, Diệp Phàm và ba đệ tử ở chung mấy ngày, nghe bọn hắn nói rất nhiều chuyện về người thân, cố nhân không có việc gì, Thiên Đình từ từ cường đại, khiến hắn rất vui mừng.

Trên mái nhà cỏ tranh, mấy ngày trước một con thằn lằn rơi xuống, bị đứt cái đuôi, nhưng ngày nay lại dài ra một khúc, dẫn tới Diệp Phàm xuất thần một hồi lâu.

Xa xa, một con mãng xà lớn quay quanh trên một tảng đá lớn, nó đang lột da, gian nan từ trong lớp da cũ giãy thoát ra, sau đó không lâu toàn thân nó mọc vảy vàng sáng lấp lánh, trên đầu mọc ra một cái sừng, không ngờ lại hóa thành giao, càng cường đại hơn, đi về hướng phương xa.

– Sư phụ! Bọn họ đều đang cảm ngộ tiên kinh của Đế Tôn, bao gồm hậu nhân của Hoàng thái cổ… ngài không đi sao? Nghe nói trong kinh có đại bí chưa từng xuất thế!

Dương Hi nói.

– Tạm thời không muốn đi, để vi sư yên lặng một chút, suy nghĩ con đường của mình!

Diệp Phàm ngồi xếp bằng ở trước căn nhà cỏ, xem hoa nở hoa rơi, xem cây khô cây nẩy mầm, xem cỏ dại đâm chồi, toàn thân chìm vào yên tĩnh.

– Sư phụ ngài phải ngộ đạo rồi sao?

Ba người đều kinh ngạc. Trước căn nhà tranh, Diệp Phàm lòng yên tĩnh, thân tĩnh lặng, suy nghĩ con đường của mình, lúc này, hắn cảm thấy trong lòng rất thông linh.

Không chỉ có cảnh trước mắt, còn có chuyện cũ trước kia xẹt qua trong lòng, nhiều điếm nhiều dấu vết, rất nhiều rất nhiều, khó có thể quên. Tới sau lại, rất nhiều ký ức cũ mờ nhạt đi, như hạt bụi kia bay lên lộ ra Tiên Thai trong suốt, chiếu rọi ra một ít chuyện cũ khắc cốt minh tâm: có người ở dưới tinh không nhìn lên gọi tên của hắn, có người liều mạng huyết chiến với chí tôn, vĩnh viễn rời xa hắn…

Tất cả hết thảy, đều quay về một màn hắn nổ tung ở trong vũ trụ kia, rồi quá khứ bắt đầu đứt đoạn ở chỗ này. Qua ba trăm năm có hơn phân nửa thời gian là khoảng trống, tạo thành trạng thái của hắn hiện tại.

Thẳng đến mấy năm gần đây hắn mới hoàn toàn sống lại, nhưng ngày nay đầu vẫn như cũ có chút đau đớn, mỗi khi hồi tưởng đều như là có lưỡi đao cắt xé nguyên thần.

Hắn rõ ràng cảm nhận được thân thể càng cường đại hơn, sau khi trọng tố thân thể so với quá khứ càng cao sâu. Vả lại, có mảnh nhỏ pháp đạo phong ấn ở trong cơ thể, quanh quẩn ở trong máu thịt, nhưng cũng không thể vận dụng.

Diệp Phàm than nhẹ một tiếng, đứng dậy, nói:

– Các ngươi không cần quan tâm, cứ đi con đường của chính mình đi! Ta muốn nghiêm túc suy nghĩ!

Trong mấy ngày kể tiếp, Diệp Phàm thả bước chậm rãi đi trong núi rừng, thấy được một gốc cây bị sét đánh, cả vật thể cháy đen, tĩnh mịch đã mấy năm, ngày nay lại mọc nhánh nẩy mầm.

Ở chỗ này, hắn dừng chân thật lâu sau, cảm nhận được một loại sinh cơ bừng bừng, đó là lực lượng tân sinh kiếp sau làm cho hắn cộng minh.

Diệp Phàm đứng ở chỗ này thời gian rất lâu cũng không hề động đậy một chút, liên tiếp mấy ngày giống như hóa đá, trở thành một pho tượng đá. Trong thời gian này có chim đậu xuống, có thú chạy tới gần, xem hắn trở thành một khúc cây khô, không hề để ý tới.

Thẳng đến nửa tháng sau hắn mới đứng dậy, thăm dò bản thân, quan sát đường lối của hắn, đi tới hướng mục tiêu kế tiếp.

Lúc này, cả người hắn đều tản ra một luồng sinh khí, như cây bị sét đánh kia, sau đại kiếp nạn dựng dục ra nguồn hy vọng mới, ở trong máu thịt tẩm bổ ra một lũ sinh cơ bất đồng.

Cơ thể Diệp Phàm phát sáng lóng lánh, tràn ngập tinh khí. Trên đường chân trời xa xa ba vị đệ tử kinh dị không thôi.

– Sư phụ không có hiển hóa mảnh nhỏ pháp đạo, như thế nào khiến ta có cảm giác như một loại đạo lực đang vận chuyển, điều này thật đúng là kỳ quái!

– Không! Đó là một loại bản năng, là sinh cơ trong máu thịt đang ngủ đông, là cộng minh với đạo bị phong ấn của Người.

– Sư phụ đây là muốn nghịch thiên mà! Người khác đều đang tìm hiếu tiên kinh của Đế Tôn, còn Người lại muốn suy nghĩ con đường của riêng mình. Đây không chỉ là muốn phục hồi như cũ, mà còn muốn nhất phi trùng thiên!

Xem tới đây, ba người đều trong nháy mắt sáng tỏ, bọn họ biết rằng Diệp Phàm đang đạp bước trên con đường của mình, muốn chân chính đi ra ngõ cụt, từ đó đánh vỡ gông cùm xiềng xích.

– Doãn Thiên Đức, Diêu Quang nếu đến đây thì không tốt, sẽ cắt ngang yên tĩnh suy nghĩ của sư phụ. Chúng ta tốt hơn là cùng đi theo đi!

– Không cần, ngay cả là bọn hắn tới đây, ở chiến trường Phi Tiên này cũng không làm gì được sư phụ. Ta có cảm giác căn nguyên lực của sư phụ càng thêm dồi dào so với trước kia, sâu không lường được!

Cuối cùng, ba vị đệ tử rời đường chân trời, tuy rằng không đi xa, nhưng không ở trong phạm vi tầm nhìn, để tránh quấy rầy suy nghĩ của Diệp Phàm.

Một con sói cô độc ngã xuống trên mặt đất, tuổi già sức yếu, chung quy là không chống lại được năm tháng, khép lại con ngươi.

Diệp Phàm đi tới, đứng im một lát, một lũ tử khí tràn ngập, xác con sói lạnh dần, lưu lại một đống yên tĩnh.

– Không có kiếp sau, không có kiếp trước, sinh mệnh cuối cùng phải đi đến chung điếm…

Diệp Phàm đi ra ngoài mấy chục bước xa, sau đó ngừng lại, ngồi trên một tảng đá, bình thản nhìn phiến núi rừng sông suối này.

Mấy con kên kên bay tới, đáp xuống mặt đất, bắt đầu mổ rỉa xác sói già, lập tức máu chảy đầm đia, khi càng lúc càng nhiều kên kên bay tới, trên mặt đất chỉ còn lại có một số khúc xương trắng, cảnh tượng thật tàn nhẫn.

– Cuối cùng cũng tới đầu cuối, đã không có con đường phía trước!

Diệp Phàm đi theo hướng khác.

Đó là một vùng sa mạc, dưới chân cát màu vàng tuy rằng nóng rực khó chịu, nhưng cũng có sinh mệnh đang sinh sôi nảy nở, rắn, kiến, cây xương rồng, ở trong tuyệt vọng ẩn chứa sinh cơ.

Diệp Phàm quay đầu, lại nhìn về hướng xác con sói, lại nhìn lại nơi này, vài điều tương tự chính là sinh cơ tràn ngập, làm hắn thoáng sửng sốt.

Khi mặt trời chiều ngã về tây, ánh hoàng hôn nhiễm đỏ chân trời, rồi chìm vào sa mạc, một dòng sông lớn lơ đãng chảy qua dưới chân, Diệp Phàm cảm nhận được một loại thê lương, bao la hùng vĩ và hùng hồn.

Hắn một người đi xa với tốc độ bình thường của phàm nhân, không vội không chậm, lĩnh hội phong cảnh sa mạc, thể nghiệm tịch mịch và cô độc lạnh lẽo dưới đêm tối.

Cuối cùng, Diệp Phàm tiến vào vùng thảo nguyên, thấy được cảnh tượng cây khô bụi gai sau cơn mưa to trở nên xanh tươi, cây cỏ mọc dài, tràn đầy sinh mệnh, thể nghiệm được quá trình chuyển biến của sinh cơ.

Trong một đêm mưa, lại gặp được một con cá chép thật lớn ở bên bờ hồ, cố gắng cọ sát va chạm, xé rách chỗ bụng, vươn ra lợi trảo, đang tiến hóa tới trình tự sinh mệnh cao hơn.

Thấy được nhiều lắm, dường như cũng không có gì liên hệ, Diệp Phàm chỉ là đang suy nghĩ về con đường của mình, ung dung thả bước không mục đích, nhìn thấy những thứ này thì dừng chân quan sát, cũng không có nghĩa là nhất định có điều thu hoạch.

– Lột xác, một quá trình tân sinh!

Diệp Phàm lại nhớ tới trước căn nhà tranh, con thằn lằn đứt đuôi kia sớm đã mọc dài như cũ, so với trước kia càng mạnh hơn.

Mà con rắn lớn kia cũng tiến cảnh thần tốc, một ngày này lại tiếp tục lột xác, lưu lại một tấm da cũ. Lần này cái sừng trên đầu nó càng có vẻ trong suốt, mà bụng cũng có vết nổi lên nho nhỏ, như là sắp mọc ra long trảo.

– Tích lũy ngàn năm, ở trong năm tháng tập trung phóng thích, con rắn thật sự sắp hóa thành giao long!

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Tích lũy, lắng đọng lại, sau đó đột nhiên ở một đoạn thời gian nào đó bùng nổ, thực hiện một lần thăng hoa… đây là cách giải thích trực quan của hắn, chiếu theo chứng kiến phản ứng đầu tiên của sự thật.

Lần thứ hai Diệp Phàm rời căn nhà tranh, từ nơi này xuất phát, vẫn như cũ là dọc theo con đường lúc trước. Cây bị sét đánh đã sống lại, có thể đoán được, có một ngày sẽ sum xuê cành lá.

– Trong điêu linh ẩn chứa sức sống mới, trong tuyệt vọng sẽ lộ ra ánh rạng đông!

Diệp Phàm thả bước càng xa trên đường, đi ngang qua chỗ xác con sói trước kia, hắn nhìn thấy một loại sinh cơ bừng bừng, những tử khí kia đều tan hết, chỉ có sinh mệnh lực đang nở rộ.

Bởi vì tại chỗ đó xuất hiện từng mảng lớn cỏ xanh, mọc tràn đầy một cách khác thường, vụn vặt xác con sói còn sót lại đã tẩm bổ cho cỏ cây nơi này.

– Không có luân hồi sao?

Hắn giật mình, con sói cô độc đã chết đi, không còn tồn tại nữa, nhưng lại tẩm bổ ra một loại sinh mệnh khác.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên hướng xa xa, mấy con kên kên bay lượn, lại hạ xuống mặt đất, hiển nhiên đã phát hiện mục tiêu mới, tranh ăn, giành giựt, máu chảy đầm đia.

Ở địa phương kên kên thường lui tới, hắn thấy được rất nhiều phân chim, nơi đó thảm thực vật đặc biệt xanh tươi, vô cùng um tùm.

– Lục đạo luân hồi của thế gian!

Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng như vậy.

Xa xa, Diệp Đồng, Hoa Hoa, Dương Hi tất cả đều vô cùng kinh ngạc. Hôm nay bọn họ tâm huyết dâng trào, đi theo từ rất xa, bởi vì cảm thấy sư phụ thủy chung vắt óc suy nghĩ con đường phía trước, vẫn luôn khó giải. Hy vọng lần này tham ngộ được.

– Sư phụ không phải vẫn không tin có kiếp sau hay sao? Không tin kiếp trước, không ký thác tâm thần ở kiếp sau, chỉ tranh đấu ở kiếp nầy… Như thế nào đột nhiên thay đổi?!

– Đã xảy ra điều gì, quan niệm của sư phụ như thế nào thay đổi?

– Chẳng lẽ, vấn đề thân thể của sư phụ thực nghiêm trọng. Tới mức cần mượn dùng luân hồi chuyển sang kiếp khác mới có thể hoàn toàn giải quyết?

Bọn họ đều cả kinh, cảm giác có chút không quá thích hợp, đều lộ ra vẻ lo âu, nhưng cũng không có đi tới, vẫn như cũ đứng ở chỗ cuối đường chân trời theo dõi.

Diệp Phàm xuất thần một hồi lâu. Đương nhiên không phải hắn biến đổi lòng tin, mà là từ một góc độ khác để tìm hiếu luân hồi, cái gọi là lục đạo là kiếp trước, kiếp nầy chỉ vì sống lại kiếp sau, đó không phải là điều hắn suy nghĩ.

Hắn nhìn thấy chính là một loại chuyển hóa của vật chất tinh khiết và ấn ký tinh khiết: con sói chết hóa thành thi thể, tiêu hóa thành cặn bã, đây là một loại tiêu tán, phân giải của bản chất và bình thường nhất.

Sau khi nó hóa thành cặn bã, lại bị thảm thực vật hút thu lấy, mọc xanh tươi, con sói đã thành một bộ phận trở thành một loại sinh mệnh thể khác, đây là chuyển sang kiếp khác của một loại từ một loại khác.

Cây cỏ um tùm xanh tươi bị hươu, dê ăn vào, lại chuyển hóa là một loại sinh mệnh thể khác, không thay đổi chính là những vật chất nguyên tố căn nguyên nhất kia.

Động vật ăn cỏ trở thành thức ăn của mãnh thú, xác con sói trở thành thức ăn của kên kên, trở thành một bộ phận của chúng, vẫn như cũ là đang tiến hành luân hồi như vậy, đó là một cái chuyển sang kiếp khác lục đạo bất đồng.

– Ta là một thế giới, đạo của ta, pháp của ta, ấn ký của ta, thế giới chuyển sang kiếp khác ở trong cơ thể của ta, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị tiêu tán!

Diệp Phàm tự nói, hắn rời nơi này.

Tiếp theo sau, lại tiến vào sa mạc. Nhìn thấy những xác động vật dưới cây xương rồng kia, thấy được mãnh thú đi săn, tất cả hết thảy cũng đều là một vòng luân hồi, một loại chuyển sang kiếp khác của một loại khác.

Sa mạc sợi khói bốc thẳng đơn chiếc, Sông dài mặt trời chiếu gợn sóng tròn.

Cuối cùng, ngay cả con đường hắn đi qua này, đều là một vòng luân hồi, cuối cùng lại nhớ tới trước căn nhà tranh.

Lột xác, biến hóa nhỏ đến bản thân, lớn đến luân hồi, trong lòng Diệp Phàm yên lặng, từ một đường đi tới nhìn thấy những cảnh vật tự nhiên đơn giản nhất kia, hắn liên tưởng đến vấn đề của bản thân.

Một ngày này, hắn ngồi xuống, toàn thân trong suốt, nhưng lại mơ hồ có một loại đại đạo sắp xuất hiện, có cảm giác thiên hạ đều tịch mịch.

Hắn bảo tướng trang nghiêm, trong cơ thể có một loại khí tức tràn ngập khiến người ta kính sợ, từng cái từng cái, từng đợt từng đợt khuếch tán ra. Ở xa xa Diệp Đồng, Hoa Hoa, Dương Hi đều rất giật mình kinh sợ, loại dao động của mảnh nhỏ pháp tắc đó làm cho bọn họ đều cảm nhận được rất khủng bố!

“Ầm!”

Ngay trong ngày này, mọi người trong vùng đều cảm giác được một loại uy áp bàng bạc, như là có một vị cường giả cái thế xuất thế, giãy thoát phong ấn, tản phát ra dao động đại đạo khiến mọi người kinh sợ.

– Sư phụ khôi phục rồi sao?!

Ba người Diệp Đồng đều lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Nhưng rất nhanh bọn họ lại đổi thành vẻ mặt ngưng trọng, còn thật sự nghiêm túc quan sát.

Thân thể Diệp Phàm trong suốt, mảnh nhỏ pháp tắc sống lại, hóa thành một viên lại một viên tinh tú, cả thân thể hằn như là một cái thế giới rồi hóa thành vũ trụ.

Cảnh tượng này thực khủng bố, đây là biến hóa của khai thiên lập địa, hỗn độn sương mù lượn lờ, mảnh nhỏ pháp tắc sống lại, hóa thành từng đạo tinh hà, cấu trúc vũ trụ nhân thể.

Diệp Đồng, Hoa Hoa, Dương Hi ba người hô hấp dồn dập, khẩn trương nhìn chăm chú hết thảy, cảm nhận được một loại uy nghiêm vô thượng, cùng với một loại lực lượng pháp tắc cái thế.

Dường như, toàn bộ đại đạo thiên địa này tiến vào trong cơ thể của Diệp Phàm, tạo dựng lại một mảnh thiên địa mới mênh mông khó lường.

Thế nhưng, kết quả cuối cùng lại là: Diệp Phàm đột nhiên mở con ngươi, rồi sau đó thân thể chấn động mãnh liệt, hắn đứt đoạn vô tận tinh hà, hủy diệt tinh tú vạn vực, trong cơ thể hắn lập tức ảm đạm xuống, không còn trong sáng, tất cả tinh tú đều nổ tung.

– Sư phụ!

Ba người Diệp Đồng kêu to, tất cả đều vọt tới.

– Đây chính là thân thể của ta, không cần khắc theo nét vẽ vũ trụ tồn tại sẵn có!

Diệp Phàm đứng lên, vừa rồi những mảnh nhỏ pháp tắc cường đại kia sống lại rồi biến mất, con ngươi hắn trở lại ảm đạm.

– Sư phụ! Ngài không sao chứ?

Dương Hi lo lắng hỏi.

– Ta tốt lắm, so với trước kia đều tốt hơn nhiều!

Diệp Phàm trả lời ra ngoài dự liệu của bọn họ, trước mắt rõ ràng sư phụ hắn không có dao động pháp lực, đạo hạnh chưa hồi phục, vì sao lại nói như vậy chứ?

Sau đó, Diệp Phàm chìm vào trầm tư suy nghĩ, thật lâu cũng không có động tĩnh.

– Sư phụ! Ngài suy nghĩ gì vậy?

Diệp Đồng lo lắng hỏi.

– Ta suy nghĩ một ít vấn đề, tích lũy, lột xác, thăng hoa, mất đi, luân hồi và trường sinh!

Diệp Phàm chi tiết đáp.

Ba người đều lộ ra dị sắc. Trong mấy vấn đề này, hai cái sau cùng rõ ràng là phạm trù vượt qua suy nghĩ của Đại Thánh, sư phụ của bọn họ đây là muốn làm cái gì?

– Sư phụ ngài không sao chứ?

Hoa Hoa hỏi.

“Cốc!”

Diệp Phàm gõ một cái trên cái đầu trọc bóng lưởng của hắn. Đau đớn hắn nhe răng nhếch miệng, nói:

– Ba trăm năm rồi, như thế nào lại gõ đầu con?

– Chúng ta đi Đế Quan!

Đúng lúc này, Diệp Phàm nói.

Diệp Phàm đến đây, sắp vào Đế Quan! Tin tức này vừa ra, chấn động cả tòa cổ thành nguy nga, làm cho rất nhiều người đều nhảy dựng trong lòng.

– Hắn không phải mất đi đạo hạnh rồi sao, cũng dám tới đây? Nơi này cũng không phải là chiến trường Phi Tiên, cũng không hạn chế lực lượng pháp tắc của các cường giả khác, hắn muốn làm cái gì?!

– Thánh thể Diệp Phàm sắp tới, sắp giá lâm trong Đế Quan!

– Tin tức là thật sự, chỉ có ba vị đệ tử cùng đi, cũng không có cao thủ nào khác, hắn không sợ hết thảy nơi này sao?

Già Thiên

Già Thiên

Score 9
Status: Completed Author:
Diệp Phàm là nhân vật chính trong truyện Già Thiên của tác giả Thần Đông, hắn từ 1 kẻ lưu lạc khỏi quê hương, nhưng có vô địch niềm tin, một đường sờ soạng lần mò, cả thế gian là địch, tự mình đi lên, huyết chiến cho tới khi trở thành Thiên Đế, là người mạnh nhất vũ trụ từ vạn cổ đến nay, làm được những điều phi thường trước nay chưa từng có. Truyện không sáng tạo ra một thế giới khác, nhưng lại khéo léo gợi mở ra những chi tiết thần bí, không chớp nhoáng đưa ngay người đọc vào một không gian xa lạ, mà như số mệnh đã sắp đặt cho nhân vật vậy.Sâu thẳm bên trong vũ trụ, chỉ có bóng tối lạnh lẽo. Bên trong vũ trụ cô quạnh này, tàu thăm dò vũ trụ thu được một bức hình ảnh chấn động lòng người. Chín bộ xác rồng khổng lồ kéo một quan tài bằng đồng thau, tuyên cổ trường tồn. Cửu Long kéo quan tài, đến tột cùng là trở về thượng cổ, vẫn còn là đi tới bến bờ tinh không? Một thế giới tiên hiệp to lớn, kỳ lạ rực rỡ, thần bí vô tận. Nhiệt huyết sôi trào như núi lửa, tình cảm mãnh liệt như biển lớn dâng trào, dục vọng như vực sâu thăm thẳm... Không phải ngẫu nhiên mà tác giả cho Diệp Phàm không gia nhập một gia tộc hay thánh địa nào, không học bất kì môt quyển kinh trọn vẹn nào, cũng không phải là thể chất mạnh nhất, luôn bị thiên địa áp chế, nhưng đánh bại mọi thể chất, quyét ngang tinh không cổ lộ, vượt lên thiên địa độ kiếp thành Thiên Đế.https://www.youtube.com/watch?v=EKVV-ildxfY

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset