Chương 187: “Đế” Ngọc

"Đế" Ngọc

Diệp Phàm không còn lựa chọn khác, hắn nhất định phải trở thành Nguyên Thiên sư.

Nếu như hắn không muốn mặt mình tái đi, như vậy không thể làm gì khác hơn là làm cho mặt người khác phải tái. Nếu hắn trở thành Nguyên Thiên sư thì cái thánh thành cách đây mấy vạn dặm kia sẽ là thiên đường của riêng hắn.

– Diệp tiểu ca, nếu như ngươi có thể thắng được một vị Thánh nữ, có thể tiện tay thắng giùm ta một vị lão bà luôn không?

Nhị Lăng Tử thật thà hỏi.

Diệp Phàm nhất thời cười, nói:

– Không thành vấn đề.

– Nếu có thể thắng được một vị Thánh nữ, cưới cho ngươi một vị tiên tử cũng không phải là vấn đề.

Vương Xu ở bên cạnh cười mắng Nhị Lăng Tử.

– Trong thôn trại này, ngoài Trương Ngũ Gia ra, còn có ai hiểu biết nguyên nữa không?

Diệp Phàm muốn học những điều căn bản nhất, bởi vì hắn biết rõ muốn trở thành Nguyên Thiên sư chắc chắn không phải là điều dễ dàng.

– Mấy người trưởng bối đều biết một chút, nhưng nói đến tinh thông thì chỉ có một mình Trương Ngũ Gia.

Diệp Phàm gật đầu. Mới ở thôn trại có mấy ngày, mà kiến thức về nguyên của hắn đã tăng lên rất nhiều, cần phải tiếp tục học tập.

Ngay xế chiều ngày hôm đó, bỗng nhiên có tiếng người hô ngựa hí ở ngoài thôn trại, mấy người ở bên trong nhốn nháo cả lên.

– Trần thổ phỉ tới rồi, còn dẫn theo mười mấy người nữa, hắn muốn đánh sập hàng rào chúng ta.

– Mau núp đi, giặc cướp tới rồi. Nếu ra bên ngoài hết, bọn chúng sẽ huyết tẩy cả thôn đó.

Rất nhiều thanh niên trai tráng dẫn các người già trốn đi, rồi cầm đao kiếm xông tới trước của cửa trại.

– Bọn thổ phỉ đáng chết, chỉ biết khi dễ dân chúng. Tại sao không đi cướp bóc các môn phái kia mà lại đi bắt nạt kẻ yếu?

– Rất nhiều người trong bọn họ cũng xuất thân từ các môn phái kia, đều có thế lực lớn ở sau lưng chống đỡ. Chúng cấu kết với nhau đi làm chuyện xấu.

Các thanh niên trong thôn thật can đảm, tuy thấy bọn giặc cướp xông tới bên ngoài, nhưng không có ai sợ hãi. Tất cả đều sẵn sàng chiến đấu.

– Hôm nay không phải là ngày đánh nhau đến chết, các ngươi đàng hoàng lại một chút.

Trương Ngũ Gia cùng mấy người già khác la mắng đám thanh niên máu nóng này.

Bên ngoài thôn trại bụi đất đầy trời, mấy chục kỵ người ngựa đã nháy mắt áp sát đến. Ngươi hô ngựa hí, sát khí nồng nặc.

Tất cả đám người này đều ngồi trên ngựa Long Lân, vũ khí trong tay sắc bén dị thường. Cả đám đều có dáng vẻ dữ tợn hung mãnh, mùi máu tươi từ trên người tỏa ra nhàn nhạt.

Rõ ràng đây là một đám hung đồ đã giết không ít người, so với đám giặc cướp bình thường còn hung tàn hơn nhiều.

Mấy ngày nay Diệp Phàm vẫn đi tấn công một số nhóm giặc cướp trong phương viên trăm dặm chung quanh, nhưng vẫn không tìm được đám này, rốt cuộc hôm nay đã tới rồi.

Ngay trên con ngựa Long Lân ở giữa có một người nam tử to cao râu ria đầy mặt, hắn có một mái tóc quăn xõa tung xuống giống như bờm của một con sư tử, thoạt nhìn rất hung ác điên cuồng.

– Đám người trong thôn lăn ra đây!

Không ít người trong đám giặc cướp hét lớn.

– Dám thủ sẵn vũ khí chờ chúng ta, các ngươi thật chán sống!

Rất nhiều giặc cướp bất mãn với hành động của mấy thanh niên trong thôn trại.

Trương Ngũ Gia bước ra trước, đứng ở trong thôn trại nói:

– Các vị đại nhân bớt giận, nam nhân Bắc vực không có ai không đeo đao, chúng ta xưa nay đã vậy.

Có giặc cướp cười lạnh:

– Đừng nói nhảm, đã chuẩn bị số nguyên đó xong chưa? Đừng nói với ta là còn chưa đủ nên cần có thêm thời gian, chúng ta không chờ được.

– Nếu như hôm nay không đưa đủ số nguyên, cái thôn này của các ngươi sẽ lập tức trở thành quá khứ, chúng ta lập tức san bằng để nơi này biến thành một vũng máu.

Rất cả bọn giặc cướp đều la hét rầm rĩ, sát khí đằng đằng.

Trương Ngũ Gia biết bọn này là một đám hung đồ giết người, chứ không phải là mấy tên chỉ biết nói chơi. Hắn lấy một túi nguyên rồi mở ra, nhất thời có ánh sáng lấp lánh sáng lên, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của thôn đân.

– Không tệ, phẩm chất của đống nguyên này tốt hơn trước nhiều. Bản lãnh Trương lão đầu ngươi không nhỏ a, thời gian ngắn như vậy mà cũng gom đủ.

Trần đại hồ tử mang theo mấy chục tên giặc cướp tiến lên.

– Các vị đại nhân đã phân phó, lão già đây không dám không tuân theo.

Trương Ngũ Gia chắp tay.

Đống nguyên này có ánh sáng năm màu lưu chuyển xung quanh, linh khí tỏa ra bốn phía tạo thành những áng mây màu, đây là nguyên của Diệp Phàm. Vừa vặn có đủ năm cân nguyên nên hắn đưa cho Trương Ngũ Gia ứng phó trước, chứ hắn không muốn động thủ ngay tại đây. Hắn cho rằng sau lưng đám giặc cướp này có môn phái hỗ trợ, nếu như đại khai sát giới ở chỗ này, nói không chừng sẽ liên lụy cả thôn. Vì vậy, cứ để Trương Ngũ Gia đem số nguyên này đưa trước cho bọn giặc cướp.

Trần đại hồ tử lấy tay thu nguyên về, ngửa mặt lên trời cười ha ha, giống như tiếng sấm rền vậy, vô cùng khó nghe.

– Cũng không tệ lắm, vừa đủ năm cân nguyên. Coi như các ngươi may mắn, thôn trại này tránh được một kiếp.

Hắn giơ roi ngựa lên, đập nhẹ lên đầu Trương Ngũ Gia, nói:

– Đã sớm nghe nói nhãn lực lão già ngươi bất phàm, quả nhiên đúng thật. Lão già ngươi tay chân đã yếu, sống không được mấy năm nữa rồi, vậy cứ ở đây để tìm nguyên cho ta.

Ngay lúc này, hai mắt Nhị Lăng Tử đỏ bừng lên, lao đến nói:

– Trần đại hồ tử, tỷ tỷ ta đâu, tỷ tỷ ta đâu?

Một tên giặc cướp bên cạnh Trần đại hồ tử cười to, nói:

– Ngươi đang nói đến thiếu nữ chúng ta mang về một tháng trước, tư vị không tệ lắm. Đáng tiếc, chúng ta còn chưa tận hứng thì nửa tháng trước đã nhảy sông tự vẫn.

– Ta liều mạng với các ngươi!

Nhị Lăng Tử đau đớn khóc rống lên rồi lao tới, mặc dù có người ngăn cản, nhưng vì khí lực Nhị Lăng Tử quá lớn, bốn năm thanh niên trong thôn trại hợp lại cũng không cản được hắn.

– Thằng ngu si như ngươi mà cũng dám lớn tiếng?

Ánh mắt mấy tên giặc cướp lúc ấy thoáng cái đã bén nhọn lên.

– Còn dám ồn ào nữa, chúng ta lập tức tiêu diệt cả thôn trại các ngươi.

Đám người này giết người không chớp mắt, tất cả là một lũ liều mạng, nói được là làm được.

– Tỷ tỷ…

Nhị Lăng Tử khóc lớn. Mặc dù người này thường ngày có vẻ khù khờ, nhưng tâm trạng lúc này lại tê tâm liệt phế, khóc rống nước mắt rơi xuống ướt đẫm cả áo, gân xanh trên người cũng nổi rõ lên.

Một vị lão nhân trong thôn khẽ bước lên, rồi điểm nhẹ một ngón tay lên người hắn, nhất thời làm hắn không thể nhúc nhích được. Các thanh niên trai tráng bên cạnh cũng nắm chặt đao trong tay, hận không thể lập tức xông qua.

– Tức giận với một tên ngu si làm gì?

Một tên giặc cướp cười cười, nói:

– Ta nhớ lần trước tên ngu này còn có một muội muội, cũng có chút nhan sắc. Hay là mang theo luôn đi.

– Tên ngu, mau gọi muội muội ngươi tới đây.

Một tên giặc cướp tiến lên, dùng roi ngựa chỉ thẳng vào Nhị Lăng Tử.

– Các vị đại nhân, các ngươi không thể làm chuyện như vậy. Chúng ta đã giao nguyên theo yêu cầu, đừng đả thương hại người thôn trại chúng ta nữa.

Trương Ngũ Gia tiến lên nói.

-Lão già kia, bớt lo chuyện người khác đi. Một lát còn có chuyện giao ngươi làm, cút qua một bên.

Mấy tên giặc cướp đẩy Trương Ngũ Gia qua một bên, rồi dùng roi ngựa đánh lên người Nhị Lăng Tử mấy roi.

– Gọi muội muội của ngươi tới!

Một người trong đám giặc cướp giải khai cấm chế trên người hắn.

– Ta và các ngươi liều mạng!

Nhị Lăng Tử dùng răng cắn vào môi đến nỗi môi nát ra, nắm thanh đao bén nhọn dưới đất lên, chuẩn bị liều mạng.

Những thanh niên khác thấy vậy cũng rối rít giơ lưỡi đao sáng như tuyết trong tay lên, sải bước tiến tới gần.

– Thật làm phản rồi, một đám người phàm mà cũng dám phản kháng?

Đám hung đồ này trừng mắt lên, một người trong đó dùng roi đánh mạnh một cái vào người Nhị Lăng Tử, làm cho Nhị Lăng Tử ngã xuống đất. Hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi nói:

– Thằng ngu nhà ngươi, nếu không muốn sống thì cũng đừng làm liên lụy người trong thôn ngươi.

– Mau gọi muội muội ngươi ra đây. Nếu không, ta sẽ huyết tẩy cả nơi này.

Đám người này vô cùng hung ác, cậy mạnh hiếp yếu.

– Ngươi chưa nghe thấy ta nói gì sao? Mau gọi muội muội của ngươi tới!

Lại có người hung hăng đánh mấy roi lên người Nhị Lăng Tử.

Đám người thanh niên trong thôn trại sôi máu cả lên, có người gần như muốn vung đao chém tới.

– Khoan, đừng có ồn ào nữa.

Trần đại hồ tử ở sau phất tay một cái, hắn sợ đám dân ở đây kích động lên thì hỏng bét, bởi vì hắn cần người trong thôn làm việc. Hắn quay đầu nhìn Trương Ngũ Gia, nói:

– Lão già ngươi quả nhiên có tài tìm nguyên, bây giờ chúng ta đang cần nhiều nguyên, nên cho ngươi thêm một nhiệm vụ.

– Nhiệm vụ gì?

– Trong hai mươi ngày, phải tìm đủ năm cân nguyên nữa cho ta.

– Cái gì? Chúng ta vừa mới đưa xong.

Trương Ngũ Gia giật mình nhìn về phía trước.

Trần đại hồ tử cười cười, nói:

– Đây là một lần cuối cùng, bởi vì bây giờ chúng ta đang cần gấp. Sau này sẽ có phần thưởng cho ngươi.

– Nhưng mà thời gian ngắn như vậy, chúng ta không thể tìm được.

– Ai cho ngươi nói nhảm như thế!

Sắc mặt Trần đại hồ tử nhất thời chìm xuống, quay đầu ngựa rời đi. Chỉ để lại một câu nói lạnh như băng:

– Trong vòng nửa tháng mà không có đủ năm cân nguyên, các ngươi cứ đợi bị diệt trại đi.

– Lão già, thừa dịp còn sống được mấy năm thì cố gắng làm việc đi.

Một tên giặc cướp vung roi lên, nhổ một bãi nước bọt rồi cưỡi ngựa Long Lân rời đi.

– Thằng ngu nhà ngươi, coi như lần này may mắn. Lần sau cẩn thận một chút cho ta.

Một tên giặc cướp khác đánh lên người Nhị Lăng Tử mấy cái, rồi cưỡi ngựa đi theo cả bọn.

– Đám giết người khốn khiếp!

– Sao bọn sâu hút máu này không bị sét đánh chết đi!

Người trong thôn trại tức giận nhìn theo bóng lưng bọn giặc cướp rời đi, người nào người nấy cũng nắm chặc quả đấm mình lại.

Nhị Lăng Tử ngửa mặt lên trời gầm rống như dã thú, Vương Xu vội vàng ôm chặc hắn, không để hắn đuổi theo.

Diệp Phàm đi tới vỗ vỗ đầu vai Nhị Lăng Tử, nói:

– Đi theo ta.

Đám người Trương Ngũ Gia không hỏi gì, bởi vì bọn họ biết Diệp Phàm muốn đi làm gì. Mang theo Nhị Lăng Tử cũng tốt, chứ để hắn ở nhà, không khéo lại làm chuyện ngốc nghếch gì đó.

Dọc theo đường đi, mười mấy tên giặc cướp ban nãy còn đi qua bảy tám thôn trại, thu đi tất cả được mười mấy cân nguyên rồi mới phóng ngựa xông về phương xa.

Diệp Phàm dẫn theo Nhị Lăng Tử, không nhanh không chậm đuổi theo phía sau. Hắn phát hiện đám người này rất cẩn thận, cứ đi một chút rồi ngừng lại nhìn về phía sau, sợ có người theo dõi.

Đi thêm ba trăm dặm nũa mới đến hang ổ bọn giặc cướp. Bọn họ khi ở chỗ này cũng không gây ra chuyện gì, mỗi khi cướp bóc đều đi rất xa.

– Lần này thu nhiều nguyên như vậy, chắc đại nhân có thể đột phá được rồi.

Trần đại hồ tử và một tên giặc cướp bên cạnh thấp giọng nói chuyện với nhau.

Không lâu sau bọn họ tiến vào một vùng núi, cả ngọn núi chỉ toàn là đá với đá, nơi này không có thực vật gì cả, chỉ có một nhánh sông nhỏ chảy qua.

– Phải mau chóng đem số nguyên này cho đại nhân…

Diệp Phàm giật mình, thông qua lời nói của hai người này, đúng là có một môn phái đằng sau chống lưng cho đám giặc cướp.

– Thanh Hà môn ở chỗ này rất nổi danh sao?

Diệp Phàm hỏi Nhị Lăng Tử.

– Hình như đã từng nghe nói qua, gia gia của ta từng nhắc đến bọn họ. Hình như cả phương viên năm trăm dặm này đều thuộc thế lực của Thanh Hà môn.

Nhị Lăng Tử vừa nói vừa đưa mắt nhìn qua nhánh sông ở ngay ngọn núi. Theo như lời bọn cướp nói, rất có thể đây là nơi tỷ tỷ hắn đã tự vẫn.

– Người chết không thể sống lại, nghĩ thoáng một chút đi.

Diệp Phàm vỗ vỗ đầu vai hắn, sau đó để thần thức đi dò xét một chút, có tất cả năm mươi mốt tên hung đồ.

Trong đó có Trần đại hồ tử và một người khác đạt đến cảnh giới Thần Kiều, có bảy tám tên tu sĩ đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền, đám người còn lại chỉ mới đạt đến cảnh giới Khổ Hải.

Hắn không muốn để ai sống sót, nên đã dựa vào quyển sách da thú mà khắc hạ đạo văn bao trùm hang ổ bọn cướp, hoàn toàn phong tỏa nơi này lại.

– Tốt lắm, đi báo thù cho tỷ tỷ ngươi.

Diệp Phàm dẫn Nhị Lăng Tử vào trong núi, lấy tay làm đao, nạo mấy cái cây khô bên cạnh thành mấy thanh giáo.

– Các ngươi là ai?

Một tên hung đồ kêu to lên.

Phốc!

Diệp Phàm trực tiếp vung một ngón tay ra. Lập tức có một đạo ánh sáng màu vàng phóng tới xuyên thủng một lỗ trên trán tên hung hồ này, thi thể hắn ngã xuống đất.

– Ngươi ở đâu dám tự tiện xông vào địa bàn chúng ta?

Có mấy tiếng hô lớn lên, đám giặc cướp xông tới.

– Thì ra là thằng ngu này, lại dám tự mình tới đây ư? Có phải dẫn muội muội ngươi tới không?

– Không đúng, đây không phải là muội muội ngươi, là một thiếu niên.

Đám hung hồ này còn không thấy cỗ thi thể cách đó không xa, nên hồn nhiên không biết sống chết cùng nhau lao tới.

Trần đại hồ tử ở xa cảm thấy không ổn, không nói gì mà muốn bay đi, nhưng vì có đạo văn phong tỏa lại, nên hắn không thể chạy thoát được.

Thấy vậy, hắn hơi lo lắng, rồi hét to lên:

– Huynh đệ, giết chết hai tên này cho ta!

– Thằng ngu, mày sinh ra đầu óc đần độn, nhưng hai tỷ muội của ngươi lại xinh đẹp lắm…

Đám hung đồ này vẫn không biết sống chết. Tên thì cắn răng, tên thì trợn mắt, ánh mắt cả bọn đỏ lên.

– Đám hung hồ các ngươi làm ác hại người, hôm nay có thể kết thúc mọi tội ác rồi.

Diệp Phàm không ngừng vung chỉ, cứ một tên lại tiếp một tên ngã xuống chết đi, tất cả đều bị xuyên thủng qua trán một lỗ.

– Ngươi…

Đám giặc cướp bối rối. Mới đó thôi mà đã có năm người bên cạnh mình ngã xuống chết đi, dù đã giết rất nhiều người nhưng cả bọn bây giờ lại tỏ ra sợ hãi.

Phốc! Phốc!

Diệp Phàm cầm cây giáo mộc trong tay ném đi, liên tiếp đóng đinh năm người xuống mặt đất. Đám người này có mối thù giết tỷ tỷ với Nhị Lăng Tử, nên hắn không hề có ý định nương tay.

Diệp Phàm vỗ vỗ đầu vai Nhị Lăng Tử, ý bảo để Nhị Lăng Tử tự mình lên chém chết năm tên hung đồ đó để báo thù cho tỷ tỷ. Nếu Diệp Phàm không làm thế, Diệp Phàm sợ rằng với tâm trạng bây giờ, Nhị Lăng Tử sẽ hỏng mất.

– A…

Những người bị đóng đinh trên mặt đất kêu rống thảm thiết, Nhị Lăng Tử như nổi điên lên, cầm thanh đao trong tay chém xuống. Chỉ chốc lát sau, cả người hắn đã bị máu nhuộm đỏ.

– Mấy người các ngươi chỉ có một chút sức mạnh, thật cho rằng có thể vô pháp vô thiên sao?

Diệp Phàm nhìn thẳng Trần đại hồ tử.

– Ngươi là ai? Có biết lai lịch chúng ta không?

Trần đại hồ tử làm bộ ngoài mạnh trong yếu. Nhiều năm giết người như vậy, trực giác hắn rất nhạy cảm, hắn biết hôm nay bản thân mình lành ít dữ nhiều.

– Không phải các ngươi phục vụ cho một lão già trong Thanh Hà môn sao?

Diệp Phàm cười lạnh, nói:

– Trước thu thập các ngươi, sau đó ta sẽ tìm cơ hội giết luôn tên già đó trừ hại cho dân chúng. Thân là môn phái ở Bắc vực, nhưng lại âm thầm làm cái việc táng tận lương tâm này, thật là tội ác tày trời.

– Trước khi giết chúng ta, ngươi cần phải biết rõ hậu quả. Nếu như đối địch với Thanh Hà môn, ngươi sẽ không thể sống sót được ở khu vực này.

Trần đại hồ tử rống to, lui nhanh về phía sau.

– Ta không hô lớn ra ngoài, ngoài trời biết ngươi biết ta biết, còn có ai biết nữa?

Diệp Phàm cười nói:

– Bản thân ta sắp đột phá tới cảnh giới mới, vừa lúc thiếu hòn đá để mài đao. Ta cũng không sợ cái Thanh Hà môn kia phái người ra ngoài tìm ta.

Xoẹt!

Một đạo ánh sáng màu xanh từ trong rừng đá lao ra, chém về cổ Diệp Phàm nhanh như chớp.

Keng!

Diệp Phàm vẫy tay nhẹ nhàng một cái, lập tức có một lưỡi đao hình trăng khuyết bị chấn nát, rồi rơi xuống đất.

Ầm!

Hắn lần lượt tung quyền đánh về phía trước, một tiếng nổ ầm vang lên, rừng đá ở phía trước thoáng cái đã bị đánh nát bấy. Cả Trần đại hồ tử và tên tu sĩ có cảnh giới Thần Kiều đều kêu thảm một tiếng, gân cốt gãy hết, quay cuồng trên mặt đất.

– Không có chuyện ác nào các ngươi không làm, máu tươi đã dính nhiều quá rồi, cũng nên lên đường đi.

Trong nháy mắt, Diệp Phàm liên tục tung quyền ra, quyền vừa ra lập tức có những đạo ánh sáng màu vàng phóng xuất, giống như có vô số ngôi sao từ trên trời rơi xuống.

Phốc! Phốc! Phốc!

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, vô số tử thi ngã xuống đất.

– Đừng giết ta…

Trần đại hồ tử gào thét. Tuy là thủ lĩnh của đám giặc cướp này, nhưng khi đối diện với cái chết, hắn còn không bằng những người khác.

Diệp Phàm nhanh chóng đánh nát Khổ Hải của hắn, rồi ném tới trước người Nhị Lăng Tử.

Lúc này Nhị Lăng Tử đã sớm giết chết toàn bộ đám giặc cướp bị đóng đinh trên giáo gỗ kia, cả người cũng vì thế mà bị máu nhuộm đỏ, không ngừng khóc rống.

– Còn có tỷ tỷ ta!

Hắn nắm lấy Trần đại hồ tử, dùng lực xé ra.

Diệp Phàm tiêu diệt hết đám giặc cướp, rồi xoay người đi sâu vào trong rừng đá. Hắn tìm được khoảng hai mươi cân nguyên, thật không biết đám hung hồ này đã giết hại bao nhiêu thôn trại rồi mà có thể thu được nhiều nguyên như thế.

Ngoài ra, hắn còn phát hiện được một khối cổ ngọc lớn khoảng lòng bàn tay. Rõ ràng đây là một khối ngọc bị tàn khuyết, trên khối ngọc còn có dấu vết bị hư hao.

Diệp Phàm vừa nắm trong tay lập tức có một cỗ khí tức thê lương và cổ xưa truyền tới, làm cho hắn cảm thấy kỳ dị.

– Bản đồ…

Diệp Phàm có chút giật mình. Trên khối cổ ngọc này còn có khắc một chút địa thế sông núi đất đai, cũng không biết khối ngọc này đã được bao lâu rồi, rất nhiều đồ họa đã bị hủy đi.

Trên khối cổ ngọc này còn khắc một chữ làm cho hắn phải chấn động. Tuy chữ viết không rõ, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được đây là một chữ “Đế”.

– Nhị Lăng Tử khoan giết hắn, ta còn muốn hỏi hắn một chút!

Diệp Phàm vội vàng hô to.

Lúc này Trần đại hồ tử đã thê thảm đến mức người khác không dám nhìn vào, cả người toàn là máu. May mà còn chưa tắt thở.

– Từ đâu mà ngươi có được khối cổ ngọc này?

Trần đại hồ tử kinh sợ, lập tức trả lời:

– Các huynh đệ khai thác một mỏ nguyên, đào được trong mạch nguyên.

Hắn không ngừng dập đầu, ôm lấy hai chân Nhị Lăng Tử, rồi nói:

– Tha cho ta đi.

– Tại sao có thể ở trong mạch nguyên được, rõ ràng trên đây còn có chữ viết…

– Ta cũng không biết, đó là một cổ mỏ còn sót lại từ trước Thái Cổ, đúng là nhặt được trong lúc khai thác mà.

– Cái cổ mỏ đó ở nơi nào?

Khối cổ ngọc trước Thái Cổ? Điều này làm hắn chấn động, nhất là chữ “Đế” được khắc ở trên, một chữ này làm hắn nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Phải biết rằng ở khu vực này có một ngọn núi màu tím có liên quan với một Đại Đế cổ đại, hắn còn đang muốn tiến vào đó để tìm “Nguyên Thiên thư” đây. Lúc này lại tìm được một khối cổ ngọc như vậy, hỏi sao hắn không liên tưởng lại với nhau được?

– Ngươi đừng giết ta, ta dẫn ngươi tới đó.

Trần đại hồ tử thấy Diệp Phàm hỏi thế, cảm thấy mình có thể còn hi vọng sống sót.

Diệp Phàm một cước đá văng hắn ra xa, rồi dùng thần thức cường đại xuyên thủng vào thức hải, kiểm tra trí nhớ của hắn.

Đây cũng là một chỗ lợi hại của thần thức cường đại, một khi đối phương không đề phòng là Diệp Phàm có thể trực tiếp xuyên thủng vào.

Diệp Phàm cau mày. Người này đúng là không có chuyện ác nào không làm, trong trí nhớ có rất nhiều chuyện thương thiên hại lý. Nhưng hắn cũng nhanh chóng tìm được tin tức mình muốn.

Cái cổ mỏ đó cách nơi này hai trăm dặm, không xa lắm.

– Được rồi! Nhị Lăng Tử, ngươi cứ tiếp tục báo thù đi.

Diệp Phàm đứng dậy.

Một canh giờ sau, tiếng kêu thảm thiết của Trần đại hồ tử mới dừng lại. Nhị Lăng Tử cũng vì thế mà khóc rống lên, sau đó nhảy xuống nhánh sông kia, không ngừng gọi tên tỷ tỷ mình.

Diệp Phàm thở dài một hơi, đây chính là Bắc vực, chính là thiên đường tội ác. Người không có thực lực cường đại, đều có thể gặp bất cứ chuyện bi thảm nào.

– Đi thôi!

Diệp Phàm bảo hắn tắm rửa cho sạch sẽ, ném cho hắn một bộ quần áo. Sau khi xóa đi toàn bộ dấu vết ở chỗ này, Diệp Phàm liền mang theo Nhị Lăng Tử rời di.

Khi gần về tới thôn trại, Diệp Phàm quay đầu nhìn ngọn núi màu tím cao mấy ngàn thước, sau đó lại nhìn khối cổ ngọc trong tay.

– Đột nhiên có một dãy sơn lĩnh khác xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

– Đúng là chỗ này…

Dường như hắn đã hiểu được điều gì đó, vội vàng bay cao lên bầu trời rồi đưa mắt nhìn về phương xa.

Xung quanh ngọn núi màu tím khổng lồ có chín dãy sơn lĩnh, nhưng khoảng cách giữa các nơi quá xa xôi. Chín dãy sơn lĩnh đó ở đường chân trời xa xôi giống như những con giun, không thể nào nhận ra được.

Nếu như vẽ toàn bộ địa hình lại trên địa đồ, có thể phát hiện vị trí của Tử sơn chính là trung tâm của chín dãy sơn lĩnh.

Diệp Phàm cúi đầu quan sát khối cổ ngọc. Hình như tấm bản đồ trên khối cổ ngọc không trọn vẹn này chính là địa thế của hai dãy sơn lĩnh ở phương xa.

– Bản đồ trên khối cổ ngọc đầy đủ nhất định có cả Tử sơn. Không ngờ rằng những dãy sơn lĩnh xa xôi ở đường chân trời lại có liên quan tới Tử sơn…

Diệp Phàm chấn động trong lòng.

Già Thiên

Già Thiên

Score 9
Status: Completed Author:
Diệp Phàm là nhân vật chính trong truyện Già Thiên của tác giả Thần Đông, hắn từ 1 kẻ lưu lạc khỏi quê hương, nhưng có vô địch niềm tin, một đường sờ soạng lần mò, cả thế gian là địch, tự mình đi lên, huyết chiến cho tới khi trở thành Thiên Đế, là người mạnh nhất vũ trụ từ vạn cổ đến nay, làm được những điều phi thường trước nay chưa từng có. Truyện không sáng tạo ra một thế giới khác, nhưng lại khéo léo gợi mở ra những chi tiết thần bí, không chớp nhoáng đưa ngay người đọc vào một không gian xa lạ, mà như số mệnh đã sắp đặt cho nhân vật vậy.Sâu thẳm bên trong vũ trụ, chỉ có bóng tối lạnh lẽo. Bên trong vũ trụ cô quạnh này, tàu thăm dò vũ trụ thu được một bức hình ảnh chấn động lòng người. Chín bộ xác rồng khổng lồ kéo một quan tài bằng đồng thau, tuyên cổ trường tồn. Cửu Long kéo quan tài, đến tột cùng là trở về thượng cổ, vẫn còn là đi tới bến bờ tinh không? Một thế giới tiên hiệp to lớn, kỳ lạ rực rỡ, thần bí vô tận. Nhiệt huyết sôi trào như núi lửa, tình cảm mãnh liệt như biển lớn dâng trào, dục vọng như vực sâu thăm thẳm... Không phải ngẫu nhiên mà tác giả cho Diệp Phàm không gia nhập một gia tộc hay thánh địa nào, không học bất kì môt quyển kinh trọn vẹn nào, cũng không phải là thể chất mạnh nhất, luôn bị thiên địa áp chế, nhưng đánh bại mọi thể chất, quyét ngang tinh không cổ lộ, vượt lên thiên địa độ kiếp thành Thiên Đế.https://www.youtube.com/watch?v=EKVV-ildxfY

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset