Chiếc thuyền lớn di chuyển trong biển cả một đêm, bởi vì sóng to gió lớn nên chệch hướng đi mấy lần. Dù sao người của Vô Song đảo cũng có bản lĩnh thật, mượn la bàn chỉ hướng, sửa đúng hướng đi.
Tất cả mọi người đều mệt mỏi ngủ thiếp đi trong khoang thuyền, nhưng Tô Chuyết lại không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào. Hắn dứt khoát chạy đến khoang lái xem bọn họ lái thuyền, cũng tận mắt chứng kiến la bàn. Long Tiểu Thanh giải thích cho hắn một đêm, không hề cảm thấy bực dọc mỏi mệt, ngược lại càng lúc càng hưng phấn.
Lúc tờ mờ sáng, mưa rơi dần nhỏ, cơn mưa trước đó như trút nước xuống biến thành mưa nhỏ tí ta tí tách. Sóng biển cũng dần dần bình ổn lại, khôi phục bộ dáng an tường hiền hòa, phảng phất con sóng hung mãnh đêm qua chỉ như một giấc mộng.
Bởi vì ban đêm con thuyền bị chệch hướng đi, phải đi nhiều hơn hai canh giờ, rốt cục nhìn thấy hình dáng của Vô Song đảo vào giờ Thìn Tỵ cũng coi như là bắt kịp buổi cơm trưa. Trên mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ hưng phấn, phảng phất như đã nhìn thấy hi vọng. Đương nhiên là cũng nhìn thấy vàng bạc tài bảo mà Long Nhập Hải hứa hẹn, thấy được bí tịch võ công mà Long Nhập Hải cất giữ.
Trên cả con thuyền chỉ có một người vẫn như cũ mặt mày ủ rũ, đó chính là Tô Chuyết. Long Tiểu Thanh cười nói:
– Tô đại ca bao giờ cũng mặt mày ủ rũ, dễ già đấy!
Nói xong đã bắt đầu vẫy gọi về phía bờ.
Từ nơi này đã thấy vài bóng người mặc trang phục giống người Vô Song đảo đứng trên bến tàu ở bờ biển. Quần hào trên thuyền đều đến đứng ở đầu thuyền, chút mưa ấy không ảnh hưởng chút nào đến sự hưng phấn của bọn họ. Thuyền lớn cập bờ, thủy thủ trên bờ đem dây kéo thuyền buộc lại, rồi trải lên ván cầu, bận rộn một hồi lâu.
Bấy giờ đám người mới nối đuôi nhau xuống thuyền, đồng loạt đi về phía trang viên. Còn chưa tới trang viên, đã nhìn thấy Long Nhập Hải dẫn một đám người đã đứng ở bên ngoài kính cẩn đợi chờ. Giờ phút này mưa vẫn đang rơi, Long Nhập Hải lại không tránh mưa, quần áo toàn thân đều đã ướt đẫm.
Ông ta nhìn thấy mọi người, vội vàng nghênh đón, thành khẩn nói:
– Các vị vất vả rồi, mau mau về trang uống chén rượu ủ ấm thân thể!
Long Tiểu Thanh cau mày nói:
– Ông nội, sao người không chú ý thân thể của mình? Mưa lớn như vậy, ướt cả rồi!
Long Nhập Hải cười đáp:
– So với các người thì ta dầm chút mưa tính là gì?
Ông ta nói xong rồi cùng mọi người trở về, Long Tiểu Thanh chạy vào trong nhà trước, lấy ra một bộ quần áo khô cho Long Nhập Hải. Cứng rắn cởi ra quần áo ẩm ướt trên thân Long Nhập Hải rồi thay bằng quần áo khô.
Phong đạo nhân cười nói:
– Long đảo chủ có tôn nữ hiếu thuận như thế, thật đúng là an ủi lúc tuổi già mà!
Long Nhập Hải cười ha ha, nói:
– Ta còn phải tạ ơn các vị đã mang Long Tiểu Thanh an bình trở về!
Đoan Mộc Tường cười nói:
– Đây đều là chúng ta phải làm!
Trong phòng lớn sớm đã chuẩn bị xong thịt rượu, đám người phân chủ khách ngồi xuống. Mọi người kể lại quá trình diệt cướp chuyến này, thổn thức không thôi. Long Nhập Hải nghe nói có các vị tiền bối bởi vậy mà mất mạng, buồn bã đứng dậy, chậm rãi tưới một chén rượu xuống mặt đất, miệng nói:
– Là lão phu hại bọn hắn…
Ai cũng không tiếp lời, Đoan Mộc Tường đột nhiên đứng lên nói:
– Long đảo chủ nói vậy không đúng, hại chết bọn họ hoàn toàn là một người khác, đảo chủ làm sao có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình được?
Long Nhập Hải nhướng mày:
– Ồ? Đoan Mộc công tử chỉ giáo cho?
Tất cả mọi người đều biết Đoan Mộc Tường lại muốn vạch mặt Tô Chuyết, Long Tiểu Thanh đột nhiên đứng lên nói:
– Gia gia, người đừng nghe hắn nói bậy!
Long Nhập Hải cười nói:
– Đoan Mộc công tử còn chưa nói cái gì, làm thế nào ta biết là nói bậy chứ? Đoan Mộc công tử, mời công tử nói!
Đoan Mộc Tường nói:
– Đa tạ Long đảo chủ tín nhiệm! Ta hoài nghi chuyến này sở dĩ chúng ta trúng mai phục hoàn toàn là do Tô Chuyết mật báo cho hải tặc! Hắn chính là gian tế được Hắc Thủy tướng quân phái tới!
Long Tiểu Thanh lớn tiếng nói:
– Ngươi nói bậy…
Nàng còn chưa nói xong, Long Nhập Hải vung tay lên, sắc mặt nặng nề. Ông ta hỏi Tô Chuyết:- Tô tiên sinh, đây là chuyện gì xảy ra? Tiên sinh có lời gì muốn nói không?
Tô Chuyết thản nhiên đáp:
– Tô mỗ không lời nào để nói. Thanh giả tự thanh, chắc hẳn đảo chủ tự có nhận định trong lòng!
Long Nhập Hải trầm mặt, nhìn mọi người một lúc, hồi lâu mới nói:
– Hôm nay là đại thọ sáu mươi của lão phu, mọi người bình an trở về cũng là một chuyện đại hỉ sự. Tô tiên sinh phải chăng có tội, tự nhiên lẽ trời rõ ràng. Còn sai sót lần này hoàn toàn do lỗi của lão phu. Nếu như sau này thân nhân của người mất có muốn trách tội, lão phu sẽ gánh chịu toàn bộ!
Đám người đều trầm mặc xuống, ai cũng không ngờ rằng Long Nhập Hải sẽ gánh chịu toàn bộ trách triệm về mình. Mọi người không chỉ cực kỳ bội phục đối với lòng dạ của Long Nhập Hải mà còn thấy cảm động. Đoan Mộc Tường oán hận trừng mắt nhìn Tô Chuyết, không nói thêm gì nữa.
Tô Chuyết lại chỉ cười nhạt một tiếng đáp lại. Mặc dù Long Nhập Hải đã dìm việc này xuống, lại vẫn không có phân rõ ai đúng ai sai.
Long Nhập Hải nhìn về phía Phong đạo nhân, nói ra:
– Đạo trưởng, các vị bằng hữu, còn xin mọi người nấn ná ở trên đảo thêm chút thời gian, để cho lão phu trò chuyện tỏ lòng biết ơn!
Phong đạo nhân lắc đầu, đáp:
– Nếu đã giải quyết xong phiền phức cho đảo chủ, chúng ta cũng không tiện quấy rầy nữa. Vả lại mấy người Bát Thủ Na Tra, Tiểu Lý Quảng đã mất cũng tính là tri giao của mấy người chúng ta, chúng ta còn phải sớm ngày đưa thi thể bọn họ trở về.
Long Nhập Hải thở dài, nói:
– Cũng tốt. Nếu mấy vị đã quyết định, ta cũng không tiện miễn cưỡng. Chẳng qua lão phu hiển nhiên cũng phải thực hiện lời hứa, hôm nay liền đem mười vạn lượng bạc trắng chứa trên thuyền, cũng coi như một ít tâm ý của lão phu. Hôm nay mọi người có thể tùy ý tiến vào tàng thư Tà Nguyệt Động trên đảo, hơn nữa tùy ý chọn một bản bí tịch võ công mang đi!
Đám người nhíu mày, nghĩ không ra Long Nhập Hải lại hào phóng như vậy, không khỏi nở gan nở ruột, hớn hở ra mặt. Long Nhập Hải nhìn xem mấy vị trẻ tuổi, nói:
– Mấy vị Cảnh thế chất, Thường thế chất, các vị cũng không thể đi! Hôn sự của tiểu nữ còn chưa định xong, có lẽ các vị sẽ không sốt ruột chứ?
Đám người Đoan Mộc Tường liên tục đáp:
– Đương nhiên rồi!
Con mắt của Long Tiểu Thanh thủy chung nhìn chằm chằm vào Tô Chuyết, Long Nhập Hải cũng cười nhìn sang Tô Chuyết. Tô Chuyết chợt đứng lên nói:
– Long đảo chủ, nhờ ơn đảo chủ cứu giúp khoản đãi. Chỉ là tại hạ còn có chuyện quan trọng trong người, ngày mai phải theo các vị tiền bối ngồi thuyền trở về!
Sắc mặt của Long Tiểu Thanh đột nhiên xám như tro, nàng cho là mình cùng Tô Chuyết đồng sinh cộng tử một phen, dù sao cũng nên sản sinh tình cảm, ai ngờ Tô Chuyết lại vẫn quyết đi. Sắc mặt của Long Nhập Hải cũng hơi đổi một chút, nói:
– Hẳn là tiên sinh không nguyện ý…
Tô Chuyết chắp tay nói:
– Đảo chủ có ý tốt, tại hạ tâm lĩnh. Bất quá tại hạ đích xác có việc phải đi làm.
Long Nhập Hải trầm mặt như nước, chậm rãi nói:
– Được, nếu Tô tiên sinh đã nói như vậy, ta cũng không thể làm gì hơn.
Ông ta nói xong cũng không nhìn Tô Chuyết nữa, Long Tiểu Thanh trầm mặt, bước nhanh chạy ra ngoài. Sau buổi trưa rốt cục trời quang mây tạnh, Tô Chuyết đi ra đại sảnh, thoáng thấy một bộ quần áo ướt được tiện tay khoác lên lan can, thoạt nhìn hết sức không được tự nhiên. Trong nhà tất cả hạ nhân đều bận rộn cho thọ yến, ai cũng không rảnh dọn dẹp bộ quần áo mà Long Nhập Hải vừa thay ra.
Tô Chuyết tiện tay đem quần áo đặt ở cửa phòng tạp vật để chờ hạ nhân thu dọn, sau đó mới trở về chỗ ở của mình. Ăn cơm trưa xong, tất cả mọi người không kịp chờ đợi muốn tới kiến thức võ học trong Tà Nguyệt Động. Tô Chuyết tự nhiên không có hứng thú với việc này, dạo bước đi đến vách đá hôm trước Long Tiểu Thanh đã dẫn hắn đi.
Gió biển thổi tới mang đến một hương vị tanh nồng. Tô Chuyết nhìn qua biển rộng mênh mông, tâm tình không khỏi bằng phẳng, sầu muộn trong lồng ngực cũng từ từ tiêu tán. Hắn đứng lặng hồi lâu, chợt nghe được sau lưng vang tiếng bước chân, quay đầu nhìn đúng là Long Tiểu Thanh.
Vẻ mặt Long Tiểu Thanh giận dữ, bước nhanh đến phía trước, cả giận nói:
– Tô Chuyết, vì sao huynh lại chướng mắt ta?
Tô Chuyết thản nhiên đáp:
– Tiểu Thanh cô nương, một chữ tình này là thứ khó cân nhắc nhất trên đời. Trái tim tại hạ sớm đã có sở thuộc, cho nên chỉ có thể cô phụ cô nương mà thôi.
Long Tiểu Thanh hừ một tiếng, nói:
– Toàn là lấy cớ!
Nàng nói xong, đột nhiên chạy về phía vách núi, bật người nhảy lên, nhào xuống dưới biển.
(chưa xong còn tiếp.)