Cảnh tượng này quả thật vô cùng quỷ dị, cứ như đang ở Địa Ngục vậy. Chẳng những đám bộ khoái kinh hãi không thôi, ngay cả người từng tới Địa Ngục như Tô Chuyết cũng có chút hoảng sợ. Đương nhiên, Tô Chuyết biết mình trải qua Địa Ngục chỉ là khi tu luyện Địa Ngục Đạo, trong óc sinh ra đủ loại ảo giác. Mà tràng cảnh trước mắt lại thật sự khủng bố.
Đám người Lạc Khiêm không biết làm sao, bọn họ không cách nào hạ thủ với một đám người tay không tấc sắt. Nhưng những người này bình thường cũng không có võ công, mà khi bị trúng độc dược, tiềm lực trong cơ thể được khơi dậy, đã bao vây đám bộ khoái lại.
Tô Chuyết đứng ở bên, nhìn một hồi, phát hiện ánh mắt tinh sáng của những người này thoáng hiện ra vẻ thống khổ, cũng không có đáng sợ như hai tên tiểu quỷ Vô Thường đã nhìn thấy đêm đó. Trong lòng y bừng tỉnh: Thì ra bọn họ bị trúng kịch độc, thân thể bị khống chế, nhưng thần trí không bị cướp mất. Lại nhìn tên hai mặt, miệng lẩm bẩm, khốc tang bổng trong tay rung động có tiết tấu, một chuỗi lục lạc trên đỉnh gậy phát ra từng tiếng vang giòn.
Tâm niệm Tô Chuyết vừa động, hô với Lạc Khiêm:
– Bắt giặc bắt vương, trước tiên chế trụ tên hai mặt đã!
Lạc Khiêm được y nhắc nhở, rốt cục tỉnh ngộ. Hai chân hắn hơi cong, bắn người lên, muốn phóng qua đám người, giết địch thủ thắng, chém giết tên hai mặt. Ai biết đầu lĩnh của ba mươi sáu động, võ công càng tại, trông thấy động tác của Lạc Khiêm, đột nhiên ôm chặt hai chân của hắn, mạnh mẽ đem hắn ngăn xuống.
Lạc Khiêm bất đắc dĩ, đành phải chấn ra đám người chung quanh, giết ra một con đường, tiến về phía tên hai mặt. Khóe miệng tên hai mặt lộ ra một nụ cười lạnh, tiếng chuông vang nhanh hơn. Người bị hắn không chế càng tập hợp nhiều hơn, vây đám bộ khoái vào giữa.
Trong lòng Tô Chuyết biết nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ tất cả mọi người sẽ phải chết hết ở đây. Y vừa muốn chuyển động bước chân, cơ thể liền đau đớn dữ dội, mấy lớp khí độc đang ngo ngoe muốn động, dự định thừa dịp y vận hành nội lực sẽ đánh vào ngũ tạng lục phủ, tứ chi bách hải của y. Tô Chuyết đưa tay che ngực, trong lòng nóng như lửa đốt. Chợt linh quang lóe lên, hồi tưởng lại khi ở Giám Tâm Am mình đã vô tình nói ra câu kia.
Chu Thanh Liên nói Ngũ Hành tương sinh tương khắc, nếu mấy loại kịch độc này có thuộc tính tương tự ngũ hành, vì sao không thể tương khắc đây? Lúc này trong cơ thể mình đã có bốn loại kịch độc, độc khí công tâm bỏ mạng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Thà rằng như vậy, còn không bằng buông tay đánh cược một lần!
Trên bàn có ngay độc Hắc Thủy mà mình cần! Con mắt Tô Chuyết nhìn về phía tiệc rượu. Ánh mắt mọi người đều ở trên thân những người trong câu hồn trận, căn bản không có người nào quan tâm đến Tô Chuyết đang ứng phó kịch độc. Càng không có ai nghĩ ra Tô Chuyết sẽ đi uống một chén rượu độc!
Tô Chuyết cưỡng ép vận lên nội kình, lực rót vào hai chân, lại búng người ra ngoài, trực tiếp chạy nhanh đến bàn ăn bên cạnh, nhặt lên bầu rượu, ngửa đầu uống. Phen vận động này khiến kịch độc trong cơ thể rốt cuộc không thể kiềm hãm được nữa, trong nháy mắt chảy khắp kỳ kinh bát mạch. Thể nội Tô Chuyết giống như một lò luyện, đủ loại khí lưu như ngọn lửa không bị khống chế, tùy ý thiêu đốt hừng hực. Mà bầu rượu hắn uống vào lại giống như một chậu nước lạnh giội vào lò lửa.
Tô Chuyết cảm thấy đau đớn trong kinh mạch bỗng biến mất hết, cảm giác đó kỳ dị đến cực điểm, để cho người ta không thể tin nổi. Chẳng lẽ hiệu quả khắc chế phát huy nhanh như vậy sao? Y tự hỏi trong lòng một câu. Một tiếng kêu thảm truyền đến đánh thức Tô Chuyết đang trầm tư. Mặc dù Tô Chuyết không hiểu rõ tình hình trong cơ thể mình cho lắm, nhưng giây phút này cũng không nghĩ ngợi được nhiều, chỉ cần có thể vận dụng nội lực là được.
Tô Chuyết liếc nhìn tên hai mặt, giọng nói lạnh lùng:
– Lão quỷ, chúng ta còn chưa tính sổ xong đâu!
Nói xong nhún người tiến lên, một chưởng vỗ về phía tên hai mặt.
Một chưởng này dường như còn nhanh hơn ngày thường mấy phần. Tô Chuyết chưa phát giác, nhưng tên hai mặt lại lắp bắp kinh hãi. Trên gương mặt cứng ngắc của hắn không cách nào hiện ra vẻ hoảng sợ, nhưng lại có thể nhìn ra một tia hoảng hồn bên trong đôi mắt. Hắn rõ ràng trông thấy Tô Chuyết bị trúng kịch độc, khó mà hành động, thế nên mới yên tâm sử dụng câu hồn đại trận, chuyên tâm đối phó đám người Lạc Khiêm. Ai mà nghĩ tới chỉ trong một thời gian ngắn Tô Chuyết đã có thể tự giải độc.
Tên hai mặt nghe được chưởng phỏng mãnh mẽ bên thân, rơi vào đường cùng, chỉ có thể duỗi ra khốc tang bổng đâm về phía Tô Chuyết. Tô Chuyết biết kịch độc trên bổng lợi hại, cũng không đón đỡ, hơi lui lại, thoát ra phạm vi uy lực mà khốc tang bổng bao phủ. Tên hai mặt thấy Tô Chuyết lùi bước, cũng không truy kích mà tiếp tục đong đưa khốc tang bổng, chỉ huy câu hồn đại trận.
Tô Chuyết sao có thể để hắn đạt được? Mũi chân chĩa xuống đất, lần nữa xông lên. Tên hai mặt không thể không phòng, khốc tang bổng lại đánh tới.
Ba lần như thế, tiếng chuông trên khốc tang bổng vừa loạn, câu hồn đại trận không có ai chỉ huy, tất cả mọi người ngã oặt xuống. Đám người Lạc Khiêm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thu thập ba mươi mấy đối thủ khó dây dưa kia.
Lạc Khiêm thì vung vẩy cương đao dồn ép tên hai mặt. Tô Chuyết dùng phương pháp triền đấu phá câu hồn đại trận. Tên hai mặt thẹn quá hoá giận, trong mắt gần như muốn phun ra lửa. Hắn nhấc khốc tang bổng lên, lăng không chọc nhanh về phía khớp xương toàn thân Tô Chuyết.
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng:
– Bại tướng dưới tay, còn có thủ đoạn gì nữa!
Nói xong mũi chân nhún một cái, đẩy ra khốc tang bổng, trên không bổ ra một chưởng. Chưởng phong mãnh liệt quét đến khiến cho áo choàng của tên hai mặt phần phật tung bay. Mà ngay lúc này, Lạc Khiêm nâng đao, từ sau lưng tên hai mặt công tới. Một đao kia uy lực kinh người, mà lại thừa dịp lúc tên hai mặt không phòng bị chút nào.
Mắt thấy lưỡi đao đã đụng đến áo choàng tên hai mặt. Lạc Khiêm chợt thấy đao đâm vào khoảng không, kình lực toàn thân đột ngột tiết hết. Trước mặt hai người Tô Chuyết và Lạc Khiêm chỉ còn lại một trùm khói đen, nơi nào còn có cái bóng tên hai mặt? Một đao một chưởng toàn bộ đánh vào không khí.
Hai người đồng thời nhìn ra vẻ kinh nghi trên mặt đối phương, mờ mịt tìm kiếm tung tích tên hai mặt bốn phía. Đột nhiên khói đen thổi qua, tên hai mặt đã đứng ngoài năm thước, cười lạnh lùng. Lạc Khiêm không tin tà, nâng đao lại lên. Liên tục bổ mấy đao, chỉ luôn bổ vào một đám khói đen, tên hai mặt một chéo áo cũng không có dính. Lạc Khiêm chưa từng gặp qua tình hình quỷ dị như vậy, trên trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Tô Chuyết đứng ở một bên, nhíu mày, âm thầm suy nghĩ:
– Đây là công phu gì? Kỳ quỷ như thế, quả thực không phải sức người có thể làm được!
Y chợt lóe lên linh quang, chẳng lẽ…
Đang nghĩ ngợi, tên hai mặt đã nhấc lên khốc tang bổng chuẩn bị đánh trả. Lạc Khiêm nhấc lên toàn lực, cương đao trong tay đâm nhanh về phía ngực tên hai mặt. Tình hình đồng dạng lại xuất hiện lần nữa, là một đám khói đen thổi qua. Kình lực trên đao Lạc Khiêm toàn bộ đâm vào không trung.
Đột nhiên trước mắt hoa lên, Tô Chuyết nắm sống đao đưa về đằng trước. Lạc Khiêm bị y kéo một phát, thân thể bổ nhào về phía trước, cương đao trong tay cũng thuận thế mà đâm về đằng trước. Chỉ nghe một tiếng “Phốc”, đó là tiếng động khi lưỡi đao đâm vào thịt. Trong khói đen chợt phun ra một cột máu tươi, thân hình tên hai mặt cũng hiện ra từ trong khói đen.
Tên hai mặt vẫn đang nâng khốc tang bổng, bộ dáng như muốn đập xuống. Thế nhưng hắn đã không còn sức lực đánh ra một chiêu này, khí lực toàn thân theo máu tươi chảy ra từ vết thương trên ngực nhanh chóng trôi mất. Trên mặt hắn tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhìn xem Tô Chuyết, trong miệng nặn ra mấy chữ:
– Ngươi, ngươi sao có thể. . .
Lạc Khiêm cũng có nghi vấn giống vậy. Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, nói:
– Thân pháp của ngươi quả thực quá mức quỷ dị, khinh công của tuyệt đỉnh cao thủ mà ta từng thấy cũng không cách nào đạt đến loại trình độ đấy. Vì thế ta lại nghĩ tới ngươi sở trường dùng độc, đó vốn chỉ là thủ thuật che mắt của ngươi mà thôi! Ngươi phun ra khói đen, khiến chúng ta nháy mắt sinh ra ảo giác, cho rằng ngươi biến mất ngay trước mắt. Sau đó ngươi nghênh ngang đi đến đằng sau chúng ta, thực hiện đánh lén!
Trong mắt tên hai mặt chảy ra thù hận khắc cốt, cuối cùng không nói được lời nào, ngã xuống đất mà chết. Hắn vừa chết, ba mươi mấy tên kia giống như bị mất hồn, rất nhanh liền bị chế phục. Lạc Khiêm thở phào nhẹ nhõm, đưa tay thò vào ngực tên hai mặt, quả nhiên lấy ra một chiếc nhẫn. Trên chiếc nhẫn cũng trang trí hình xương sọ, nhưng so với chiếc mà Tô Chuyết lấy được lại càng thêm uy nghiêm bá khí.
Lạc Khiêm cười nói:
– Quả nhiên hắn chính là chủ mưu!