Quyển 15 – Chương 40: Đêm giao thừa (Hết quyển)

Đêm giao thừa (Hết quyển)

Lửa cháy dữ dội đã bắt đầu lan đến hai người. Tô Chuyết giơ bàn tay lên, trong mắt chợt hiện lệ mang, quát:

– Ngươi có nói không!

Đúng lúc này, bỗng một luồng khói đặc cuốn tới làm sặc miệng mũi. Trong lòng Tô Chuyết biết có điều khác thường, tập trung nhìn vào, chỉ thấy có một bóng đen nhảy như bay đến bên cạnh hai nồi lớn, vung ống tay áo lên, nồi lớn bật lên bay đến giữa không trung. Tô Chuyết thầm kêu không tốt, thả Đường Mặc rồi quay người chạy về phía nồi lớn. Mà bóng đen kia đánh bay nồi lớn, thân hình lóe lên cũng đã nhảy đến bên cạnh Đường Mặc, vung ống tay áo lên cuốn theo Đường Mặc, thân thể uốn một cái, thân eo cong lên một độ cong không thể tưởng tượng nổi, dùng một loại tư thế kỳ dị mà xông qua tường lửa, biến mất trong đám khói dày đặc. Tô Chuyết liếc mắt nhìn, âm thầm kinh hãi. Thân thủ kẻ này chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn y, thì ra ở đây còn có cao thủ ẩn nấp!

Nhưng y đã không rảnh quan tâm chuyện khác, hai tay vung vẩy ổn định hai chiếc nồi lớn rồi đẩy ra. Hai chiếc nồi quay tròn mòng mòng, đánh vỡ vách tường, vững vàng rơi vào trong viện, chất lỏng trong nồi cũng không vẩy ra ngoài giọt nào. Mấy phen biến hóa này đã dùng hết tuyệt kỹ bình sinh của Tô Chuyết. Y thở phào một hơi, toàn thân giống bị rút sạch, từ giữa không trung rơi xuống mặt đất. Đúng lúc này, phòng lớn đã không chịu nổi ngọn lửa thiêu đốt, “Ầm” một tiếng đổ sập xuống!

Trong viện bụi bậm bắt đầu lắng xuống, tất cả mọi người trông thấy phòng ốc ầm vang sụp đổ, mà Tô Chuyết còn chưa hề đi ra, không khỏi kinh hãi, lên tiếng hô:

– Tô Chuyết… Tô tiên sinh…

Ánh lửa ngút trời, thời khắc mọi người còn đang thấp thỏm, một bóng người phóng lên tận trời. Trên thân người đó bốc lên ánh lửa, rớt xuống mặt đất, không phải là Tô Chuyết thì còn là ai? Y cởi áo ngoài ra, lăn trên đất một vòng, dập tắt lửa trên thân. Đám người thấy hắn, có người vui đến phát khóc, có người hưng phấn hô to. Lạc Khiêm lớn tiếng nói:

– Tô tiên sinh, quả nhiên là tiên sinh chạy ra ngoài được!

Tô Chuyết cười nói:

– Hôm qua ta đã làm một chuyến đến âm tào địa phủ, đáng tiếc Diêm Vương không chịu bắt ta. Hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ!

Dứt lời cùng Lạc Khiêm cười ha ha.

Lạc Khiêm nói:

– Đầu sỏ phản nghịch đã đền tội, tất cả mọi người bình yên vô sự, hết thảy đều lắng xuống!

Đám người đều có lòng đồng cảm, trên mặt nở nụ cười. Đoạn Lệ Hoa trông thấy Vệ Tú, nhào vào ngực nàng, cười nói:

– Tú tỷ tỷ!

Vệ Tú ôm nàng, cười nói:

– Muội chịu khổ rồi!

Đoạn Lệ Hoa nhìn xem Tô Chuyết, cười nói:

– Tú tỷ tỷ, vữa nãy ở bên trong muội nghe thấy Tô tiên sinh và Đường Mặc nói chuyện. Hóa ra tiên sinh đã sớm biết muội được tỷ phái tới!

Vệ Tú cười ấn trán nàng. Tô Chuyết cũng cười nói:

– Trên đường cô năm lần bảy lượt nhắc nhở ta, còn suýt nữa nói ra thân phận của mình. Nếu như ta không đoán được thì chẳng phải là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc rồi ư?

Đoạn Lệ Hoa nghi ngờ nói:

– Ta biểu hiện rất rõ sao?

Tô Chuyết nói:

– Tại sao lại không? Lúc ở trên trấn, ta để cô một thân một mình đến Điền gia là đang thử thăm dò cô. Quả nhiên, cô đem về đầu mối quan trọng cho ta, nói rõ cô không phải là kẻ thù của ta. Về sau cô lại rửa lớp trang điểm, vì cô muốn báo cho ta là cô đang che giấu tuổi tác, hơn nữa cô còn có càng nhiều chuyện giấu diếm ta. Sau đó cô thấy được vết thương trên thân ta, nhưng chỉ có đụng vào vết thương do tên bắn mà Vệ Tú để lại cho ta. Về sau thì càng thêm rõ ràng, cô trông thấy Vệ Tú quả thật muốn gả cho Đường Mặc, còn muốn sốt ruột hơn ta nữa, lại dám đến Đường phủ một mình! Nếu như ta còn không đoán ra thân phận của cô, ta cũng không xứng để cô gọi một tiếng tiên sinh rồi! Đương nhiên, còn có cái này…

Y nói xong, lấy ra một cây trâm ngọc bích từ trong ngực, đưa cho Vệ Tú, nói:

– Cây trâm có giá trị không nhỏ, các cô gái lầu xanh tuyệt đối không thể sở hữu. Hơn nữa phía trên còn khắc hai chữ nhỏ, chính là nhũ danh của cô!

Đoạn Lệ Hoa vui vẻ nói:

– Không ngờ tiên sinh đã chuộc cây trâm về!

Tô Chuyết nói:

– Chúng ta giúp Hứa lão bản tìm lại túi tiền, làm sao ông ta nỡ lấy tiền rượu của ta được chứ? Đương nhiên là trả cây trâm lại rồi!

Vệ Tú nói:

– Mười hai tuổi Tiểu Y đã bị bán vào thanh lâu, sung làm quan kỹ. Chẳng qua nàng vừa vào thanh lâu thì được Hoa Miên tiên tử phát hiện, cũng chuộc thân cho nàng. Hoa Miên vốn định dạy dỗ nàng trở thành truyền nhân của mình, về sau phát hiện Tiểu Y quả thực thông minh lanh lợi, nên đưa đến bên cạnh ta làm tỳ nữ. Bất quá người như ta cũng không cần ai hầu hạ, nên cùng Tiểu Y kết thành tỷ muội! Nàng đã sớm nghe qua tên tuổi của Tô tiên sinh nên luôn muốn được gặp. Vì vậy ta dứt khoát để nàng tới giúp tiên sinh!

Đoạn Lệ Hoa thè lưỡi, cười nói:

– Tô tiên sinh, Đường Mặc có một câu nói thật không sai, tiên sinh thật sự rất đáng sợ! May mà ta không phải kẻ địch của tiên sinh, bằng không thì mạng nhỏ sớm đã không còn rồi!

Đám người cười ha ha. Khúc Mai khom người nói với Diệp Thiều:

– Phu nhân, ta đã an bài ổn thỏa trong thành, có thể đến đó tạm thời điều dưỡng nội thương!

Diệp Thiều nhẹ gật đầu, Vệ Tú và Đoạn Lệ Hoa khoác tay Diệp Thiều, chậm rãi rời khỏi tiệm thuốc. Tô Chuyết liếc mắt nhìn ngọn lửa còn đang bùng cháy, nói với Lạc Khiêm:

– Lạc bộ đầu, nơi này còn làm phiền ngài! Hai nồi thuốc độc kia nhất định phải được xử trí thỏa đáng!

Lạc Khiêm lớn tiếng đáp:

– Tô tiên sinh yên tâm! Cứ để ta đi làm!

Nói xong bước nhanh rời đi.
Trong nháy mắt, trong viện chỉ còn lại một mình Tô Chuyết. Y nhìn bách tích đang xem náo nhiệt nơi xa, mỉm cười, lững thững đi dọc con đường. Cũng không biết đi được bao lâu, đã trông thấy đằng trước có một cửa tiệm, trên bếp lò tỏa hơi nóng. Không biết sao, hơi nóng bỗng làm cho lòng Tô Chuyết tràn đầy ấm áp. Tô Chuyết cất bước vào cửa tiệm, khéo léo thay, nơi này chính là cửa tiệm mà đêm hôm đó y mời Lạc Khiêm uống rượu.

Ngắn ngủi hai ngày, trải qua sống chết chết sống, phảng phất như dài một đời người. Y trông thấy lão đầu ngồi trước cửa, cười nói:

– Lão trượng không dọn dẹp cửa hàng chuẩn bị ăn tết sao?

Lão đầu kia có vẻ cũng nhận ra Tô Chuyết, lười biếng nói:

– Tiểu lão nhân không vợ không con, một thân một mình, năm nay cũng chẳng khác, có gì quan trọng?

Tô Chuyết mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế như lần trước. Lão đầu không chờ y mở miệng đã bưng lên một bầu rượu và một đĩa củ lạc. Tô Chuyết vỗ tay cười, lão đầu kỳ quái liếc nhìn y, ngồi trở lại cổng. Tô Chuyết bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng ngửi mùi rượu. Ngoài tiệm đột nhiên vang lên một tráng pháo nổ, tiếp theo toàn thành giống như bắt đầu sôi nổi, tiếng pháo không ngừng, tưng bừng vô cùng. Nhà nào cũng treo lên đèn lồng đỏ, ngồi chung một chỗ, chuẩn bị ăn một bữa cơm tối quan trọng nhất trong năm.

Qua ba chén rượu, trong lòng Tô Chuyết ấm áp, thở phào nhẹ nhõm. Bỗng sau lưng có tiếng cười nói:

– Không ngờ đêm giao thừa rồi mà Tô tiên sinh còn một thân một mình ở cửa tiệm này uống rượu buồn!

– Hoa Bình?

Tô Chuyết sững sờ quay đầu nhìn, chỉ thấy một nhà ba người Hoa Bình và một nhà ba người Lăng Sương đều đứng ở phía sau. Ngay cả Tần Lôi cũng mang theo thê tử và một thiếu niên mười mấy tuổi, cười ha hả nhìn xem Tô Chuyết. Tần Lôi nói với thiếu niên:

– Khôn nhi, đây chính là Tô tiên sinh mà con ngày nào cũng muốn gặp!

Thiếu niên Tần Khôn bước lên phía trước hành lễ. Tô Chuyết kỳ quái nói:

– Sao các người tới đây?

Lăng Sương cười nói:

– Chúng ta làm sao bỏ huynh ăn tết một mình được chứ? Từ lúc huynh rời Kim Lăng, chúng ta cũng lên thuyền đi luôn. Chỉ là trên đường gặp được một số chuyện, thế nên mới chậm trễ.

Tần Lôi nói:

– Nếu không phải là lão Tần ta viết thư cho Lạc Khiêm, hắn làm thế nào trùng hợp đến phá hỏng lễ bái thiên địa của Đường Mặc được? Ha ha ha..

Tô Chuyết nở nụ cười, Hoa Bình nói:

– Không chỉ chúng ta, đệ xem!

Tô Chuyết quay đầu lại, đã nhìn thấy Diệp Thiều dắt tay Vệ Tú và Đoạn Lệ Hoa, đứng trước cửa cười với Tô Chuyết. Còn Lạc Khiêm tự nhiên là vẫn đi theo Đoạn Lệ Hoa rồi. Yến Linh Lung cuối cùng nhìn thấy Diệp Thiều, vui đến phát khóc, cũng bước ra phía trước. Trong lòng Diệp Thiều tràn đầy vui vẻ, nhìn xem con gái và đệ tử. Vệ Tú cười nói:

– Tô tiên sinh là ân nhân của mọi người, chúng ta sao lại quên được?

Đoạn Lệ Hoa tiếp lời nói:

– Còn không phải thế!

Vệ Tú cười nói:

– Tiểu Y, muội đã theo Tô tiên sinh một đoạn đường, chắc là học được không ít! Không bằng mọi người làm chứng, để Tô tiên sinh thu muội làm đồ đệ, như thế nào?

Đoạn Lệ Hoa bỗng đỏ mặt cúi đầu. Tần Lôi cười ha ha một tiếng, nói:

– Tiểu nha đầu ngươi không nói lời nào, chẳng lẽ là muốn gả cho Tô Chuyết à?

Vừa dứt lời, Tô Chuyết, Đoạn Lệ Hoa và Lạc Khiêm đều cảm thấy xấu hổ. Đoạn Lệ Hoa vội la lên:

– Ta mới không muốn gả cho Tô tiên sinh đâu! Cô gái nào muốn gả cho người như Tô tiên sinh, nhất định là váng đầu rồi!

Lăng Sương đột nhiên cười nói:

– Hay lắm! Nếu một người đàn ông muốn cho tất cả phụ nữ đều thích, thực sự rất khó. Mà muốn để tất cả phụ nữ đều chán ghét thì khó càng thêm khó. Nếu không phải hắn ta quá nhiều khuyết điểm, thì là quá nhiều ưu điểm!

Tô Chuyết cười khổ nói:

– Nguyên lai là các người đến chọc ghẹo ta! Ta mới bao nhiêu tuổi mà có thể thu đồ đệ chứ?

Vệ Tú cười nói:

– Tiểu nữ biết Tô tiên sinh đã từng từ chối thỉnh cầu bái sư của Tiểu Y. Hôm nay tiểu nữ lại xin thay cho nàng một lần, như thế nào? Tuổi tác Tô tiên sinh lớn hơn Tiểu Y tròn một kỷ (12), làm sao không thể thu nàng làm đồ đệ được?

Tô Chuyết nhìn xem mọi người, không thể làm gì hơn, đành phải nhẹ gật đầu. Đoạn Lệ Hoa vui mừng, cung kính dập đầu cho Tô Chuyết, đã xong lễ bái sư. Nàng đứng dậy, bỗng cong miệng lên, nói:

– Không đúng, sau này ta gọi Tô tiên sinh là sư phụ, chẳng phải là muốn gọi Tú tỷ tỷ làm sư… Không nên không nên, bị thua thiệt!

Khuôn mặt xinh đẹp của Vệ đỏ lên, Tô Chuyết lúng túng ho khan hai tiếng. Những người khác lại cười lên ha hả. Trong cửa tiệm nhất thời sôi nổi vô cùng. Mọi người ghép bàn lại, tự mình xuống bếp, cũng mời chủ tiệm lên bàn. Sắc trời tối dần, tất cả mọi người nâng ly cạn chén, cười nói lớn tiếng, vui vẻ hòa thuận.

Tô Chuyết thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài tiệm. Trên đường phố trống trải thổi tới một cơn gió lành lạnh trong trẻo. Trong bầu trời đêm nơi xa thỉnh thoảng ánh lên khói lửa. Khóe miệng Tô Chuyết nở nụ cười, quay đầu nhìn xem một nhóm hảo hữu vui cười trong cửa tiệm, thầm cảm thán: Thật là tốt!

Y càng đi xa, cuối cùng biến mất trong bóng đêm. Có một số việc nên là một người chịu trách nhiệm. Như vậy tốt nhất…

Không cần kỳ quái, Tần Khôn dĩ nhiên chính là phụ thân của Tần Kha trong tác phẩm Huyền Không Quyết.

Quyển Thục đạo chi nạn đã qua một đoạn thời gian, cảm tạ mọi người duy trì. Ngày mai bắt đầu đổi mới quyển kế tiếp, Thiên Trúc Cổ Phật. Câu chuyện tiến vào nửa đoạn sau, nhân vật nên ra sân cũng sắp lục tục đăng tràng!

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Score 8
Status: Completed Author:

Giang hồ nơi nào có bí ẩn, đầy rẫy thị phi đều có dấu chấn của hắn.

Tô Chuyết chỉ mới gia nhập vào giới giang hồ lại dùng sự cơ trí của bản thân để đưa ra lời giải đáp cho hết bí mật này đến bí mật khác. Nhưng người chốn giang hồ thân bất do kỷ nên hắn đã bị cuốn vào trong âm mưu của Nhạc Dương Vương thần bí.

Hắn không tiếc hi sinh cả bản thân để vật ngã đối thủ này nhưng sau đó hắn liền phát hiện ra rằng, Nhạc Dương Vương chỉ là một góc băng nổi, âm mưu ở phía sau vẫn còn chìm sâu dưới mặt nước.

(Nhắc nhở: Mỗi một quyển là một câu chuyện trinh thám xưa, bởi vì hồi hộp quá nhiều, bằng hữu cháy não chịu không được một chương tiếp một chương, vậy thì phủ bụi đi, chờ đợi khi mỗi một quyển hoàn tất lại xem tiếp!)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset