Chương 217: Vạn Pháp Bất Xâm

Vạn Pháp Bất Xâm

– Sau khi mở ra núi Tu Di, Như Lai đã dựng một cái miếu trong núi.

Mặc dù tiểu ni cô luôn nói trên chuỗi hạt xá lợi tử này có dính khí tức người phản bội Phật môn, nhưng nàng ta vẫn lật qua lật lại nhìn. Xem thái độ của tiểu ni cô này, hình như nàng ta hận không thể lấy một viên ra để xem cẩn thận.

– Sau đó thế nào?

Diệp Phàm thúc giục, hỏi.

– Sau đó cái gì?

Tiểu ni cô tùy ý trả lời, nàng ta vẫn chú tâm vào chuỗi hạt.

– Tất nhiên là sau đó Thích Ca Mâu Ni thế nào.

Diệp Phàm mỉm cười nhìn nàng.

– Ồ, ngươi đang nói hắn à? Sau đó không có nữa.

Tiểu ni cô giơ cao chuỗi hạt về phía mặt trời, quan sát chăm chú, rõ ràng nàng ta không muốn nói nữa.

– Sao lại nói không có sau đó nữa? Tiểu sư phụ này, Phật từng nói rằng người xuất gia không thể nói dối, muội không thể nói sai sự thật chứ.

– Ta đang nói thật.

Tiểu ni cô chu môi.

Nàng ta cau mày lại, bởi vì dù làm cách nào đi nữa thì vẫn không thể biết được huyền bí ở bên trong xá lợi tử. Thật không ngờ, một lát sau nàng ta lại lấy ra một mảnh ngọc hình bông hoa gõ gõ lên xá lợi tử. Nhất thời có một mùi thơm xông vào mũi, rồi có từng đạo ánh sáng nhỏ giống như những thanh đao bén nhọn bắn ra chém tới xá lợi tử, tạo nên những ánh lửa óng ánh.

Nhưng sáu viên xá lợi tử vẫn không có biến hóa này, dù cho mũi nhọn có bắn tới tạo nên ánh lửa, thì nó vẫn dính liền với nhau, không có nhúc nhích.

Diệp Phàm vội vàng xuất thủ ngăn cản, nói:

– Ngươi đang làm cái gì vậy, mau dừng lại.

– Ta muốn cắt ra xem một chút, hình như bên trong có cái gì đó.

Tiểu ni cô kiên nhẫn lay động mảnh ngọc hình hoa kia, lại có những lưỡi dao nhọn bay ra bao phủ cả xá lợi tử lại.

– Đó là chuỗi hạt của ta.

– Ta chưa từng nói nó là của ta.

Tiểu ni cô lầm bầm đáp lại, nàng vẫn cố gắng cắt ra.

Sắc mặt Diệp Phàm hơi đen lại, trầm giọng nói:

– Không phải là của muội, muội còn muốn cắt ra?

Hắn nhanh chóng xuất thủ đánh về phía trước, muốn thu hồi chuỗi hạt lại.

– Đừng có hẹp hòi như vậy được không, cho ta xem thêm một chút nữa.

Tà áo trắng tiểu ni cô phiêu động, bỗng nhiên Diệp Phàm có cảm giác ngay chính giữa lòng bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của nàng xuất hiện một thế giới nhỏ mông lung, thế giới ấy bao trùm chuỗi hạt lại.

Diêu Quang Thánh nữ kinh ngạc, nói:

– Đây là bí pháp…càn khôn trong lòng bàn tay?

Tay của Diệp Phàm hướng tới, nhưng không thể nào tiến vào được thế giới nhỏ kia, chứ đừng nói chi đến việc lấy lại được chuỗi hạt. Mỗi lần hắn đều có cảm giác mình chỉ còn kém một chút nữa là có thể tiến vào được thế giới đó, nhưng vĩnh viễn lại không làm được.

Hắn cười cười, bàn tay nhanh chóng chộp lấy cổ tay của tiểu ni cô, muốn khống chế ngay tại đó rồi quay ngược lên trên. Nhưng cái thế giới nhỏ mông lung kia lại như một con du long chuyển động, thoáng cái đã hiện ra tại cổ tay của nàng, chặn ngón tay của Diệp Phàm lại.

– Đắc tội.

Diệp Phàm biến chưởng thành trảo, năm ngón tay cong lại tạo thành hình thế long thủ, rồi bắn ra chín đạo ánh sáng. Mỗi một đạo ánh sáng giống như một con thiên long đánh về thế giới nhỏ đó.

Chín con thiên long từ bên trong trảo Diệp Phàm bay ra rất giống như hoàng đạo long khí luôn lượn quanh thân thể của ca ca nàng, không khác nhau là mấy. Hơn nữa, uy lực của chín con thiên long này rất lớn, thoáng cái đã xông vào không gian hư ảo trong lòng bàn tay của nàng, đánh tan mọi biến ảo trong đó rồi thu chuỗi hạt về.

– Đây là bí pháp gì?

Diêu Quang Thánh nữ ở bên cạnh thấy rõ hết mọi quá trình, cảm thấy rất giật mình.

Diệp Phàm đã hiểu rõ hoàn toàn đại thuật sát sinh trong Cửu Bí, dù cho đại thuật ấy được sử dụng ở đầu ngón tay thì vẫn có uy lực không tầm thường, người ngoài không thể nhận biết được.

– Cho ta xem một chút nữa.

Tiểu ni cô năn nỉ.

– Muội nói cho ta nghe thêm về Như Lai đi.

Diệp Phàm mỉm cười, đặt chuỗi hạt ở trong lòng bàn tay.

– Thật sự ta không biết chuyện sau đó của hắn nữa, tên tuổi của hắn gần như đã bị xóa đi trong sách sử, không thể tìm được chút dấu vết gì.

Vẻ mặt tiểu ni cô trông rất thành thực.

– Ta không tin lời muội nói.

Diệp Phàm vuốt ve chuỗi hạt trong tay nhẹ nhàng, rồi lắc đầu, cười cười.

Đôi má tiểu ni cô hơi phồng lên, trừng mắt nhìn hắn, nói:

– Được rồi, được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết, dù sao cũng không có gì.

– Vậy muội nói rõ ràng đi, ta rửa tai lắng nghe đây.

– Kể từ đó, Phật giáo không Như Lai!

Cô công chúa bé nhỏ của hoàng triều Đại Hạ trịnh trọng nói.

– Nói vậy là có ý gì?

Diệp Phàm hỏi.

– Đây là kết luận ta có được sau khi tìm hiểu rất nhiều kinh Phật và các loại điển tịch, xâu chuỗi lại toàn bộ những gì đã diễn ra và hiện thực trước mắt, cũng chỉ có một câu nói như vậy thôi.

– Tiểu sư phụ, muội đang nói dối đấy.

Diệp Phàm lắc đầu.

– Ta dám thề với thế tôn, những gì ta nói đều là sự thật, đây là kết luận sau khi ta xem qua hàng trăm điển tịch Phật môn. Mà ta cũng đã từng hỏi qua những người khác, cả Đại Năng Phật giáo cũng từng lắc đầu thở dài, nói rằng: từ đó Phật giáo không Như Lai.

Tiểu ni cô nói xong liền làm vẻ mặt: ngươi nhất định phải tin tưởng ta.

– Từ đó Phật giáo không Như Lai…

Diệp Phàm sờ sờ cằm, những lời này làm cho người ta có rất nhiều liên tưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Như Lai đã không phải là Như Lai lúc đầu, hay là Phật giáo ở đây không phải là Phật giáo như hắn đã tưởng tượng, vậy người khai mở núi Tu Di là người nào?

Diêu Quang Thánh nữ cũng đang suy tư. Tuy nàng biết ít hơn, nhưng dựa vào những tình tiết hai người nói nãy giờ, nàng ta cũng dần dần biết được một chút.

– Cho ta xem chuỗi hạt kia một lần nữa.

Tiểu ni cô vươn cánh tay nhỏ bé của mình ra, nói.

Diệp Phàm lắc lắc chuỗi hạt trong tay, nói:

– Ca ca muội vừa nghe thấy hai chữ Như Lai liền biến sắc, ta nghĩ hắn biết bí ẩn gì đó, muội không biết sao?

– Huynh ấy biết gì chứ, chẳng qua được trưởng bối dặn dò không nên nói tới tên này mà thôi.

Tiểu ni cô bĩu môi.

– Tại sao phải dặn dò như vậy?

Diêu Quang Thánh nữ hỏi.

– Làm sao ta biết được.

Tiểu ni cô xoay đầu nhìn quanh một chút, rồi nói:

– Ta cũng từng xem các loại sách cổ trong hoàng triều, nhưng vẫn chỉ có kết luận ấy – từ đó thế gian không có Thích Già.

– Từ đó thế gian không có Thích Già Mâu Ni…

Diệp Phàm có rất nhiều suy đoán trong lòng, nhưng mỗi suy đoán lại không có căn cứ để xác minh.

– Điện hạ!

Bỗng nhiên mấy người hộ vệ ở cách đó không xa cuống quýt hành lễ.

Vị đại tử Hoàng Hạ kia lúc này đang bước đen, đôi lông mày hơi cau lại, cặp mắt hổ bắn ra thần quang chói mắt, tỏ vẻ không hài lòng với những người hộ vệ này.

– Điện hạ bớt giận, chính công chúa căn dặn nô tài không được tới gần.

Vị hộ vệ đứng đầu vội vàng giải thích.

– Diêu Hi ra mắt hoàng tử điện hạ.

Diêu Quang Thánh nữ cười một tiếng, bước lên nói.

Hoàng tử Đại Hạ khách khí nói, không thể hiện thái độ cao ngạo của một hoàng tử rất có thể sẽ kế thừa được ngôi vị hoàng triều bất hủ, hắn nhẹ nhàng nói:

– Tiên tử như một vầng trăng sáng lên cao, nếu như muội muội có thể kết giao cùng thì đúng là chuyện may mắn.

Còn Diệp Phàm lại không được nói tốt như vậy, hoàng tử Đại Hạ càng thấy hắn càng thấy nhàm chán. Thậm chí hắn rất muốn đá Diệp Phàm một cái, không muốn cho tên tiểu đạo sĩ này gần muội muội mình chút nào.

– Vô lượng thiên tôn, bần đạo tới đây là muốn đưa cuốn hoàng đạo thiên thư ra. Nếu như điện hạ không muốn, vậy ta đi tìm người có duyên khác vậy, bần đạo đi đây.

Diệp Phàm cất bước rời đi.

– Ý, tên đạo sĩ kia, ngươi phải cho ta nhìn chuỗi hạt kia một lần nữa chứ.

Tiểu nhi cô kêu nhỏ.

Hoàng tử Đại Hạ không nói gì với Diệp Phàm, ngược lại, hắn quay đầu nhìn muội muội tiểu ni cô thanh tú thuần khiết của mình một rồi rồi lẩm bẩm gì đó, cũng không biết đang nói gì.

Diêu Quang Thánh nữ cũng cáo từ, sau đó nhẹ nhàng lướt đi đuổi theo Diệp Phàm. Nàng nói:

– Đạo trưởng, mời qua bên này.

– Được.

Diệp Phàm hiểu Dao Trì Thánh nữ cho mời hắn, Diêu Hi chỉ là người thay truyền lời mà thôi.

Sau khi đi qua một kỳ cảnh núi giả do các tảng đá tạo thành, rồi bước qua một cái cầu nhỏ bắt ngang qua dòng suối nhỏ, hai người đã đi đến một sân nhỏ u tĩnh.

Nơi đây có đá cuội lót đường, các thanh trúc đan xen với nhau tạo thành một khu rừng, trong đấy còn có một cái bàn đá, bốn khối đá được đặt ở xung quanh để làm ghế ngồi.

Cảnh vật thật thanh nhã và yên tĩnh.

Dao Trì Thánh nữ đang ở bên cạnh bàn đá bày trà. Bàn tay trắng nõn của nàng chuyển động nhẹ nhàng, mỗi một động tác đều toát lên đại đạo tự nhiên, hoàn toàn dung nhập vào trong cảnh vậy. Hương trà nhàn nhạt theo gió truyền tới đầu khu rừng trúc.

– Trà nghệ của Dao Trì tiên tử cũng giống như tài gảy đàn của nàng, gần như đã đạt đến đạo cảnh. Nhưng từ trước tới nay, ta chưa thấy nàng sử dụng bao giờ cả, lần này lại dùng để tiếp đãi đạo trưởng, thật là hiếm thấy. Ta nghĩ nàng ta đã xem đạo trưởng là khách quý rồi.

Diêu Hi sánh vai đi cùng Diệp Phàm, cứ mỗi lần nàng ta bước chân đi đến là thân thể thần tiên ấy cũng lay động theo, làn da trắng nõn như một mảnh ngọc lấp lánh trong suốt, toát lên khí chất quyến rũ chúng sinh.

Nhìn thấy phong thái làm nghiêng ngả cả đất trời như vậy, Diệp Phàm lại nhanh chóng liên tưởng đến cảnh tượng thân mật của hai người trước kia. Lúc ấy, thân thể ngọc ngà của đối phương hoàn toàn lộ trước mặt mình, thật là ướt át vô cùng.

– Đạo trưởng, ngươi đã tu đạo hơn ba trăm năm rồi thật sao?

Diêu Hi cười khẽ.

– Xấu hổ, bần đạo sống qua nhiều năm, nhưng ba trăm năm ấy lại sống uổng phí vô ích, đúng là người vô dụng.

Diệp Phàm tụng đạo hiệu.

Diêu Hi hé miệng cười nhạt, mái tóc phiêu động theo gió, nói:

– Nhưng ta thấy đạo trưởng lại có cái tâm của một người trẻ tuổi đấy.

Diệp Phàm rùng mình trong lòng, khi nãy mới chỉ phân tâm một khoảng khắc mà đối phương đã cảm nhận được rồi. Hắn phải thừa nhận cảm giác của đối phương rất nhạy cảm, điều này làm cho hắn phải chú ý và cẩn thận hơn, tránh để bị lộ ra mặt thật.

– Một tuyệt đại giai nhân như tiên tử, dù cho một lão ông đã sống hơn ngàn năm có đứng trước mặt thì ta nghĩ lão ta cũng phải mất bình tĩnh đó. Bần đạo có phân tâm một chút cũng là điều bình thường.

Hai người đã đi tới bàn đá trong rừng trúc.

Động tác của Dao Trì Thánh nữ nhẹ nhàng, dường như mỗi một ngón tay lúc chuyển động đều theo một quỹ tích rất đẹp, làm cho người ta có cảm giác đang ngắm nhìn một tác phẩm thiên nhiên. Hơn nữa, Diệp Phàm còn có cảm giác các vật dụng bày trà ở đây có tính mạng ở bên trong, hương trà tản ra bốn phía.

– Đạo trưởng, mời dùng trà.

Âm thanh dễ nghe của Dao Trì Thánh nữ truyền đến, bàn tay trắng nõn mềm mại nâng chén trà lên, rồi đưa tới cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm nói cảm ơn, hỏi:

– Không biết tiên tử gọi tới có gì sai khiến?

– Đạo trưởng khách khí rồi, nhưng đúng là có việc cần đạo trưởng hỗ trợ.

Dao Trì Thánh nữ nhẹ giọng nói.

– Dao Trì được truyền thừa từ xa xưa, luôn đứng vững trên những vầng mây, sao lại có chuyện gì không giải quyết được? Năng lực bần đạo có hạn, sợ phải làm tiên tử thất vọng.

Sắc mặt Diệp Phàm không đổi, bình tĩnh nói.

– Ta muốn mời đạo trưởng tới Dao Trì.

– Không biết có gì cần làm?

– Có một vài tảng đá đặc biệt, những tảng đá bình thường không thể so sánh được. Ta muốn mời đạo trưởng tới đánh giá một chút.

Dao Trì Thánh nữ chỉ nói một chút như vậy, nhưng cũng đủ làm cho Diệp Phàm chấn động trong lòng, chỉ sợ lai lịch mấy tảng đá đó rất kinh người.

– Dao Trì Thánh Địa không thể trực tiếp giải thạch sao?

Dao Trì Thánh nữ lắc đầu, nói:

– Không chuẩn bị kỹ càng, không thể cắt ra.

Nghe thấy câu này, Diệp Phàm càng khẳng định khối đá đó không phải là đồ vật tầm thường.

– Đến lúc đó, sợ rằng có một thịnh hội giải thạch đó.

Diêu Hi cười nói.

– Quả thật có rất nhiều người muốn được mời vào Dao Trì Thánh Địa, cũng có không ít khách quý sẽ đến.

Dao Trì Thánh nữ đáp.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định đó là một thịnh hội, và có rất nhiều nhân vật không tầm thường sẽ tiến vào Dao Trì.

– Đáng tiếc, bần đạo còn có chuyện quan trọng trong người, tạm thời không thể phân thân.

Diệp Phàm từ chối.

– Không sao, nếu như đạo trưởng có chuyện quan trọng, ta cũng không miễn cưỡng.

Nói tới đây, Dao Trì Thánh nữ lấy ra một khuyên tai bằng ngọc, rồi nói tiếp:

– Nhưng mà, nếu như đạo trưởng có thời gian, hãy cầm cái khuyên tai này tới bất kỳ tiên thạch phường Dao Trì nào ở Bắc vực, các nàng ở đó nhất định sẽ tiếp dẫn đạo trưởng tiến vào Dao Trì Thánh Địa.

Diệp Phàm tạ ơn, rồi nói:

– Nếu như bỏ qua thịnh hội như vậy, chắc chắn bần đạo sẽ cảm thấy rất ăn năn. Đợi đến khi xử lý xong những chuyện quan trọng, ta sẽ tới bái phỏng.

Khi Diệp Phàm ra khỏi rừng trúc thì những người bên ngoài đã sớm rời đi.

Nhưng hắn lại không thấy đám người Ngô Trung Thiên và Đồ Phi. Thấy vậy, hắn cũng không đi tìm bọn họ, trực tiếp bay ra khỏi thành.

Bỗng nhiên hắn nhìn thấy ở ngoài thành Côn Vân có ánh sáng rực rỡ, dù cách rất xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cổ khí tức kinh khủng.

Ở một địa phương cách thành Côn Vân mười dặm đang có một trận đại chiến, rất nhiều tu sĩ vội vàng bay tới.

– Diêu Quang Thánh tử quả nhiên vô địch thiên hạ!

– Hắn…quá kinh khủng!

Rất nhiều người đang nghị luận với nhau, Diệp Phàm cũng nhanh chóng phát hiện đám người Ngô Trung Thiên, Lý Hắc Thủy. Bọn họ cũng đang xem cuộc chiến.

Diêu Quang Thánh tử đang đứng một mình ở trong một mảnh đất màu nâu đỏ, cả người tản phát ánh sáng kim quang, làm cho hắn giống như một lò lửa được trời đất tạo thành, lửa cháy mạnh mẽ thiêu đốt khắp nơi, khí tức cường đại làm cho nhiều người run sợ.

Dưới chân của hắn còn có hai thi thể nằm chết lặng, cả hai đều là cường giả râu tóc trắng xóa, rõ ràng là những lão già.

Mà ở trên bầu trời còn có ba lão già đang gầm thét, tấn công hắn.

Đáng tiếc, cả thiên địa lúc này đã bị thánh quang bao phủ trở thành một lò lửa khổng lồ, không có gì phá nổi được. Còn bản thân Diêu Quang Thánh tử lại như một vị thần, đứng sừng sững giữa mảnh đất!

“Ầm”

Hắn tung một quyền đánh lên trời cao, lập tức có một luồng thánh quang che lắp mặt trời, cả bầu trời cũng bị chấn động không thôi.

Lại có thêm một cường giả già lão bị đánh chết, thân thể chia năm xẻ bảy.

Lão già thứ hai hét to một tiếng rồi tế vũ khí của mình ra, thanh vũ khí ấy giống như một ngôi sao chổi phá tan hư không, đánh thẳng xuống Diêu Quang Thánh tử. Chiến lực lão già này mênh mông, sát khí ngất trời.

Nhưng câu nói “Thánh Quang thuật vừa ra, Diêu Quang Thánh tử vô địch không ai địch nổi” thật không sai, thánh quang do hắn phát ra làm chấn động cả sơn hà, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp bầu trời!

“Ầm”

Cả bầu trời bị ánh sáng rực rỡ bao phủ, bầu trời cũng vì thế mà trời nên chói mắt, thanh vũ khí kinh khủng kia bị hóa khí biến mất, cả tên cường giả già lão kia cũng bốc hơi biến mất, hoàn toàn bị biến thành hơi nước.

Khi người thứ ba đánh tới, chùm sáng màu vàng bao quanh thân thể Diêu Quang Thánh tử bỗng nhiên chuyển động, mái tóc màu vàng tung bay theo gió, đôi mắt bắn ra hai đạo ánh sáng màu vàng chói mắt rồi hắn khẽ quát một tiếng!

– Giết!

“Ầm”

Vị cường giả trên bầu trời kia lập tức bị đánh nát bấy, tử thi rơi xuống dưới đất.

– Này…thật quá đáng sợ!

– Năm vị cường giả ban nãy đều tu đến bí cảnh thứ ba, nhưng thoáng cái đã bị giết chết. Diêu Quang Thánh tử quả thật rất đáng sợ!

– Kinh khủng, kinh khủng đến mức làm cho ta phải sợ hãi! Tu luyện đến cảnh giới như vậy, sợ rằng Diêu Quang Thánh tử đã vô địch trong những người cùng thế hệ rồi, không hổ là kỳ tài đương thời.

– Chỉ sợ cả Thần thể của Khương gia, và Cơ Hạo Nguyệt của Cơ gia cũng không lấn át được phong thái tuyệt thế của Diêu Quang Thánh tử. Với cảnh giới của hắn bây giờ, cả Thần thể cũng rất khó áp chế.

Diêu Quang Thánh tử lúc này thật giống như một vị thần, toàn thân phát sáng rực rỡ, thánh quang do hắn phát ra như muốn tinh lọc cả phương không gian này.

Khí huyết của hắn cuồn cuộn sôi trào như dung nham, làm cho người khác không thể tiến tới gần. Rất nhiều người còn có cảm giác hắn đã hóa thành một lò lửa khổng lồ, có thể luyện hóa được cả thế giới này.

– Ta không thể chịu đựng nổi khí tức này!

Có tu sĩ rên rỉ, cả người trở nên vô lực, rồi lui về phía sau.

– Lực lượng sinh mệnh của hắn quá mạnh mẽ, hầu như áp chế được mọi người khác. Hơn nữa, khí huyết của hắn sắc bén như đao, phóng ra ngoài một cách tự nhiên mà cũng có thể đả thương đến linh hồn người khác.

Những gì bọn họ nói quả thật không sai, máu trong người Diêu Quang Thánh tử như những thanh đao sắc bén, làm cho mọi người phải lui ra sau.

Ngô Trung Thiên thở dài một hơi, nói:

– Ta không phải là đối thủ của hắn! Một khi sử dụng Thánh Quang thuật, sợ rằng hắn đã là vô địch trong những người trẻ tuổi rồi. Đại thuật vô song như thế, ngoại trừ Đấu chiến thánh pháp của Khương thần vương ra, ta nghĩ không còn ai có thể tranh phong.

– Vạn pháp bất xâm, thánh quang ngập trời, luyện hóa thiên địa, duy ngã độc tôn…hắn còn kinh khủng hơn Diêu Quang Thánh Chủ lúc trẻ nhiều!

– Sợ rằng người duy nhất có thể đánh lại hắn bây giờ, chỉ có hoàng tử Đại Hạ đã tu luyện Thái Hoàng kinh thôi!

– Đáng tiếc, Đấu chiến thánh pháp của Khương thần vương đã biến mất vĩnh viễn…

Già Thiên

Già Thiên

Score 9
Status: Completed Author:
Diệp Phàm là nhân vật chính trong truyện Già Thiên của tác giả Thần Đông, hắn từ 1 kẻ lưu lạc khỏi quê hương, nhưng có vô địch niềm tin, một đường sờ soạng lần mò, cả thế gian là địch, tự mình đi lên, huyết chiến cho tới khi trở thành Thiên Đế, là người mạnh nhất vũ trụ từ vạn cổ đến nay, làm được những điều phi thường trước nay chưa từng có. Truyện không sáng tạo ra một thế giới khác, nhưng lại khéo léo gợi mở ra những chi tiết thần bí, không chớp nhoáng đưa ngay người đọc vào một không gian xa lạ, mà như số mệnh đã sắp đặt cho nhân vật vậy.Sâu thẳm bên trong vũ trụ, chỉ có bóng tối lạnh lẽo. Bên trong vũ trụ cô quạnh này, tàu thăm dò vũ trụ thu được một bức hình ảnh chấn động lòng người. Chín bộ xác rồng khổng lồ kéo một quan tài bằng đồng thau, tuyên cổ trường tồn. Cửu Long kéo quan tài, đến tột cùng là trở về thượng cổ, vẫn còn là đi tới bến bờ tinh không? Một thế giới tiên hiệp to lớn, kỳ lạ rực rỡ, thần bí vô tận. Nhiệt huyết sôi trào như núi lửa, tình cảm mãnh liệt như biển lớn dâng trào, dục vọng như vực sâu thăm thẳm... Không phải ngẫu nhiên mà tác giả cho Diệp Phàm không gia nhập một gia tộc hay thánh địa nào, không học bất kì môt quyển kinh trọn vẹn nào, cũng không phải là thể chất mạnh nhất, luôn bị thiên địa áp chế, nhưng đánh bại mọi thể chất, quyét ngang tinh không cổ lộ, vượt lên thiên địa độ kiếp thành Thiên Đế.https://www.youtube.com/watch?v=EKVV-ildxfY

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset