Quyển 2 – Chương 3: Giai nhân

Giai nhân

Tô Chuyết theo Lăng Sương lại lên xe ngựa, hướng nam mà đi. Có điều lúc này chỉ có hai người bọn họ thêm một tên xa phu, cũng không vội vã đi đường.

Hai người vừa lên xe, Lăng Sương thuận tiện hỏi: “Quỷ Ẩn tiên sinh có mạnh khỏe? Vừa rồi nhiều người lắm miệng, ta cũng không tiện hỏi.”

Tô Chuyết cười nói: “Lão đầu tử càng ngày càng khoẻ mạnh, chỉ là lớn tuổi rồi, bắt đầu yêu thích thanh tĩnh, chê ta ở trên núi ồn ào nóng nảy, vậy mới đuổi ta xuống núi.”

Lăng Sương thở dài nói: “Tính ra ta cũng có hai năm không đi bái phỏng sư phụ cậu rồi…”

Tô Chuyết giơ một tay lên, nói: “Huynh đi qua mấy lần, lão đầu tử cũng không nói với huynh một cậu, nghĩ không ra huynh ngược lại nhớ hắn. Lão thuần túy là vì đánh cờ với sư phụ huynh thôi! Tán gẫu nói ít, Lăng huynh có chỗ tốt gì?”

Lăng Sương cười cười, nói ra: “Khó có được Tô huynh đệ yêu thích Ngọc Dao xuân của Túy Tiên lâu, chúng ta hiển nhiên vẫn đến Túy Tiên lâu đi!”

Tô Chuyết cười nói: “Thì ra là thế, chắc hẳn hướng huynh mật báo, tiết lộ hành tung của ta, chính là hồng nhan tri kỷ trong Túy Tiên lâu đi.”

Lăng Sương nói: “Cậu làm sao lại biết chắc chắn là hồng nhan tri kỷ?”

Tô Chuyết nói: “Người như huynh thích nhất làm dáng, lại ưa thích học đòi văn vẻ, cô nương của Túy Tiên lâu mặc dù đều có chút tư sắc, lại không vào được con mắt của huynh. Ta ngược lại nghe nói hoa khôi của Túy Tiên lâu là một vị tài nữ bán nghệ không bán thân, chỉ là ta không bằng Lăng công tử huynh tuổi trẻ tiền nhiều, phong lưu phóng khoáng, tự nhiên là chưa từng gặp. Bất quá ta dám đánh cược, tai mắt của huynh hẳn là vị cô nương này.”

Lăng Sương cười nói: “Tô huynh, cậu có biết vì sao cậu không có nhiều bằng hữu không? Bởi vì chuyện gì đều không thể gạt được cậu. Bất quá vị cô nương này cũng không phải tai mắt của ta, cũng không có hướng ta mật báo. Nói đến, nàng còn là cùng họ với cậu, tên là Tô Cầm. Nói qua nói lại, ta vẫn thật không nghĩ tới, cậu không thích mỹ nhân của Túy Tiên lâu, lại thích rượu ngon!”

Tô Chuyết cười nói: “Cuộc đời ta có tứ đại yêu thích, rượu ngon, trà ngon, sách hay, bằng hữu tốt, chẳng lẽ huynh không biết?”

Lăng Sương cười đáp: “Ta biết, người ngoài chưa hẳn biết. Mấy ngày qua, người của Túy Tiên lâu đều cho là cậu có yêu thích đồng tính đâu!”

Tô Chuyết phì nói: “Huynh biết cái gì, Khổng Tử viết, chỉ hạng đàn bà và tiểu nhân là khó dạy!”

Hai người cười giỡn, xe ngựa đã dừng ở cổng Túy Tiên lâu. Lúc này đã gần đến giờ Tý (từ 23 giờ đến 1 giờ sáng), người đi đường đã ít dần, Túy Tiên lâu ngược lại vẫn còn náo nhiệt vô cùng. Hai người xuống xe ngựa, tú bà sớm đã nghe tin, chờ ở cửa ra vào, nhìn thấy Lăng Sương xuống xe, vội vàng ra nghênh đón, hô: “Là Lăng công tử a, mau mời mau mời!” Chờ thấy Tô Chuyết sau lưng Lăng Sương, không khỏi sững sờ, nói: “Ngươi không phải…”

Tô Chuyết cười nói: “Ha ha, bà làm gì giống như thấy quỷ, yên tâm đi, ta không phải khâm phạm triều đình gì hết.”

Lăng Sương nói: “Cho vị Tô công tử này an bài một gian viện tử thanh sạch mát mẻ, chuẩn bị nhiều mấy bình rượu ngon. Cô nương nha, thì không cần.”

Tú bà lộ ra một nụ cười sâu xa khó hiểu, luôn miệng nói: “Hiểu được, hiểu được…” Con mắt không nhịn nghiêng hướng trên thân Tô Chuyết, cũng làm cho Tô Chuyết một mặt xấu hổ.

Lăng Sương lại hỏi: “Tô Cầm cô nương cũng nghỉ ngơi rồi sao?”

Tú bà biến sắc, nói quanh co: “Tô Cầm cô nương nàng… Có chút không tiện…”

Tô Chuyết cười cười, Lăng Sương có chút lo lắng, còn muốn hỏi lại. Đúng lúc này, một tên công tử áo gấm từ hậu viện đi ra, xuyên qua phòng, trông thấy Tô Chuyết và Lăng Sương trước cổng, hơi hơi ngẩn người, lập tức lửa giận hừng hực, nổi giận đùng đùng đi ra phía ngoài, vừa đi vừa mắng: “Cái thứ gì đâu, cho thể diện mà không cần!”

Tú bà thấy vậy, vội hướng công tử kia nói: “Lữ công tử, chuyện gì làm ngài tức giận?” Lữ công tử kia “Hừ” một tiếng, mang theo hai tên tùy tùng liền đi.

Tô Chuyết hỏi: “Người kia là ai?”

Lăng Sương đáp: “Hắn là công tử của Kim Lăng Tri phủ, Lữ Khang, quý công tử nổi danh Kim Lăng.”

Tô Chuyết “A” một tiếng, không nói. Tú bà kia không biết chuyện gì khiến Lữ Khang tức giận rời đi, vẫn đang lo sợ bất an. Lăng Sương cũng không để ý tới bà ta, dẫn Tô Chuyết hướng hậu viện mà đi.

Xuyên qua hậu viện, hai người từ cửa hông tiến vào một hoa viên phía đông. Nơi này cách tiền sảnh đã xa, gần sát bờ sông, thanh tịnh yên tĩnh. Trong hoa viên chỉ có một tòa lầu gỗ nho nhỏ lịch sự tao nhã. Dưới ánh trăng một người nữ tử thanh lệ thanh tú động lòng người đứng ở trước cửa, nhìn thấy Lăng Sương, vui vẻ chào đón, cười nói: “Lăng công tử, công tử tới rồi!”

Lăng Sương cười nói: “Tô Cầm cô nương tốt, hôm nay ta đến vì cô giới thiệu một vị bằng hữu.” Nói xong kéo Tô Chuyết tiến lên phía trước nói: “Vị này chính là quái nhân kia mà ngươi nói ta ngày trước, hắn gọi là Tô Chuyết.”

Tô Cầm hành lễ nói: “Tiểu nữ tử gặp qua Tô công tử, sớm nghe nói qua đại danh, hạnh ngộ hạnh ngộ.”

Tô Chuyết nói: “Đại danh của ta nha, cũng không có gì dễ ngửi, đêm nay mặt dạn mày dày tới đây, quấy rầy nhã hứng hai vị, chỉ sợ cô nương chán ghét thì ngược lại là thật.”

Tô Cầm bị hắn nói toạc tâm tư, hơi có chút xấu hổ, cười nói: “Tô công tử nói gì vậy, ta tuy là một tiểu nữ tử, cũng là thích kết giao người bằng hữu, nhất là bằng hữu của Lăng công tử, tiểu nữ càng là hoan nghênh đến!”

Tô Chuyết nói: “Có thể làm bằng hữu của Tô cô nương mới là vinh hạnh, chỉ là một đêm trước phải bồi Lữ công tử, lại muốn bồi Lăng công tử, cô nương không mệt sao?”

Sắc mặt Tô Cầm có chút xấu hổ, lạnh lùng nói: “Công tử nói cái gì? Ta lại nghe không hiểu.”

Tô Chuyết nói: “Chẳng lẽ ta nói sai sao? Trên thân cô nương còn có mùi rượu, vết rượu trên ống tay áo chưa khô, mặc dù cố ý dùng hương phấn che lấp, lại thoát không khỏi cái mũi của ta. Trên bàn trong phòng rõ ràng có hai một ly rượu, cô nương vừa nãy chẳng lẽ không phải đang cùng người đối ẩm? Vừa rồi chúng ta tiến Túy Hồng lâu, tú bà nói không rõ ràng, vừa lúc Lữ Khang từ hậu viện đi ra, chắc hẳn thành Kim Lăng này có thể đi vào khuê các của cô nương cùng cô nương cộng ẩm, vậy Lữ công tử có thể xếp lên một vị đi!”

Hắn nói chuyện cực nhanh, đến chỗ hứng chí liền nói một mạch, sắc mặt của Tô Cầm càng ngày càng khó coi, đến cuối cùng đã là lã chã chực khóc. Nàng lấy tay che mặt, khóc không ra tiếng: “Ngươi cái gì cũng không biết!” Nói xong quay người chạy trở về phòng.

Lăng Sương dậm chân đối với Tô Chuyết nói: “Cậu không thể bớt tranh cãi sao?” Nói xong đuổi theo Tô Cầm vào phòng, Tô Chuyết nhún nhún vai, cảm thấy rất không thú vị, đi đến trước bàn, nhấc lên bầu rượu, thấy trong ấm còn đầy rượu ngon, tựa hồ chưa từng động qua, vội vàng giấu đến trong tay áo, mặt không đổi sắc.

Lúc này một người nha hoàn vào phòng thu thập cái bàn, trầm mặt nói với Tô Chuyết: “Mau cút đi!”

Tô Chuyết giật nảy mình, nói: “Ta đắc tội cô rồi sao?”

Nha hoàn nói: “Ngươi khi dễ tiểu thư nhà ta, liền là đắc tội ta. Tiểu thư vốn là bị ủy khuất, không dễ gì Lăng công tử đến, lại mang theo đồ quỷ sứ đáng ghét ngươi tới. Ta cho ngươi biết, ta cũng không mềm yếu giống tiểu thư vậy, lại không lăn, cẩn thận chổi lông gà ta quất ngươi.” Nói xong đưa tay muốn đánh.

Tô Chuyết nói: “Là tiểu thư nhà cô nóng vội, ta còn chưa nói hết, nàng liền chạy rồi. Ống tay áo của tiểu thư nhà cô kéo nhăn, trên cánh tay còn có máu ứ đọng… Không phải là xảy ra tranh chấp với Lữ Khang sao? Đúng, người trong Túy Tiên lâu mà dám đắc tội Lữ Khang, sợ rằng chỉ có tiểu thư nhà cô rồi!”

Nha hoàn kia đâu thèm để ý hắn nói một mình, một cái phất trần đánh vào trên cánh tay Tô Chuyết. Tô Chuyết “A” một tiếng, xoa xoa cánh tay, nói: “Ta đi còn không được sao?” Nói xong vội vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Cô tốt xấu cũng đưa ta đến ta gian viện tử kia đi a!”

Nha hoàn kia mặc dù tức giận Tô Chuyết, nhưng cũng không dám đắc tội hắn, gọi tới một người nữ đồng, đưa Tô Chuyết mang về phòng. Tô Chuyết một mình đứng ở cửa sổ, trước cửa sông Tần Hoài nước khoan khai. Tô Chuyết giơ lên bầu rượu giấu trong tay áo, hơi chút nhíu nhíu mày, tự rót tự uống.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Score 8
Status: Completed Author:

Giang hồ nơi nào có bí ẩn, đầy rẫy thị phi đều có dấu chấn của hắn.

Tô Chuyết chỉ mới gia nhập vào giới giang hồ lại dùng sự cơ trí của bản thân để đưa ra lời giải đáp cho hết bí mật này đến bí mật khác. Nhưng người chốn giang hồ thân bất do kỷ nên hắn đã bị cuốn vào trong âm mưu của Nhạc Dương Vương thần bí.

Hắn không tiếc hi sinh cả bản thân để vật ngã đối thủ này nhưng sau đó hắn liền phát hiện ra rằng, Nhạc Dương Vương chỉ là một góc băng nổi, âm mưu ở phía sau vẫn còn chìm sâu dưới mặt nước.

(Nhắc nhở: Mỗi một quyển là một câu chuyện trinh thám xưa, bởi vì hồi hộp quá nhiều, bằng hữu cháy não chịu không được một chương tiếp một chương, vậy thì phủ bụi đi, chờ đợi khi mỗi một quyển hoàn tất lại xem tiếp!)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset