Quyển 18 – Chương 5: Thế hệ danh môn

Thế hệ danh môn

Tô Chuyết âm thầm buồn cười, không biết mấy người kia lại đang có ý đồ gì. Nhưng ngoài mặt hắn lại giả vờ tỏ vẻ không quan tâm. Con mắt của Long Nhập Hải xoay chuyển, nói:

– Tốt, vậy lão phu đi về trước. Cao tuổi rồi, gió thổi một chút cũng không chịu đựng nổi!

Lão cảm khái, để Long Tiểu Thanh vịn đi, chậm rãi bước về phía con đường mòn trong rừng. Đợi đến khi hai người đi vào rừng cây, hoàn toàn nhìn không thấy bóng dáng. Gã họ Phương kia đột nhiên biến sắc, “Choang” một tiếng rút ra bội kiếm bên hông. Hàn quang lập lèo trực tiếp bắn về trước mặt Tô Chuyết.

Tô Chuyết sớm biết mấy người này không có lòng tốt, trong lòng đã có phòng bị. Kiếm thế của gã họ Phương này mặc dù nhanh, nhưng Tô Chuyết thối lui càng nhanh hơn. Mũi kiếm của hắn thủy chung cách khuôn mặt Tô Chuyết đến nửa thước, cứ như vậy cuối cùng khó mà tiến thêm một phân.

Nhưng trong lòng của hắn cũng có tính toán, bởi vì Tô Chuyết đang đứng ngay ở vách đá, cách mép không quá vài chục bước chân. Toàn thân Tô Chuyết đã bị bao phủ bên trong kiếm thế, chỉ có thể một mực lui bước. Nếu y cứ tiếp tục lui lại, cuối cùng sẽ phải té xuống từ trên vách đá.

Khóe miệng gã họ Phương lộ ra vẻ tươi cười, mắt thấy một chân của Tô Chuyết sắp sửa đạp hụt. Ai ngờ hắn lại nhìn thấy khóe miệng của Tô Chuyết khẽ cong lên, bóng người trước mắt lóe lên, Tô Chuyết bất ngờ biến mất. Gã họ Phương ngẩn người, ngược lại sao nhãng, trong lúc nhất thời không hãm được, thân thể sắp phóng ra bên ngoài vách núi.

Mấy người đứng ngoài quan sát không khỏi che miệng kinh hô. Trái tim của gã họ Phương trầm xuống, thì cảm thấy cổ áo sau gáy bị kéo căng, tiếp theo trời đất quay cuồng, nặng nề rớt xuống đất, hai bên mông suýt chút nữa ngã thành bốn cánh hoa. Hắn không kịp bận tâm đau đớn, chỉ cảm thấy may mắn là chính mình ngã ở trên đất bằng mà không phải té xuống vách núi.

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn, lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt. Thì ra thời khắc mấu chốt cứu mình một mạng lại chính là Tô Chuyết. Tô Chuyết lạnh lùng nói:

– Một kiếm của ngươi vừa rồi là Tuyệt Lĩnh Phi Tuyết của phái Thương Sơn, Tinh Hà đạo nhân là gì của ngươi?

Gã họ Phương đáp:

– Tại hạ là Phương Lưu Bình, Tinh Hà chưởng môn là sư bá của tại hạ…

Tô Chuyết tự nhủ:

– Sư điệt của Tinh Hà đạo nhân à? Ta thấy một kiếm này của ngươi có chút cay độc, dùng được hết tinh túy trong kiếm pháp của phái Thương Sơn, Phiêu Miểu Mộng Huyễn, chỉ ra ngươi là cao túc (trò giỏi) của Tinh Hà chưởng môn. Như vậy sư phụ của ngươi là…

Phương Lưu Bình ban đầu cũng bởi vì Tô Chuyết cứu mình một mạng mà trong lòng còn có cảm kích. Lúc này nghe được câu nói này thì không khỏi thẹn quá hóa giận. Mặc dù Tô Chuyết khen kiếm pháp của hắn cao cường, nhưng Tinh Hà chưởng môn dù sao cũng không phải là sư tôn của mình. Tô Chuyết nói lời này hiển nhiên là không thèm đặt sư tôn của Phương Lưu Bình vào mắt.

Phương Lưu Bình đứng lên, cả giận nói:

– Lẽ nào Tô tiên sinh chưa từng nghe qua danh hào Tinh Nguyệt đạo nhân, đệ nhị cao thủ của phái Thương Sơn hay sao?

Tô Chuyết thản nhiên cười, nói:

– Đệ nhị cao thủ? Ta quả thực chưa từng nghe qua…

Tô Chuyết nói ra lời này quả thật muốn làm cho Phương Lưu Bình tức đến nổ phổi. Chẳng qua Tô Chuyết cũng không phải cố ý trào phúng, y xác thực không biết đệ nhị cao thủ của phái Thương Sơn là ai. Chẳng những là phái Thương Sơn, coi như là môn phái khác, ngoại trừ danh hào của chưởng môn cùng những đệ nhất cao thủ, đệ nhất kiếm khách ra, còn danh tự của những người khác Tô Chuyết cũng không rõ ràng cho lắm.

Kỳ thật người đời không phải toàn là như vậy hay sao? Thường thường mọi người chỉ nhớ đến những nhân vật nhất lưu đăng phong tao cực. Mà những kẻ thứ hai thứ ba trước sau thấp hơn một đầu thì có rất ít người nhớ được. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao nhân vật võ lâm luôn ưa thích tranh đua tên tuổi thiên hạ đệ nhất. Mà đó cũng là lý do vì sao những đại thần dưới một người trên vạn người luôn luôn mơ tưởng tạo phản, ngồi lên bảo tọa chí cao.

Phương Lưu Bình tức giận đến toàn thân phát run, mà lại không biết nên nói cái gì. Gã Cảnh Phương kia chắp tay nói:

– Tô tiên sinh, tại hạ là Cảnh Phương thuộc phái Thanh Thành, không biết tiên sinh có từng nghe qua tiện danh của kẻ hèn hay chưa?

Tô Chuyết tự nhiên nhận không ra hắn, đành phải cười nói:

– Hay là các hạ cũng là đồ đệ của đệ nhị cao thủ nào đấy chứ?

Cảnh Phương biến sắc, lúng túng nói:

– Chưởng môn tệ phái chính là sư huynh của tại hạ!

Tô Chuyết “A” một tiếng, không hề nói gì. Cảnh Phương lại cho là Tô Chuyết đang bỡn cợt mình, cả giận nói:

– Tại hạ cũng xin lĩnh giáo cao chiêu của Tô tiên sinh!

Nói xong gỡ xuống một đôi Phán Quan Bút từ bên hông.

Cuối cùng Tô Chuyết minh bạch thì ra mấy người này đều là thế hệ sau của danh môn, chỉ là danh tiếng trên giang hồ không bằng những người khác trong môn phái mà thôi. Nhưng võ công của những người này tất nhiên cũng không tầm thường, chỉ từ một chiêu kiếm của Phương Lưu Bình cùng tư thế của Cảnh Phương cũng có thể nhận thấy được.

Thường thường những người có địa vị không cao không thấp bên trong môn phái thì càng có thể bỏ được thời gian luyện tập võ công. Những người này không có nhiều tục sự quấn thân như chưởng môn nhân, lại có một mục tiêu rõ rệt, thì càng có động lực thường xuyên tiến hành tu hành.
Hiện tại mấy người này rõ ràng đều rất căm thù Tô Chuyết, nếu như mỗi người đều muốn đi lên khoa tay vài lần, thì đúng là có phiền cũng bị phiền chết. Tô Chuyết cười nói:

– Cảnh huynh cao chiêu, tại hạ không dám lĩnh giáo!

Y quay sang đám người, nói:

– Các vị huynh đài, tiểu đệ lần đầu lên đây, nhưng cũng hơi đoán được tâm tư của các vị. Theo tại hạ thấy, Cảnh huynh tính cách ngay thẳng, lại là sự đệ của chưởng môn phái Thanh Thành, địa vị siêu nhiên. Chắc hẳn rất xứng đôi với vị tiểu thư họ Long kia! Hơn nữa Long đảo chủ cũng có phần coi trọng!

Cảnh Phương được Tô Chuyết thổi phồng như thế, lập tức nở gan nở ruột, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý. Bên cạnh hắn, một hán tử để hai ria mép ồm ồm nói:

– Tô Chuyết, các hạ nói lời này có vẻ hơi bất công đấy?

Tô Chuyết ra vẻ kinh ngạc, nói:

– Ồ? Không biết vị huynh đài này là…

Gã ria mép ôm quyền nói:

– Tại hạ là đại đệ tử của chưởng môn phái Ba Sơn, Thường Thiên Phong!

Tô Chuyết vội vàng ôm quyền nói:

– Hóa ra là Thường đại hiệp! Tha thứ tại hạ ánh mắt vụng về, nhất thời không nhận ra được ngài!

Kì thực Tô Chuyết vốn không nhận ra cái nào Thường đại hiệp, nhưng vẫn cứ cười nói:

– Thu Phong Dạ Vũ Đao của phái Ba Sơn, chỉ cần sử ra là gió thổi không vào, nước tát không lọt. Không ngờ hôm nay tại hạ may mắn được tận mắt nhìn thấy cao hiền. Thường đại hiệp là đại đệ tử của chưởng môn, chắc hẳn ngày sau tiếp nhận chức chưởng môn phái Ba Sơn cũng là ở trong tầm tay! Hèn chi Long đảo chủ đối đãi Thường huynh một cách long trọng như thế!

Thường Thiên Phong mỉm cười, sắc mặt hiện lên vẻ lúng túng, bởi vì sư phụ của mình chưởng môn phái Ba Sơn vừa mới tứ tuần, thân thể cứng cáp, chờ đến lúc mình tiếp nhậm chức chưởng môn còn không biết là ngày tháng năm nào. Nhưng hắn lập tức khôi phục lại khí khái hùng dũng oai vệ, cười to nói:

– Ai cũng biết ở vùng đất Ba Thục, tệ phái cùng phái Thanh Thành một thời Du Lượng (*). Huống chi hai năm trước chưởng môn phái Thanh Thành còn bại dưới tay sư phụ của ta, Tô Chuyết, các hạ nói câu trước đó có phải là nói sai rồi hay không?

(*) Du Lượng: Chu Du và Gia Cát Lượng. Theo câu “Trời sinh Du sao còn sinh Lượng”, có thể hiểu là tình trạng đối địch một mất một còn của hai phái.

Tô Chuyết vội vàng làm ra vẻ áy náy, nói liên tục:

– Đúng đúng đúng, là tại hạ cô lậu quả văn, Thường huynh càng hợp với Long tiểu thư hơn mới đúng…

Cảnh Phương trừng mắt nhìn Thường Thiên Phong, trong mắt gần như muốn phun ra lửa. Tô Chuyết âm thầm bật cười, chợt nghe Phương Lưu Bình cười lạnh một tiếng, nói:

– Phái Ba Sơn cũng dám khoác loác trước mặt phái Thương Sơn ta à? Không sợ mất mặt hả? Chẳng lẽ ngươi quên hội võ Tây Nam hai năm trước, sư phụ của ngươi không phải là muốn so bì chiêu thức của ai nhanh hơn với chưởng môn tệ phái, kết quả không hơn trăm chiêu, liền vứt bỏ đao nhận thua rồi à?

Thường Thiên Phong cứng lại, phảng phất như đớp phải con ruồi, hắn cả giận nói:

– Phương Lưu Bình, đó là gia sư tỷ thí, ta cũng muốn xem thử Phong Nguyệt Kiếm của ngươi có bao nhiêu hỏa hầu!

Nói xong nhấc đao trong tay, liền muốn liều mạng.

Gã mặt chữ quốc kia tiến lên phía trước nói:

– Được rồi được rồi, động thủ trên địa bàn của người ta thì còn ra thể thống gì? Mọi người nể mặt ta, đều bớt tranh cãi đi!

Tô Chuyết cười lạnh, nghĩ thầm: Vừa rồi bọn hắn đều muốn tìm ta gây phiền phức, thế nào không thấy ngươi đứng ra nói chuyện? Lúc này bày đặt làm người tốt? Y nghĩ như vậy, trên mặt tươi cười nói:

– Không biết tôn tính đại danh vị huynh đài này, từ sư môn nào?

Gã mặt chữ quốc chẳng thèm ngó ngàng mặt mũi Tô Chuyết, nói:

– Tô tiên sinh quả đúng là quý nhân nhiều chuyện, tại hạ và Tô tiên sinh từng gặp mặt một lần, chẳng lẽ tiên sinh đã quên rồi à?

(chưa xong còn tiếp.)

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Score 8
Status: Completed Author:

Giang hồ nơi nào có bí ẩn, đầy rẫy thị phi đều có dấu chấn của hắn.

Tô Chuyết chỉ mới gia nhập vào giới giang hồ lại dùng sự cơ trí của bản thân để đưa ra lời giải đáp cho hết bí mật này đến bí mật khác. Nhưng người chốn giang hồ thân bất do kỷ nên hắn đã bị cuốn vào trong âm mưu của Nhạc Dương Vương thần bí.

Hắn không tiếc hi sinh cả bản thân để vật ngã đối thủ này nhưng sau đó hắn liền phát hiện ra rằng, Nhạc Dương Vương chỉ là một góc băng nổi, âm mưu ở phía sau vẫn còn chìm sâu dưới mặt nước.

(Nhắc nhở: Mỗi một quyển là một câu chuyện trinh thám xưa, bởi vì hồi hộp quá nhiều, bằng hữu cháy não chịu không được một chương tiếp một chương, vậy thì phủ bụi đi, chờ đợi khi mỗi một quyển hoàn tất lại xem tiếp!)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset