Long Tiểu Thanh cười nói:
– Sao có thể chứ? Lẽ nào đám hải tặc này có bản lĩnh tiên tri hay sao?
Ngoài phòng đột nhiên vang lên một tiếng cười quái dị thâm trầm, một người nói:
– Dĩ nhiên bọn chúng không có bãn lãnh tiên tri, chẳng qua là có người làm nội gian mật báo mà thôi!
Tô Chuyết cau mày nói:
– Đoan Mộc Tường?
Vừa dứt lời, bóng dáng của Đoan Mộc Tường quả nhiên xuất hiện trước cửa ra vào, vẫn cứ phong độ nhẹ nhàng như trước. Nhưng ở trong mắt Tô Chuyết, trên thân người này lại tràn ra một luồng khí tức nguy hiểm. Vì sao hắn đột nhiên xuất hiện ở đây? Hắn vừa nói câu kia là có ý gì? Trong đầu Tô Chuyết nhất thời xoay qua vô số suy nghĩ.
Tô Chuyết sớm đã nghĩ đến chuyến này khả năng có nội gian trà trộn. Nhưng câu này từ trong miệng Đoan Mộc Tường nói ra liền có chút biến chất.
Long Tiểu Thanh hết sức đơn thuần, thấy Đoan Mộc Tường, cũng không nghi ngờ, nói:
– Đoan công tử vừa nãy chạy đi đâu? Ngươi nói như vậy là có ý gì?
Đoan Mộc Tường chỉ đứng trước cửa mà cười lạnh. Long Tiểu Thanh thấy hắn không đáp, tiến lên muốn hỏi lại. Ai ngờ Tô Chuyết bỗng nhiên giữ chặt cổ tay của nàng, nói:
– Đừng đi!
Long Tiểu Thanh quay đầu hỏi:
– Thế nào?
Tô Chuyết lạnh lùng nhìn xem Đoan Mộc Tường, nói:
– Đoan Mộc Tường, ngươi có biết nội gian là ai không?
Đoan Mộc Tường cười lạnh một tiếng, đáp:
– Còn cần hỏi à? Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt!
Tô Chuyết đã minh bạch hắn có ý gì, ngược lại bật cười:
– Ý của ngươi là, ta là nội gian?
Đoan Mộc Tường cười lạnh:
– Trong lòng ngươi tự nhiên rõ ràng hơn so với bất kì ai khác!
Long Tiểu Thanh bỗng nhiên nói:
– Nói bậy! Tô đại ca ở cùng với chúng ta suốt, làm sao có thể là nội gian? Trái lại ngươi không hiểu sao mà biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện, mới càng giống như là nội gian!
Tô Chuyết cười nói:
– Đoan Mộc Tường, xem ra lẽ phải tự ở lòng người!
Đoan Mộc Tường nói:
– Long cô nương trời sinh tính tình đơn thuần, bị kẻ như ngươi lừa bịp cũng không có gì khó hiểu!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
– Vậy bây giờ ngươi xuất hiện ở đây hiển nhiên là muốn tự tay bắt kẻ nội gian là ta rồi?
Ai ngờ Đoan Mộc Tường lại lắc đầu, cười nói:
– Ta cần gì phải động thủ với ngươi? Chờ mọi người trở về thì ngươi chính là mục tiêu công kích!
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên nơi xa truyền đến một tiếng thét thảm. Bởi vì cách quá xa nên nghe không rõ là tiếng của ai. Sắc mặt của Tô Chuyết cùng Đoan Mộc Tường đồng thời biến đổi, Đoan Mộc Tường đang đứng trước cửa ngay lập tức quay người nhảy ra ngoài.
Tô Chuyết cũng muốn chạy theo ra ngoài, nhưng mà bóng dáng của Đoan Mộc Tường bất ngờ biến mất. Hắn suy tư một chút liền chạy về phương hướng truyền ra tiếng hét thảm. Long Tiểu Thanh cũng không dám rớt lại phía sau, chạy theo Tô Chuyết một tấc cũng không rời. Hai người sóng vai ra ngoài trại lớn, tiến vào rừng rậm.
Trong rừng càng thêm mờ tối, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt con đường phía trước. Nhưng tiếng kêu thảm kia chỉ nhoáng qua rồi biến mất, Tô Chuyết đành phải dựa vào trực giác mà đi về phía trước. Đi xa một chút, đột nhiên dưới chân vấp phải thứ gì, lảo đảo tí nữa là ngã sấp xuống.
Tô Chuyết định thần nhìn lại, chỉ thấy một người nằm trên mặt đất, trong bóng tối không thấy rõ mặt mũi, cũng không biết là hải tặc hay là người phe mình. Long Tiểu Thanh vội vàng móc ra cây châm lửa từ trong ngực, củi gỗ trong rừng đều bị mưa xối làm ẩm ướt, hai người chỉ có thể mượn ánh sáng yếu ớt từ cây châm lửa nhìn về phía người nằm trên đất.
Chỉ liếc mắt nhìn, Long Tiểu Thanh liền thở phào nhẹ nhõm, thì ra người này mặc trên thân một bộ áo quần màu đen, cũng không phải là trang phục ủa người phe mình. Thế nhưng Tô Chuyết lại cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì thi thể này toàn thân đâu đâu cũng có thương tích, hiển nhiên là bị vây công mà chết. Càng kỳ quái chính là khuôn mặt của thi thể cũng đầy vết đao, hoàn toàn phá hủy diện mạo, căn bản không nhận ra tướng mạo ban đầu.
Tại sao người này lại chết thảm như vậy đây? Trên mặt tại sao có nhiều vết thương như vậy?
Trong lúc nhất thời Tô Chuyết không cách nào nghĩ thông suốt, bên tai bỗng nhiên lại nghe thấy vài tiếng kêu thét. Lần này nghe được rõ ràng, chính là Thần Tiễn Thủ danh xưng Tiểu Lý Quảng. Tô Chuyết không kịp nghĩ nhiều liền chạy về phía chỗ phát ra thanh âm.
Hướng vào trong rừng chạy hết tốc lực một hồi, đột nhiên phía trước lóe lên một ánh lửa. Tô Chuyết đột ngột dừng lại thân hình, Long Tiểu Thanh vội hỏi:
– Thế nào?
Tô Chuyết đưa tay che miệng nàng lại, một tay khác chỉ về phía trước. Chỉ thấy phía trước không xa có một bóng đen đứng thẳng lặng lẽ nhìn về phía ánh lửa. Người này chỉ đứng ở đó, liền khiến cho người ta cảm thấy một luồng khí thế sừng sững như núi.
Tô Chuyết dẫn theo một người, không dám khinh thường, mang theo Long Tiểu Thanh lặng lẽ từ trong rừng vòng sang một bên khác. Từ nơi này thuận tiện trông thấy người áo đen kia, chỉ thấy người kia đội một chiếc mũ rộng vành, dưới chiếc mũ là một khuôn mặt già nua.
Long Tiểu Thanh không khỏi rùng mình, bởi vì gương mặt này giống như một cây gỗ khô héo, vết sẹo ngang dọc, bên mặt còn có một đường sẹo thật dài. Vẻ mặt của hắn không có cảm xúc, quả thực không khác gì so với xác chết. Chỉ có một đôi con ngươi lập lòe như chim ưng báo cho người ta biết hắn là một người sống.
Mặc dù không biết hắn là ai, nhưng trong lòng Tô Chuyết có một loại cảm giác. Từ khí thế và sự uy nghiêm của người này, tuyệt đối chính là Hắc Thủy tướng quân trong miệng Long Nhập Hải!
Trước mặt người kia là một sườn núi, bên dưới sườn núi lập lòe mấy bó đuốc. Ánh lửa chiếu rọi, Phong đạo nhân cùng mười võ lâm tiền bối đều đang bị một đám người áo đen vây vào giữa. Trên thân rất nhiều người đều đã mang theo những chấm máu, cũng không biết là bản thân bị thương hay là dính máu của đối phương
Dưới mặt đất đã có mấy cái xác, có người áo đen, cũng có người phe mình, mà Tiểu Lý Quảng vừa nãy phát ra tiếng kêu cũng thình lình xuất hiện. Chỉ thấy hắn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hiển nhiên là đã không may rồi.
Nghĩ không ra trong khoảng thời gian ngắn mà đã nổ ra một trận ác đấu. Điều này cũng lại lần nữa ấn chứng suy nghĩ trong lòng Tô Chuyết, Hắc Thủy tướng quân sớm đã có chuẩn bị. Hôm nay rõ ràng chính hắn đã bố trí cài bẫy bọn họ!
Nhưng mà rốt cuộc là người nào mật báo tin tức cho Hắc Thủy tướng quân? Chẳng lẽ thật là Đoan Mộc Tường sao? Nhưng mà Đoan Mộc Tường cũng đi theo bọn họ lên đảo, tuyệt đối không có khả năng thông tri đối phương trong thời gian ngắn như vậy. Hơn nữa từ đống tro tàn bên trong doanh trại đến xem, Hắc Thủy tướng quân sớm đã có chuẩn bị. Nhưng để cho người ta khó hiểu chính là, tại sao bọn hải tặc phải đốt hết tất cả mọi thứ đi đây? Chẳng lẽ không chuẩn bị ở lại trên đảo nữa hay sao?
Trong đầu Tô Chuyết chất đầy vấn đề. Mà thời khắc này cũng không phải là thời điểm để cho hắn suy nghĩ cẩn thận, chỉ nghe một tiếng kêu thảm, dưới sườn núi lại thêm một người áo đen ngã xuống. Phong đạo nhân cầm kiếm gỗ đào trên tay, mũi kiếm nhỏ xuống mấy giọt máu tươi.
Cây kiếm của ông ta tuy làm bằng gỗ, nhưng sau khi được quán chú nội lực Đạo gia Thuần Dương thì còn phải sắc bén hơn so với bất luận sắt thép nào. Mà Hi Thanh kiếm pháp của Phong đạo nhân cũng là võ lâm nhất tuyệt, xuất kiếm như gió, không dễ tới gần. Có ông ta ở đây, thanh thế của phe mình lại phấn chấn hơn.
Người áo đen ở đối diện trong mắt bắn ra lệ mang, Tô Chuyết cả kinh, cảnh giác nảy sinh. Chỉ thấy bàn tay của Hắc Thủy tướng quân giống như nắm chặt thứ gì, lúc này bàn tay run lên, dùng thủ pháp ném ám khí ra ngoài. Mục tiêu công kích của hắn bất ngờ chính là đầu lĩnh chính đạo, Phong đạo nhân!
Tô Chuyết thấy hắn động thủ, trong miệng đã hô:
– Cẩn thận!
Tiếng hô này đột ngột đến cực điểm, ngay cả Hắc Thủy tướng quân cũng hơi lấy làm kinh hãi. Dưới sườn núi Phong đạo nhân luôn luôn cảnh giác, nghe được tiếng hô, lại đột nhiên cảm thấy gió rít vù vù, vội vàng nghiêng người tránh né. Ám khí không có bắn trúng lồng ngực của ông ta, lại bay sát bả vai rớt xuống giữa rừng cây.
Lần này mặc dù tránh được chỗ yếu hại, nhưng vai phải của Phong đạo nhân bị tập kích, kiếm gỗ đào trong tay lập tức rớt xuống mặt đất. Bọn áo đen trông thấy có cơ hội, vung đao tiến lên.
Nhân số của bọn chúng không chỉ nhiều hơn phe chính đạo gấp đôi, chiếm được thượng phong. Tô Chuyết quay đầu nói với Long Tiểu Thanh:
– Cô trốn ở chỗ này, đừng đi ra!
Nói xong liền nhảy xuống sườn đất, gia nhập chiến trận.
Mỗi chưởng Tô Chuyết đánh ra là một người ngã xuống đất. Tô Chuyết không muốn tổn thương tính mệnh quá mức, nên chỉ phong bế huyệt đạo của bọn hắn. Nhưng nhân số của bọn áo đen quá đông, phần lớn lão tướng trong phe chính đạo kích đấu một hồi, khí tức liền hỗn loạn, càng thêm rơi vào hạ phong.
Long Tiểu Thanh nấp ở sau cây nhìn mà lo lắng, cũng mặc kệ Tô Chuyết nhắc nhở, nhảy xuống sườn đất, trong miệng hô:
– Tô đại ca, ta tới giúp huynh!
(chưa xong còn tiếp.)