Quyển 4 – Chương 15: Thi tập

Thi tập

Tôn Tiểu Lục đã sớm chờ ở ngoài cửa, nghe được tiếng kêu, vội vàng vào trong phòng, hướng đám người hành lễ. Tô Chuyết hỏi: “Cậu xem một chút, bộ dáng người này có đúng là cậu đã thấy vào buổi tối hôm đó hay không?”

Tôn Tiểu Lục nhìn chằm chằm hồi lâu vào tên nha dịch đã sửa đổi trang phục, lớn tiếng đáp: “Không sai không sai! Đúng là như vậy! Lúc ấy trời tối, thế mà không nhìn ra là lật ngược áo mà mặc vào!”

Tô Chuyết nói: “Không sai! Áo trong quan phục của nha dịch bộ khoái có lót vai, đai lưng các loại, đem mặc ngược lại, thì sẽ dở dở ương ương, nhìn xem kỳ quặc. Lại thêm trời tối, Tôn Tiểu Lục sẽ chỉ cảm thấy kỳ cục, lại không nhận ra.”

Lưu Vấn Thiên bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Hóa ra là thế!”

Tô Chuyết lại nói: “Chứng cứ thứ hai chính là hai bài thơ máu kia, trong đó tỏ rõ chỗ ở của Thẩm Điền và Lưu Văn Trung. Không phải người của nha môn Hữu nhai sử, thậm chí là người bình thường trong nha môn, đều rất khó tra được địa chỉ mấy người kia. Trác Vũ chính là lợi dụng sự thuận tiện của chức vụ, đọc qua hồ sơ phủ nha mà biết được. Dù cho mấy người kia di chuyển nhiều lần, cũng có thể bị hắn tìm tới!”

Tô Chuyết nói tiếp: “Chứng cứ thứ ba chính là dây thừng dùng để buộc chặt người chết. Trác Vũ, ông còn nhớ được đêm đó ta để ông trói lại Lưu Trung, lúc ấy ông lấy ra một cuộn dây thừng từ bên hông. Lúc đó ta liền kỳ quái, dây thừng phối với bộ khoái nha môn không hề kỳ quái, thế nhưng không phải là loại dây gai thô ráp kia. Cuộn dây thừng này bây giờ còn đang mang trên người ông chứ? Chỉ cần lấy nó, so một chút với vết dây hằn trên tay chân của mấy người chết, với vết mài trên ghế mà Thẩm Điền ngồi, thì có thể biết được.”

Lưu Vấn Thiên quát: “Người tới! Đem dây thừng bên hông Trác Vũ lấy ra nhìn xem!”

Hai tên nha dịch lớn tiếng đáp dạ. Trác Vũ đột nhiên quỷ dị cười một tiếng: “Ha ha ha…” Trong tiếng cười cực kỳ thê lương, lại tựa hồ có loại giải thoát nhẹ nhõm. Gã nói với Tô Chuyết: “Tô công tử, cậu nói không sai chút nào, người là ta giết! Chỉ tiếc…” Nói xong gã thở dài thật sâu, nhìn Vạn Chương, trong mắt tràn ngập thù hận khắc cốt.

Lưu Vấn Thiên vội vàng thét ra lệnh: “Bắt Trác Vũ lại!” Bọn nha dịch vây lên tiến đến. Trác Vũ cũng không có ý định chống cự, thúc thủ chịu trói. Lưu Vấn Thiên thấy bắt được gã, lại nhíu mày hỏi Tô Chuyết: “Mặc dù hắn đã thừa nhận, nhưng ta vẫn không hiểu, vì sao hắn muốn lưu lại thơ máu trước khi giết người vậy?”

Tô Chuyết tựa hồ có chút đồng tình Trác Vũ, thở dài đáp: “Trác Vũ lưu lại hai bài thơ trước, chúng ta đã giải được. Câu thơ thứ hai là chỉ người kế tiếp hắn muốn giết, hai câu cuối cùng, là biểu lộ chỗ ở của người muốn giết. Hắn làm như thế, một là nói cho người chết phía trước, hắn đã biết nội tình mấy người kia. Hai là muốn cho người kế tiếp phải chết biết được, để hắn sợ hãi. Trác Vũ vô cùng hưởng thụ dáng vẻ sợ hãi của bọn hắn, như vậy mới có thể thỏa mãn khoái cảm báo thù.”

“Đáng tiếc là, đám người Thẩm Điền tựa hồ không biết được chuyện này, đối với chuyện bài thơ máu cũng không đề phòng chút nào. Trác Vũ hiển nhiên có chút nổi nóng, bởi vậy lưu lại thơ dưới thi thể Lưu Văn Trung, không chỉ vì muốn thay đổi thủ pháp, xáo trộn ánh mắt. Cũng trực tiếp chỉ ra người muốn giết là trưởng sử, thậm chí trực tiếp xuất hiện họ và biệt hiệu của Vạn Chương. Chính là vì nói rõ cho Vạn Chương, để tâm hắn có nghi ngờ sợ hãi, hoảng loạn.”

Lưu Vấn Thiên khó hiểu nói: “Nhưng mà sao hắn phải làm như vậy? Hắn và mấy người kia không oán không cừu, vì sao lại phải giết bọn hắn đây?”

Tô Chuyết lắc đầu, đáp: “Ai nói không oán không cừu? Ông còn nhớ được trong tiệm của Triệu Ngôn, có một đống tro tàn đã đốt, lúc ấy đã tra ra, đó là hung thủ đem mười mấy bản « U Lan thi tập » trong tiệm đốt cháy về sau lưu lại. Mà bản thi tập này, chính là Vạn Chương và ba người chết cùng hợp. Lúc ấy, ta nghĩ mãi không rõ, vì sao hắn muốn thiêu hủy những quyển sách này. Thẳng đến đêm qua ta đọc qua hồ sơ tài liệu năm xưa, mới hiểu được nguyên nhân chuyện này.”

“Đêm qua, khi ta biết được mục tiêu hung thủ là bốn người này, ta đã bắt đầu nghi ngờ. Trong bốn người này, Triệu Ngôn là chủ tiệm sách, ngoại trừ viết qua mấy bài thơ trong tập thơ này, ngoài ra lại không sáng tác nữa. Thậm chí năm đó muốn ra bản thơ chép, cũng cần một người giúp việc trong tiệm ông ta viết thay, xem ra ông ta không giống có bao nhiêu học vấn. Thẩm Điền là một vị môn khách phụ tá, trong phòng sách ông ta phần lớn là công án văn thư mà ông ta viết, hoặc là một chút văn chương nhàm chán, rắm chó không kêu, cũng không phải là người phong nhã.”

“Về phần Lưu Văn Trung, si mê thuật thần tiên, càng là lung ta lung tung. Mà Vạn Chương nha, người nhận được hắn đều biết, hắn trầm mê cờ bạc, chỉ biết uốn mình hùa theo, không có học vấn. Chỉ có bốn người như vậy, thế mà có thể viết ra một bản thi tập, vang bóng một thời vào năm đó, đó chẳng lẽ không kỳ quái sao?”

Lưu Vấn Thiên trầm ngâm đáp: “Ừm ừ, đúng là có chút kỳ quái. Trong bản sách thơ này, có thể nói từng phần đặc sắc, không phải kẻ sĩ uyên bác thì không thể viết được!”

Tô Chuyết nói: “Chính là xuất phát từ điểm nghi hoặc ấy, ta đi lật xem tư liệu bốn người này. Ta phát hiện, mười năm trước đó, cũng chính là thời điểm bản thi tập này vừa lưu hành, bốn người này tuy có chút danh khí, nhưng đều là hư danh. Cửa hàng Triệu Ngôn còn chưa mở đến thành Tây, Thẩm Điền là một văn nhân phục vụ cho Hầu phủ, Vạn Chương là Hữu nhai sử, Lưu Văn Trung thì là một sư gia của hắn. Mà sau khi bản thi tập này nổi danh, bốn người này cũng là thanh danh vang dội, đều được thưởng thức, muốn thăng quan thì thăng quan, phát tài thì phát tài. Thế nhưng mười năm sau, bọn hắn lại vì vậy mà chết, cũng bởi vì bản thi tập này căn bản không phải là bọn hắn viết!”

Lưu Vấn Thiên giật mình, bật thốt lên hỏi: “Sao cơ? Không phải bọn hắn viết? Vậy là do ai viết?”

Tô Chuyết thở dài, nói: “Bản thi tập này là Trác Vũ, không, phải nói là phụ thân của Trác Văn, Trác Thanh Liên viết.”

Trên mặt Trác Vũ tràn đầy vẻ kinh ngạc, run giọng nói: “Sao cậu biết được…”

Tô Chuyết cười nhẹ một tiếng, nói: “Làm sao biết tên thật của ông ư? Các vị còn nhớ được ở trong tiệm của Triệu Ngôn, sách trên giá sách đều bị ném xuống mặt đất. Thế nhưng có một quyển sách lại bình yên đặt trên giá sách, chính là bản Nhàn Song Thi Sao (thơ chép nhàn song) này.” Nói xong, từ trong ngực xuất ra bản thơ chép mà Tôn Tiểu Lục đưa cho y.

Lưu Vấn Thiên tiếp nhận sách, tiện tay lật xem, trầm ngâm nói: “Trác Thanh Liên…”

Tô Chuyết nói: “Tại trên một tờ Xuân Hiểu kia có một câu chú giải, nói đến ông ta và ấu tử Văn nhi ngồi dưới cây hoa, ngâm một câu: Tiếng chim truyền ý xuân.”

Lưu Vấn Thiên lật đến một tờ đó, xem xét quả nhiên không sai, nói ra: “Câu này không phải là thơ Triệu Ngôn sao… Quyển sách này ra hơn mười năm, là vào trước U Lan thi tập, nói như vậy, câu thơ đó là người tên Trác Thanh Liên này sáng tác?”

Tô Chuyết gật đầu nói: “Lúc ấy ta vẫn chưa nghĩ tới chỗ này, thẳng đến bốn mục tiêu mà Trác Vũ muốn giết toàn bộ nổi lên mặt nước, ta mới ẩn ẩn đoán được. Từ trong miệng Tôn Tiểu Lục, ta biết được, kẻ gọi Trác Thanh Liên này chính là người giúp việc trong tiệm của Triệu Ngôn trước kia. Năm đó Triệu Ngôn nghĩ ra bản thơ chép này, làm sách giáo thục vỡ lòng, cũng tìm ông ta viết thay. Mà sau khi sách thành, cũng không có một chuyện U Lan thi tập, trong sách chỉ lưu lại một câu như vậy.”

Về sau Trác Thanh Liên viết ra U Lan thi tập, đưa cho Triệu Ngôn xem. Dưới sự xem xét của Triệu Ngôn, y giật nảy cả mình, không nghĩ đến người giúp việc này vậy mà có tài học như thế. Theo ta phỏng đoán, lúc ấy Thẩm Điền, Lưu Văn Trung, Vạn Chương tất nhiên cũng có mặt. Trác Thanh Liên vốn muốn để bọn họ bình luận một phen, cho ông ta một cơ hội trở nên nổi bật. Ai ngờ bốn người này lại đem tập thơ chiếm làm của riêng, ngang nhiên phát hành.”

“Mà Văn nhi trong miệng Trác Thanh Liên, dĩ nhiên chính là Trác Vũ hiện tại. Đêm qua, sau khi ta sinh nghi với hắn, cũng lật xem hồ sơ của hắn, muốn tìm ra động cơ giết người. Rốt cục, trong hồ sơ biểu thị, Trác Vũ nguyên danh là Trác Văn, là danh tự đổi vào tám năm trước. Như vậy, hết thảy đều đã rõ ràng, Trác Vũ chính là vì cha báo thù, mới muốn giết bốn người này!”

Lưu Vấn Thiên trầm giọng hỏi: “Trác Vũ, việc này có thật là vậy hay không?”

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Score 8
Status: Completed Author:

Giang hồ nơi nào có bí ẩn, đầy rẫy thị phi đều có dấu chấn của hắn.

Tô Chuyết chỉ mới gia nhập vào giới giang hồ lại dùng sự cơ trí của bản thân để đưa ra lời giải đáp cho hết bí mật này đến bí mật khác. Nhưng người chốn giang hồ thân bất do kỷ nên hắn đã bị cuốn vào trong âm mưu của Nhạc Dương Vương thần bí.

Hắn không tiếc hi sinh cả bản thân để vật ngã đối thủ này nhưng sau đó hắn liền phát hiện ra rằng, Nhạc Dương Vương chỉ là một góc băng nổi, âm mưu ở phía sau vẫn còn chìm sâu dưới mặt nước.

(Nhắc nhở: Mỗi một quyển là một câu chuyện trinh thám xưa, bởi vì hồi hộp quá nhiều, bằng hữu cháy não chịu không được một chương tiếp một chương, vậy thì phủ bụi đi, chờ đợi khi mỗi một quyển hoàn tất lại xem tiếp!)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset