Tô Chuyết trông thấy hình xương sọ nhỏ máu, đột nhiên nhớ tới đêm trước tìm thấy thi thể ở thôn vắng bị ôn dịch. Trong lòng bàn tay thi thể cũng có một chiếc nhẫn như thế. Bây giờ chiếc nhẫn kia đang lẳng lặng nằm trong ngực Tô Chuyết. Y vô ý thức thò tay vào ngực sờ soạng. Một tia cảm xúc lạnh như băng từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân. Nhìn thông qua ô cửa sổ gỗ chạm hoa, lúc này Tô Chuyết mới phát hiện trong khách sảnh kia, trên tay mọi người cũng đều đeo một chiếc nhẫn giống nhau!
Tô Chuyết suýt nữa lên tiếng kinh hô, vội vàng quay đầu. May mắn lực chú ý của người khác đều bị Đường Mặc hấp dẫn, cũng không chú ý tới y. Tô Chuyết bưng chén rượu lên khẽ nhấp một miếng, che giấu kinh hãi trong lòng, không khỏi thầm nghĩ:
– Rốt cục chiếc nhẫn này là tiêu ký của một bang phái, hay là có hàm nghĩa khác? Vì sao những người đó đều đeo một chiếc nhẫn như nhau? Còn thi thể kia có quan hệ như thế nào với những người đó?
Đang nghĩ ngợi thì nghe trong viện vang tiếng pháo nổ liên tiếp. Đám người reo hò, Đường Mặc đứng chính giữa khách sảnh, chắp tay nói:
– Chư vị bằng hữu, khai tiệc!
Đám người cùng kêu khen hay. Một nhóm thị nữ áo trắng bưng khay bạc, nối đuôi nhau mà vào, dâng lên rượu ngon món ngon cho mỗi bàn. Trong khách sảnh lập tức vang lên thanh âm nâng ly cạn chén. Cùng Tô Chuyết một bàn, đều là người làm ăn ở Thục Trung, không tính là nhân vật lớn gì. Mấy người vừa giới thiệu, rất nhanh liền quen biết, mời rượu lẫn nhau, kết thành một nhóm.
Tô Chuyết có chuyện trong lòng, đâu có tâm tư cười nói với bọn họ, câu được câu không đáp lại. Những con buôn thương nhân đó thấy Tô Chuyết không muốn để ý đến bọn họ, vừa vặn đem lực chú ý đều đặt trên thân Đoạn Lệ Hoa, không ngừng bưng rượu chén mời rượu.
Đoạn Lệ Hoa đang phiền muộn không thôi, thì nghe trong khách sãnh, phủ doãn họ Tào đứng dậy ho nhẹ hai tiếng. Đám người biết hắn muốn nói chuyện, đều yên tĩnh xuống. Chỉ nghe Tào phủ doãn cười nói:
– Hôm nay là tiệc mừng đại hôn của đại tài tử Đường Mặc Đường công tử phủ Thành Đô chúng ta. Ta nghe nói, vị tân phu nhân này sớm đã vào ở Đường phủ, không biết có chuyện này không?
Đường Mặc cười đáp:
– Phủ doãn đại nhân nói đùa, nhà nội tử ở xa, thế nên vào thành trước hai ngày. Đến nay gần cuối năm, trong thành cũng không có nơi ở thanh tĩnh nào còn trống. Bởi vậy tại hạ dứt khoát dàn xếp nàng vào một căn tiểu viện trong phủ. Bất quá hai người chúng ta vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa, cũng không có cử chỉ đi quá giới hạn!
Đám người cười ha hả, trong tiếng cười lại có một tia mập mờ. Tướng quân họ Hà đứng lên nói:
– Đường công tử, người đọc sách các ngườii đúng là phiền phức. Nếu tân nương đã ở trong phủ thì sớm làm chuyện nên làm đi, chẳng phải là sảng khoái hơn sao!
Hà Tướng quân xuất thân binh nghiệp, ăn nói thô tục. Tất cả mọi người cười lên ha hả. Đường Mặc cười một hồi, chắp tay hành lễ nói:
– Tào đại nhân, Hà Tướng quân, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, còn xin hai vị nhất định phải đáp ứng!
Tào phủ doãn nói:
– Hôm nay công tử là tân lang quan (*), chuyện gì mà không đáp ứng được? Nói nghe thử xem!
(*) Tân lang quan: xưng hô đàn ông sắp kết hôn.
Đường Mặc nói:
– Tại hạ từ nhỏ phụ mẫu đều mất, nhiều năm qua vẫn một thân một mình. Hôm nay bái đường thành thân, còn muốn mời hai vị đại nhân chứng hôn cho chúng ta!
Tào phủ doãn và Hà Tướng quân liếc nhìn nhau, đồng thời cười to, nói:
– Không dối gạt Đường công tử, chúng ta cũng đang có ý này!
Đường Mặc không kìm được vui mừng, nói với một tỳ nữ bên cạnh:
– Nhanh đi mời phu nhân ra!
Tỳ nữ bước nhanh rời đi, mọi người cũng muốn nhìn thử xem vị tân nương tử này đến cùng là thần thánh phương nào, trong lúc nhất thời quên cả uống rượu. Chỉ có Tô Chuyết ngồi ở trong góc, bản thân cũng không nói rõ trong lòng đến cùng có tư vị gì, hơi ngửa đầu rót đầy vào bụng một bát lớn rượu mạnh.
Chỉ một lúc sau, một giai nhân ăn mặc hoa lệ bước theo tỳ nữ. Chỉ thấy nàng măc bộ đồ đỏ, đầu đội mũ phượng, rèm châu che mặt. Mặc dù Tô Chuyết cách rất xa, vẫn liếc mắt nhận ra nàng chính là Vệ Tú. Lúc này Vệ Tú trang điểm đậm nhạt, hết sức xinh đẹp. Quen biết nhiều năm, còn chưa bao giờ nhìn thấy lúc nào nàng xinh đẹp như bây giờ, y nhìn mà không khỏi ngây dại, chén rượu trong tay run rẩy, vẩy nửa chén rượu, lại mờ mịt không phát hiện. Có người nói, thời điểm mà một cô gái đẹp nhất là vào ngày thành thân. Tô Chuyết rốt cuộc hiểu rõ hàm nghĩa của câu nói này. Nhưng buồn cười mà cũng đáng buồn chính là, người Vệ Tú muốn gả lại là một người khác!
Tô Chuyết ngửa đầu uống cạn một chén. Đoạn Lệ Hoa biết trong lòng y khó chịu, không dám nhiều lời, chỉ cẩn thận từng li từng tí rót đầy chén rượu cạn. Hai người đã không còn lòng dạ nào xem cảnh tượng sôi nổi, trốn ở trong góc đại sảnh, tự buồn rầu.
Dưới đám người chen chúc, Vệ Tú đứng bên cạnh Đường Mặc. Nàng không nói gì, mà là nghiêng mắt nhìn bốn phía thêm vài lần. Nhưng có vẻ nàng không nhìn thấy người mà mình muốn thấy, hơi chút thất vọng. Người ngoài chỉ có thể trông thấy đôi mắt sáng ngời của nàng qua rèm châu, nhưng cũng không ai cảm thấy một tia tình ý trong ánh mắt của nàng.
Đường Mặc ôn nhu nói:
– Vệ cô nương, hôm nay có phủ doãn đại nhân và Tổng đốc tướng quân chứng hôn cho chúng ta. Cô nương có cao hứng không?
Vệ Tú vẫn không nói chuyện, thậm chí cả cười cũng không. Người ngoài đều cười nói:
– Đường công tử, đã thành thân rồi còn gọi Vệ cô nương, sao mà xa lạ như thế?
– Đúng vậy, nên đổi giọng đi!
Có người cười nói:
– Vị cô nương này quả nhiên là thiên tư quốc sắc, ánh mắt Đường công tử đúng là rất tốt! Nhưng không biết vị cô nương này là tiểu thư nhà ai? Vì sao lúc trước không nghe thấy Đường công tử nhắc đến?
Người này tuổi gần bốn mươi, mặt chữ quốc, ăn mặc kiểu nho sinh. Một người bên cạnh cười nói:
– Sử lão bản, ông không phải là chí thân của Đường công tử, cũng không phải là bà mối, hỏi câu này có vẻ đường đột đó!
Đám người lại cười vang. Nhưng mà tiếng cười vừa dứt, liền nghe một người âm dương quái khí mà nói:
– Chỉ thấy người mới cười, còn ai nghe người cũ khóc… Hừ hừ…
Tiếng cười lạnh nghe chói tai đến cực điểm, đám người không khỏi quay đầu nhìn, hóa ra người nói chuyện chính là một văn sĩ hơn hai mươi tuổi ngồi bên cạnh Sử lão bản.
Tô Chuyết cũng không ngờ rằng ở thời điểm này lại có thể có người đọc lên câu thơ này, lẽ nào có thù với Đường Mặc hay sao? Đoạn Lệ Hoa cũng nghe ra không thích hợp, nhỏ giọng nói:
– Tô tiên sinh, người kia đọc thơ không phải là câu trong bài « Giai nhân » của Đỗ Phủ sao? Hắn nói vậy là có ý gì?
Tô Chuyết lắc đầu, nói:
– Xem ra người này hình như biết được gì…
Bầu không khí trong khách sảnh đột nhiên có chút xấu hổ. Sử lão bản cười ngượng ngùng, nói với người bên cạnh:
– Trần Đình, ngươi uống say rồi!
Cái kia gọi Trần Đình lại không lĩnh tình, đứng lên nói:
– Sử Càn Khôn, ta đâu có say! Chẳng lẽ ta nói sai à? Biểu muội của ta vừa chết một tháng, Đường công tử liền cưới ngay giai nhân, đúng là rất đáng mừng đó!
Đoạn Lệ Hoa nhỏ giọng thầm thì nói:
– Đường công tử cưới vợ thì có quan hệ gì đến cái chết của biểu muội hắn chứ?
Tô Chuyết làm thủ thế im lăng, ra hiệu nàng không cần nói. Chỉ nghe Trần Đình lại nói:
– Đường công tử, ta ngược lại muốn hỏi một chút, vị Vệ cô nương này đến cùng là thần thánh phương nào, thế mà có thể xứng với nhân trung long phượng như công tử!
Trong lời hắn nói tràn ngập vẻ mỉa mai, tất cả mọi người đều đã hiểu. Mọi người hai mặt nhìn nhau, trầm mặc không nói. Sắc mặt Đường Mặc có chút khó coi, cười nói:
– Trần huynh nói đùa, Vệ cô nương vừa xinh đẹp vừa thông minh, là Đường mỗ không xứng với cô nương mới đúng!
Trần Đình vẫn như cũ không biết thu liễm, bước chân hơi phù phiếm đi đến trước mặt Vệ Tú, cười lạnh nói:
– Đường công tử nói đùa. Từ trước đến nay công tử mắt cao hơn đầu, những cô gái bình thường lại khó nhập pháp nhãn của công tử. Ta thật muốn biết vị Vệ cô nương này đến cùng có bản lãnh gì, mà có thể lọt mắt xanh Đường công tử!
Miệng hắn đầy mùi rượu, toàn bộ phả lên mặt Vệ Tú. Vệ Tú khẽ nhíu mày, quay đầu sang chỗ khác, không muốn để ý tới Trần Đình. Sắc mặt Đường Mặc càng âm trầm, đang không biết trả lời như thế nào. Chợt nghe một tiếng “Ầm” vang lên, đám người sững sờ quay đầu nhìn, hóa ra là “Ngưu Đức Quý” ngồi ở trong góc đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, khay chén trên bàn đổ một loạt.
Trong lòng Tô Chuyết vốn đang phiền muộn khó tiết, lại nghe gã Trần Đình này năm lần bảy lượt mỉa mai Vệ Tú. Mặc dù không biết đến cùng hắn có ẩn tình gì, nhưng Tô Chuyết đã không cách nào nhẫn nại, rốt cục xúc động vỗ bàn đứng dậy. Người ngoài khẽ giật mình, ánh mắt cùng phóng tới.
Có người nhận ra y, cười nói:
– Ngưu lão bản, lẽ nào có lời gì muốn nói à?
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, bước nhanh đến phía trước, nói:
– Mấy người các ngươi bị mù hết rồi! Vị Vệ cô nương này sao lại không xứng với Đường công tử hả? Để ta nói, là thừa sức mới đúng! Các ngươi có biết Vệ cô nương là ai không?
Tất cả mọi người đều vểnh tai lên, Tô Chuyết nói:
– Nàng chính là chủ nhân Vọng Nguyệt lâu!
Mọi người đều kinh ngạc thốt lên một tiếng, cho rằng lỗ tai mình nghe lầm. Vệ Tú nhìn về phía “Ngưu Đức Quý”, có chút kinh nghi bất định. Nàng nhìn xem Đoạn Lệ Hoa bên cạnh Tô Chuyết, lại nhìn về phía Tô Chuyết. Ánh mắt vừa chạm vào con mắt trong trẻo của Tô Chuyết, lập tức giật mình, trong lúc nhất thời tâm tư rối loạn, ngũ vị tạp trần.
Văn sĩ mắt lé cả kinh nói:
– Cái gì? Vệ cô nương là. . . Chủ nhân Vọng Nguyệt lâu trong truyền thuyết, mà còn là phụ nữ? Mấy nhà đại thanh lâu, đại khách sạn, võ hạnh (*) cũng là sản nghiệp của Vệ cô nương ư?
(*) Võ hạnh: người đóng vai võ phụ trong hí kịch, gồm nhiều nhân vật đa dạng.
Những người khác cũng sợ hãi than thở, càng nhiều hơn là không tin lời nói của Tô Chuyết. Sắc mặtĐường Mặc có chút khó coi, Vệ Tú đột nhiên lạnh lùng nói:
– Chủ nhân Vọng Nguyệt lâu lẽ nào không thể là phụ nữ? Chẳng qua ta là ai cũng không quan trong, từ nay về sau, ta cũng chỉ có một thân phận, đó chính là Đường phu nhân!