Chương 954: Cộng tôn

Cộng tôn

Trong cổ đUeạuo quan ngàn năm, cổ tung xanh ngắut, cao ngấMVBt tầSfSng mây, như nhữung con cahan long màu xanh uốn lượn lên trờrui. Dưới tảEWng cây, một đJHám lão đszạKo sĩrH ngồi xếp bằnbng trên bồ đpmUoàn, đeều nhìn vào.

Quách Chân khá chột dạfJ, bởi vì đMVBối mặt không phảisfi ngườSfSi khác mà là cao nhân Linh Bảjeo Phái một trong mấxCpy nhánh mạMVBnh nhấJHt đMVBạqrBo giáo. HắBun một kẻ tán tu, lúc nào ra mắfNt loạui trườEEMng hợp này, đBScối với hắXrjn mà nói đisfây là một đgtpám thầJHn tiên.

Diệp Phàm vỗ vỗ đTigầpwu vai hắszn nói:

– Không phảBui là mấBtBy bậc thang sao, ngươi lên đnbi bốn bậc.

– Vài cái bậc thang? Giọng điiệu thật sự quá lớn.

Mấuy tên đszệ tử trung tâm đqrBứisfng lên, khóe miệng lộ vẻ cườnbi lạHnh. HắrHn thật điKúng là không thểu đxCpểfN mắtcUt hai tên tán tu này, nghe thấoQy nói vậy càng cảSpm thấJHy chói tai.

Hắfxin thân là đUeệ tử trung tâm, có đtnPạio hạUTfnh bấfJt phàm, tu viđHạisft tới cảiKnh giới Mệnh Tuyền, không ít đBtBệ tử đXrjều lấJQy hắBtBn làm đgiầSpu, một số ngườcqXi tiến lên nói hùa.

Quách Chân nghiến răng, lấzy ra miếng kim loạEEMi màu xanh lam, cầtcUm ở trong tay phát ra ánh lam nhu hòa, kiên trì bước tới phía trước, mắzt thấpwy sắBup lên bậc thang thử đjeạfxio.

– Chậm đPKã. Chút đtnPạcqXo hạCnh cỏn con ấgiy đpmUã dám lên đxCpạjeo đtcUài của chưởng giáo chí tôn? Đây là một loạJQi khinh nhờqrBn. Như vậy đBSci, ngươi trước qua cửa của ta rồi tính.

Tên đqrBệ tử trung tâm này nói, thay điổi chủ ý.

Quách Chân chỉrH mở ra Khổ HảtnPi, trong Mệnh Tuyền mới có vài tia tinh khí tràn ra, còn không chính thứtcUc bước vào cảginh giới nhỏ thứz hai. Nhưng hắfNn bịxCp ngườJHi khing thịoQ như vậy cũng là một loạHi sỉUe nhục, không thểfxi không ứUeng chiến.

– Ta đisfến khảMVBo nghiệm ngươi một chút.

Tên đMVBệ tử trung tâm này nói xong, trong Luân HảJi bắszn ra một cái thầJn liên, phát ra hào quang rang rọi, chém ngang hông.

Quách Chân chỉfN mở ra Khổ HảACi viên mãn, thầtcUn thông còn chưa hiểun hiện, chỉrH có thểVgI bịtcU đSfSộng né tránh, đgtpặc biệt chật vật, ngẫu nhiên dùng miếng kim loạPKi màu xanh lam trong tay chống cự một chút, phát ra một đioàn hào quang.

– Ngươi kém cỏi như vậy, thật sự không đUTfược. bằfJng loạui thủ đxCpoạiKn này cũng muốn xông lên thềm đisfá, hai ngườpmUi các ngươi không biết trờmYi cao đcqXấHt rộng.

Tên đJQệ tử trung tâm lắKc đpwầrHu, bộ dạHng chỉxCp đpwiểIJom vãn bối.

SắTigc mặt Quách Chân lúc đoQỏ lúc trắfxing, cưỡi hổ khó xuống, mặc dù có miếng kim loạJi màu xanh lam nơi tay, nhưng tiếp tục như vậy vẫn sễ ôm hận, muốn thu tay lạCi không có bậc thang đJQểAC xuống, bịiK ngườpwi nhục nhã như vậy rấJQt khó chịMVBu.

Diệp Phàm đruứUeng lên, một đpwạtcUo tinh khí trong lòng đnbấgit rót vào, trong nháy mắTigt lỗ chân lông Quách Chân thư giãn, tràn ngập thầszn huy, miếng kim loạSpi trong tay tỏa hào quang rực rỡ, keng một tiếng chặt đnbứACt thầJHn liên.

Vút!

HắACn bước lên trước, miếng kim loạwi mông màu xanh lam vung lên, một vùng hào quang màu thủy lam bay ra. Tên đuệtử trung tâm này khoảiKnh khắACc bay ngược ra ngoài, rơi xuống mặt đACấisft, giãy giụa vài cái liền ngấBtBt đzi.

– Sao có thểH?

– Cửu sư huynh đSfSều bạHi, hắfxin là tu sĩru cảBtBnh giới Mệnh Tuyền, sao có thểz không đSpịoQch lạIJoi một ngườVgIi vừa mở Khổ HảiKi chứu?

Một đtnPám ngườcEJi trố mắgit nhìn, khó tin. Đệ tử trung tâm bịUehạJi, mà còn sạUTfch sẽ lưu loát, gầPKn như không có trì hoãn, hôn mê.

Một lão đSfSạcqXo sĩisf tiến lên, sờAC mạJQch tên đMVBệ tử trung tâm này nói:

– Cũng không bịsz thương tổn.

Kết quảmY này khiến ngườjei khó thểSp chấUTfp nhận, nhấTigt là bốn tên ngườfNi quen cũ, từng chế nhạjeo Quách Chân lạnbi càng trợn mắJHt há hốc mồm, trong lòng bồn chồn, chuyện này có chút không thểgtp tưởng tượng.

– Đó rốt cục là bảoQo bối gì?

Có ngườiKi cho rằBung là uy lực của miếng kim loạXrji màu xanh lam.

Quách Chân không tự chủ đCi tới trước bậc đpwá, từng bước tiến lên. Mọi ngườpmUi đVgIều kinh ngạcEJc, không thểK nghĩtnP tới hắPKn thật sự dám lên thiên thê. Mặc dù đUTfánh bạrHi một tên đUeệ tử trung tâm cũng tuyệt đTigối không có loạei thực lực này.

– Đây không phảfNi quá kiêu ngạruo hảUe. một tu sĩBtB Luân Hảfxii Bí CảiKnh mà thôi, cũng dám lên đpwạEEMo đuài kia, nghĩK cũng không cầiKn phảtnPi nghĩBu.

– Hai ngườnbi này thật sự không biết trờEWi cao đoQấqrBt rộng, chẳng lẽ thật cho rằIJong có thểu sánh vai cùng chưởng giáo chí tôn cổ đxCpạCi sao?

RấTigt nhiều ngườui khe khẽ nói nhỏ, căn bảCn không cho rằUTfng một tên tán tu có thểVgI điKi lên, đpmUiều này không sự thật.

Nhưng hành đfNộng kế tiếp của Quách Chân khiến bọn họ trợn mắfxit há hốc mồm. Hắisfn bước liền sáu bước, từng bước chấwn đcqXộng, một lèo bước lên bậc thứgi sáu, khiến rấXrjt nhiều nhân vật lớp trước kinh sợ.

– Đây là chuyện gì xảHy ra?

Mọi ngườBSci đtnPều ngây dạBui, phi thườHng khó hiểjeu, khiến mộtđgtpám ngườcqXi chờtnP xem trò cườUTfi suýt nữVgIa cằBum xuống đKấSfSt.

Một số ngườHi đuang chuẩCn bịcqX nói lờSfSi châm chọc, lập tứec ngậm miệng lạgii, đBtBồng thờgii dùng sứec nuốt một ngụm nước miếng, hận không thểqrB dụi mắnbt. Chuyện này không khỏi quá khó tin.

– ChỉTig là một tán tu mới mở Khổ HảXrji mà thôi, bằBung vào hắJHn có thểH lên sáu bậc thềm đwá?

Tên đpwệ tử trung tâm thứcqXc tỉjenh vừa lúc nhìn thấxCpy cảBScnh này, lạBtBi suýt nữcqXa ngấet đgtpi. Một nửa là tứIJoc giận một nửa kinh sợ. Chuyện này làm hắBtBn sao có thểcEJ chịIJou đSfSựng.

Quách Chân giống như mộng du, hai chân không bịxCp khống chế, lạjei rút lui, ngay cảz hắACn đfxiều không hiều vì sao, cảJQm thấACy choáng váng, sau khi tới mặt đmYấTigt chân bước có vẻ không vữSpng.

Bên kia, Diệp Phàm sớm đmYã đXrjứpmUng dậy, đBui chung quanh khuđisfạTigo quan này, thảIJo ra thầin thứEEMc cườXrjng đzạoQi rà soát mỗi một tấuc đVgIấSfSt, tìm tòi đpwạeo ngân thánh hiền thượng cổ đzểru lạoQi

– Ngươi làm sao làm đxCpược, là cao nhân phương nào?

Một lão đTigạXrjo sĩpmU nhìn chằBtBm chằxCpm Quách Chân.

Đám ngườTigi trẻ tuổi kia nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, tấrHt cảEEMđPKều kinh ngạtcUc, không còn dám có một tia khính thịJ, đfJều nhìn chằfJm chằrum Quách Chân muốn hiểXrju rõ đfNầJHu đBuuôi.

Nhưng Quách Chân đKều không rõ, ngây ra ở đUeó không biết giảPKi thích thế nào, thấut thầisfn hồi lâu nhìn miếng kim loạSfSi quang sâu thẳm lạUTfi nhìn hai chân.

– Này, ngươi đzi lên đUeạKo đACài từ lúc nào hảBtB?

Một đEWám ngườcEJi trẻ tuổi kêu lên, không nghĩUe tới Diệp PhàmđfJi lên đSfSài chưởng giáo chí tôn giảfNng kính, không biết lúc nàođVgIứpwng ở nơi đfNó.

Diệp Phàm đui lạVgIi trên mảBunh thiên thai này, lầJn tìm mọi ngóc ngách, cảTig vùng đJQạVgIo quan đwều nhìn hết một lượt đuều không thu hoạcqXch gì, cuối cùng chỉUTf đpmUạUTfo đuài có đMVBạpmUo ngân dao đACộng bởi vậy mà đjei lên.

– Ngươi từ bậc thềm phía sau đBSci lên?

MườmYi mấVgIy lão nhân điều đmYứVgIng bật dậy, khiếp sợ vô cùng.

Bên kia cũng có bậc đVgIá, mà đSfSều xây bằoQng Thanh Ngọc. Đồng dạpmUng cũng có 33 bậc nhưng càng khó lên, bởi vì điKó là đUeườPKng lên trờSpi chuẩen bịC cho ngườisfi trảUem đxCpạoQo.

Ngày nay, nào còn có đpmUạcEJi thầisfn thông như vậy? Đám lão sĩSfSnày nhìn thấCy cảtnPnh này đwều choáng váng, căn bảBtBn không tin hết thảHy.

Diệp Phàm không đUeểBtB ý đisfến, đSfSứJQng trên đnbạjeo đSpài tỏa thầmYn thứUec cườnbng đTigạpmUi cẩMVBn thận cảtnPm ứpwng, chỉBtB trong khoảgtpnh khắfxic hắSfSn nhìn thấBScy một đoQám chữMVB cổ in trong hư không.

– Đúng rồi. Đây là nơi chưởng giáo chí tôn các đEEMờCi của bọn họ giảCng đuạSpo, đJHây là dấuu ấfNn đfJạACo năm đwó, ấszn vào trong đJQạUeođXrjài.

RấKt lâu sau Diệp phàm mới gật đPKầnbu tự nói, hiểnbu rõ tình huống. Từ một ý nghĩtnPa nào đEWó mà nói, đeạEWo đMVBài này là một báu vật.

– HắPKn từ 33 bậc ngọc thạjech kia đpmUi lên? ĐạfJi biểcqXu thiên vịSfSđIJoăng tiên thành đtcUạEWo. Bước qua 33 tầUeng trờfxii, đJHạtcUi thầSfSn thông cổ đCều không nhấfJt đUeịiKnh có thểisf làm đEWược.

Một đIJoám ngườXrji trẻ tuổi sau khi rõ tình huống, cảTigm giác tóc gáy dựng ngược. Điều này không khỏi quá dọa ngườBtBi, rốt cục phảwi có đruạTigo hạunh sâu bao nhiêu có thểVgI làm đACược?

Mọi ngườTigi đxCpều lộ ra vẻ rung đxCpộng, tán tu trước mắnbt này rốt cục lai lịJQch thế nào? Có thểpmU làm đfxiược hết thảVgIy đjeiều này, hắSpn mặt không đJHổi sắUec, giống như lữUeng thữpmUng đSpi dạBtBo trong sân.

Diệp phàm từng bước từ bậc đfJá bên này đtnPi xuống, tổng cộng bước 33 bước tới mặt đJQấTigt. LầcEJn này mọi ngườxCpi nhìn rõ ràng, tấCt cảAC đwều cứfNng họng nói không ra lờcqXi.

HắJQn cũng không đJểSp ý đrHến, vòng quanh đgiạSpo đtcUài mà đTigi, nhắCm mắEWt lạoQi, nghe thanh âm của trăm ngàn năm trước, mong bắSpt giữJQ điến dấpmUu vết Cửu Bí. Nhưng hắun thật vọng, trong đzạCo đfxiài tuy rằCng in vào rấiKt nhiều pháp quyết, nhưng cũng không có loạisfi bí thuật này.

– Tham kiếm tiền bối.

Một lão đeạJHo tỉenh táo lạfxii trước hết, khom ngườwi thi lễ chào hỏi, thầmYn sắic kích đJộng khẩqrBn trương. ở niên đjeạIJoi này có thểUTfnhìn thấCy ngườEWi đcqXạjei thầPKn thông, thật là phi thườqrBng hiếm thấuy, không biết là phúc hay họa.

NhữxCpng lão đSpạpwo sĩru khác cũng nhanh chóng đVgIi lên, đpwồng loạmYt thi lễ, trong lòng lo sợ. Một ngườSpi đUTfạPKi thầzn thông trẻ tuổi như vậy xuấqrBt hiện trước mắzt, giống như thầun thoạii hoangđnbườzng.

Cái loạKi sinh mệnh sứxCpc sống này tuyệt đKối không phảcqXi là giảiK, không có một chút dáng vẻ già nua, rấUTft khó tưởng tượng hắmYn làm như thế nào. Là đJHạfJi tới tuyệt đfxiinh phảKn lão hoànđoQồng hay là bảtcUn thân tuổi tác không lớn? trong lòng mỗi ngườEWi đEWều đJang đruoán.

Dựa theo lẽ thườKng mà nói, ở thờjei đBtBạKi mạtnPt pháp này tuổi trẻ như thế có thành tựu như vậy, giống như muốn chứBtBng thực cưỡi mây phi tiên, rấwt không sự thật.

Mườii mấfxiy lão đfxiạfJo sĩgtp có bộ dạqrBng này khiến một đHám ngườii trẻ tuổi ngớ ra, không dám thở mạxCpnh, đPKồng loạKt hành đBScạrHi lễ. Theo suy nghĩUTf của bọn họ, đUeây là một vịUe nhân vật cấpwp bậc tổ tong.

Quách Chân có chút ngây ra, tán tu một đKườoQng đrHồng hànhđtnPột nhiên xa lạu như vậy, lạisfi khiến ngườii ta có cảfxim giác cao không thểisf với tới, ngay cảJ cao nhân Linh BảiKo Phái đtcUều khiếp sợ, khiến hắisfn cảszm thấUTfy như ở trong mơ.

Mà bốn ngườisfi trước kia quen biết với hắBun lạHi càng sắpmUc mặt tái nhợt, thân thểBtB run rẩBuy. Vài lầUen nói trào phúng, bọn họ cảJm thấPKy chọc vào tai họa ngập trờui.

Đồng thờxCpi, trong lòng bọn họ vô cùng hối hận. Lúc trước ở Thái Sơn Diệp Phàm vốn muốn đIJoồng hành cùg bọn họ, kết quảtcU mấXrjy ngườMVBi khinh thườqrBng đgiẩgiy cho Quách Chân,mấpwt đCi một thiện duyên to lớn. Đây nguyên bảisfn là một hồi tạBSco hóa.

Bốn ngườjei hối hận, cáu giận nhưng hiện tạisfi nói gì cũng đPKã muộn, chỉTig có thểje nơm nớp lo sợ chờMVB đuợi vận mệnh không biết, sợ Diệp Phàm giáng họa đUeem tấtcUt cảTig bọn họ đBtBều đJQập chết sạUech.

Mấszy ngườXrji tự nhiên là nghĩVgI nhiều. Diệp Phàm sao có thểVgIchấTigp nhặt cùng bọn họ. Lúc này hắJn rờIJoi khỏi đoQạUTfo đrHài, hoàn toàn phục hồi tinh thầwn, thầiy thểJH nói:

– Các ngươi …đmYều đqrBứfJng lên đpmUi.

Vù!

Đúng lúc này, TiểPKu Tùng nắisfp trong pháp khí không gian của Diệp Phàm thấcqXy không khí hòa hoãn liền hoạut bát nhảuy ra, trèo lên cổ tùng trong sân tìm hạfNt thông.

– Một con sóc màu tím.

– Con sóc nhỏ toàn thân lóe lên hào quang màu tím mà trong suốt, là sung vật của ngườBui kia, đSfSạfxii thầCn thông.

Một đACám ngườfxii điều ngây dạui, bấJHt kểgi là nhân vật đtcUờii trước hay là ngườBtBi trẻ tuổi ai cũng rung đcEJộng, lập tứiKc nghĩUe tới tinđfNồn mấMVBy ngày gầCn đszây, bộ tộc ĐạpmUi HạBu Long Tước có bốn chỉfxilớn, suýt nữgtpa bịisf một ngườfxii cắBSct đcqXứCt một chỉoQ.

GầTign đxCpây, các phái Trung Thổ đHều nghịfJ luận gây nên một hồi chấxCpn đzộng. Tục truyền ĐạJHi Hạgtp Long Tước chủ mạfxich có bấet tửlão yêu xuấSfSt thế, chuyên môn đBSciều tra chuyện này.

Một con sóc nhỏ màu tím linh đszộng, một ngườpmUi thầoQn bí trẻ tuổi, không đACiểVgIm nào không tương xứzng với đfNặc trung của ngườei đuạei thầzn thông kia. Nhữzng ngườui này cảSfSm giác một trận choáng váng, quảoQ thật là đUTfạSfSi nhân vật đszi tới nơi này.

Bọn họ lạrHi hành đIJoạwi lễ thăm hỏi, làm cho Diệp Phàm có chút không đcqXược tự nhiên. Một đuám lão đXrjạSfSo sĩpmU tuổi lớn hơn xa hắEWn, khi ở BắMVBc ĐẩVgIu tung hoành chưa từng đUTfược hưởng đCãi ngộ như vậy.

HắiKn cho đoQám ngườei này đVgIứcEJng lên, rồi sau đió lạJHi nói cho Quách Chân vẫn cư xử như cũ, không cầUen kiêng kịSp, hắwn cũng không phảgtpi nhữisfng hóa thạpwch sống đpwã sống rấcqXt lâu.

Mọi ngườCi vừa nghe, lập tứcEJc suy đXrjoán ra. Đây hiểqrBn nhiên là một ngườpmUi hiện đUTfạEEMi, không phảBui ngườfxii đCạPKi thầIJon thông cổ đwạTigi còn sót lạqrBi, có thểUe có thành tựu này càng thêm khiến ngườisfi rung đfJộng.

Quách Chân chậm rãi thảtcU lỏng, bốn ngườACi từng quen biết kia trong lòng một trận thở dài. Bọn họ sâu sắBScc thểIJo hộiđUTfược, cơ duyên có khi chỉoQ là khoảCng cách xoay ngườwi, cứfxinhư vậy vô duyên bỏ lỡ.

Mườwi mấACy lão đzạcEJo nhân nhấJHt trí tiến lên thỉgtpnh cầcEJu Diệp Phàm giảung đtcUạgio, vì bọn giảJi thích nghi hoặc, truyền một ít pháp môn tu luyện. Diệp Phàm bịu ngườrui trái kêu tiền bối, phảEWi lạpmUi tiền bối, nhấVgIt là ngườCi hai ba trăm tuổi, ngay cảUTf hắznđHều cảBtBm thấmYy không yên. Bởi vậy hắqrBn đszi lên đcqXạfNo đBScài, nghiêm túc giảfxing kinh, tạBtBi chỗ lấuy tài liệu, đHem nhữcqXng đSpạruo ngân vừa rồi bắet giữtnP đTigến khắEWc trong hư không, chữJ cổ đVgIầBtBy trờMVBi, mỗi một chữtcU đACều lóe thầiKn huy.

– Đây chẳng lẽ là “ Linh BảJQo Xích Thư Ngọc Quyết Diệu Kinh” quyểACn thứfJ năm?

So với ghi lạisfi trong mật đxCpịrHa phái ta còn rõ ràng, chân chính không sứUTft mẻ.

Ngườnbi của Linh BảSpo Phái rung đJHộng, trong lòng dâng lên song gió ngập trờmYi, khó thểAC bình tĩUTfnh.

Diệp Phàm thành thật nói điKây là dấfNu ấSpn từ trong đCạJHo đVgIài, hết thảfJy chính là của bọn họ, là chưởng giáo chí tôn cổ đfJạSpi giảHng đfJạuo đpmUểSfS lạXrji.

– Xin tiền bối rấszt đfxiịfxinh phảACi di giá tới mật đUeịfJa phái ta, truyền lạJQi pháp môn đwã mấcqXt.

Mấszy đXrjạcqXo nhân kích đBScộng thi lễ.

Diệp Phàm gật đeầrHu, hắszn đjeang có ý này. Địrua phương này không có Cửu Bí, hắin đUeã cẩEWn thận tìm tòi, có lẽ trong Linh Bảnbo mật đXrjịtnPa thật sự có cũng không biết chừng. Đồng thờpwi hắin muốn thỉnbnh giáo nhữJng ngườfxii chuyện huyết mạEWch Yêu thầin, lầcqXn này bấrut kểgi như thế nào đACều phảXrji hoàn tonaf làm rõ bí ẩxCpn Bàng Bác thật giảqrB

Già Thiên

Già Thiên

Score 9
Status: Completed Author:
Diệp Phàm là nhân vật chính trong truyện Già Thiên của tác giả Thần Đông, hắn từ 1 kẻ lưu lạc khỏi quê hương, nhưng có vô địch niềm tin, một đường sờ soạng lần mò, cả thế gian là địch, tự mình đi lên, huyết chiến cho tới khi trở thành Thiên Đế, là người mạnh nhất vũ trụ từ vạn cổ đến nay, làm được những điều phi thường trước nay chưa từng có. Truyện không sáng tạo ra một thế giới khác, nhưng lại khéo léo gợi mở ra những chi tiết thần bí, không chớp nhoáng đưa ngay người đọc vào một không gian xa lạ, mà như số mệnh đã sắp đặt cho nhân vật vậy.Sâu thẳm bên trong vũ trụ, chỉ có bóng tối lạnh lẽo. Bên trong vũ trụ cô quạnh này, tàu thăm dò vũ trụ thu được một bức hình ảnh chấn động lòng người. Chín bộ xác rồng khổng lồ kéo một quan tài bằng đồng thau, tuyên cổ trường tồn. Cửu Long kéo quan tài, đến tột cùng là trở về thượng cổ, vẫn còn là đi tới bến bờ tinh không? Một thế giới tiên hiệp to lớn, kỳ lạ rực rỡ, thần bí vô tận. Nhiệt huyết sôi trào như núi lửa, tình cảm mãnh liệt như biển lớn dâng trào, dục vọng như vực sâu thăm thẳm... Không phải ngẫu nhiên mà tác giả cho Diệp Phàm không gia nhập một gia tộc hay thánh địa nào, không học bất kì môt quyển kinh trọn vẹn nào, cũng không phải là thể chất mạnh nhất, luôn bị thiên địa áp chế, nhưng đánh bại mọi thể chất, quyét ngang tinh không cổ lộ, vượt lên thiên địa độ kiếp thành Thiên Đế.https://www.youtube.com/watch?v=EKVV-ildxfY

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset