Khúc Mai đột nhiên đến đây nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Đôi lông mày của Vệ Thắng nhíu lại, bởi vì vừa nãy Khúc Mai bắn ra một kiếm kia, nhất thời có chút đoán không ra đạo lý trong đó. Gã lạnh lùng nói:
– Là ngươi!
Dường như Khúc Mai cũng không muốn nhiều lời, hai tay tách ra, dưới ánh mặt trời có thể trông thấy dây đàn quấn quanh ngón tay nàng lóe lên hàn quang. Nàng trầm giọng nói:
– Vệ Thắng, nếu như ta muốn giết ngươi, lúc này ngươi tuyệt đối không tránh thoát!
Trái tim Vệ Thắng run lên, Khúc Mai nói không sai, nếu như vừa nãy ả khăng khăng muốn giết mình, mà mình đứng trên cành cây thì tuyệt đối không có khả năng tránh thoát. Con mắt của gã xoay chuyển, bỗng nhiên cười nói:
– Khúc cô nương, cô nương có ý gì? Chúng ta là bạn không phải là địch, kẻ mà cô muốn đối phó hẳn là Tô Chuyết mới đúng!
Khúc Mai lạnh lùng nói:
– Ta chỉ đếm ba tiếng, nếu ngươi không đi, ta liền xuất thủ!
Khóe mắt Vệ Thắng run rẩy, cả giận nói:
– Khúc Mai, lẽ nào ngươi thật sự coi mình là thủ hạ của Vệ Tú hay sao?
– Một!
Vệ Thắng đã minh bạch, Khúc Mai quả thật muốn cứu hai người Tô Chuyết và Vệ Tú. Mắt thấy Tô Chuyết và Vệ Tú cuối cùng sắp chết trên tay mình, Vệ Thắng làm thế nào cam lòng rời đi như vậy? Gã cả giận nói:
– Khúc Mai, ngươi điên rồi đúng không? Ngươi đã phản bội Vọng Nguyệt Lâu, lẽ nào ngươi cho rằng Vệ Tú sẽ còn buông tha ngươi à?
– Hai…
Khúc Mai giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Vệ Thắng, trong ánh mắt vẫn như cũ là thần sắc băng lãnh.
Vệ Thắng không dám cử động chút nào, gầm thét:
– Khúc Mai, cho dù ngươi giết ta, trước khi ta chết cũng nhất định sẽ đá hai kẻ này xuống dưới!
– Ba!
Đối với Tô Chuyết mà nói, uy hiếp của Vệ Thắng còn có hữu dụng, nhưng đối với Khúc Mai mà nói lại giống như một chút ý nghĩa cũng không có. Dường như nàng căn bản không quan tâm tính mệnh của Tô Chuyết và Vệ Tú, mà chỉ muốn đối phó Vệ Thắng!
Nàng vừa hô xong ba tiếng, một khắc cũng không do dự, tơ thép trong tay “Tốc” bắn nhanh ra ngoài. Vệ Thắng cũng không do dự, gã trông thấy ánh mắt của Khúc Mai liền biết nàng cũng không có nói đùa. Nàng tuyệt đối sẽ liều lĩnh xuất thủ. Mà gã tuyệt đối không có khả năng đồng quy vu tận cùng Tô Chuyết.
Giữ được núi xanh, chẳng lo không có củi đốt. Ngày sau còn nhiều cơ hội, suy nghĩ trong đầu Vệ Thắng chuyển qua, bỗng nhiên nhảy lên vách núi. Bàn chân của Vệ Thắng vừa rời khỏi thân cây, một đầu tơ thép đã cắm vào chỗ gã vừa đứng.
Vệ Thắng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trừng mắt nhìn Khúc Mai, oán hận nói:
– Được! Ngươi được lắm!
Nói xong hai chữ “được”, lúc này vọt người rời đi.
Cường địch rút lui, lúc này Khúc Mai mới thở phào một hơi. Vừa rồi khẩn trương vạn phần, giờ phút này tâm thần buông lỏng, Khúc Mai không khỏi lảo đảo một cái, suýt nữa là ngã sấp xuống. Nàng đưa tay che ngực, thở hổn hển.
Đoàn Lệ Hoa nhìn xem nàng, lạnh lùng nói:
– Ngươi còn tới đây làm gì!
Hiển nhiên là Đoàn Lệ Hoa biết Khúc Mai phản loạn, cũng biết nếu không phải Khúc Mai thì Vệ Tú cũng sẽ không sa vào tình trạng hiện tại, bởi vậy trong ngôn ngữ tràn đầy địch ý.
Khúc Mai không nói gì mà là đi tới vách đá, chậm rãi dịch chuyển đến ngọn cây. Tô Chuyết đã chèo chống hồi lâu, máu tươi chảy xuôi theo đầu vai, khí lực trong cơ thể dường như cũng theo đó mà trôi đi. Khúc Mai bắt lấy cánh tay Tô Chuyết, hai người đồng thời dùng sức, rốt cục bò lên trên thân cây. Không lâu sau Tô Chuyết lại kéo Vệ Tú lên trên.
Rốt cuộc bước lên đất bằng, hai chân Vệ Tú mềm nhũn, co quắp trên mặt đất. Đoàn Lệ Hoa vui đến phát khóc, ôm chầm Vệ Tú khóc rống.
Tô Chuyết điều tức cho Lạc Khiêm một hồi, ngưng lại thương thế. Làm xong hết thảy, lúc này y mới đứng dậy nói với Khúc Mai:
– Đa tạ!
Khúc Mai mỉm cười, trong nụ cười tràn ngập vẻ cô đơn. Nàng nhìn thoáng qua Vệ Tú, không nói một lời, đi về phía con đường nhỏ trong núi. Vừa bước ra mấy bước, bỗng nhiên đằng trước toát ra mấy cái người áo đen ngăn cản đường đi.
Khúc Mai biến sắc, vội vàng quay lại, lộn vòng trở về. Ai ngờ trên đường đi đến cũng xuất hiện mấy người.
Tô Chuyết nhìn thấy tình hình này, lập tức hiểu được. Một người mập mạp áo trắng đong đưa cây quạt nhỏ, tiến lên cười nói:
– Khúc Mai, xem ngươi còn trốn nơi nào!
Khúc Mai mặt không đổi sắc, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, suy tư kế sách chạy trốn.
Tô Chuyết bỗng nhiên bước lên phía trước nói:
– Bạch chưởng môn, đã lâu không gặp!
Mập mạp áo trắng kia chính là Bạch Đà từng gặp ở sa mạc năm xưa. Sau này Vệ Tú tổ kiến Vọng Nguyệt Lâu, Tô Chuyết vẫn chưa gặp qua người này, suýt nữa là quên mất hắn. Không ngờ là hôm nay lại nhìn thấy, chẳng qua không biết thân phận của hắn bây giờ là gì, thậm chí không biết hắn đến cùng có còn là người của Vọng Nguyệt Lâu hay không.
Bạch Đà vửa thấy Tô Chuyết, vội cười rạng rỡ:
– Hóa ra là Tô tiên sinh, thất lễ thất lễ!
Hắn vốn là người rất khôn khéo, ưỡn bụng thi lễ một cái, cúi đầu bỗng dưng trông thấy Vệ Tú, có chút kinh ngạc, nói:
– Ra là tôn chủ ở đây!
Sắc mặt Vệ Tú còn có chút tái nhợt, nhưng đã khôi phục trấn định. Nàng gật đầu, nói:
– Bạch đường chủ, sao ông xuất hiện ở chỗ này?
Tô Chuyết âm thầm gật đầu, quả nhiên Bạch Đà vẫn là người của Vọng Nguyệt Lâu. Mà không ngờ Vệ Tú gọi hắn là đường chủ, hình như trong hạ tam môn cũng không có vị trí của hắn. Chẳng lẽ, Bạch Đà đúng là đường chủ một lầu nào đó của thượng tam môn trong Vọng Nguyệt Lâu?
Y biết thượng tam môn trong Vọng Nguyệt Lâu cực kỳ thần bí, ngay cả y cũng không biết rốt cục trên ba môn có người nào, đến cùng làm những gì. Không ngờ người có vẻ cực kỳ vô dụng như Bạch Đà lại áp đảo Hoa Miên tiên tử mà chiếm giữ thượng tam môn!
Bạch Đà khom người đáp:
– Tôn chủ, thuộc hạ đến đây là muốn bắt phản đồ trong lầu!
Lúc hắn nói chuyện, con mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Khúc Mai. Vệ Tú cũng nhìn về phía Khúc Mai, ánh mắt phức tạp. Bạch Đà nói tiếp:
– Thuộc hạ nghe nói trong lầu biến loạn, Hoa Miên và Ngô Tiêu đều đã chạy tới. Đúng lúc thuộc hạ ngay ở gần đây, liền suất đội chạy đến.
Bọn họ cũng không biết là Tô Chuyết truyền đi tin tức này. May là Vệ Tú vẫn còn uy danh, bọn họ lại rất trung tâm với nàng, thế nên mới hành động cấp tốc trừ khử một tràng tai họa mới phát sinh. Mà mấy người áo đen đuổi theo Khúc Mai đều là nhân thủ của Huyết Thứ lâu.
Mặc dù bọn họ là bộ hạ cũ của Tụ Nghĩa sơn trang, nhưng quy thuận Vệ Tú mấy năm, sớm đã nhận nàng làm chủ rồi. Bởi vậy cho dù Khúc Mai muốn mượn lực lượng của bọn họ, kiệt lực duy trì Vọng Nguyệt Lâu ổn định thì vẫn chỉ tốn công vô ích.
Khúc Mai thấy đã cùng đường mạt lộ, hai tay đang cảnh giác bỗng dưng rủ xuống. Nàng cười một tiếng buồn bã, nói với Vệ Tú:
– Được làm vua thua làm giặc, ta thua rồi!
Nàng nói xong, bước ra một bước hướng về vách núi.
Vệ Tú bỗng nhiên hô:
– Chờ một chút!
Khúc Mai quay đầu, giữa chân mày hơi chút nghi hoặc:
– Chẳng lẽ ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng mà tôn chủ cũng không định cho ta à?
Vệ Tú nói:
– Ân tình ngươi thiếu Quỷ Ẩn đã trả xong chưa?
Khúc Mai khẽ giật mình, không nghĩ là Vệ Tú lại hỏi điều này. Nàng mờ mịt không biết đáp lại như thế nào.
Vệ Tú lại nói:
– Quỷ Ẩn cũng chỉ xem ngươi là một quân cờ mà thôi, nếu ngươi đã trả cho lão ta ân tình năm đó, vậy thì quay về đi. Vị trí đường chủ của Huyết Thứ lâu, ta vẫn luôn giữ lại cho ngươi!
Khúc Mai ngây ngẩn cả người, Bạch Đà cũng có chút kinh ngạc, nói:
– Tôn chủ, kẻ này cả gan phản loạn. Sao ngài có thể..
Vệ Tú lắc đầu, tiếp lời nói với Khúc Mai:
– Năm đó tổ kiến Vọng Nguyệt Lâu, Huyết Thứ lâu đều là bộ hạ cũ của Khúc trang chủ. Vị trí này vốn nên là của ngươi. Chẳng qua ta không dám giao nó cho ngươi, nên mới một mực giữ ngươi lại bên cạnh. Bây giờ ngươi đã thông qua khảo nghiệm, nếu như nguyện ý vậy thì trở về làm đường chủ. Còn nếu không nguyện ý… Ta cũng không miễn cưỡng, ngươi đi đi…
(chưa xong còn tiếp. )