Ngày thứ hai trời vừa sáng, Phương Bạch Thạch liền phát hiện căn phòng của Diệp Thiều và Đoàn Lệ Hoa trống không. Mặc dù hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể thầm hối hận trong lòng. Phương Bạch Thạch lặng lẽ phân phó thủ hạ, dùng bồ câu đưa tin đến các nơi phân đà, nghiêm mật chú ý động tĩnh của mấy người Diệp Thiều. Nhưng mà hắn không đoán ra, ba người Diệp Thiều sớm đã cùng Vệ Tú hội họp, trong đêm rời đi nơi đây, trốn xa tha hương rồi.
Tuy là Phương Bạch Thạch không thể bắt giữ Diệp Thiều, nhưng tốt xấu gì cũng bắt được hung thủ Tư Đồ Cao. Hắn áp giải phạm nhân chuẩn bị lên đường. Đám đệ tử Nho môn đều đứng trước cổng, biểu hiện trên mặt hết sức khó xử.
window.__ventunoplayer = window.__ventunoplayer||[];window.__ventunoplayer.push({video_key: ‘MCsxMTUxNjQ4fHwzMDk2fHwxNTEyfHwxLDIsMQ==’, holder_id: ‘vt-video-player’, player_type: ‘vp’, autoplay: ‘on’, muted: ‘off’ , width:’640′, height:’360′});
Tô Chuyết cũng đứng ở trong đám người, trông thấy Tư Đồ Cao thần sắc thê lương, trong vòng một đêm dường như sa sút tinh thần rất nhiều. Trái tim của y không nhịn được run lên, liền nghe Phương Bạch Thạch chắp tay nói:
– Chư vị, tại hạ muốn áp giải phạm nhân trở về kinh thành phục mệnh. Không biết các vị có dự định gì không?
Trong sáu quân tử, lão tam Hoàng Phủ Tùng đứng ra, nói với Phương Bạch Thạch:
– Chúng ta cũng phải đưa di thể sư phụ về Khổng miếu báo cáo tình huống cho mấy vị trưởng lão. Phương bộ đầu đi trước một bước, sau đó chúng ta sẽ khởi hành.
Sắc mặt Phương Bạch Thạch có chút buồn bã, gật đầu nói:
– Nho môn chính là thiên hạ đại môn, một điểm gió thổi cỏ lay chẳng những sẽ nhấc lên sóng to gió lớn trên giang hồ, ngay cả trên dưới triều chính cũng sẽ chấn động. Tại hạ thấy, quý phái nên nhanh chóng tuyển chọn môn chủ mới từ mấy vị trưởng lão đi, để ổn định Nho môn!
Đông Phương Tiếu nhanh mồm nhanh miệng, nói:
– Trưởng lão chỉ là học thức tương đối cao trong môn thôi, cũng không đảm nhiệm chức vị môn chủ. Đoán chừng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chức vị môn chủ sẽ do tam ca đảm nhiệm!
Phương Bạch Thạch khẽ giật mình, cười cười ngượng ngùng, chính mình cũng không hiểu rõ Nho môn, bị Đông Phương Tiếu mỉa mai một trận cũng có chút khó xử. Tô Chuyết lại biến sắc, trong đầu linh quang lóe lên, hết thảy câu đố phảng phất trong một nháy mắt đều bị tia sáng này xông phá. Y vội vàng gạt đám người ra, chặn trước mặt Phương Bạch Thạch, nói:
– Phương bộ đầu, chờ một chút!
Phương Bạch Thạch đang tức giận bởi vì không tính ra Tô Chuyết sẽ để cho Diệp Thiều rời đi trong đêm, nghe thấy tiếng la của Tô Chuyết thì không khỏi nổi nóng, trầm mặt, nói ra:
– Ngươi lại muốn gì hả?
Tô Chuyết lớn tiếng nói:
– Hung thủ giết chết Tăng môn chủ không phải là Tư Đồ Cao!
Đám người sững sờ, Phương Bạch Thạch chẳng những không giận mà còn cười, nói:
– Tô Chuyết, ngươi xong chưa? Hôm qua chẳng phải là đã có chứng cứ vô cùng xác thực rồi à? Sao đột nhiên ngươi lại đánh đổ kết luận của mình vậy?
Tô Chuyết nói:
– Hôm qua là có kẻ cố tình hãm hại Tư Đồ Cao, đã đem chứng cứ phạm tội đặt ở trong phòng Tư Đồ Cao. Kỳ thật hung thủ thật sự là một người khác hoàn toàn!
Phương Bạch Thạch cười lạnh nói:
– Ồ? Vậy ngươi nói xem, hung thủ đến cùng là ai?
Tô Chuyết hít sâu một hơi, nói:
– Ta nghĩ mãi không rõ, tên hung thủ này tại sao phải giết chết Tăng môn chủ, lại vì sao phải hãm hại Tư Đồ Cao. Thẳng đến khi Đông Phương Tiếu vừa nói câu kia, ta mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra trong Nho môn những trưởng lão già dặn kia cũng không tham dự tranh đoạt chức vị môn chủ!
Phương Bạch Thạch cũng có chút ý thức được thâm ý trong lời nói của Tô Chuyết, cau mày nói:
– Ý của ngươi là?
Tô Chuyết bỗng nhiên chỉ vào Hoàng Phủ Tùng, lớn tiếng nói:
– Hung thủ giết chết Tăng Mạnh Thường, hãm hại Tư Đồ Cao, chính là người có khả năng lớn nhất leo lên chức vị môn chủ, Hoàng Phủ Tùng!
Hoàng Phủ Tùng nghe vậy sững sờ, những người khác càng là hai mặt nhìn nhau, chẳng hiểu ra sao. Hoàng Phủ Tùng trầm giọng nói:
– Tô Chuyết, ngươi lại ăn nói bậy bạ hả?
Đông Phương Tiếu cũng thấy bất bình dùm, nói:
– Tô Chuyết, hôm qua ngươi đã bắt nhị ca đi, hôm nay lại muốn bắt tam ca sao? Hay là ngươi muốn nói hung thủ giết người đều là mấy sư huynh đệ chúng ta?
Thượng Quan Tuấn cũng nói mỉa mai:
– Tô Chuyết, ngươi đừng quên, sự tình của đại ca, còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu!
Tô Chuyết cười cười, nói:
– Đã nhắc đến Đoan Mộc Tường, vậy ta bắt đầu nói từ hắn đi. Các ngươi chắc là biết, Đoan Mộc Tường chết ở Vô Song đảo, nhưng không biết hắn chết thế nào. Trước kia ta cũng không hiểu rõ tại sao Đoan Mộc Tường lại chết, cho đến gần nhất mới bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Ngay từ ban đầu, đây chính là một âm mưu cực lớn!
Y dừng một chút, nói tiếp:
– Tuyệt kỹ sở trường nhất của Vô Song đảo chủ chính là thuật dịch dung. Ông ta đã từng hóa trang khuôn mặt của rất nhiều người, để cho thủ hạ của mình giả trang thành những người đó rồi trở về môn phái của riêng họ, mục đích chính là lật đổ môn phái. Mà sở dĩ Đoan Mộc Tường chết ở Vô Song đảo cũng là vì nguyên nhân này!
Phần lớn người của Nho môn vẫn chưa nghe nói chuyện ở Triêu Dương phong, tự nhiên ngơ ngác với lời nói của Tô Chuyết.
Liền nghe Tô Chuyết nói tiếp:
– Kẻ thiết kế hết thảy âm mưu này có dã tâm phi thường lớn, muốn thông qua cách làm đấy để khống chế bộ phận lớn môn phái trên giang hồ. Chẳng qua âm mưu này đã bị phá giải. Hắn muốn để người giả trang Đoan Mộc Tường trà trộn vào Nho môn. Bởi vì Nho gia từ trước đến nay đề xuớng lập trường bất lập ấu, lập đích bất lập thứ (chỉ lập con trưởng, không lập con thứ). Bởi vậy, Tăng Mạnh Thường vừa chết, tất nhiên Đoan Mộc Tường giả sẽ có khả năng leo lên chức vị môn chủ, chưởng khống môn phái khổng lồ này!
Đám người nghe vậy cũng không kìm được hít vào một ngụm khí lạnh. Nếu quả thật để âm mưu này thực hiện được, hậu quả thật sự khó mà lường được. Phương Bạch Thạch không khỏi nhớ lại thời gian ở trên Triều Dương phong, trong lúc nhất thời vừa căm hận vừa cảm tạ Tô Chuyết.
Một phương diện, Tô Chuyết phá hủy kế hoạch lợi dụng mâu thuẫn giữa Tứ Hải Minh và Vọng Nguyệt Lâu để hắn ngư ông đắc lợi. Nhưng một phương diện khác, Tô Chuyết lại hóa giải một trường hạo kiếp võ lâm. Nhất là Nho môn không phải là môn phái giang hồ bình thường, mà là điển hình và củng cố cho triều đình giáo hóa. Nho môn vừa loạn, người đọc sách trong thiên hạ cũng sẽ loạn, toàn bộ vương triều liền gặp nguy hiểm.
Tiếp theo Tô Chuyết nói ra:
– Do đó bất luận thế nào, Tăng Mạnh Thường đều phải chết. Cái chết của ông ta chính là một khâu trọng yếu nhất trong âm mưu hàng loạt này. Chỉ là, bởi vì Đoan Mộc Tường giả bị bại lộ, người này chỉ có thể nghĩ một cách khác. Bởi vậy, mới có thể phát sinh tình cảnh Tăng Mạnh Thường trúng độc và một màn ánh nến tiếng búa!
– Từ phỏng đoán lúc trước, đương nhiên chúng ta sẽ không chút nghi ngờ mà cho rằng Tư Đồ Cao chính là hung thủ. Nhưng mà sau khi toàn bộ mọi việc kết thúc, người thu lợi nhiều nhất lại là Hoàng Phủ Tùng. Điều này không thể không để ta hoài nghi. Bởi vì ngay từ lúc mà Đoan Mộc Tường ở đây, Đoan Mộc Tường nhất định là nhân tuyển có một không hai cho kế thừa chức vị môn chủ, mà Đoan Mộc Tường vừa chết thì Tư Đồ Cao sẽ tiếp nhận. Lúc đầu Hoàng Phủ Tùng vĩnh viễn không có một ngày nổi danh. Thế nhưng sau khi giết chết Tăng Mạnh Thường rồi hãm hại Tư Đồ Cao, thì chức vị môn chủ liền trở thành có khả năng. Hơn nữa chỉ có Hoàng Phủ Tùng đứng hàng lão tam mới có thể ngấp nghé chức vị môn chủ. Nếu những người khác muốn mưu tính thì còn phải phí sức lực nhiều hơn, mà phong hiểm cũng tăng lên!
Hoàng Phủ Tùng cười lạnh nói:
– Tô Chuyết, ngươi nói vậy chẳng qua chỉ là lời nói từ một phía mà thôi, tất cả đều là phỏng đoán không có chứng cứ!
Tô Chuyết nói:
– Thật sự không có chứng cứ à?
Vẻ mặt Hoàng Phủ Tùng lạnh nhạt, nói:
– Chẳng lẽ ngươi còn có thể cầm ra chứng cứ?
Tô Chuyết thở dài, nói:
– Sự việc trải qua nhiều ngày như vậy, chứng cứ đương nhiên đã bị ngươi tiêu hủy rồi. Mặc dù ngươi ngày thường trầm mặc ít nói, nhưng lại hết sức thông minh, tuyệt đối sẽ không để lại đầu mối cho chúng ta. Nhưng vẫn còn một ít chứng cứ mà ngươi không có khả năng tiêu hủy!
Sắc mặt Hoàng Phủ Tùng hơi đổi một chút, hắn cũng từng nghe qua danh tiếng của Tô Chuyết trên giang hồ. Mặc dù hắn chưa bao giờ đặt tên bịp giang hồ này vào mắt, nhưng vào lúc này vẫn không khỏi có chút hoảng hốt.
Tô Chuyết cười lạnh nói:
– Ta muốn hỏi các vị, vào đêm hôm xảy ra chuyện, các vị đều ở trên sườn núi kháng cự bọn tập kích. Về sau tình thế lắng lại, Hoàng Phủ Tùng có phải là chủ động ở lại trông coi tù phạm, đúng hay không