Nghe đến đó, Tô Chuyết không kìm được rùng mình. Lúc này y mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, lại nhìn biểu lộ của Chu Thanh Liên mang theo một chút vẻ thuơng hại. Trong lòng Tô Chuyết cả kinh, chẳng lẽ ngay cả Chu Thanh Liên danh xưng thần y cũng không có biện pháp nào sao? Vậy chẳng phải nghĩa là mình không thể không chết rồi?
Buồn bã một lúc, Tô Chuyết bỗng nhiên cười ha ha. Chu Thanh Liên sững sờ, nói:
– Ngươi cười cái gì? Lẽ nào ngươi không lo cho tính mệnh của mình à?
Tô Chuyết ngưng cười, đáp:
– Vãn bối tất nhiên có lo, chỉ là bây giờ lo lắng cũng vô ích. So với nơm nớp lo sợ, không bằng xem như đêm nay tiền bối chưa từng nói ra những lời này là được rồi!
Chu Thanh Liên thở dài một tiếng, nói:
– Không ngờ là ngươi có thể rộng lượng như vậy. Tuy nhiên, tóm lại là ngươi phải nghĩ biện pháp mới được…
Tô Chuyết gật gật đầu, cười nói:
– Xem ra chuyện này không thể không làm phiền Chu thần y phí tâm rồi!
Nói xong cất bước về phía trước.
Chu Thanh Liên bất đắc dĩ thở dài, cất bước đi theo. Ông đã hiểu, giấu ở bề ngoài rộng lượng của Tô Chuyết là một tấm lòng kiên định. Xem ra cho dù y có chết cũng phải điều tra mọi sự rõ ràng thì mới bằng lòng chết!
Tô Chuyết vừa đi vừa nói:
– Tiền bối không cảm thấy có chút kỳ quái sao?
– Kỳ quái? Kỳ quái gì?
Chu Thanh Liên không hiểu hỏi.
Tô Chuyết nói:
– Nơi này xảy ra chuyện lớn như vậy, sao Tăng Mạnh Thường lại không đến cơ chứ? Nếu như Tăng Mạnh Thường tới, chỉ sợ người của Vọng Nguyệt Lâu không chống đỡ nổi lâu như vậy, chúng ta cũng sẽ không có khả năng chạy thoát rồi.
Chu Thanh Liên nói:
– Ta thấy ngươi có chút nghi thần nghi quỷ. Có lẽ Tăng Mạnh Thường cho rằng mình không cần thiết phải đi, thế nên mới không đến mà thôi.
Tô Chuyết lại lắc đầu, nói:
– Vãn bối không nghĩ vậy! Chỉ từ tình hình hôm nay đến xem, Nho môn đã ý thức được chuyện xảy ra chỗ này không nhỏ, sáu quân tử điều động toàn bộ, tình thế bắt buộc. Vả lại Tăng Mạnh Thường và nhóm người Nho môn sĩ diện như thế. Bọn hắn khăng khăng muốn báo thù cho Đoan Mộc Tường, ở mức độ lớn hơn, cũng là bởi vì người của Nho môn bị giết hại, khiến cho Nho môn mất hết mặt mũi. Bởi vậy, Tăng Mạnh Thường tuyệt đối sẽ không dung tha cho người mang đi tù phạm từ Bạch Lộc Thư Viện của hắn!
Chu Thanh Liên nghe y phân tích cũng có lý, hỏi:
– Vậy Tăng Mạnh Thường không đến là vì nguyên nhân gì đây?
Tô Chuyết lắc đầu nói:
– Hiện tại còn chưa biết, cho nên vãn bối muốn lẻn vào thư viện đi xem thử!
Chu Thanh Liên đột nhiên giật mình, nói:
– Ngươi điên rồi!
Mặc dù ông ta cũng không sợ quay về, nhưng nghĩ đến hai người phe mình vất vả lắm mới trốn ra, còn phải nghĩ biện pháp giải cứu Diệp Thiều, thì càng thêm không thể mạo hiểm. Bởi vậy Tô Chuyết đưa ra chủ ý này lập tức bị Chu Thanh Liên phản đối.
Tô Chuyết biết ông ta lo lắng, nói ra:
– Chu tiền bối, vãn bối đi một mình là được, coi như xảy ra nguy hiểm, ngài cũng có thể đi tìm người giúp đỡ mà.
Y nói xong, rồi lặng lẽ đem cách thức liên hệ Vọng Nguyệt Lâu truyền cho Chu Thanh Liên.
Chu Thanh Liên biết mình không có cách nào ngăn nổi người có lòng hiếu kỳ mạnh như Tô Chuyết, cũng đành phải coi như thôi. Hai người thương lượng xong địa điểm gặp mặt, liền chia nhau xuống núi.
Tô Chuyết biết trên đường núi trước đấy nhất định là có đệ tử Nho môn khắp nơi, bởi vậy không dám đi đường lớn, đành phải vịn nham thạch trượt xuống dưới núi. Phí đi một đống khí lực cuối cùng mới lẻn vào tường vây Bạch Lộc Thư Viện. Bạch Lộc Thư Viện có mấy trăm nho sinh, đại đa số đều là thư sinh không biết võ công. Tô Chuyết từ sau trở mình vào tường cũng không làm kinh động người khác. Đệ tử Nho môn đại khái cũng sẽ không nghĩ tới, trên đời thế mà còn có người lớn gan như vậy, dám một mình xông vào Bạch Lộc Thư Viện!
Lúc này đã gần đến canh ba, phần lón gian phòng đều đã tắt đèn đuốc. Tô Chuyết trông thấy chính giữa có một gian viện tử đèn đuốc sáng đến tận trời. Không hỏi cũng biết, đây nhất định là viện lạc mà Tăng Mạnh Thường cư trú. Y lặng lẽ mò qua, trốn ở bên ngoài tường viện, trước hết nghe ngóng một hồi.
Liền nghe bên trong có người lớn tiếng nói:
– Sư phụ, các đệ tử đã dẫn người đánh lui kẻ địch. Chỉ là… Để Tô Chuyết trốn thoát…
Là tiếng nói của Tư Đồ Cao. Xem ra là sáu quân tử đến bẩm báo sự tình vừa nãy cho Tăng Mạnh Thường. Tô Chuyết ngừng thở trốn ở trong một bụi cỏ thấp bé. Nhưng mà nghe một lúc, lại không thấy Tăng Mạnh Thường đáp lại.
Trong phòng đích thật là sáng đèn, điều này nói rõ Tăng Mạnh Thường còn chưa nghỉ ngơi. Hơn nữa, sáu quân tử đã tới đây bẩm báo, chứng minh Tăng Mạnh Thường cũng không ra ngoài. Vậy tại sao Tăng Mạnh Thường không trả lời đây?
Tư Đồ Cao lại nói một lần, lần này vẫn không có tiếng đáp lại. Trong sáu quân tử, Đông Phương Tiếu nóng tính nhất, nói:
– Nhị ca, vào xem đi, làm sao sư phụ không trả lời chúng ta?
Tư Đồ Cao không có lớn gan như mấy sư đệ của hắn, có chút do dự. Mấy người bên cạnh cũng phụ họa một hồi, bấy giờ Tư Đồ Cao mới có chút động tâm.
Tô Chuyết trốn ở bên ngoài, nghe thấy được tổng cộng có thanh âm của năm người, duy chỉ thiếu thanh âm của lão tam Hoàng Phủ Tùng người có chút trầm mặc ít nói. Đoán chừng Hoàng Phủ Tùng nhất định là đang phụ trách trông coi Diệp Thiều.
Tư Đồ Cao bước ra phía trước, ở trước cửa khom mình hành lễ, nói:
– Sư phụ, đồ nhi vào đấy!
Hắn nói xong rồi đẩy cửa, chỉ nghe một tiếng “Kẹt kẹt”, cửa phòng theo tiếng mở ra. Tô Chuyết ở bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong, chỉ có thể dựa vào một chút thanh âm mà suy đoán. Ngay lúc không biết bọn hắn đang làm cái gì, chỉ nghe thấy Tư Đồ Cao kinh hô một tiếng.
Trái tim Tô Chuyết đột nhiên run lên. Ngay sau đó tiếng bước chân dồn dập, mấy người trong sáu quân tử lần lượt lên tiếng kinh hô. Đông Phương Tiếu hô lớn:
– Sư phụ, sư phụ. . . Người sao thế. . .
Một tiếng hô này làm bừng tỉnh phần lớn người trong thư viện. Tô Chuyết không dám vọng động, ẩn tàng kỹ thân hình. Liền nghe tiếng nói của Phương Bạch Thạch bỗng nhiên vang lên:
– Đã xảy ra chuyện gì? Tăng môn chủ. . . Sao lại thế này. . .
Ngay sau đó liền truyền đến thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở của Tư Đồ Cao:
– Sư phụ. . . Bị hại chết rồi. . .
Trái tim Tô Chuyết run rẩy, Tăng Mạnh Thường võ công cao cường, ai có thể làm hại ông ta được chứ? Tô Chuyết không thể nhịn nổi muốn tận mắt quan sát Tăng Mạnh Thường chết như thế nào.
Ngay sau đó, y nghe thấy tiếng bước chân xung quanh nhỏ dần, vì vậy cẩn thận mò ra. Cái chết của Tăng Mạnh Thường đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, nên họ cũng không để ý đến trong bụi cây góc tường đột nhiên toát ra một người.
Tô Chuyết cẩn thận từ chỗ mờ tối đi vào viện tử, xuyên qua đám người, thoáng nhìn một chút tình hình trong phòng. Chỉ thấy Tăng Mạnh Thường cúi đầu ghé vào bàn sách, không nhúc nhích. Năm người trong sáu quân tử cùng Phương Bạch Thạch đều vây xung quanh ông ta.
Tô Chuyết lại vòng quanh chân tường, nơi này có một cánh cửa sổ để mở, vừa vặn có thể xem thấy rõ ràng tình cảnh trong phòng. Trong phòng ngăn nắp chỉnh tề, cũng không có vẻ bừa bãi. Đệ tử Nho môn đều chỉ dám đứng trước cửa, còn trong phòng thì có sáu người.
Phương Bạch Thạch kiểm tra thi thể một lúc, nói:
– Tăng môn chủ chết do bị hạ độc!
– Cái gì!
Mấy người đệ tử của Tăng Mạnh Thường đều xiết chặt hai nắm tay, mí mắt như muốn rách ra. Đông Phương Tiếu nhỏ tuổi nhất cũng đau lòng nhất, hắn cắn chặt răng, ngậm lấy nước mắt, gằn từng chữ:
– Đến cùng là ai?
Ngày thường tên đệ tử trẻ tuổi nhất này được Tăng Mạnh Thường cực kỳ yêu thích, bình thường Đông Phương Tiếu phạm vào sai lầm gì cũng có thể tha thứ. Tựa như hôm nay vô lễ xông vào viện tử, Tăng Mạnh Thường cũng không có trách phạt. Bởi vậy Đông Phương Tiếu là người tôn kính yêu mến Tăng Mạnh Thường nhất, thậm chí đối xử như cha ruột của mình.
Phương Bạch Thạch lắc đầu, nói:
– Tăng môn chủ bờ môi tím tái, trong miệng mũi chảy ra máu đen, đây đều là triệu chứng trúng độc. Hơn nữa độc dược này hình như không phải là độc dược từ Trung Nguyên!
– Không phải là độc dược từ Trung Nguyên?
Tư Đồ Cao nghi ngờ nói.
– Phương bộ đầu nói vậy là có ý gì?
Phương Bạch Thạch lắc đầu, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:
– Chẳng lẽ là người đó!
Đông Phương Tiếu vội hỏi: :
– Ai cơ?
Phương Bạch Thạch nói:
– Đầu năm ta đã từng gặp gỡ một vị yêu nữ Nam Cương chuyên dùng thuốc độc, hơn nữa độc tính thật sự có mấy phần tương tự với độc dược mà Tăng môn chủ bị trúng. Chỉ là sau này mãi vẫn không có tin tức của người này, không biết cuối cùng đi đâu rồi.
Tư Đồ Cao hỏi:
– Người kia là ai?
Phương Bạch Thạch nói:
– Mặc dù ta không tìm thấy người này, nhưng biết Tô Chuyết có quan hệ cực lớn với ả!
(chưa xong còn tiếp. )