Tô Chuyết lập tức bị ba đại cao thủ vây quanh, chỉ cần hắn có chút di động thì một kiếm một đao cùng một đôi gậy sắt lập tức sẽ hạ xuống người hắn.
Bởi vậy Tô Chuyết toàn thân cao thấp gần như mỗi một lỗ chân lông cũng đều ngừng lại. Tinh Hà đạo nhân thấy y thành thật như thế, tâm trạng vốn đang căng thẳng thoáng hòa hoãn chút. Hắn cười lạnh nói:
– Tô Chuyết, ngươi còn muốn kiến thức công phu của những người khác không?
Vẻ mặt Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, nói ra:
– Không cần nói nữa, cao thủ ở đây tất nhiên còn có chưởng môn và tiền bối của phái Ba Sơn và Bạch Long môn!
Một người đằng sau phẫn nộ quát:
– Coi như ngươi biết điều!
Tinh Hà đạo nhân cười lạnh nói:
– Tô Chuyết, bây giờ ngươi hiểu tại sao chúng ta muốn giết ngươi rồi chứ?
Tô Chuyết gật đầu:
– Hiểu rõ rồi!
Tinh Hà đạo nhân nghiến răng nghiến lợi nói:
– Bây giờ chúng ta như là chó nhà có tang, tất cả đều do ngươi ban tặng! Tô Chuyết, ngươi nói ngươi có đáng chết hay không?
Tô Chuyết bất đắc dĩ thở dài:
– Tên Tô Chuyết kia hại các vị thành ra thế này hoàn toàn đích xác đáng chết…
Công Tôn Phóng cười lạnh nói:
– Xem ra ngươi còn không có hoàn toàn đánh mất nhân tính, nếu ngươi đã biết mình đáng chết vậy thì nhận mệnh đi!
Tô Chuyết biết khó mà giải thích cặn kẽ cho bọn họ thì không khỏi thở dài. Mấy người Tinh Hà đạo nhân dù sao đều là chưởng môn các bang các phái, cũng không phải là phường gian ác. Từ trong tiếng thở dài của Tô Chuyết lộ ra một vẻ bi thương, Tinh Hà đạo nhân nghe vậy thì không kìm được nói:
– Tô Chuyết, ngươi không cần cảm thấy thất vọng. Hôm nay chúng ta người đông thế mạnh, lại chiếm tiện nghi tập kích. Nhưng nếu không dùng quỷ kế này thì chúng ta cũng không biết làm thế nào tìm ngươi báo thù!
Tô Chuyết thản nhiên nói:
– Vãn bối gặp phải quỷ kế mưu sát cũng không hề ít, so ra thì thủ đoạn của các vị tiền bối đã tính là quang minh chính đại!
Thời điểm hắn nói chuyện, trong lòng nghĩ đến hai vụ ám sát lần trước.
Bọn người của hai lần trước mặc dù cả đám đều kém hơn những người hiện tại ở đây, nhưng bọn chúng hành sự lại tàn nhẫn quyết tuyệt hơn nhiều so với mấy người Tinh Hà đạo nhân. Nếu đem so sánh thì ngược lại Tô Chuyết hiện giờ cũng không cần lo lắng đến thế.
Hắn nói:
– Các vị tiền bối, có một số việc vãn bối nhất thời khó mà giải thích kỹ càng, có thể cho vãn bối một ít thời gian được không, vãn bối chắc chắn có thể đòi lại công đạo cho mọi người!
Vương Phúc Chi cười to nói:
– Trò cười! Tô Chuyết, ngươi tưởng chúng ta là đứa nhóc ba tuổi hả? Hay là chúng ta không nhìn ra là ngươi đang muốn kéo dài thời gian. Chỉ cần hôm nay chúng ta thả ngươi đi, lần sau còn có thể bắt được ngươi à?
Tô Chuyết cười nói:
– Vương chưởng môn, tân chưởng môn phái Thanh Thành có phải là sư đệ Cảnh Phương của ngài đúng không?
Vương Phúc Chi hừ lạnh một tiếng, nói:
– Ngươi cho rằng ta không biết ngươi cùng hắn cấu kết với nhau à?
Tô Chuyết không thèm để ý, lại nói với Tinh Hà đạo nhân:
– Chức chưởng môn phái Thương Sơn dĩ nhiên rơi vào trong tay sư điệt Phương Lưu Bình của đạo trưởng!
Tinh Hà đạo nhân nhíu mày, lạnh lùng nói:
– Võ công và tâm kế của Phương sư điệt rất có tiến bộ, hết thảy đều nhờ ngươi ban tặng!
Tô Chuyết cười nhạt nói:
– Nếu vãn bối nói, Phương Lưu Bình và Cảnh Phương, còn có những kẻ tu hú chiếm tổ hiện tại, sớm đã chết vào hai tháng trước rồi, các vị tiền bối có tin được không?
Đám người nghe xong thì hai mặt nhìn nhau. Bọn họ không ngờ là Tô Chuyết nói như vậy, chỉ cảm thấy kẻ này sắp chết đến nơi nên bắt đầu ăn nói xằng bậy. Vương Phúc Chi cười ha hả, nói ra:
– Tô Chuyết, công phu miệng lưỡi của ngươi đích thật là không đơn giản!
Tô Chuyết thản nhiên nói:
– Vãn bối không hề nói dối. Chuyện này kể ra rất dài dòng, không phải nhất thời nửa khắc là có thể giải thích rõ được.
Tinh Hà đạo nhân già dặn thành thục, nhìn thấy sắc mặt của Tô Chuyết lạnh nhạt, bộ dáng không giống như nói dối thì không khỏi trầm ngâm nói:
– Sư điệt Phương Lưu Bình mặc dù thiên phú rất cao, nhưng bình thường không chịu khổ nổi, võ công cũng không tính là thượng thừa. Nhưng mà từ lần trước ra ngoài trở về thì võ nghệ lại tiến bộ rất lớn. Chẳng lẽ…Công Tôn Phóng lớn tiếng nói:
– Bất luận trong đó có gì mờ ám, chúng ta cứ làm thịt Tô Chuyết trước đã, rồi cùng nhau đi tìm lũ ranh con kia tra hỏi cho rõ! Đạo trưởng, động thủ đi!
Tinh Hà đạo nhân gật đầu, nhìn Tô Chuyết, nói:
– Tô Chuyết, muốn trách thì trách ngươi làm ác quá nhiều chứ đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác!
Tô Chuyết khẽ thở dài một hơi, bị mười cao thủ bao vây xung quanh quả thực là cục diện nan giải nhất bình sinh. Mắt thấy kiếm của Tinh Hà đạo nhân sắp sửa đâm xuống, Công Tôn Phóng cũng bổ đao tới, song xử của Vương Phúc Chi cũng vận sức chờ phát động.
Bỗng chốc liền nghe thấy một tiếng cười khẽ. Tiếng cười mặc dù không lớn nhưng mỗi người đều cảm thấy dường như giọng cười ngay ở bên tai mình. Thế là Tinh Hà đạo nhân chần chờ không xuất kiếm, Công Tôn Phóng dừng đao không phát, song xử của Vương Phúc Chi cũng ngừng lại.
Tất cả mọi người quay sang nhìn nhau, đều cho là gặp quỷ. Tô Chuyết lại chấn động tâm thần, lạnh lùng nói:
– Vô Ngã, cần gì giả thần giả quỷ? Còn không hiện thân đi?
Tuy chỉ là một tiếng cười khẽ, nhưng thanh âm này lại quen thuộc nhường nào? Không phải là thiền tăng Vô Ngã thì còn ai vào đây?
Đám người quay đầu nhìn về phương hướng mà Tô Chuyết đang nhìn, chỉ thấy một bóng người áo trắng tung bay từ trên cây xuống. Thân thể người này tựa như một cọng lông hồng bay bổng giữa không trung hoàn toàn không chịu lực. Đám người gần như sinh ra một loại ảo giác, nếu như người này không muốn rơi xuống mặt đất thì hắn có thể bay bổng mãi mãi.
Nhưng hai chân Vô Ngã cuối cùng vẫn hạ xuống mặt đất. Tinh Hà đạo nhân thấy người tới là một hòa thường trẻ tuổi thì nhịn không được hỏi:
– Các hạ là ai? Vừa rồi là các hạ bật cười sao?
Từ tiếng cười quỷ dị lúc nãy ông ta đã biết người này tuyệt đối không thể khinh thường, bởi vậy trong ngôn ngữ cũng có chút khách khí.
Nhưng mà Vô Ngã dường như không có nghe thấy câu hỏi của ông ta, trong mắt chỉ có một mình Tô Chuyết. Hắn chậm rãi tiến lên, cười nói:
– Tô Chuyết, ta có lòng tốt tới cứu ngươi mà ngươi lại nói ta giả thần giả quỷ là sao?
Tinh Hà đạo nhân thấy Vô Ngã hoàn toàn không thèm đặt mình vào mắt thì biến sắc, không khỏi có chút tức giận. Môn hạ đệ tử của ông ta cả giận nói:
– Con lừa trọc từ đâu ra, cút mau!
Nói xong ưỡn trường kiếm đâm về phía Vô Ngã.
Một kiếm này của hắn cũng không muốn đâm trúng Vô Ngã, chỉ là muốn hù dọa đối phương một chút. Ai ngờ Vô Ngã không ngừng bước chân, mắt thấy sắp đụng vào mũi kiếm của người kia. Vô Ngã bỗng đưa tay phải ra, dựng thẳng hai đầu ngón tay lên. Vị trí mà hai đầu ngón tay này duỗi ra hết sức xảo diệu vừa vặn kẹp trúng mũi kiếm của hắn ta.
Người kia sững sờ, đang muốn xuất lực thu hồi kiếm. Ai ngờ đầu ngón tay của Vô Ngã phun ra nội kình, liền nghe một tiếng “Keng”, trường kiếm lập tức gãy thành vài đoạn. Kình lực còn chưa dứt, lưỡi kiếm đột nhiên bay ra ngoài tứ tán. Lập tức bảy tám người cảm thấy bàn tay đau nhức, đao kiếm trong tay rớt xuống đất.
Vô Ngã lộ ra ngón công phu này đủ để chấn nhiếp toàn trường. Ngay cả mấy người Tinh Hà đạo nhân, Công Tôn Phóng cũng không nhịn được âm thầm kinh hãi, không biết lai lịch của người này là gì.
Vương Phúc Chi run giọng nói:
– Các hạ… Đến cùng là người phương nào?
Vô Ngã cười nói:
– Ta là ai cũng không quan trọng. Các ngươi chỉ cần biết ta tới tìm Tô Chuyết là được!
Tinh Hà đạo nhân cau mày nói:
– Các hạ muốn cứu Tô Chuyết ư?
Vô Ngã lại lắc đầu, nói:
– Nếu chỉ bằng mấy người như các ngươi mà cũng giết được Tô Chuyết, vậy hôm nay ta tuyệt đối sẽ không đến tìm hắn!
Tô Chuyết hiểu ý của hắn, nếu như chính mình dễ dàng chết trong tay Tinh Hà đạo nhân vậy thì cũng không xứng làm đối thủ của Vô Ngã. Thế nhưng bọn người Tinh Hà đạo nhân lại không hiểu nổi logic trong lời nói của Vô Ngã. Chỉ là bọn họ cũng hiểu được một ý.
Công Tôn Phóng cười lạnh nói:
– Hòa thượng, ngươi nói là chúng ta liên thủ cũng không giết được Tô Chuyết à?
Vô Ngã gật đầu.
Công Tôn Phóng cười to nói:
– Lẽ nào ngươi làm rớt mắt rồi à? Hay là ngươi không nhìn thấy kiếm của Tinh Hà đạo trưởng chỉ cách ngực Tô Chuyết không quá ba tấc. Bảo đao trong tay ta chỉ cần dùng thêm một điểm khí lực là có thể chém Tô Chuyết thành hai khúc. Song xử của Vương chưởng môn vừa ra một chiêu là có thể điểm trúng bảy tám chỗ huyệt đạo trên thân Tô Chuyết hay sao?
Vô Ngã lạnh nhạt cười nói:
– Đương nhiên là ta thấy hết.
Tinh Hà đạo nhân trầm giọng nói:
– Nếu như vậy mà cũng không giết được Tô Chuyết thì chúng ta không cần lăn lộn trên giang hồ nữa!
Vô Ngã vẫn như cũ cười nói:
– Nếu như các ngươi có thể giết được Tô Chuyết, vậy ta sẽ chặt đầu xuống tặng cho các ngươi!