Đám người nghe thấy âm thanh la hét ầm ĩ thì đều lấy làm kinh hãi. ? ? Ai dám lớn tiếng ầm ĩ ở chỗ của Tăng Mạnh Thường? Bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một công tử ca nhi trẻ tuổi đẩy ra mấy người cản trở, rồi xông thẳng vào trong viện.
E là không có nhiều người dám lỗ mãng ở chỗ Tăng Mạnh Thường như vậy. Tô Chuyết đã mơ hồ đoán được thân phận của mấy người kia.
Liền nghe Tăng Mạnh Thường tức giận hừ một tiếng, nói:
– Đông Phương Tiếu, ngươi ồn ào cái gì?
Vừa dứt lời, người trẻ tuổi kia thấy Tăng Mạnh Thường ngay trước mặt, khí thế nhất thời nguội mất. Hắn đứng ngoài mấy bước, ấp úng nói:
– Sư phụ…
Hai người nam trẻ tuổi bên cạnh hắn cũng chắp tay nói:
– Sư phụ!
Tăng Mạnh Thường nói:
– Tư Đồ cao, Hoàng Phủ Tùng, các ngươi thân là huynh trưởng, nhìn thấy Đông Phương Tiếu càn quấy mà cũng không biết ngăn cản hả?
Hai người kia xấu hổ cúi đầu, không nói một lời. Đông Phương Tiếu lại nói:
– Sư phụ, người đừng nên trách phạt nhị ca, tam ca. Là con muốn xông vào, người muốn mắng thì cứ mắng con đi!
Tăng Mạnh Thường chỉ tay vào Đông Phương Tiếu, nhìn thấy thần sắc quật cường của đối phương, nhất thời lại không biết nói gì.
Tô Chuyết nghe một hồi sớm đã đoán được mấy người kia nhất định chính là đệ tử của Tăng Mạnh Thường, tự xưng là Nho môn Thất quân tử. Lúc này liền thấy lại có ba thanh niên bước vào viện tử, khom người hành lễ với Tăng Mạnh Thường.
Sáu người còn lại của Thất quân tử đều tới đông đủ! Trong lòng Tô Chuyết âm thầm có chút bất an, không biết những người này muốn làm gì.
Tăng Mạnh Thường hít một hơi, lại khôi phục uy nghiêm thường ngày, nói:
– Các ngươi tới cả rồi. Rốt cuộc có chuyện gì mà cứ phải đến ngay lúc này? Không thấy ta đang tiếp khách hay sao?
Đông Phương Tiếu bỗng nhiên nhìn sang Tô Chuyết, đáp:
– Sư phụ, bọn con đang muốn tìm vị khách này của người tính sổ đấy!
Tô Chuyết nhìn thấy thần sắc của hắn bất thiện, trái tim không nhịn được nhảy lên thình thịch. Vừa nãy Đông Phương Tiếu la hét ầm ĩ ở ngoài viện, y cũng nghe thấy một chút, đoán chừng bọn hắn đến đây nhất định là vì sự tình của Đoan Mộc Tường. Xem ra chuyện này có vẻ hơi khó rồi.
Sắc mặt Tăng Mạnh Thường trầm xuống, Tư Đồ cao vội nói:
– Sư phụ, tiểu sư đệ xúc động, xin ngài bớt giận!
Một công tử mặt ngọc tay cầm quạt xếp bỗng nhiên cười nói:
– Nhị sư huynh, tiểu sư đệ mặc dù xúc động, nhưng mà chúng ta cũng muốn tới hỏi thăm rõ ràng.
Tăng Mạnh Thường nhìn xem người này, nói:
– Thượng Quan Tuấn, có chuyện gì, ngươi nói đi!
Người gọi là Thượng Quan Tuấn gấp lại quạt xếp, nói:
– Sư phụ, chẳng phải là ngài vẫn đang tìm tung tích của đại sư huynh hay sao? Những ngày qua mấy huynh đệ chúng con tra xét đã có chút manh mối. Bây giờ chỉ cần hỏi vị Tô Chuyết Tô tiên sinh này vài vấn đề!
Tăng Mạnh Thường nghe vậy, sắc mặt nghiêm lại, im lặng không nói. Thượng Quan Tuấn biết vẻ mặt này của ông ta là coi như chấp thuận, liền quay sang Tô Chuyết, nói:
– Tô tiên sinh, Đại sư huynh Đoan Mộc Tường của chúng ta chết như thế nào?
Tô Chuyết mơ hồ cảm giác được sự tình có chút không đúng, nói:
– Các vị sẽ không cho là tại hạ giết chết sư huynh của các vị đó chứ?
Đông Phương Tiếu hừ lạnh nói:
– Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết đại sư huynh à? Ít tự biên tự diễn đi! Chúng ta đã biết là đại sư huynh bị đảo vương của Vô Song đảo hại chết. Vả lại lúc đó ngươi ngay ở trên đảo, ngươi kể cho chúng ta nghe xem, rốt cục chuyện xảy ra như thế nào?
Tô Chuyết nhún nhún vai, nói:
– Nếu các vị đã biết, cần gì phải hỏi tại hạ?
Mặc dù mặt ngoài y rất thoải mái, nhưng trong lòng đã có chút bồn chồn. Trông mấy người này ai cũng không phải là đèn đã cạn dầu, chẳng những triều đình cung phụng bọn hắn rất cao mà người trong giang hồ cũng kính nhi viễn chi. Tuy là bọn hắn không thường xuyên qua lại trên giang hồ, nhưng vênh váo đắc ý quen rồi, càng dưỡng thành tính nết không coi ai ra gì.
Đông Phương Tiếu trẻ tuổi, tính khí dù lớn, nhưng về miệng lưỡi lại không thắng nổi Tô Chuyết. Còn Tư Đồ Cao lão thành cẩn thận, chắp tay nói:
– Tô tiên sinh, chúng ta đã thăm viếng mấy vị tiền bối võ lâm. Bọn họ đều nói, còn là tiên sinh phá giải vụ án trên Vô Song đảo, để Đoan Mộc sư huynh được rửa sạch oan tình. Điểm này, chúng ta rất nhờ ơn tiên sinh!
Thượng Quan Tuấn nói tiếp:
– Chẳng qua đại sư huynh chúng ta chết thảm ngoài biển, tất nhiên chúng ta phải báo thù rồi!
Trong lòng Tô Chuyết hơi động, mặt không đổi sắc, mỉm cười nói:
– Ồ? Nếu các vị đã biết sự tình như thế nào, chẳng lẽ không biết hung thủ hại chết Đoan Mộc Tường là Long Nhập Hải đã chết rồi hay sao?
Đông Phương Tiếu lớn tiếng nói:
– Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Lão thất phu này làm hại đại sư huynh của chúng ta mất cả hài cốt, chúng ta sao có thể dễ dàng tha cho hắn được? Coi như là hắn chết thật, chúng ta cũng phải mở quan tài quật xác, vậy mới có thể rửa mối hận trong lòng chúng ta!
Tô Chuyết nhướng mày, người này nói ra lời như vậy, quả thật không giống như là chi sĩ uyên bác của Nho môn. Thượng Quan Tuấn cười lạnh nói:
– Long Nhập Hải dù đã chết, nhưng hắn còn có rất nhiều môn nhân đệ tử. Cha nợ con trả, thù chúng ta muốn báo cũng phải rơi vào trên thân những kẻ đó!
Tư Đồ nâng cao tay nói:
– Tô tiên sinh, chúng ta tra được đường biển đi Vô Song đảo chỉ có tiên sinh biết. Mời tiên sinh nói cho chúng ta biết phương vị của Vô Song đảo, tất nhiên chúng ta vô cùng cảm kích!
Tô Chuyết cười lạnh, nhớ đến vị cô nương trên Vô Song đảo, trong lòng lại càng thêm kiên định. Y ngạo nghễ nói:
– Oan có đầu nợ có chủ, Long Nhập Hải đã chết, cần gì giận chó đánh mèo người ngoài hả? Các ngươi lòng mang ý đồ xấu, sao ta có thể hại người khác mà đem phương vị của Vô Song đảo nói cho các ngươi biết?
Thượng Quan Tuấn biến sắc, cả giận nói:
– Tô Chuyết, ngươi đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!
Tư Đồ cao khuyên nhủ:
– Tô tiên sinh, chúng ta nghe qua đại danh của tiên sinh, biết tiên sinh luôn luôn lấy công nghĩa võ lâm làm trọng. Mà Vô Song đảo rõ ràng chính là hạng tà ma ngoại đạo. Ác nhân như thế, Nho môn chúng ta có nghĩa vụ trừ hại cho võ lâm. Tiên sinh chỉ cần nói cho chúng ta phương vị đại khái, sau này công lao phạt gian trừ hại cũng có một phần của tiên sinh! Hơn nữa từ nay về sau, tiên sinh chính là bằng hữu của Nho môn chúng ta!
Tô Chuyết không hề bị lay động, cười lạnh nói:
– Tà ma ngoại đạo? Không biết thế nào tính tà ma ngoại đạo? Chắc là Nho môn thế lực lớn nên có thể tùy tiện gán cho người khác là tà ma ngoại đạo à?
Y vừa thốt ra lời này, ngay cả Tăng Mạnh Thường cũng không kìm được biến sắc. Hắn trầm giọng nói:
– Tô Chuyết, ngươi nói chuyện tốt nhất là nên cẩn thận chút!
Đông Phương Tiếu bỗng nhiên rút ra trường kiếm treo bên hông, chỉ vào Tô Chuyết, nói:
– Ta thấy kẻ này khẩu xuất cuồng ngôn, không dạy cho hắn một bài học thì hắn vốn không thèm đặt chúng ta vào mắt mà!
Tô Chuyết lạnh lùng nói:
– Nho môn quả đúng là uy phong, thật có sát khí. Thì ra uy danh Nho môn được dựng nên chính là nhờ như thế!
Sáu quân tử đột nhiên biến sắc, chia nhau ra vây Tô Chuyết cùng Chu Thanh Liên vào giữa. Tăng Mạnh Thường cả giận nói:
– Tô Chuyết, hôm nay ngươi đến gây chuyện à?
Chu Thanh Liên nói:
– Tăng chưởng môn, chuyện gì cũng từ từ, làm gì động thủ?
Tăng Mạnh Thường trầm ngâm hồi lâu, nói:
– Tô Chuyết, Chu tiên sinh, đồ nhi của ta là Đoan Mộc Tường vô cớ bỏ mình, việc này không thể cứ tính như vậy được. Ta biết hai người đến đây là vì người phụ nữ kia, chỉ cần Tô Chuyết đem phương vị Vô Song đảo nói cho ta, ta có thể giao cô ta cho hai người!
Phương Bạch Thạch một mực đứng bên cạnh xem trò vui, nghe được lời này thì không khỏi căng thẳng, nói:
– Tăng môn chủ, người đàn bà kia là khâm phạm triều đình, sao ngài có thể tùy tiện trao đổi với người khác chứ?
Tăng Mạnh Thường lạnh lùng nói:
– Phương bộ đầu, người kia phạm vào tội gì, là vụ án nào, ngươi có thể báo cho ta nghe được không?
Phương Bạch Thạch cứng lại, lập tức yên lặng không nói. Đích xác là Diệp Thiều không có xúc phạm pháp luật Đại Tống, Phương Bạch Thạch bắt bà ta cũng chỉ là để uy hiếp Vệ Tú.
Tăng Mạnh Thường thấy hắn nói không nên lời, cười lạnh nói:
– Ta đã sớm lĩnh giáo thủ đoạn của Hoàng Thành Ti các ngươi, nội tình trong đó cũng không giấu được ta đâu. Nếu người phụ nữ đó đã không có phạm pháp, bây giờ lại ở trong tay ta, vậy thì ta có quyền lực xử trí!
Ông ta quay sang Tô Chuyết, nói:
– Thế nào? Tô Chuyết, giao dịch có phù hợp không?
Tô Chuyết còn chưa lên tiếng, Phương Bạch Thạch bỗng nhiên nói:
– Tăng môn chủ, người đàn bà đó chính là đồ đệ của Long Nhập Hải, hung thủ hại chết cao túc (*)!
(*) cao túc: trò giỏi.
(chưa xong còn tiếp. )