Tất cả mọi người phải lùi tránh. Nửa kiện vũ khí Cực Đạo tuy không phải là dọa người nhưng từ xưa tới này cũng chỉ có vài kiện mà thôi!
Đế binh, một khi được thúc dục, dù không thể thức tỉnh nhưng cũng thoải mái đại sát tứ phương, ai có thể ngăn cản?
– Thử chiếu cái gương hỏng của ngươi lên khuôn mặt anh tuấn vô song của ta xem sao?! Để ta xem nó có năng lực gì nào?!
Đoạn Đức ép về phía trước.
Vẻ mặt Vương Dương Chiến xấu mặt, những người khác cũng cảm thấy không vui vẻ gì, như đạp phải phân chó. Tên mập mạp đáng khinh này khiến người ta không thể mê nổi.
– Thấy ta dễ bắt nạt lắm phải không?! Lão gia ta không phát uy thì các ngươi cho ta bệnh sao?!
Đoạn Đức hết nhìn người này tới người khác.
Cuối cùng, hắn nhìn thẳng về phía Tiêu Vân Thăng với cái trán bị Diệp Phàm đạp móp nói:
– *&A%%, tên đầu méo ngươi, vừa rồi không phải muốn lão gia ngươi tới sao?! Ngươi giờ lăn ra đây cho ta!
Tên mập mạp thiếu đạo đức này khiến không ít người đang âm thầm nguyền rủa trong lòng, nói chuyện rất không nể nang gì ai, thuộc dạng người đánh người chuyên đánh mặt, mắng chủi người chuyên nhàm vào chỗ yếu điểm.
Khuôn mặt Tiêu Vân Thăng lúc này tái nhợt nhưng cũng không có cách nào khác. Hắn thật sự rất sợ tên béo này sẽ ra tay, nửa kiện vũ khí Cực Đạo nếu đánh ra, ai có thể chống lại?
– Còn có lão lông trắng kia nữa. Không phải ngươi muốn cái bát sao?! Lên mà cướp!
Đoạn Đức nhìn thẳng Vương Dương Chiến.
Lão Giáo chủ Âm Dương Giáo cũng như ăn phải chuột chết, trong lòng thầm mắng chửi. Hắn không biết tu vi tên mập mạp này như thế nào nhưng bên cạnh còn có lão người mù, nếu dùng tu vi cấp già đời thúc dục kiện vũ khí này thì tuyệt đối hoành hành không cố kỵ.
Đông!
Đoạn Đức chưa bao giờ là người chịu thiệt, vừa rồi bị người ta trách mắng hồi lâu, lúc này tế ra vũ khí Cực Đạo, trấn áp về phía trước.
Một cỗ khí tức áp tháp muôn đời,cái nắp Thôn Thiên Ma Quán hóa thành một hắc động, có thể thôn phệ vạn vật thiên địa, ép xuống phía dưới.
Tiêu Vân Thăng không nói hai lời, mang theo cái chân gãy, mười mấy kiện cấm khí trên đỉnh đầu liền trực tiếp nhảy từ đài cao vạn trượng xuống.
Vương Dương Chiến cũng mang theo vài vị đại năng, hóa thành lưu quang, lập tức lui xa mấy trăm trượng, rời khỏi khu vực trung tâm.
Nửa kiện Đế binh Cực Đạo là một mảnh mông lung, như có sinh mệnh, cái mặt quỷ trên đó không ngờ ngừng lưu động nước mắt.
Mọi người mao cốt băng hàn, tương truyền cái nắp ma quán này là do phần đầu Độc Nhân Đại đế luyện hóa thành, chính là tinh hoa của Đế binh.
Có người nói cái mặt quỷ này chính là thứ Đại đế khi còn trẻ sở hội, là thứ hắn yêu thích nhất, từ đó về sau quyết định là địch với cả thiên hạ, không vui mừng, không ưu thương.
Ngay cả khi vô địch thiên hạ, hắn vẫn lưu giữ trí nhớ khi còn nhỏ cho nên mới coi đây là dấu hiệu, lạc ấn trên cái nắp này.
– *&%%, các ngươi lại đây hỗ trợ ta, cái nắp này sắp hút khô ta rồi!
Đoạn Đức truyền âm nói.
Diệp Phàm và Đông Phương Dã tiến lên, truyền vào hắn một đạo thần lực. Mà lão người mù lại truyền âm nói:
– Đừng cậy mạnh, Đế binh này tiêu hao rất lớn, chúng ta chỉ cần tự bảo là đủ rồi, những người này đều là chủ nhân phiến thiên địa này, không thể ngăn hết được.
Keng!
Cách đó không xa, một bộ Hoàng Kim Chiến Y hiện lên, lóe ra hào quang hướng tiêu, xuất hiện bên cạnh Cổ Hoa Hoàng chủ. Nó có hình người, cầm Hoàng Kim Thánh Kiếm trên tay, lưng đeo Hoàng Kim Thần Cung, lại có sinh mệnh dao động.
Thần Y tuyệt thế thông linh, là Thánh binh truyền thế, dùng thần vật luyện thành, có thể lưu truyền muôn đời.
Trong lòng Diệp Phàm nghiêm nghị. Hắn từng gặp qua Thần Y này. Lần ấy vì ngắt Bất Tử Thần Dược, Cổ Hoa Hoàng triều đã tế ra nó ở cấm địa thái cổ.
– Không hổ là Thần triều viễn cổ, vẫn mang theo một kiện Thần Y không hao tổn gì.
Rất nhiều người hít sâu một hơi khí lạnh.
Hình dạng của nó giống như người, thần quang hoàng kim sáng lạn, như một thần minh viễn cổ còn sống khiến người ta phát ra sự kính sợ từ tận sâu trong nội tâm, không kim nổi muốn quỳ xuống bái lạy.
Ầm!
Thần lực mãnh liệt, ánh sáng chói mắt hiện lên bên cạnh Nam Lĩnh Yêu chủ. Nơi này xuất hiện một nhật một nguyệt sáng chói.
Nhật khẽ động, như rồng ngâm cửu thiên, một mảnh chói mắt, chiếu phá vạn vật. Nguyệt vừa động, giống như tiếng phượng minh từ Cửu U, Thánh huy như nước, tràn ngập thiên địa. Hai vòng nhật nguyệt này sống động như nhật nguyệt giữa hư không.
Đây cũng là Thánh binh truyền thế, có thể bất hủ, sớm đã có sinh mệnh dao động, là do một vị Thánh nhân cái thế mười lăm vạn năm trước lưu lại cho Nam Lĩnh, nhân gian hiếm thấy.
Xoát!
Bên kia, phật quang hướng tiêu, trên đỉnh đầu một vị Thần tăng Tây Mạc hiện lên một Phật tháp cao hơn một thước, có bảy tầng như được tạo ra từ nham thạch, có thể trấn áp thiên địa vạn vật.
Đây là binh khí chứng đạo của một vị Bồ Tát, không chỉ tạo ra từ tiên thạch ích địa, là thần vật hiếm có mà còn có bảy viên xá lợi tử do vị Bồ Tát này tọa hóa lưu lại, thu vào trong thân tháp, mỗi tầng một viên khiến Thạch Tháp bảy tầng này trở thành Thánh binh truyền thế bất hủ.
Ngoài ra, uy lực của nó khủng bố tuyệt luân, không có mấy kiện có thể sánh bằng, chính là một trong những thánh vật vô thượng của Phật giáo từ xưa tới nay.
Lập tức xuất hiện ba kiện binh khí chân chính của Thánh nhân viễn cổ, còn đều là những thần vật tiếng tăm lừng lẫy, không ai không động dung.
Tới hiện tại, rất nhiều người đều tự giác lui ra, căn bản không thể tranh đoạt được. Bởi vì chỉ với một kiện binh khí Thánh nhân cũng đủ quét ngang bọn họ rồi.
Cuối cùng bốn đại Thần triều Đại Hạ, Cổ Hoa, Cửu Lê, Thần Châu, Nam Lĩnh Yêu tộc, Tây Mạc Phật giáo và bọn người Đoạn Đức, tổng cộng có mười mấy người đi tới gần, những người khác bị buộc phải thối lui.
Các thế lực nắm giữ binh khí Thánh nhân và mấy người Đoạn Đức không bị ai phản đối thêm gì, hiện tại thực lực là đạo lý cứng rắn nhất.
Mọi người cẩn thận đọc những văn tự trên vách quan tài, không dám bỏ qua một chữ nào, bởi vì đây chính ghi chép của Thái Hoàng, lưu giữ một bí mật kinh thiên.
Chủ nhân quan tài này dĩ nhiên chính là Bất Tử Thiên Hoàng, là một nhân vật vô thượng trước thời thái cổ, vượt qua cả thần minh trong lòng vạn tộc thái cổ.
– Bất Tử Thiên Hoàng thật sự tồn tại…
Một vị Thần tăng của Phật giáo động dung.
Về chuyện trước thái cổ đã sớm thất truyền trong Nhân tộc, chỉ có đôi chút ghi lại, gần như đều đã biến mất trong dòng sông lịch sử.
Nhân vật kiêng kị như Bất Tử Thiên Hoàng thì ngay cả Vương của thái cổ cũng phải quỳ bái, là thần bí và cổ xưa nhất, mọi người không ngờ cái gọi là thần linh này lại chính là hắn.
Tất cả mọi người đều nhìn lại khối thần băng ngũ sắc kia, khí cơ lưu động trên tấm da bên trong đó có thể sánh ngang với Đế binh thức tỉnh, khiến người ta không thể chịu đựng được.
– Trời ạ, đó là Bất Tử Thiên Hoàng, nếu để chủng tộc thái cổ biết thì nơi này khẳng định sẽ biến thành thần địa của bọn họ.
– Nếu những cổ sinh vật biết được Bất Tử Thiên Hoàng táng thân thế này chỉ sợ cả thiên hạ sẽ đại loạn, tất cả Vương thái cổ sẽ xuất động, chạy tới nơi này.
Đây tuyệt đối là một kiện bí tân kinh thiên động địa.
Thần minh mà vạn tộc thái cổ cúng bái lại táng thân nơi này, hắn cũng không phải là hư ảo mà tồn tại chân thật!
– Hắn là Bất Tử Thiên Hoàng a!
Mọi người kinh thán, cảm thấy khó có thể bình tĩnh nổi, trong lòng tràn ngập kinh đào hải lãng.
Nhân vật muôn đời trước, là thần trong truyền thuyết, được vạn tộc cúng bái. Cho tới bây giờ còn chưa từng nghe được chứng cứ xác minh sự tồn tại của hắn mà hôm nay không ngờ chúng ta lại được nhìn thấy!
Mọi người kinh thán, cũng chỉ có Bất Tử Thiên Hoàng mới có được hành động kinh thế như vậy, chặt Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, dùng nó làm quan tài cho mình!
Hắn tồn tại từ thời trước thái cổ xa xôi, không tìm được địch thủ, trong thiên địa vẫn còn linh khí nồng đậm, có thể tìm được Bất tử Dược. Chỉ có hắn mới làm ra được hết thảy!
Mà Thái Hoàng cũng thật có khí phách, động thủ đưa Bất Tử Thiên Hoàng ra ngoài, chính mình tiến vào trong trầm miên.
Chỉ là vì sao Bất Tử Thiên Hoàng lại chỉ còn một tấm da, mà Thái Hoàng lại đã đi đâu?!
Đáng tiếc trên vách quan tài lại không ghi lại, chỉ có mấy hàng văn tự kia mà thôi, nói ra lai lịch nguyên chủ nhân của cổ quan này.
– Rốt cục vẫn không thể chứng minh Tiên tồn tại trên thế gian, ài…
Mọi người thở dài, sau khi biết được lai lịch người này, không biết là được giải thoát hay là mất mát.
Bất Tử Thiên Hoàng dù ở thời trước thái cổ cũng vượt qua thần linh trong lòng người nhưng chung quy cũng chỉ là một vị cổ hoàng vô địch được thần thánh hóa mà thôi, không phải Tiên hay thần linh.
Trên đời này rốt cục có Tiên hay không?! Tới hiện tại, những đại nhân vật nơi này đều mê mang, tất cả dấu hiệu đều cho thấy dường như không tồn tại.
Ầm!
Đột nhiên có người ra tay, bắt đầu cướp đoạt cổ quan, tranh đoạt tiên trân kinh thế này.
Trên quan tài này còn có khắc đồ do Thái Hoàng lưu lại, là lạc ấn đại đạo, không ai không động tâm.
Đoạn Đức cũng không giúp vui mà chấn động Thôn Thiên Ma Quán, hóa thành vực sâu, lập tức thu lấy nắp quan tài. Đây là Ngộ Đạo Thụ, dùng bao nhiêu Thần Nguyên cũng không thể đổi được.
– Thứ gì nằm trong tay mới là của chính mình, mới là thật!
Đoạn Đức khá hài lòng, người khác tranh đoạt đạo đồ, còn hắn trước cướp đi thần vật thật sự vô giá nhất.
Một khối quan tài như vậy, ngồi trên đó tu luyện cũng rất có thể tiến vào cảnh giới ngộ đạo, dù cắt ra một mẩu đi bán cũng là vô giá.
Ầm!
Có người thúc dục thần lực nhưng căn bản không thể đánh rách quan tài này, cuối cùng Nam Linh Yêu chủ rút ra mấy cây đinh, khiến ngoại quách mở ra.
– Đó là Thạch Đinh do Bất Tử Thiên Hoàng tế luyện, trải qua muôn đời mà vẫn không bị hủy diệt, khẳng định là tiên trân!
Tất cả mọi người đều đỏ mắt nhưng tám cây Thạch Đinh này đều rơi vào trong tay Nam Lĩnh Yêu chủ, không ai đoạt tới. Bởi vì hắn nắm giữ Thánh binh viễn cổ Nhật Nguyệt, không ai dám tới gần.
Ầm!
Tấm ván ngoại quách bị người ta tranh đoạt, cuối cùng rơi vào tay Cổ Hoa Hoàng triều và Tây Mạc Thần tăng, Một phương nắm giữ Hoàng Kim Thần Y, một phương nắm giữ Thạch Tháp, không ai có thể tranh phong.
Những người khác đều lo lắng, ra sức tranh đoạt tiểu quan bên trong và bức lạc ấn đại đạo của Thái Hoàng.
– Những mảnh quan tài khác tùy ý các ngươi cầm nhưng đáy quan phải lưu lại, bất luận kẻ nào cũng không được làm đạo ngân Thái Hoàng lưu lại bị tổn hại, bằng không đừng trách Đại Hạ ta ra tay vô tình!
Hoàng chủ Đại Hạ lên tiếng.
Bọn họ dù không nắm giữ Thánh binh truyền thế nhưng lại khá trầm ổn và trấn định, quét mắt nhìn mọi người.
– Dựa vào cái gì?! Ai lấy được cứ lấy!
Có người không phục, đại diện nói ra tiếng lòng của thế lực khắp nơi.
– Đó là do thủy tổ Đại Hạ ta lưu lại, các ngươi không phục thì thử động thủ coi!
Hoàng chủ Đại Hạ quát lạnh. Đúng lúc này trên đỉnh đầu hắn lóe ra hào quang rực rỡ, thiên địa dao động mênh mông cuồn cuộn nổi lên, rất nhiều đại năng suýt chút nữa phải té ngã ra đấy.
Tiếp theo, một tiếng long ngâm truyền ra, một thanh long kiếm bay lên, như có thể chấn nhiếp chư thiên vạn giới.
Kiếm phong là long đầu, kiếm văn cửu trảo, long vĩ hóa thành chuôi kiếm, cả ngàn vầng mặt ừời ngưng tụ một chỗ cũng không chói sáng bằng nó.
Phốc!
Có đại năng không chịu nổi uy áp này, dù có cấm khí hộ thể cũng phải phun ra máu, nhanh chóng lùi lại, khó có thể chịu đựng nổi.
Đế binh Cực Đạo Thái Hoàng Kiếm xuất thế, người của Đại Hạ Hoàng triều không ngờ mang cả nó tới đây.
Một tiếng long ngâm vang vọng muôn đời, nó như một đạo ánh sáng vĩnh hằng treo trên đầu Hoàng chủ Đại Hạ, khiến ai ai cũng như phải quỳ bái.
Ở giờ khắc này, mọi người lập tức câm như hến. Thái Hoàng Kiếm xuất thế, ai có thể đối kháng?! Có được lực công kích độc nhất vô nhị.
– Hắc hắc…
Đột nhiên một tiếng cười lạnh khiến người ta sởn tóc gáy vang lên. Cách đó không xa, một đạo ma ảnh. đứng sừng sững, mâu quang lãnh liệt, nhìn chằm chằm mọi người, Thần Chi Niệm xuất hiện.
Tất cả mọi người lạnh lẽo toàn thân, cái gọi là Thần Chi Niệm này nhất định là mặt ác của Bất Tử Thiên Hoàng thể hiện ra. Đây là một ma quỷ, Thánh nhân không ra thì không ai địch lại được.
– May mà nơi này có Thái Hoàng Kiếm!
Thái Hoàng Kiếm gần như áp tháp vạn giới, hóa thành một con thiên long, xoay quanh giữa không trung, quang hoa vô tận chiếu sáng vòm trời, tinh lọc mỗi tấc không gian.
Ầm!
Đột nhiên một tiếng động lay chuyển vòm trời, trên đầu Hoàng chủ Cửu Lê Thần triều bay ra một cổ quyển, treo giữa hư không, che thiên cái địa.
– Trời ạ, đó là Cửu Lê Đồ, Đế binh Cực Đạo của Cửu Lê Thần triều.
Cổ quyển này bao dung thiên địa vạn vật, thu nạp ba ngàn đại thế giới, có thể trấn áp và luyện hóa hết thảy, khiến một ít đại năng phải lập tức rút lui, trong miệng phun huyết.
Trong một ngày, hai kiện Đế binh Cực Đạo nguyên vẹn xuất hiện khiến mọi người rung động. Bọn họ không ngờ tới hai Thần triều viễn cổ này ở thời điểm mấu chốt đều tế ra tiên trân Thủy tổ của mình.
Thái Hoàng Kiếm và Cửu Lê Đồ đối chọi gay gắt, cũng không đi trấn áp ma quỷ kia mà sống mái với nhau một hồi, không hề nghi ngờ là đều muốn tranh, đoạt lạc ấn đại đạo của Thái Hoàng.
– Hai kiện Đế binh Cực Đạo giao chiến, phạm vi vạn dặm cũng bị hủy hoại trong chốc lát, không chỉ riêng nơi này, cả thế giới Tiên phủ cũng hỏng mất.
Lão người mù mở miệng nói:
– Bất đắc dĩ phải bảo vệ mình vậy!
Ầm!
Hắn há mồm phun ra một cái bình, phong cách vô cùng cổ xưa nhưng rất bình thường, khó có thể nhận ra điều gì nhưng lại khiếp sợ nhân tâm, khiến ai ai cũng kinh hoảng.
– Tiểu tử, chúng ta hợp tác!
Lão người mù vỗ vỗ vai Đoạn Đức.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm. Đây là Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ của đại cường đạo thứ ba Đồ Thiên, bị đại cường đạo thứ hai mượn tới, lúc này hợp nhất với cái nắp kỳ bí.
Ầm!
Đế uy Thôn Thiên vọt lên, căn bản không cần người thúc dục. Ma quán tự mình hợp nhất, chấn kinh mọi người, cũng truyền ra một tiếng thở dài rất khẽ.
– Trời ạ, Ma quán này do thân thể Độc Nhân Đại đế luyện thành, sẽ không có linh hồn hắn chứ?
Xa xa, Thần Chi Niệm cũng bị chấn kinh, phải lùi lại mấy bước. Từ đó có thể thấy sau khi hợp nhất Thôn Thiên Quán có uy lực mạnh mẽ như thế nào, như một Cổ đế sống lại vậy.
– Một đời Độc Nhân, là địch của cả thế gian, kinh diễm muôn đời. Đế binh Cực Đạo này lần nữa hợp nhất, hắn sẽ không sống lại chứ?!
Trong quá trình này chỉ có một người chung quy vẫn bình tĩnh, đó chính là Diệp Phàm. Trên tay hắn cầm Bồ Đề Tử thu được từ Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, trong miệng ngậm lá Ngộ Đạo Trà, ánh mắt chớp chớp nhìn đạo ngân của Thái Hoàng trong đáy quan, không ngừng thể ngộ.
Ầm ầm ầm~~~
Bầu trời liền vang lên tiếng sấm, chấn động ngọc thai vạn trượng. Từng đạo tia chớp thô to đánh xuống, sau đó là cả một mảnh lôi hải khủng bố.
– *&A&%, ai độ kiếp?!
– Tên hỗn đản nào đang dẫn động thiên kiếp?
Tất cả mọi người biến sắc, không kìm nổi chửi tục.
Cuối cùng mọi người nhìn được lôi điện đang bổ về phía Diệp Phàm, hắn ngắn ngủi ngộ đạo, bắt đầu độ kiếp.
Lần này Diệp Phàm thật sợ không định lừa gạt người, thiên kiếp là thuận theo tự nhiên mà tới, hắn cũng không phải cố ý tính kế và dẫn động.
Không lâu sau hắn trải qua tám mươi mốt đạo Thiên Long lôi kiếp viễn cổ. Loại thiên phạt này cổ kim ít thấy. Hắn vốn vừa mới đột phá tới cảnh giới đại viên mãn của Hóa Long biến thứ nhất.
Mà nay, hắn cầm Bồ Để Tử trên tay, miệng ngậm Ngộ Đạo Trà tìm hiểu thiên ngân do Thái Hoàng lạc ấn, vốn sắp đột phá Hóa Long biến thứ hai cho nên lúc này đột phá.
Thiên kiếp tới rất đột ngột, khiến tất cả mọi người đều như ngây dại. Khi hiểu chuyện gì xảy ra thì những đại nhân vật này cũng rất quyết đoán, cả đám lập tức như chim nhúng nước, đồng loạt rời khỏi đài cao vạn trượng này.
– Thật sự là một tên khốn kiếp, dám ở nơi này độ kiếp, muốn hại chết mọi người sao?!
– Đánh xuống Mạt Nhật Thiên Kiếp, hung hăng đánh chết hắn đi!
Tất cả mọi người nguyền rủa nhưng cũng quả quyết, không ai quay đầu mà lao ra xa, quyết định nhảy xuống, không dám trì hoãn.
Bởi vì nếu không rời đi thì ngay cả tro tàn cũng không lưu lại, một người độ kiếp sẽ liên lụy buộc những người khác độ kiếp theo, gặp được thiên phạt tương ứng với thực lực của mình.
Bọn họ không phải là người bình thường, đều là những đại nhân vật cấp Thánh chủ, mỗi người sẽ phải đối phó với thiên kiếp khủng bố vô cùng, nếu nhiều người như vậy ở cùng một chỗ độ kiếp thì chỉ nghĩ cũng đủ dọa chết người rồi.
Nhất là nơi này còn có vài món binh khí viễn cổ, ba kiện Đế binh Cực Đạo, nếu dẫn dắt cả chúng tiến vào thì sẽ rất khó tưởng tượng được đáng sợ bực nào.
Nếu là một Thánh Đế binh đối kháng thiên kiếp thì hơn phân nửa sẽ dẫn động thiên phạt diệt thế cấp Đại đế cổ, nếu là như vậy cũng đủ khiến phiến thế giới này tan nát.
Đế binh Cực Đạo khẳng định không bị gì vì chúng đã sớm cùng Đại đế cổ vượt qua kiếp nạn, ở thế giới này không có lực lượng nào có thể thương tổn chúng được.
Nhưng những người khác và thế giới Tiên phủ này lại khác, tất cả sẽ bị hủy diệt, không lưu lại bất cứ thứ gì, cả phạm vi hơn mười vạn dặm đều hóa thành tro
– Thật chưa từng thấy tên nào vô đạo đức như vậy, dám ở nơi này độ kiếp!
– Tên vô liêm sỉ này điên rồi sao?! Nếu muốn tự tử cũng không dẫn theo nhiều người như vậy chứ?!
Tất cả mọi người đều bị dọa chết khiếp, như chó nhà có tang, lập tức nhảy từ trên ngọc thai này xuống, thần lực bị áp chế không thể phi hành khiến có người bị ngã tới bầm dập mặt mũi.
Nhưng bọn họ căn bản không quan tâm đến chuyện này, liều mạng bỏ chạy, không còn phong phạm cao thủ gì nữa.
Có người trước muốn cướp lấy quan tài thần linh lưu lại mới chạy nhưng lại phát hiện Diệp Phàm đã đạt mông ngồi xếp bằng cạnh đạo ngân Thái Hoàng lạc ấn đó, bắt đầu ngộ đạo.
Rất nhiều người tức giận tới nghiến nát răng nhưng không ai dám lao lên cướp đoạt. Như vậy sẽ khiến mình bị thiên kiếp bao phủ.
Có nhân vật tuyệt đỉnh quá tức giận, muốn dùng Thánh binh ra tay, đánh chết Diệp Phàm nhưng có Thôn Thiên Ma Quán nơi đó, như cổ đế thức tỉnh, áp tháp chư thiên muôn đời nên mọi người cũng chỉ có thể rút đi mà thôi.
– Tên tiểu tử hỗn đản này sao có cái mông đáng giá như vậy nhỉ?! Lại ngồi ngay trên lạc ấn Thái Hoàng a… Thật sự là một tên thiên sát!
– Lần này không để yên được! Chờ hắn vượt qua thiên kiếp rồi tính!
Mọi người dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể bỏ chạy mà thôi.
– Ngươi thật đúng là tổ tông, không sớm không muộn lại độ kiếp ngay lúc này!
Lão người mù cũng không thể trấn định, vừa xoa tay vừa trợn mắt trắng lên nói.
– Diệp huynh, đệ xin lỗi, thời gian không kịp nữa rồi, huynh tự mình ở nơi này độ kiếp đi!
Đoạn Đức liền mang theo nắp quan tài lao ra.
– Diệp huynh đệ, cho ngươi thánh cốt do Thánh nhân hóa đạo lưu lại này phòng thân!
Người dã man ném một xương cánh tay màu vàng về phía hắn.
Rồi sau đó mấy người bỏ chạy mất dạng. Nếu để Thôn Thiên Ma Quán ở lại thì lúc này sẽ khiến hắn gặp phải phiền toái cực lớn, cả phiến thế giới này cũng không thể chịu đựng nổi.
Rầm!
Sau khi rời khỏi sự bảo hộ của Đế binh Cực Đạo, Diệp Phàm lấy một cổ quyển ra, lóe ra ánh sáng trong suốt, như dùng tinh hoa nhật nguyệt luyện thành, vô cùng mềm mại.
Nó bao phủ bốn phía, kéo dài ra tầm một thước, mở ra, trên đó hiện lên ánh sáng dịu dàng, nhẹ nhàng mà tường hòa, chính là tiên trân hắn thu được trong Vạn Long Sào, nơi Độc Nhân Đại đế ngủ yên.
Đến nay, Diệp Phàm vẫn không biết nó là cái gì nhưng trước mắt không thể quản nhiều, chỉ biết dùng nó để kháng cự uy áp đáng sợ nơi này.
Từ thời thái cổ, lão phụ Đấu Chiến Thánh Hoàng của hầu tử đã bảo quản nó, mà sau năm tháng vô tận lại rơi vào tay Độc Nhân Đại đế, khẳng định không phải là phàm vật.
Quả nhiên, tinh thần quyển này vừa ra lập tức ngăn chặn được dao động năng lượng do tấm da trong thần băng ngũ sắc kia tán phát.
Tuy rằng nó không có khí tức cường đại nhưng lại có thể ngăn cách ảnh hưởng của Bất Tử Thiên Hoàng ra bên ngoài.