Quyển 14 – Chương 4: Thiên Hạ tiền trang

Thiên Hạ tiền trang

Tô Chuyết nghe thấy Tần Lôi ngay cả người khác đưa tang cũng muốn oán hận, không khỏi cười khổ một tiếng, nói:

– Tần Bộ đầu, ông nói như vậy cẩn thận người ta nghe thấy đấy!

Trên miệng y nói giỡn, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhịn không được nhìn về phương hướng đội ngũ đưa tang, chỉ thấy ở cuối phố không xa có một tòa nhà treo câu đối phúng điếu. Tuy rằng nơi đó và trạch viện của Chu Quý cách một con đường, nhưng về độ hào phú xa xỉ thì kém xa Chu phủ, xem ra đội tang này đi ra từ nhà đó.

Tần Lôi trông thấy thần sắc y khác thường, nhìn theo ánh mắt của y, cũng nhìn thấy tòa trạch viện kia, không khỏi kỳ quái nói:

– Đó không phải là chỗ ở của Ngụy chưởng quỹ sao? Lẽ nào nhà bọn họ cũng có người chết?

– Ngụy chưởng quỹ?

Tô Chuyết thuận miệng hỏi.

– Ngụy chưởng quỹ cũng là người làm ăn lớn, là phụ tá đắc lực của Chu Quý, chuyên môn thay ông ta quản lý Thiên Hạ tiền trang!

Tần Lôi đáp.

Tô Chuyết “À” một tiếng, chau mày. Tần Lôi không để bụng, kéo Tô Chuyết rời đi, trong miệng nói ra:

– Đi thôi, tìm quán nào uống rượu đi! Vẫn cứ nghe tin cậu đã chết, ai ngờ là cậu còn sống, hơn nữa lại còn tới đây. Mau kể cho ta nghe tình hình cụ thể đi!

Tô Chuyết lại quay đầu liếc mắt nhìn về phía trạch viện của Ngụy chưởng quỹ ở xa, cuối cùng bị Tần Lôi lôi kéo đi. Hai người cũng không tính là kẻ có tiền, đành phải tìm một quán rượu nhỏ ngồi xuống. Tần Lôi trực tiếp kêu lên hai vò rượu, cùng Tô Chuyết mỗi người một vò. Ông ta rót một chén rượu trước, cùng Tô Chuyết uống cạn, mở miệng nói:

– Ba năm trước nghe nói cậu gặp chuyện ở kinh thành, ta hận không thể lập tức chạy đến. Ai biết hôm nay thế mà lại gặp được!

Tô Chuyết biết ông ta nhấc lên việc này, nhất định sẽ lại không dừng, vội nói:

– Tần Bộ đầu, ông đến phủ thượng Chu Quý là để phá án chứ?

Tần Lôi khẽ giật mình, lập tức cười đáp:

– Ồ? Ta chỉ là đến phúng viếng vong linh, đâu có phá án gì?

Tô Chuyết cười nhạt nói nói:

– Tần Bộ đầu ghét ác như cừu, cương trực công chính. Mà Chu Quý là một tiểu nhân thế lực, chỉ cần có lợi ích thì thủ đoạn gì cũng có thể dùng. Kẻ như thế sao mà Tần Bộ đầu lại đến phúng viếng được chứ? Hơn nữa Tần Bộ đầu và vị Lý Hoành bộ đầu kia đều mặc quan phục. Càng buồn cười hơn chính là Tần Bộ đầu tiến vào cửa chính Chu gia mà một nén hương không thắp, một cái lễ không làm đã đi ra rồi. Ông nói là ông đi phúng viếng, chỉ sợ quỷ cũng không tin. Bởi vậy, ta có thể kết luận, Tần Bộ đầu đến Chu phủ nhất định là vì việc công!

Tần Lôi cười ha ha, nói:

– Ta sớm biết không thể gạt được cậu! Hôm nay huynh đệ ta gặp nhau, không nói việc công, chỉ uống rượu thôi!

Nói xong bưng chén lên, muốn chạm cốc cùng Tô Chuyết.

Tô Chuyết lại không chịu bưng bát, cười nhạt nói:

– Tần Bộ đầu, ông cần gì cố ý giấu diếm? Hay là không tin được Tô mỗ?

Tần Lôi sững sờ, trên mặt hiện lên vẻ ngượng nghịu, hơi ngửa đầu, uống cạn rượu trong chén, nói:

– Tô huynh đệ, không phải ta không tin được cậu. Bản lãnh của cậu ta rất rõ ràng. Chuyện này có lẽ còn cần cậu hỗ trợ! Thế nhưng mà, thế nhưng mà việc này quan hệ trọng đại…

Ông ta cắn răng, nhìn chung quanh một chút, tin chắc không có ai nghe lén, lúc này mới thấp giọng nói:

– Thực không dám giấu giếm, đúng là ta đang bí mật điều tra một vụ án lớn! Hơn nữa vụ án này có quan hệ rất lớn với Chu Quý!

Tô Chuyết gật đầu, trong đầu xoay chuyển, trên mặt lại bất động thanh sắc, chờ Tần Lôi nói tiếp. Tần Lôi lại uống một chén rượu, lời nói liền bắt đầu nhiều hơn. Ông ta lấy ra ngân phiếu từ trong ngực, đưa cho Tô Chuyết, nói:

– Cậu xem thử đây là thứ gì!

Tô Chuyết thấy ông ta ra vẻ thần bí, không khỏi có chút kỳ quái, cúi đầu nhìn tấm ngân phiếu kia, trong lòng lại giật mình. Chỉ thấy tấm ngân phiếu này giống như đúc với tấm mà mình có được từ Chu Quý, đều in chữ Thiên Hạ tiền trang, hơn nữa con số rất lớn, cũng là một vạn lượng! Y bất động thanh sắc, hỏi:

– Tấm ngân phiếu này có gì kỳ quái?

Tần Lôi thở dài, đáp:

– Tấm ngân phiếu này cũng không có gì kỳ quái, nhưng bây giờ lại làm cho ta nhức đầu không thôi!

– Ồ? Ngân phiếu sao mà làm ông nhức đầu?

Tô Chuyết không hiểu mà hỏi.

Tần Lôi đáp:

– Ngân phiếu vốn là mới xuất hiện những năm gần đây. Hôm nay thiên hạ yên ổn, dân giàu của nhiều. Nam bắc buôn bán qua lại tấp nập, thương nhân ra ngoài mang theo nhiều vàng bạc rất không tiện. Thế là một số tiền trang bắt đầu in chế ngân phiếu, cung cấp thương nhân sử dụng. Chỉ cần có ngân phiếu thì có thể gửi bạc ở bản địa, cũng có thể hối đoái ở ngoại địa. Sau một thời gian, các nhà tiền trang in chế ngân phiếu càng ngày càng nhiều, ngược lại tạo thành hỗn loạn. Sau này triều đình liền bắt đầu quy phạm ngân phiếu in chế, đem quyền in chế ngân phiếu giao cho hai tiền trang lớn. Một nhà trong đó chính là Thiên Hạ tiền trang của Chu Quý!

Tô Chuyết cau mày nói:

– Việc này ta cũng nghe thấy. Chẳng lẽ ngân phiếu này xảy ra vấn đề?

Tần Lôi gật đầu nói:

– Đoán không sai! Ngay vào nửa tháng trước, hộ bộ phát hiện tiền trang cả nước đột nhiên thâm hụt mấy chục vạn lượng bạc. Thế nhưng hộ bộ hạch toán nhiều lần cũng không phát hiện có kẻ nào ăn hối lộ tham ô trái pháp luật. Vì thế có người nghĩ đến có lẽ là ngân phiếu xảy ra vấn đề. Thế nhưng ngân phiếu thu được từ tiền trang cả nước đến xem, tất cả ngân phiếu hối đoái cũng không có giả tạo, đều là hàng thật giá thật!

Tô Chuyết hiểu được, nói:

– Bởi vậy, các người nghĩ đến có thể là hai tiền trang lớn phụ trách ngân phiếu in chế xuất hiện chuyện mờ ám!

Tần Lôi đáp:

– Không sai! In chế ngân phiếu đều có quy định nghiêm khắc. Nếu có người in thêm thì chính là đang lén lút trộm bạc của bách tính! Mà vụ án này không thể điều tra công khai. Nếu như bị bách tính biết được khẳng định sẽ gây nên rối loạn!

Rốt cục Tô Chuyết cũng ý thức được tình thế không đơn giản, trầm ngâm không nói. Tần Lôi lại nói:

– Một nhà tiền trang khác thì ở Lạc Dương, mà Thiên Hạ tiền trang thì do ta phụ trách âm thầm điều tra. Đáng tiếc qua hơn mười ngày rồi mà vẫn không tìm thấy một chút manh mối nào cả! Kỳ quái hơn chính chẳng biết sao việc này dường như rò rỉ tin tức. Trong vòng mấy ngày ngân phiếu trên thị trường Thiên Hạ tiền trang giảm mạnh. Ngân phiếu mới in chế gần như đã không tìm được!

Tô Chuyết nhíu mày, nói:

– Chuyện này chẳng phải đi tìm quan viên triều đình phụ trách giám sát in ấn hỏi thử xem là rõ ràng rồi sao?

Tần Lôi đáp:

– Chẳng lẽ ta không biết sao? Ta đã đi tìm quan viên hộ bộ phụ trách giám ấn, thế nhưng người ta nói ngân phiếu in chế vốn không có bất cứ vấn đề gì. Hắn còn lấy ra một chồng tài liệu ghi chép cho ta đọc qua kiểm chứng. Cậu biết đó, ta là người thô kệch, nhìn thấy mấy khoản mục lớn liền nhức đầu. Chuyện này từ đầu đến cuối không có đầu mối! Một hồi trước nghe nói Chu Quý ra ngoài, vốn định chờ hắn trở về, đến thăm dò xem. Ai biết hắn lại chết rồi, thật không biết nên bắt đầu như thế nào nữa!

Nói xong nặng nề thở dài, lại uống rượu buồn.

Tô Chuyết nhẹ gật đầu, trong đầu lại chợt nhớ tới độ ngũ đưa tang trước cửa Chu phủ. Trong lòng y khẽ động, nói:

– Tần Bộ đầu, ta thấy chuyệ này có lẽ rơi trên thân Ngụy chưởng quỹ kia!

– Ngụy chưởng quỹ ư?

Tần Lôi uống rượu, nhất thời không có minh bạch.

Tô Chuyết nói:

– Không sai, chính là đại chưởng quỹ dưới tay Chu Quý! Không phải ông vừa mới nói Ngụy chưởng quỹ chuyên môn thay Chu Quý quản lý Thiên Hạ tiền trang sao? Nếu như Thiên Hạ tiền trang có vấn đề, Ngụy chưởng quỹ nhất định nắm rõ được!

Tần Lôi lắc lắc bàn tay, ủ rũ nói:

– Cậu cho rằng ta không điều tra hắn sao? Thế nhưng cậu không nên quên, chuyện này chỉ có thể âm thầm điều tra nghe ngóng, căn bản không thể tùy tiện bắt người về tra hỏi, cũng không thể xông vào tiền trang thăm dò sổ sách của bọn họ. Bởi vậy tra tới tra lui cũng chẳng tìm thấy cái gì hữu dụng!

Tô Chuyết khẽ cười một tiếng, nói:

– Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao, Ngụy chưởng quỹ đã chết!

Tần Lôi “Phì” một tiếng, nói:

– Hắn chết, sự tình chẳng phải là càng thêm không có đầu mối?!

Ông ta trông thấy nụ cười sâu xa khó hiểu của Tô Chuyết, đột nhiên trong lòng khẽ động, hỏi:

– Ý cậu là, chẳng lẽ cái chết của Ngụy Chu Lễ chết có gì khác thường?

Tô Chuyết nói:

– Không phải là chẳng lẽ, mà là nhất định có vấn đề! Ông nghĩ xem, Chu Quý vừa mới chết không lâu, Ngụy Chu Lễ cũng chết theo mất rồi. Đâu có chuyện trùng hợp thế được? Hơn nữa từ việc ông không biết Ngụy Chu Lễ đã chết cũng có thể thấy được, có lẽ hắn vừa mới chết không lâu. Thế nhưng hôm nay người nhà của Ngụy Chu Lễ đã vội vội vàng vàng đưa tang, xuống mồ, chẳng lẽ không phải rất có vấn đề sao?

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Score 8
Status: Completed Author:

Giang hồ nơi nào có bí ẩn, đầy rẫy thị phi đều có dấu chấn của hắn.

Tô Chuyết chỉ mới gia nhập vào giới giang hồ lại dùng sự cơ trí của bản thân để đưa ra lời giải đáp cho hết bí mật này đến bí mật khác. Nhưng người chốn giang hồ thân bất do kỷ nên hắn đã bị cuốn vào trong âm mưu của Nhạc Dương Vương thần bí.

Hắn không tiếc hi sinh cả bản thân để vật ngã đối thủ này nhưng sau đó hắn liền phát hiện ra rằng, Nhạc Dương Vương chỉ là một góc băng nổi, âm mưu ở phía sau vẫn còn chìm sâu dưới mặt nước.

(Nhắc nhở: Mỗi một quyển là một câu chuyện trinh thám xưa, bởi vì hồi hộp quá nhiều, bằng hữu cháy não chịu không được một chương tiếp một chương, vậy thì phủ bụi đi, chờ đợi khi mỗi một quyển hoàn tất lại xem tiếp!)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset