Chỗ đặt chân của Tứ Hải Minh cách đây không xa, ra ngoài thành hướng đông mười dặm đất có một thôn trang nhỏ. Sau khi nghe được lời đồn quan phủ muốn đại lực vây quét Tứ Hải Minh, nhóm đạo phỉ liền tràn ngập bàng hoàng. Trong vài năm Yến Linh Lung lãnh đạo thì bọn họ luôn có thể bảo trì một thế cân bằng vi diệu cùng quan phủ.
Lâu dài an bình làm cho cảm giác nhạy cảm của họ đã có chỗ lỏng lẻo. Bọn họ không còn dám liều mạng với quan phủ, đành dựa theo ước định dời từng nhóm đến thôn này.
Tô Chuyết và Hoa Bình chạy tới cổng thôn, Hoa Bình chợt dừng bước, nhìn thoáng qua đại thụ ở cổng thôn, nói:
– Bọn hắn còn ở nơi này!
Tô Chuyết kỳ quái nói:
– Làm sao huynh biết?
Hoa Bình chỉ tay vào thân cây, nơi đó bị dao khắc ra một tiêu ký. Hắn nói ra:
– Đó là tiêu ký thu gom nhân viên của Tứ Hải Minh. Chỉ có đại đội nhân mã tập họp ở đây mới có thể khắc xuông tiêu ký như này.
Tô Chuyết gật đầu, tung người xuống ngựa, nói ra:
– Xem ra chúng ta phải cẩn thận một chút.
Hai người cẩn thận từng li từng tí đi vào làng. Trong thôn cũng không có mấy người, bởi vì hai ngày nay trong thành Triêu Dương làm ăn rất tốt, người trong thôn gần như đều mang thổ sản chạy qua đấy, đến bây giờ còn chưa trở về. Như vậy cũng tiện nghi cho đám đạo phỉ Tứ Hải Minh.
Hoa Bình hiểu rõ phương thức mà Tứ Hải Minh bố trí trạm gác, xây dựng cơ sở tạm thời, cẩn thận tránh khỏi tai mắt của trạm gác ngầm. Hai người đi đến một tòa từ đường lớn nhất giữa thôn, Hoa Bình nhỏ giọng nói:
– Nếu như ta đoán không sai, bọn hắn nhất định đang ở chỗ này.
Tô Chuyết gật đầu, nói:
– Thương Trình không có bao nhiêu chí tiến thủ, dĩ nhiên bảo thủ không chịu thay đổi. Hết thảy chế độ trong bang đều giống như đúc với quyết định của Yến Linh Lung năm xưa.
Hai người bước vào cổng lớn từ đường, cũng không trông thấy người nào trong viện. Hai người đang cảm thấy kỳ quái, chợt nghe “Phanh” một tiếng, cổng lớn từ đường bỗng dưng đóng lại. Hai người đồng thời giật mình, liền thấy bốn phía từ đường đột nhiên có mười mấy người lao ra, đều là người của Tứ Hải Minh.
Tô Chuyết khẽ nhíu mày, trong lòng thất kinh, làm sao Thương Trình bỗng dưng trở nên thông minh thế?
Hai người đang cảm thấy kỳ quái, liền thấy hai người từ trong đường sóng vai bước ra, bất ngờ chính là Phương Bạch Thạch và Thương Trình. Tô Chuyết bừng tỉnh đại ngộ, hèn chi Thương Trình trở nên khôn khéo, biết sớm bố trí trước cạm bẫy, thì ra là Phương Bạch Thạch cũng ở ngay đây!
Hoa Bình cả giận nói:
– Thương Trình, lẽ nào ngươi quên chúng ta hành tẩu giang hồ quan trọng nhất chính là gì sao?
Sắc mặt Thương Trình khó coi, nói:
– Hoa Bình, ta biết ngươi cảm thấy ta không có nghĩa khí. Nhưng mà việc quan hệ đến tính mệnh của hơn vạn huynh đệ thân gia Tứ Hải Minh, ta cũng không có cách nào!
Tô Chuyết một mực lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Bạch Thạch, lúc này mở miệng nói:
– Phương bộ đầu, người mà ngươi muốn đối phó là ta, cần gì khó xử Yến Linh Lung chứ? Bây giờ nàng đã không còn là minh chủ Tứ Hải Minh rồi, ngươi đối phó nàng cũng vô dụng.
Phương Bạch Thạch cười nói:
– Tô tiên sinh, ta cũng chẳng muốn thế. Đáng tiếc tên tuổi của Yên cô nương và Hoa đại hiệp trên giang hồ quá mức vang dội, được nhiều người ủng hộ. Thanh thế bực này quả thực để ta có chút sợ hãi mà!
Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, y biết Phương Bạch Thạch nói là sợ hãi, nhưng kỳ thực triều đình càng ngày càng kiêng kị tình thế phát triển của Yến Linh Lung và Hoa Bình trong hai năm nay.
Hoa Bình trầm giọng nói:
– Phương Bạch Thạch, ngươi muốn thế nào?
Phương Bạch Thạch cười nói:
– Kỳ thật yêu cầu của tại hạ cũng không khó. Chỉ cần Yến cô nương và Hoa đại hiệp song song rút khỏi giang hồ, không còn hỏi đến sự tình giang hồ, ta có thể thả Yến cô nương ra ngay! Ta nghĩ, lấy nhân phẩm của Yến cô nương và Hoa đại hiệp tuyệt đối sẽ không lừa gạt người trong thiên hạ!
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe thấy Yến Linh Lung ở hậu đường mắng to:
– Lũ ưng trảo triều đình các ngươi! Muốn Tứ Hải Minh bán mạng cho các ngươi à, mơ tưởng!
Tô Chuyết không khỏi cười khổ, y đã sớm lĩnh giáo tính cách mạnh mẽ của Yến Linh Lung. Chỉ là hiện giờ ngươi là dao thớt ta là thịt cá, nếu như vẫn cứ cương liệt như thế sẽ chỉ có phần thua thiệt! Chẳng qua nghe giọng nói của nàng to rõ, trung khí sung túc, xem ra cũng không có bị thương tổn.
Dù sao Hoa Bình và Yến Linh Lung cũng là vợ chồng, quan tâm sẽ bị loạn, không nhịn được nói:
– Được được được, chúng ta sớm đã có ý tưởng thoái ẩn giang hồ. Chỉ cần các ngươi không làm thương hại Linh Lung, ta đáp ứng các ngươi là được!
Yến Linh Lung ở hậu đường nghe được rõ ràng, nhịn không được mắng:
– Hoa Bình, sao huynh lại không có cốt khí như vậy? Hắn bảo huynh rời khỏi giang hồ thì huynh làm thật à?
Hoa Bình kinh ngạc, nhất thời không biết làm thế nào cho phải. Hắn là một người thành thật, không quen phỏng đoán những thứ âm mưu quỷ kế này, nhịn không được quay đầu nhìn sang Tô Chuyết. Tô Chuyết chỉ không ngừng cười khổ, nói:
– Phương bộ đầu, sao có người cứ la to quấy rầy chúng ta trò chuyện. Không bằng chặn miệng nàng lại đi!
Phương Bạch Thạch cười đáp:
– Tô tiên sinh phân phó, ta nào dám không tòng mệnh?
Nói xong rồi nháy mắt với thủ hạ.
Liền nghe Yến Linh Lung mắng:
– Tô Chuyết, sao ngươi lại cùi chỏ ngoặt ra bên ngoài (*)…
(*) Ý là nói/ làm giúp người ngoài.
Tiếp theo chỉ có thanh âm ô ô, đoán chừng đã bị chặn miệng, nói không ra lời rồi.
Hoa Bình khó hiểu hỏi:
– Tô Chuyết, đệ làm gì đấy?
Tô Chuyết có nỗi khổ không nói được, hai bằng hữu một người thì xúc động không chịu thua, một người thì trung thực giảng nghĩa khí, thực sự không phải là người chuyên về đùa bỡn quỷ kế, rất nhiều lời tự nhiên không thể nói rõ cho hai người họ. Phương Bạch Thạch muốn vợ chồng Hoa Bình rời khỏi giang hồ, Tô Chuyết lập tức liền hiểu ý của hắn.
Nếu như Phương Bạch Thạch tùy tiện giết chết Yến Linh Lung và Hoa Bình, có lẽ sẽ kích thích lòng phẫn nộ của đám người Tứ Hải Minh. Tứ Hải Minh có hơn vạn bang chúng, nếu như nổi loạn thì hậu quả khó mà lường được. Nếu như Yến Linh Lung và Hoa Bình rời khỏi giang hồ, Tứ Hải Minh mất đi hai người này liền sẽ trở nên năm bè bảy mảng. Đợi một thời gian sẽ tự sụp đổ.
Đồng thời, chỉ cần hai người này không thể hỏi đến sự tình giang hồ, vậy ngày sau Yến Linh Lung và Hoa Bình liền không tiện nhúng tay vào ân oán giữa hắn và Tô Chuyết. Quả nhiên là một hòn đá ném hai chim!
Tô Chuyết thở dài, nói:
– Phương bộ đầu , có thể mượn một bước nói chuyện được không?
Con mắt Phương Bạch Thạch xoay chuyển, cười nói:
– Mời!
Nói xong đi về hậu đường.
Thương Trình khúm núm với Phương Bạch Thạch, mặc dù rất tò mò hai người họ muốn nói gì nhưng không dám hỏi nhiều. Đưa mắt nhìn hai người bước vào hậu đường, Thương Trình thở dài thườn thượt, tự lẩm bẩm:
– Ta cũng chẳng dễ gì…
Phương Bạch Thạch dẫn Tô Chuyết tới địa phương không người, nói:
– Tô tiên sinh có lời gì cần nói?
Tô Chuyết cũng không có nói thẳng mà là hỏi:
– Ta rất kỳ quái, ngươi làm thế nào lôi kéo được người như Thương Trình?
Phương Bạch Thạch cười nói:
– Thì ra Tô tiên sinh không biết làm sao Thương Trình có thể làm ra sự tình như vậy. Tô Chuyết ơi Tô Chuyết, ngươi có một nhược điểm trí mạng nhất, đó chính là thích suy bụng ta ra bụng người! Mặc dù Thương Trình cũng có chút cốt khí đấy, nhưng người không lo xa tất có phiền gần. Hắn muốn duy trì Tứ Hải Minh ổn định, đương nhiên phải xu lợi tránh hại. Mà bây giờ thiên hạ thái bình, đối nghịch với triều đình tất nhiên là không sáng suốt. Thương Trình cũng không phải đồ đần, hợp tác với ta đương nhiên là chỗ tốt nhiều hơn chỗ xấu rồi.
Hắn dừng một chút, lại nói:
– Vả lại, hắn cũng tràn ngập địch ý với ngươi đấy! Năm đó ngươi sai người đuổi bắt hắn ba ngày ba đêm, suýt chút nữa làm hắn mất mạng. Ngươi cho rằng hắn không ghi hận trong lòng hay sao?
Tô Chuyết im lặng gật đầu. Phương Bạch Thạch lại nói:
– Tô Chuyết, ngươi là một người thông minh. Hợp tác với ngươi thú vị hơn rất nhiều so với hợp tác với loại người như Thương Trình. Ngươi có biết, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không cho phép các tổ chức giang hồ như Vọng Nguyệt Lâu và Tứ Hải Minh ngày càng phát triển an toàn hay không.
Tô Chuyết trầm giọng nói:
– Người trong giang hồ, vô câu vô thúc. Hà cớ gì Triều đình nhất định phải đuổi tận giết tuyệt đây?
Phương Bạch Thạch nghiêm mặt nói:
– Tô Chuyết, ngươi sai rồi! Đây không phải là đuổi tận giết tuyệt. Thiên hạ lớn thế nào đều là đất vua; đất ở xung quanh hẳn là bề tôi của vua. Người làm quân vương sao có thể khoan nhượng cho kẻ có lực lượng lớn hơn mình hả?
Tô Chuyết nói:
– Nhưng mà Vọng Nguyệt Lâu cùng Tứ Hải Minh cũng không có lòng phản loạn, các ngươi có thể gán tội danh gì cho họ?
Phương Bạch Thạch cười lạnh nói:
– Vốn chẳng cần tội danh gì! Chỉ cần có uy hiếp thì phải diệt trừ. Đây cũng là cách thức giữ gìn thế gian an bình!
Trong lòng Tô Chuyết cảm thấy nặng nề, nhận biết càng sâu lại càng cảm giác được sự âm lãnh của thế gian. Y không muốn nhiều lời với Phương Bạch Thạch, trầm giọng nói:
– Phương bộ đầu, ngươi thả Yến Linh Lung đi. Ta nhất định sẽ dàn xếp tốt bọn họ. Để bọn họ không gây phiền toái cho ngươi nữa!
Phương Bạch Thạch nói:
– Tô tiên sinh đã nói như vậy, ta đương nhiên sẽ tin tưởng rồi. Tứ Hải Minh không còn uy hiếp, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta đối phó với Vọng Nguyệt Lâu!
Rồi hắn quay sang thủ hạ làm thủ thế. Người kia theo mệnh đi mở trói cho Yến Linh Lung.
Tô Chuyết cười lạnh nói:
– Ngươi bớt nằm mơ đi. Nhất mã quy nhất mã (việc nào ra việc nấy), ta chỉ có thể đáp ứng với ngươi là Yến Linh và Lung Hoa Bình sẽ không hỏi đến chuyện giang hồ!
Y nói xong xoay người rời đi. Phương Bạch Thạch cười lạnh nói:
– Chẳng lẽ ngươi mặc kệ Diệp Thiều sống chết hay sao?
Tô Chuyết không quay đầu lại, y biết Phương Bạch Thạch còn muốn dùng Diệp Thiều để uy hiếp Vệ Tú, tất nhiên sẽ không làm gì Diệp Thiều.
Phương Bạch Thạch nhìn qua bóng lưng của y xa dần, bỗng nhiên hô:
– Tô Chuyết, ngươi còn nhớ rõ ở Lô Châu ta đã nói với ngươi không?
Tô Chuyết bỗng nhiên ngừng chân. Chỉ nghe Phương Bạch Thạch nói:
– Ta đã nói, hai người chúng ta vĩnh viễn không có khả năng làm bằng hữu. Một ngày nào đó ngươi sẽ minh bạch điểm này!
(chưa xong còn tiếp. )