Không ai từng nghĩ tới Vệ Tú lại có thể đến đây. Thân thể đơn bạn của nàng đứng trên nóc nhà, lộ ra vẻ cô tịch, phảng phất chỉ cần một cơn gió có thể thổi đi. Trái tim Tô Chuyết run lên, đột nhiên nhớ tới cái chết của Chu Quý. Lại nhìn sang Vô Ngã, chỉ thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía Vệ Tú quả nhiên đã bắn ra lệ mang. Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, Vô Ngã chắc chắn sẽ không để cho bất luận người nào biết thân phận của hắn mà còn sống trên đời!
Vô Ngã mở miệng nói:
– Hóa ra là Vệ lâu chủ! Không ngờ Vệ lâu chủ có công phu khinh thân cao như thế, ngay cả ta cũng không phát giác được!
Hắn vửa mở miệng, tiếng nói đã thay đổi, hiển nhiên là đang tận lực che giấu thân phận.
Vệ Tú cười lạnh một tiếng, nói ra:
– Ai mà không biết Vệ Tú ta hoàn toàn không biết một chút võ công nào. Ngươi đến cùng là người phương nào? Vì sao giấu đầu lộ đuôi, không dám dùng bộ mặt thật gặp người hả?
Vệ Tú vừa chạy tới đây nên cũng không có nghe thấy lời đối thoại của Vô Ngã và Tô Chuyết lúc trước. Mà nàng chỉ gặp qua Vô Ngã một lần ở thời điểm cướp đoạt Kim Đao tiêu cục, tự nhiên khó mà đoán ra thân phận Vô Ngã từ thân hình tư thái của hắn.
Trái tim Tô Chuyết như cũ treo giữa không trung, chỉ mong Vô Ngã không cần xuống tay với Vệ Tú. Vô Ngã nhìn chăm chú Vệ Tú nửa ngày, cũng nghĩ đến bằng nhĩ lực của ba người nơi này, Vệ Tú tuyệt đối không thể ẩn ở bên cạnh mà mình không có cảm giác. Hắn rốt cục tin tưởng lời Vệ Tú, cười đáp:
– Vệ lâu chủ đã không biết võ công thì làm gì leo cao như vậy? Chẳng lẽ không biết đạo lý ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh sao?
Vệ Tú nói:
– Chỉ tiếc cái tính thích xen vào chuyện người khác của ta cũng không đỡ hơn Tô Chuyết bao nhiêu. Khi Tịnh Trần mang Tiểu Liêm trả về, ta liền ý thức được sự tình có chút bất thường! Chờ đến lúc Tiểu Liêm tỉnh lại, nàng nói cho ta đã nhìn thấy một người đeo mặt nạ rắn đang theo dõi Tô Chuyết, ta biết ngay người này nhất định chính là nhân vật mấu chốt của sự kiện lần này. Vì thế ta phái người vào trong thành nghe ngóng, vô tình phát hiện tất cả đệ tử Cái Bang đang tụ tập lại chuẩn bị tiến công quan sai. Hình phủ. Lúc đó ta mới đoán được tất cả câu đố đều phải giải quyết ở Hình phủ! Thế nên ta mới chạy tới nơi này, mặc dù có chút chậm, nhưng cũng được tính là kịp thời!
Lúc nàng nói chuyện, con mắt nhìn Tô Chuyết chứa đầy ý cười. Trong lòng Tô Chuyết ấm áp, nhưng cũng càng thêm lo lắng. Hiển nhiên Vệ Tú còn chưa ý thức được sự đáng sợ của Vô Ngã, chỉ coi hắn là một tiểu mao tặc mà thôi. Bàn chân Tô Chuyết chuyển động, muốn ngăn giữa Vô Ngã và Vệ Tú.
Y khẽ động, Vô Ngã cũng đã cảm giác, ánh mắt quét qua thân Tô Chuyết, cười lạnh nói với Vệ Tú:
– Vệ lâu chủ đích thật là bậc cân quắc (phụ nữ) không thua đấng mày râu, chỉ tiếc là không biết tự lượng sức! Lẽ nào ngươi không biết võ công mà còn muốn ngăn cản ta hay sao?
Vệ Tú cười đáp:
– Đương nhiên là ta không cản được ngươi. Chẳng qua may mắn Vọng Nguyệt lâu có không ít nhân thủ, không biết ba mươi Thần Tiễn Thủ có thể cản được ngươi hay không?
Vô Ngã biến sắc, nội lực dò xét, quả nhiên có thể cảm giác đến hơi thở của vài người nơi xa. Những người đó tuyệt đối không phải là đối thủ của Vô Ngã, thế nhưng bọn họ không tới gần, cách gần nhất cũng có chừng trăm bước. Vệ Tú cười nói:
– Vô Ngã, ngươi cho rằng ta sẽ ngốc như Tô Chuyết sao? Nếu còn chưa bố trí chu toàn, ta há lại hiện thân?
Vô Ngã vẫn rất bình tĩnh, trong lòng cũng không rối loạn. Hắn cười nói:
– Ta từng nghe nói Vọng Nguyệt lâu đủ loại kỳ nhân dị sĩ, không ngờ là hôm nay may mắn được gặp! Vệ lâu chủ, ngươi bày xuống trận thế này chỉ để đối phó một mình ta, quả thực làm ta thụ sủng nhược kinh!
Vệ Tú nói:
– Chỉ cần ngươi lưu lại cổ Phật, ta tin tưởng những Thần Tiễn Thủ kia sẽ không nguyện ý bắn ra dù chỉ một mũi tên!
Nàng tâm tư kín đáo, biết võ công Vô Ngã cao cường, nếu như ép bức thái quá chỉ sợ cá chết lưới rách, đến cùng ai thắng ai thua còn khó có thể kết luận. Nàng dĩ nhiên không muốn làm chuyện mà không có nắm chắc!
Vô Ngã nhíu mày, nói:
– Vệ lâu chủ suy nghĩ hẳn là có chút hão huyền! Ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng mấy xạ thủ kia có thể khuất phục được ta sao?
Vệ Tú cười nói:
– Ba mươi người này bất kỳ ai cũng có kỹ thuật thiện xạ. Có lẽ ngươi có thể giết chết vài người chỉ trong chớp mắt, nhưng ngươi tuyệt đối không cách nào giết sạch ba mươi người ẩn nấp ở bốn phía. Mà ta có lòng tin cung tên trong tay bọn họ hoàn toàn có khả năng để lại một ít thương tích trên thân ngươi!
Khóe miệng Vô Ngã bỗng nhấc lên, nói:
– Ta không cần đối phó ba mươi người, chỉ cần đối phó một người là đủ rồi!
Thời điểm hắn nói ra chữ thứ nhất thì còn đứng tại chỗ. Đợi đến một chữ cuối cùng phát ra, Vô Ngã đã ở giữa không trung, chỉ còn cách Vệ Tú không quá bảy tám bước.
Thân hình Vô Ngã nhanh như tia chớp, ai ngờ còn có người nhanh hơn hắn. Tô Chuyết mãi không nói gì, chỉ luôn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Vô Ngã. Bước chân Vô Ngã hơi động một chút, Tô Chuyết đã đoán được ý đồ của hắn. Hai người công lực mặc dù còn có chút chênh lệch, nhưng cuối cùng Tô Chuyết cách Vệ Tú gần hơn. Thời điểm Vô Ngã xuất chưởng, Tô Chuyết đã ngăn cản trước người Vệ Tú, không hề do dự bổ ra một chưởng.
Vô Ngã mang theo uy thế từ trên cao ngó xuống, may mà một chiêu của hắn chỉ muốn chế trụ Vệ Tú mà không muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Dù là như thế, Tô Chuyết lại cảm thấy một luồng gió nóng phần phật. Song chưởng chạm nhau, hai cỗ nội lực đụng vào, Tô Chuyết không nhịn được liên tiếp lùi về phía sau, lòng bàn chân chà nát một mảng mái nhà, rớt xuống đất loảng xoảng.
Vô Ngã không hề lùi lại một bước, nhưng sắc mặt cũng hơi biến đổi. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay, vẻ mặt biến ảo chập chờn, giống như có chút khó tin. Hắn cười lạnh một tiếng, nói:
– Nghĩ không ra người tự xưng là chính nhân quân tử như Tô tiên sinh cũng biết dùng độc!
Ngược lại Tô Chuyết rõ là ngây ngẩn cả người, mình lúc nào dùng độc chứ? Nhưng nhìn dáng vẻ Vô Ngã đứng thẳng bất động, quả thật là đang vận công bức độc. Tô Chuyết thật sự cảm thấy hồ đồ rồi.
Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên rơi xuống cách đó không xa. Chỉ nghe kẻ áo đen kia sử dụng tiếng Hán sứt sẹo nói:
– Bọn hắn đuổi tới rồi!
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy hai người Tịnh Trần cùng Vân Mộc sóng vai chạy đến, đứng bên cạnh Tô Chuyết. Tô Chuyết giật mình, xem ra kẻ áo đen đến sau chính là Vô Pháp. Mặc dù hắn mang tuyệt kỹ Đại Tuyết Sơn Tâm Tủy, nhưng cũng khó có thể địch nổi hai cao thủ Tịnh Trần và Vân Mộc giáp công, đánh một hồi lâu tự nhiên thua trận.
Vô Ngã nhìn xem tình huống thế trận, bỗng nhiên mỉm cười. Người ngoài quả thực không thể tin nổi vậy mà hắn còn có thể cười được. Vô Ngã nói khẽ:
– Xem ra xác định hôm nay ta không chiếm được chỗ tốt rồi!
Tô Chuyết nói:
– Ta thấy ngươi nên để lại cổ Phật thì tốt hơn!
Vân Mộc nặng nề hừ một tiếng, nói:
– Không chỉ lưu lại cổ Phật, cả người cũng lưu lại luôn đi!
Hiển nhiên ông ta rất khó mà tiêu tan đối với chuyện Vô Pháp giết người.
Vô Ngã cười cười, nói:
– Có làm có chịu, Vô Thiên sư huynh, đưa cổ Phật cho bọn họ đi!
Người mặt rắn vô cùng nghe lời, không chút do dự cầm cổ Phật trong tay ném trả cho Tô Chuyết. Tô Chuyết gật đầu, Vô Ngã mặc dù đại gian đại ác, nhưng cũng không đánh mất phong độ tiêu sái lỗi lạc. Cổ Phật được mà lại mất, hắn cũng không hề cảm thấy đáng tiếc. Phải biết để tìm được cổ Phật hắn có lẽ đã bỏ ra không biết bao nhiêu sức lực, điều tra nghe ngóng từ Thiên Trúc đến Đại Lý, rồi đến Lô Châu. Không biết Vô Ngã phải mưu đồ bao lâu, đến nay thất bại trong gang tấc, vẫn như cũ không câu chấp. Chỉ bằng vào phần khí độ này, Vô Ngã đã có thể tính là nhân vật hiếm thấy trong thiên hạ.
Vô Ngã lại nói:
– Các ngươi dây dưa với ta ở đây, không bằng trở về giúp Phương Bạch Thạch đi! Chỉ bằng vào hắn chỉ sợ không đối phó được những đệ tử Cái Bang kia! Ha ha ha. . .
Tiếng cười còn chưa dứt, Vô Ngã đã lướt đi mất. Hai người áo đen đi theo hắn, nhảy vọt qua những nóc nhà trong thành đi xa.
Vân Mộc có chút không cam lòng, muốn truy kích. Ai ngờ Tô Chuyết đưa tay ngăn cản, thở dài nói:
– Không cần đuổi theo.
Y biết võ công Vô Ngã cao cường, nơi này không ai có thể sánh bằng. Gắng gượng đuổi theo sẽ chỉ tăng thêm thương vong mà thôi.
Vân Mộc nghi ngờ nói:
– Vì sao không đuổi theo? Người kia đến cùng là ai?
Vấn đề này Tô Chuyết tuyệt đối sẽ không trả lời. Y khẽ thở dài, nhìn về phương xa. Đã không còn trông thấy bóng dáng Vô Ngã, nhưng dường như Tô Chuyết vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của hắn, loáng thoáng nghe được Vô Ngã đang nói:
– Tô Chuyết, chúng ta sau này còn gặp lại!
(Thiên Trúc Cổ Phật tới nay hoàn tất, mọi người có phải cảm thấy sáng tỏ thông suốt rồi hay không? Sau này sẽ là tiểu đồng bọn kết đội đánh Boss rồi? Sai! Tiểu Xuyên sao có thể để mọi người dễ dàng đoán được kết cục chứ? Đằng sau còn có nội dung càng kình bạo, hoan nghênh chú ý ngày mai đổi mới quyển kế tiếp, Lạc Dương Phật hội!)