Quyển 11 – Chương 6: Minh chủ võ lâm

Minh chủ võ lâm

Tiêu Tứ Phương không có danh tiếng gì, thế mà lại nói ra mấy câu như vậy. Tô Chuyết không muốn nghi ngờ mưu đồ thực sự của hắn cũng khó có khả năng. Theo lý thuyết mặc dù hắn cũng đứng đầu một phái, nhưng mà vị trí minh chủ võ lâm dù có xoay vòng thế nào cũng không tới phiên hắn. Thế nhưng Tiêu Tứ Phương rõ ràng lại nóng lòng chọn ra một người để kìm hãn chính mình, không khó nghĩ ra nhất định là hắn được người chỉ điểm. Mà người sai khiến hắn, Tô Chuyết không cần đoán cũng có thể nghĩ ra.

Quả nhiên, Tiêu Tứ Phương vừa đề xuất một phen lập tức gây nên đám người bàn tán sôi nổi. Chẳng những quần hùng ngồi dưới đất đang lớn tiếng nghị luận, ngay cả các chưởng môn bang chủ đang ngồi trước mặt người khác cũng kìm nén không được, châu đầu ghé tai. Tô Chuyết thờ ơ lạnh nhạt, có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng những người này. Nếu như mình có thể lên làm chức minh chủ võ lâm đương nhiên là tốt nhất, còn nếu mình làm không được, bỗng dưng phải chịu mệnh lệnh kẻ khác, chẳng phải là lỗ vốn to rồi sao?

Trải qua một phen tính toán, tất cả mọi người đều có suy nghĩ riêng. Chỉ thấy chưởng môn phái Không Động, Đỗ Thanh Phong đứng dậy đầu tiên, nói:

– Tiếu chưởng môn nói cũng có lý. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Thiên hạ võ lâm lớn như thế, cũng nên có quy củ của nó. Nếu như không có minh chủ ước thúc, võ lâm ắt phải đại loạn. Bởi vậy, ta cảm thấy sớm chọn ra một minh chủ võ lâm là chuyện cực kì quan trọng!

Đỗ Thanh Phong xem như là bạn cũ của Tô Chuyết, sớm đã quen biết khi ở sòng bạc Vạn Lợi Quân Sơn. Nhưng khiến Tô Chuyết kinh ngạc chính là, không ngờ hắn cũng đồng ý đề nghị này. Chẳng lẽ hắn tự cho là mình có thể được chọn làm minh chủ? Hay là hắn cũng chỉ nghe lệnh Vệ Tiềm mà thôi?

Chưởng môn phái Hoa Sơn Thẩm Tàng Phong đứng lên nói:

– Không sai! Đỗ chưởng môn nói cực phải!

Hắn là kỳ tài võ học mà mấy trăm năm phái Hoa Sơn mới gặp, tuổi chỉ hơn bốn mươi, ở trong Quan (*) đã là Chưởng Kiếm Song Tuyệt, khó gặp đối thủ. Tất cả mọi người đều biết đến sự lợi hại của hắn, bởi vậy hắn đồng ý việc chọn minh chủ võ lâm cũng là trong dự kiến.

(*) Quan Trung (lưu vực Sông Vị, ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc)

Thẩm Tàng Phong nói xong, hai người Hà Ngôn Si và Bạch Tam Kiếm bắt tay đứng dậy. Ngày đó có tam đại kiếm phái, đến nay chỉ còn lại Côn Luân, Cửu Hoa vẫn còn thanh thế. Hai người bọn họ nhất trí đồng ý đề nghị, lúc nói chuyện thỉnh thoảng nhìn về phía Hoài Thiện, hiển nhiên có chút kính trọng tôn sùng Hoài Thiện.

Sự tình phát triển đến bây giờ, đã không trong khống chế của Hoài Thiện. Mấy người chưởng môn lần lượt biểu thị đồng ý, còn lại mấy đại gia của danh môn Nga Mi, Điểm Thương cũng không phản đối. Quần hùng lớn tiếng khen hay, tất cả mọi người sôi trào nhiệt huyết, tựa hồ đang được chứng kiến một chuyện trọng đại của võ lâm.

Chợt nghe một người hô:

– Vậy thì chức minh chủ võ lâm nên là ai làm đây?

Tất cả mọi người lại an tĩnh lại. Có người ngồi trên sân muốn tiến cử bản thân, nhưng lại trở ngại mặt mũi, không tiện nói ra miệng. Tiêu Tứ Phương lại nói:

– Vừa rồi là tại hạ nói ra đề nghị này trước, hay là để tại hạ nói trước đi? Tiêu Tứ Phương ta không đức vô năng, tự nhiên không dám ngấp nghé vị trí minh chủ. Bất quá ta nghĩ, làm được chức minh chủ võ lâm hiển nhiên là phải uy chấn một phương, hiệu lệnh thiên hạ. Có được uy đức như vậy, ngoại trừ Nhạc Dương Vương ra thì không còn ai khác được!

Bên trong quần hùng có rất nhiều người lớn tiếng khen hay. Tô Chuyết cười lạnh: Nếu nói kẻ này và Vệ Tiềm không có quan hệ, đánh chết ta cũng không tin! Quay đầu trông thấy Du Phương đang hưng phấn vô cùng, nhảy dựng lên, không ngừng hò hét ba chữ Nhạc Dương Vương.

Trên mặt Vệ Thắng cũng không kìm được vẻ vui mừng, không che giấu nổi nụ cười nữa. Nhưng Vệ Tiềm vẫn bình tĩnh trầm ổn như cũ, đứng dậy ho hai tiếng. Đám người đột nhiên an tĩnh lại, chờ ông ta mở miệng nói chuyện.

Vệ Tiềm cất giọng nói:

– Vệ Tiềm ta có tài đức gì mà được nhiều đồng đạo ủng hộ như vậy? Bất quá chức vị minh chủ võ lâm có can hệ trọng đại. Vệ Tiềm ta tự nhận không cách nào sánh bằng mấy vị võ lâm tiền bối đang ngồi, còn chuyện để ta làm minh chủ, xin đừng nhắc lại!

Người đứng xem đều rõ ràng, đây là Vệ Tiềm đang nói lời khách sáo, lấy lui làm tiến. Ai ngờ một giọng nói bén nhọn như vịt đức bỗng nhiên vang lên:

– Sao hôm nay Vệ Hầu gia nói nhiều thế, nhưng mà ngài vừa nói câu này, quả thật rất hợp tâm ta nha! Vệ hầu gia có tài đức gì mà nhận được chức trách lớn này? Làm sao so được với mấy vị Thiếu Lâm, Nga Mi, Hoa Sơn?

Người này mỉa mai khó nghe vô cùng, làm Vệ Tiềm tức đến xanh mét cả mặt mày. Đám người quay đầu nhìn lại, nguyên lai lại là lũ người vô lại của Tứ Hải Minh. Yến Linh Lung hài lòng mỉm cười, bị người làm rối loạn, tình cảnh có chút hỗn loạn. Lại nhìn mười mấy vị chưởng môn đang ngồi, thần sắc khác nhau. Có dựng lên lông mày, có hơi hơi cười lạnh. Xem ra những người này cũng là lòng mang ý đồ riêng! Tô Chuyết cười thầm.

Bạch Tam Kiếm thừa cơ nói:

– Vị huynh đệ kia nói tuy có khó nghe, nhưng không phải không có lý. Nếu bàn về đức hạnh võ lâm, có ai vượt qua được phương trượng Thiếu Lâm Hoài Thiện đại sư? Nếu quả thật muốn đề cử chức minh chủ võ lâm, ta tiến cử đại sư!

Bạch Tam Kiếm oán hận Khúc Thánh Châu làm hại trên dưới Vũ Di kiếm phái, biết hắn là người của Vệ Tiềm, tự nhiên giận cá chém thớt, bất luận ai làm minh chủ cũng được, nhưng không thể để Vệ Tiềm được như ý.

Trong đám người lại truyền tới tiếng hoan hô không ngừng, hiển nhiên người ủng hộ Hoài Thiện cũng không phải là ít. Sắc mặt Hoài Thiện hơi đổi. Không hiểu sao bị đẩy lên vị trí tranh đoạt minh chủ võ lâm rồi, điều này thực sự vượt khỏi dự liệu của lão. Lão vội vàng đứng dậy nói:

– Bần tăng là người xuất gia, sao có thể làm minh chủ võ lâm được?

– Đại sư nói vậy sai rồi, tất cả mọi người đều là người trong võ lâm. Nếu là người trong võ lâm, thì có khả năng tranh cử vị trí minh chủ. Huống hồ hôm nay mọi người đến đây, chính là vì chuyện của Thiếu Lâm. Phương trượng đại sư cần gì lùi bước?

Yến Linh Lung bỗng nhiên đứng dậy nói.

Tô Chuyết khẽ vuốt cằm, nghĩ không ra đã lâu không gặp, Yến Linh Lung càng lúc càng giống như một người minh chủ.

Lại có người đứng lên nói:

– Phương trượng đại sư là thế ngoại cao nhân, nếu đã không muốn tranh cử vị trí này, các vị cần gì miễn cưỡng? Ta lại cảm thấy Thẩm chưởng môn của phái Hoa Sơn có võ công siêu quần, là nhân tuyển minh chủ võ lâm không khác!

Thẩm Tàng Phong mỉm cười, lắc đầu không nói. Hiển nhiên người này có quan hệ tốt với Thẩm Tàng Phong, tự nhiên giúp hắn nói chuyện. Bên trong quần hùng thỉnh thoảng có người đứng dậy đề cử chưởng môn nhân ở hàng trước, mà người được đề cử cũng khách khí từ chối phen, nhất thời náo nhiệt vô cùng.

Đang nói, chợt nghe một trang tiếng cười âm lãnh vang lên:

– Ha ha ha, một đám người ra vẻ đạo mạo, không tiện tự mình đi ra tranh chức minh chủ võ lâm, ngược lại để người khác nói giúp. Nếu các ngươi đã khách khí như vậy, không muốn đoạt vị trí đó, không bằng để cho ta làm là được rồi!

Tô Chuyết nghe tiếng thì giật mình, quay đầu nhìn, một nam tử áo trắng vượt qua đám người, chính là người mà Tô Chuyết gặp phải ở quán rượu hôm đó. Dáng người hắn cao cao, toàn thân áo trắng có vẻ hào sảng không bị trói buộc, tăng lên mấy phần phong độ tiêu sái xuất trần. Đứng trước mặt người khác, như hạc giữa bầy gà, để cho người ta chú ý.

Hắn vừa ra tới, Du Phương vội vàng ngồi xuống, không dám lên tiếng, sợ bị hắn nhìn thấy mình ở nơi nào.

Mấy chưởng môn nhân bị nam tử áo trắng nói trúng tim đen, trên mặt hơi đỏ lên, vuốt râu không nói. Đỗ Thanh Phong mắng:

– Là kẻ phương nào? Nơi này có chỗ cho người nói chuyện hả?

Nam tử áo trắng cười ha ha, đáp:

– Ta chỉ là một hạng người vô danh, sao lọt vào mắt của Đỗ chưởng môn được?

Mạnh Thư Điền đứng sau lưng Vệ Tiềm bỗng nhiên cười nói:

– Ngươi đã nổi danh cùng ta, nhân vật như vậy cần gì khiêm tốn? Người khác không nhận ra ngươi, ta lại nhận được. Thánh Thủ thư sinh Tiêu Thủy Mặc!

Tô Chuyết giật mình, thầm nghĩ, trách không được hắn có công phu lợi hại đến thế, nguyên lai đúng là Thánh Thủ thư sinh bài danh thứ ba bên trong Tứ thư sinh. Tứ thư sinh là bốn người trẻ tuổi trên giang hồ, mấy người đó tuy còn trẻ tuổi, võ công lại cao, hơn nữa làm việc không theo lẽ thường, thường lấy hình tượng thư sinh để gặp người khác.

Trong đó Tiếu Diện thư sinh Mạnh Thư Điền và Cầm Thánh thư sinh Khúc Cầm đều lần lượt có liên hệ cùng Tô Chuyết, cũng nếm qua thua thiệt không lớn không nhỏ. Trách không được gã Tiêu Thủy Mặc này vừa thấy Tô Chuyết trước mặt thì muốn so sánh một phen, nguyên lai là trong đó còn có duyên cớ này.

(chưa xong còn tiếp.)

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Score 8
Status: Completed Author:

Giang hồ nơi nào có bí ẩn, đầy rẫy thị phi đều có dấu chấn của hắn.

Tô Chuyết chỉ mới gia nhập vào giới giang hồ lại dùng sự cơ trí của bản thân để đưa ra lời giải đáp cho hết bí mật này đến bí mật khác. Nhưng người chốn giang hồ thân bất do kỷ nên hắn đã bị cuốn vào trong âm mưu của Nhạc Dương Vương thần bí.

Hắn không tiếc hi sinh cả bản thân để vật ngã đối thủ này nhưng sau đó hắn liền phát hiện ra rằng, Nhạc Dương Vương chỉ là một góc băng nổi, âm mưu ở phía sau vẫn còn chìm sâu dưới mặt nước.

(Nhắc nhở: Mỗi một quyển là một câu chuyện trinh thám xưa, bởi vì hồi hộp quá nhiều, bằng hữu cháy não chịu không được một chương tiếp một chương, vậy thì phủ bụi đi, chờ đợi khi mỗi một quyển hoàn tất lại xem tiếp!)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset