Quyển 2 – Chương 13: Gợn sóng chưa thôi

Gợn sóng chưa thôi

Tô Chuyết nói ra: “Đêm qua, ta nhìn thấy cái hộp trang sức này cũng không ở trên bàn trang điểm, mà là bày ở trên bàn trà, bên cạnh còn đặt lẻ tẻ mấy cây trâm châu cài tóc, ta liền có chút kỳ quái. Mà trong hai ngày này, Tô cô nương rõ ràng đều mặc cùng bộ trang phục, cũng không thay đổi một món trang sức nào, đối với một hoa khôi mà nói là không có khả năng. Vì vậy ta càng hoài nghi trong cái hộp này có điều kỳ quặc. Về sau, trong lúc vô tình ta nghe Lục Ngạc nói có ruồi, chính là ở chung quanh hộp trang sức này. Ta nghĩ đó là bởi vì khi Tính Giác bỏ mình, máu dính vào trên Xá Lợi trong ngực, thế nên mới dẫn tới con ruồi. Nếu như đoán không sai, viên Phật cốt Xá lợi kia bây giờ đang ở cái này trong hộp chứ?”

Lăng Sương giữ chặt Tô Chuyết nói: “Tô Chuyết, cậu chớ nói lung tung! Điều này… Điều này sao có khả năng?”

Tô Chuyết không trả lời hắn, nói với Tô Cầm: “Tô cô nương, chìa khoá mở cái hộp này nhất định ở trên người cô nương, cô có thể mở cái hộp này ra, để mọi người nhìn một chút được không?”

Sắc mặt Tô Cầm sợ đến trắng bệch, trù trừ không dám lên trước. Lăng Sương nói: “Tô Cầm cô nương, cô nương liền đem hộp mở ra đi, để cậu ta nhìn một cái, cũng tốt chặn cái miệng thúi của cậu ấy!”

Tần Lôi cũng nói: “Đúng vậy a, để tránh hiềm nghi, cô nương liền mở hộp ra đi!”

Lữ Khang lại nói: “Trò đùa! Ta và Tô cô nương bỗng dưng chịu oan uổng bởi gã điên như ngươi, bây giờ còn muốn chúng ta tự tẩy trừ trong sạch cho bản thân! Tần Lôi, hiện tại ta liền trở về báo cáo gia phụ, để hắn cũng biết, ngươi chính là muốn phá án như vậy! Còn có gã Tô Chuyết này, lai lịch không rõ không sáng, rõ ràng cũng gánh bản án trên thân, lại ở chỗ này khoa tay múa chân với ta!” Nói xong nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Thân thể Tần Lôi chặn lại trước cổng, nói: “Trước khi bản án chưa điều tra rõ, ai cũng không thể rời đi nơi này!”

Tô Chuyết cũng nói: “Lữ công tử cần gì phải đi vội vàng, thanh giả tự thanh, Tô cô nương, cô nương còn là mau mở hộp ra đi!”

Tô Cầm xoay xở không được, hai tay run rẩy cầm chìa khóa mở hộp. Trong tích tắc nắp hộp mở ra, nàng không khỏi sợ đến nhắm mắt lại. Sắc mặt Lữ Khang cũng là trắng bệch, ngơ ngác nhắm hai mắt lại. Những người còn lại không tự kìm hãm được nhích lại gần phía trước, nhưng thấy trong hộp chỉ có mấy cây trâm cài, mấy sợi dây chuyền, nào có Phật cốt Xá lợi gì?

Tô Chuyết sững sờ, nhìn chằm chằm hộp gỗ mà ngẩn người. Tần Lôi cầm lấy hộp gỗ lật qua lật lại xem xét, cũng không thấy có cơ quan hốc tối gì, không khỏi hỏi: “Tô huynh đệ, không có a! Cậu sẽ không tính sai chứ?”

Tô Cầm thở phào một hơi, Lữ Khang thì cười nói: “Thế nào? Tô Chuyết, thế nào? Nơi đó có Xá Lợi gì đâu? Ngươi… Ngươi thuần túy là vu hãm!”

Tô Chuyết tự lẩm bẩm: “Nhất định là sai lầm chỗ nào… Sai chỗ nào đây?”

Đúng lúc này, ngoài cửa có người hô: “Tri phủ đại nhân đến!”

Đám người tự động chia ra một con đường đi, một người trung niên cao gầy nhanh chân đi vào trong phòng, sau lưng là một đội vệ binh lớn đi theo, trong trong ngoài ngoài đều canh giữ. Lữ Khang hướng người trung niên hô một tiếng: “Phụ thân!”

Trong cổ họng Lữ Tri phủ phát ra một tiếng “Ừ”, cũng không quay đầu lại, đi thẳng tới trong phòng đứng đó. Tần Lôi bước lên phía trước khom mình hành lễ, nói: “Tri phủ đại nhân, chúng ta đang tra án…”

Tay của Lữ Tri phủ nhấc lên, nói: “Ta đã biết rồi!” Hắn hướng Viên Tín đang ngồi liệt trên đất, hai mắt dò xét, nói: “Lão ta chính là đầu sỏ, Viên Tín hòa thượng sao?”

Tần Lôi đáp: “Vâng, thế nhưng vụ án còn chút tình tiết chưa rõ…”

Lữ Tri phủ gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy Phật bảo tìm được chưa?”

Tần Lôi do dự đáp: “Cái này…” Hắn không nhịn được hướng Tô Chuyết nháy mắt, hi vọng hắn mau làm rõ ràng sự tình, tìm ra Xá Lợi. Ai ngờ Tô Chuyết liền như lão tăng nhập định, lấy mắt nhìn mũi, không nói một lời.

Đúng lúc này, một quan sai thủ hạ của Tần Lôi từ người sau lách mình ra đến, nói: “Bẩm đại nhân, bộ đầu, đây là vừa nãy tìm thấy ở trên giường nằm của Viên Tín!” Nói xong trình lên trước một cái bao bố nhỏ. Lữ Tri phủ đưa tay tiếp nhận, mở ra bao vải xem xét, chỉ thấy trong bọc chính là viên Phật cốt Xá lợi đang mất trộm kia.

Đám người “A” một tiếng, thấp giọng nghị luận: “Nguyên lai thật sự là lão hòa thượng trộm a…”

Tô Chuyết lại kinh ngạc nhìn qua Xá Lợi kia, nghĩ mãi không rõ vì sao nó lại xuất hiện ở trong gian phòng đó. Tần Lôi và Lăng Sương thì như trút được gánh nặng, một người đang nghĩ rốt cuộc tìm được rồi, một người khác thì nghĩ rốt cục không có quan hệ gì với Tô Cầm.

Lữ Tri phủ nói: “Nhân chứng tang chứng đều tìm được, xem ra chân tướng vụ án này đã rõ ràng!”

Tần Lôi nói: “Dạ đúng, vậy hạ quan mang gã tội phạm này về!”

Lữ Tri phủ gật gật đầu, quan sát Tô Chuyết ở bên, cười nói: “Vị này chính là Tô công tử chứ? Ta nghe nói, cậu vì phá vụ án này mà bỏ ra khá nhiều công sức, có chuyện này hay không a?”

Tô Chuyết cũng không đáp lời, Tần Lôi nói: “Không sai! Nếu không phải có cậu ta, vụ án này cũng sẽ không phá được nhanh như vậy!”

Lữ Tri phủ cười ha hả một tiếng, nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a! Như vậy đi, giữa trưa mai để ta thiết yến, khao thưởng mọi người. Nhất là Tần Bộ đầu, Tô công tử, đều có phong thưởng! Vị này là Lăng gia Nhị công tử chứ? Thất kính thất kính, ngày mai cũng phải nể mặt mà đến đấy a!” Nói xong hướng mọi người cười cười, liền cất bước đi ra ngoài.

Hắn đi tới ngoài cửa, thì thấy một lão hòa thượng, liền hỏi: “Pháp hiệu của đại sư là gì?”

Lão tăng trả lời: “Bần tăng Viên Tri, là sư đệ của Viên Tín.”

Lữ Tri phủ “A” một tiếng, giao phó nói: “Bây giờ Nhân Tế tự này cứ giao cho đại sư chủ trì, viên Xá Lợi kia trước tiên phải làm vật chứng, chờ xong chuyện liền trả lại bảo tự.”

Viên Tri chắp tay trước ngực cám ơn, cung tiễn nhóm người Lữ Tri phủ rời đi. Lữ Khang đương nhiên không nói một lời cũng đi theo. Tần Lôi bởi vì không có chứng cứ buộc tội Lữ Khang, trong lòng mặc dù không phục, nhưng cũng không còn cách nào. Lăng Sương lên tiếng kêu gọi Tần Lôi, liền đưa Tô Cầm trở về. Chỉ có Tô Chuyết vẫn đứng ở trong phòng một mình, ngẩn ngơ xuất thần.

Đảo mắt đám người đã đi sạch hết, Tần Lôi vỗ bả vai Tô Chuyết, nói: “Tô huynh đệ, chúng ta cũng đi thôi!”

Tô Chuyết đột nhiên nói: “Chờ một chút, vừa nãy gã quan sai tìm tới Xá Lợi tên gọi là gì? Người mang Lục Ngạc tới là ai?”

Tần Lôi sững sờ, nhìn Vương Phàm. Vương Phàm nhìn mấy người sau lưng một chút, hỏi: “Vừa nãy là ai nhỉ?” Đám người đưa mắt nhìn nhau, đều nói không ra là ai cả. Nguyên lai vừa rồi lực chú ý của mọi người đều đặt trên tình hình vụ án, toàn bộ đều không chú ý tên quan sai kia là ai.

Tô Chuyết thở dài, thầm nghĩ: “Nghĩ không ra kém một nước cờ!” Nghĩ xong liền đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, tự mình rời đi.

Buổi trưa ngày thứ hai, Tần Lôi và Lăng Sương đứng ở trước cửa Lữ phủ chờ Tô Chuyết, ai ngờ làm sao không thấy bóng dáng. Lăng Sương nói: “Cậu ta đáp ứng đến a, sẽ không cho là ở chỗ của ông chứ?”

Tần Lôi nghi ngờ nói: “Không thể nào?” Mặc dù nói như vậy, còn là lập tức vỗ ngựa chạy về nhà. Tới cửa phủ liền hỏi thê tử: “Vừa rồi có người nào đến không?”

Tần thê nói: “Mới có một đứa nhỏ đến nói ông muốn đãi khách, lấy hai bình rượu ngon rồi đi.”

Tần Lôi vội hỏi: “Đi hướng nào?”

Tần thê đáp: “Cưỡi lừa đi hướng tây.”

Tần Lôi đi ra ngoài nhìn, sao còn thấy được bóng người nào.

Nửa đêm, Lữ Khang và một người khác đứng ở trong thạch đình (*). Lữ Khang hành lễ với người kia, nói: “Đa tạ các hạ viện thủ, Lữ mỗ vô cùng cảm kích!”

Người kia cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần cám tạ ta, chủ nhân nói, Tô Chuyết người này không dễ chọc, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!” Nói xong liền tung người lên, đã không thấy bóng dáng rồi.

(quyển thứ hai: vụ án xác không đầu xong)

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Score 8
Status: Completed Author:

Giang hồ nơi nào có bí ẩn, đầy rẫy thị phi đều có dấu chấn của hắn.

Tô Chuyết chỉ mới gia nhập vào giới giang hồ lại dùng sự cơ trí của bản thân để đưa ra lời giải đáp cho hết bí mật này đến bí mật khác. Nhưng người chốn giang hồ thân bất do kỷ nên hắn đã bị cuốn vào trong âm mưu của Nhạc Dương Vương thần bí.

Hắn không tiếc hi sinh cả bản thân để vật ngã đối thủ này nhưng sau đó hắn liền phát hiện ra rằng, Nhạc Dương Vương chỉ là một góc băng nổi, âm mưu ở phía sau vẫn còn chìm sâu dưới mặt nước.

(Nhắc nhở: Mỗi một quyển là một câu chuyện trinh thám xưa, bởi vì hồi hộp quá nhiều, bằng hữu cháy não chịu không được một chương tiếp một chương, vậy thì phủ bụi đi, chờ đợi khi mỗi một quyển hoàn tất lại xem tiếp!)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset