Lông mày của Vệ Tú cau lại, cả kinh nói:
– Ngươi nói là…
Mặc dù nàng không nghe thấy người kể chuyện này đến cùng kể thứ gì, nhưng qua nét mặt của Tô Chuyết thì có thể đọc được, đoạn chuyện xưa này tất nhiên chân thực y hệt như vụ án.
Tô Chuyết quay đầu lại nhìn sang người kể chuyện kia, ai ngờ bọn họ vừa ngây người một chốc lát, người kể chuyện không ngờ đi rồi. Vệ Tú bỗng nhiên đứng dậy, nói:
– Mau đuổi theo!
Chợt nghe được vài tiếng cười dâm phía sau, hai người quay đầu nhìn, chỉ thấy mấy tên hán tử thô lỗ vây quanh. Mấy người nhìn xem Vệ Tú, trong mắt như muốn bắn ra lửa. Một người cười nói:
– Cô nương xinh đẹp như vậy sao lại tới loại địa phương này?
Người còn lại nói:
– Có phải muốn đàn ông đúng không, mấy ca ca có thể hảo hảo chơi đùa cùng ngươi!
Mấy người kia trông thấy dáng vẻ Tô Chuyết như một thư sinh yếu đuối, hoàn toàn không thèm đặt y vào mắt. Gương mặt xinh đẹp của Vệ Tú chứa băng, nói:
– Các ngươi là ai? Muốn như thế nào?
Hán tử cầm đầu cười ha ha, một người bên cạnh cười nói:
– Đại ca, xem nương tử này ăn mặc không sai, thế nào cũng là tiểu thư khuê các. Không bằng đại ca ngươi xem thử, nàng có phải da mịn thịt mềm giống như Kế tiên sinh nói hay không! Ha ha ha. . .
Những người kia lại cười vang một trận. Lúc này trong quán trà còn có mấy người, nhưng bọn họ coi như không thấy hành vi của nhóm người này. Thậm chí có mấy người cũng đang nhìn xem náo nhiệt. Bọn hắn chưa bao giờ trông thấy tiểu thư khuê các xinh đẹp như vậy tới nơi này, trong lòng cũng nổi lên chủ ý bẩn thỉu.
Tô Chuyết đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:
– Vệ cô nương, ta đoán vị đại ca kia nhất định rất ngưỡng mộ phương hoa của cô nương, muốn quỳ xuống dưới chân cô nương đấy!
Vừa dứt lời, hán tử cầm đầu chợt mềm nhũn hai chân, hai đầu gối quả thực quỳ rạp xuống đất, thật giống như đang dập đầu cho Vệ Tú vậy.
Đám người sững sờ, cũng không có ai nhìn thấy bàn tay của Tô Chuyết bắn ra hai củ lạc, vừa vặn đánh vào gân tê trên hai khớp chân của hán tử. Hán tử kia chỉ cảm thấy hai chân tê rần, liền hô gặp quỷ. Hai người bên cạnh hắn vội vàng vịn cánh tay của hắn, muốn dìu hắn lên, trong miệng còn hỏi bực:
– Đại ca, ngươi sao thế?
Bàn tay Tô Chuyết liên tục bắn ra củ lạc, không chỉ riêng hán tử cầm đầu mà cả năm sáu tên bệnh cạnh muốn đùa giỡn Vệ Tú, tất cả đều không đứng lên nổi. Người trong quán trông thấy năm sáu tên lưu manh thường ngày làm xằng bậy, tất cả đều quỳ gối trước mặt một tiểu cô nương, chỉ cảm thấy hết sức buồn cười.
Tên cầm đầu vừa thấy tình thế không đúng, cuống quít dập đầu cho Vệ Tú, trong miệng kêu lên:
– Cô nãi nãi tha mạng, cô nãi nãi tha mạng. . .
Vệ Tú cười lạnh nói:
– Ta còn chưa có già như vậy!
Tô Chuyết đứng dậy cười nói:
– Kế tiên sinh mà các ngươi vừa nói là người kể chuyện hả?
Hán tử kia vội vàng gật đầu đáp:
– Đúng đúng đúng. . .
Tô Chuyết nói:
– Hắn ở nơi nào?
Hán tử kia đáp:
– Kế tiên sinh chính là lão bản của quán trà! Ngay ở hậu viện ạ!
Tô Chuyết cùng Vệ Tú nhìn nhau, thật sự là tự nhiên chui vào cửa. Tô Chuyết vung tay lên, nói:
– Cút đi!
Những người kia như được đại xá, vội vàng từ dưới đất bò dậy, khập khiễng chạy mất.
Vệ Tú nói với Tô Chuyết:
– Xem ra hôm nay ta mời ngươi đi cùng, quả nhiên là không sai!
Tô Chuyết không chút nghi ngờ lời nàng nói, chỉ có thể cười đáp:
– Mặc kệ bọn chúng, chúng ta mau đi thăm vị Kế tiên sinh kia nào!
Hai người nói xong liền đi về phía hậu đường. Trong quán trà không người nào dám ngăn cản bọn họ, hai người thông suốt không trở ngại, chuyển qua một cánh cửa, đằng sau là một viện tử. Bên kia viện tử là một căn nhà nhỏ. Căn nhà mặc dù không lớn nhưng được trang trí rất tốt. Trên mấy con phố và trong các nhà gạch ngói rách nát ở đây, xem như là hạc giữa bầy gà.
Cửa nhà mở rộng, Kế tiên sinh mới vừa kể chuyện lúc này an vị trong phòng, nhàn nhã uống trà. Tô Chuyết và Vệ Tú nhìn nhau, đồng thời dừng bước trước cửa ra vào. Kế tiên sinh liếc nhìn hai người họ, nghi ngờ nói:
– Hai vị tìm tại hạ?
Tô Chuyết cười nói:
– Không biết Kế tiên sinh có rảnh không?
Kế tiên sinh dùng tay làm dấu mời, đáp:
– Tại hạ chính là một người rảnh rỗi, có cái gì mà rảnh hay không. Hai vị cao tính đại danh?
Tô Chuyết ngồi xuống đối diện kế tiên sinh, đáp:
– Tại hạ họ Tô tên Chuyết, vị này là. . . Hảo bằng hữu của tại hạ.
Sắc mặt Vệ Tú lạnh nhạt, cũng không nói chuyện.
Kế tiên sinh nhìn xem hai người, cười cười ngầm hiểu, nói ra:
– Tại hạ họ Kế, tên là Sơ Cuồng, người nơi này đều gọi tại hạ là Kế tiên sinh. Không biết Tô tiểu ca tìm tại hạ có chuyện gì?
Hắn nói xong rồi châm trà cho hai người. Tô Chuyết vốn cho rằng trà tất nhiên lại là trà dở, ai biết bên trong chén trà lượn lờ sương mù, một mùi hương đậm đặc xông vào khoang mũi. Y nhịn không được khen:
– Trà ngon!
Vệ Tú mặc dù không nói gì, nhưng lông mày giãn ra, hiển nhiên cũng nhận biết trà không phải phàm phẩm.
Kế Sơ Cuồng ha ha cười nói:
– Hai vị quả nhiên là người biết hàng. Chẳng qua là trà này quý báu, tại hạ cũng chỉ giữ cho bản thân uống từ từ mà thôi. Còn chiêu đãi khách nhân ngoài phòng lớn kỳ thật đều là ít trà thô năm cũ. Bất quá những người đó toàn là hạng người nốc ừng ực, nơi nào biết thưởng thức trà. Ha ha. . .
Tô Chuyết cười nói:
– Vậy tại hạ phải nên tận lực phẩm thử loại trà ngon khó có được này!
Nói xong, bưng chén trà lên, nhẹ nhàng phẩm vị. Nước trà vào miệng thơm ngát, nuốt xuống gần như muốn thơm cả vào trong bụng. Uống cạn một chén trà, dư vị kéo dài. Tô Chuyết nhịn không được lại khen một câu:
– Trà ngon!
Vệ Tú cũng phẩm một chén, gật đầu đồng ý lời tán thưởng của Tô Chuyết. Kế Sơ Cuồng nhìn xem hai người, cười nói:
– Hai vị đừng chê ta bủn xỉn, trà này nhiều nhất cho hai vị uống thêm một chén thôi, nhiều hơn cũng không có rồi!
Vừa nói vừa rót một chén cho hai người, tiếp theo liền thu ấm trà về bên cạnh mình, ý tứ rõ ràng là sẽ không bao giờ cho bọn họ uống thêm nữa.
Tô Chuyết cười cười, nghĩ không ra gã Kế tiên sinh này ngược lại là người có tích cách. Bình thường người chịu hào phóng thừa nhận bản thân mình hẹp hòi cũng không tệ lắm, Tô Chuyết không khỏi sinh lòng hảo cảm, lại uống một chén. Vệ Tú thấy Tô Chuyết trầm mê thưởng thức trà, giống như là quên chính sự, không khỏi nhíu mày lại. Nàng hỏi thẳng:
– Kế tiên sinh, hai ngày nay tiên sinh có từng đi Bạch Mã tự không?
Kế Sơ Cuồng sững sờ, Tô Chuyết đặt chén trà xuống, cười nói:
– Kế tiên sinh hiển nhiên chưa từng đi Bạch Mã tự rồi.
Nói xong ngón tay chỉ về bên tay Kế Sơ Cuồng. Chỉ thấy trong tay Kế Sơ Cuồng có đặt một bộ gậy chống, hóa ra hắn đúng là một người què.
Kế Sơ Cuồng cười nói:
– Tô tiểu ca quả thật là tinh mắt! Ta là người thọt, đừng bảo là Bạch Mã tự, ngay cả quán trà này cũng không thể nào ra nổi.
Vệ Tú sững sờ, Tô Chuyết lại hỏi:
– Kế tiên sinh, tại hạ nghe tiên sinh kể chuyện hình như có vẻ hết sức quen thuộc về vụ án hai mươi năm trước. Hẳn là tiên sinh biết nội tình trong đó?
Kế Sơ Cuồng đáp:
– Thì ra hai vị tới là vì chuyện này. Thực không dám giấu giếm, tại hạ năm nay đã bốn mươi có hai, thời điểm năm đó hái hoa tặc xuất hiện, tại hạ còn đang làm thu chi cho một hộ gia đình giàu có. Bởi vậy biết một ít nội tình!
– Ồ?
Vệ Tú nghi hoặc nói.
– Một kế toán như Kế tiên sinh sao lại có thể biết kỹ càng như vậy? Năm đó có nhiều người. . . Biết chuyện này. . . Thế nhưng mà. . . Thế nhưng mà vì sao chỉ có tiên sinh. . . Biết tập kết thành câu chuyện. . . Để kể. . .
Thanh âm nói chuyện của Vệ Tú có chút run rẩy, Tô Chuyết kỳ quái nhìn nàng một chút. Chỉ thấy trên trán Vệ Tú toát ra từng giọt mồ hôi, hai gò má phiếm hồng. Tô Chuyết mở miệng hỏi:
– Cô nương sao thế? Không thoải mái à?
Lời vừa ra khỏi miệng, cũng cảm giác được một dòng nước nóng từ trong đan điền dâng lên. Y giật nảy cả mình, buột miệng kêu lên:
– Không tốt!
Lại nhìn sang Kế Sơ Cuồng, chỉ thấy hai cánh tay của hắn kẹp một đôi gậy chống, chọc xuống mặt đất, thân thể đã đến ngoài cửa. Tô Chuyết đưa tay chộp một cái, cũng chỉ vồ xuống chéo áo của hắn. Kế Sơ Cuồng gõ gậy chống lên khung cửa, liền nghe vài tiếng vang “Phanh phanh”. Khung cửa lớn và khung cửa sổ lên đột nhiên hạ xuống mấy hàng rào sắt, đem cửa cửa sổ toàn bộ phong bế!