Quyển 9 – Chương 20: Chuyện quá khứ

Chuyện quá khứ

Tiêu Thiên Quân và người phu xe đại chiến một trận, bọn họ đã sớm nhìn không được. Bất quá hai người vẫn không buông lỏng cảnh giác. Một đội quân sĩ đuổi theo phía sau, từng người đều là dạng lão luyện trên lưng ngựa. Bọn hắn đuổi theo một canh giờ, đã rút ngắn khoảng cách với hai người đến một dặm, hơn nữa còn đang không ngừng tới gần.

Tô Chuyết nhìn lại, không khỏi giật nảy cả mình. Khoảng cách với quân đội đằng sau đã vào tầm ngắm của cung tiễn thủ, người Liêu đã bắt đầu giương cung cài tên. Quả nhiên người Khiết Đan là dân tộc sống trên lưng ngựa, chỉ cần dùng hai chân khống chế tuấn mã dưới hông, còn rảnh tay bắn tên!

Nơi đây là một vùng bình nguyên, hai người căn bản không còn chỗ ẩn thân. Khoảng cách như thế, hơn mười người đồng thời bắn tên, cho dù võ công Tô Chuyết có mạnh hơn, cũng không chống đỡ được.

Quả nhiên, sau lưng vang tiếng dây cung. Tô Chuyết vội vàng dùng sức thúc vào bụng ngựa, đồng thời đưa tay vung roi, quất mạnh một roi lên mông con ngựa của Vệ Tú. Hai con ngựa đồng thời chấn kinh, bỗng nhiên nhảy chồm về phía trước. Khoảng cách chỉ có vài thước, nhưng làm cho hai người tránh thoát mũi tên tất trúng của người Khiết Đan.

Trong lòng Tô Chuyết vừa mới thở phào một hơi, chỉ nghe một tiếng ngựa hí, tiếng kêu rít thống khổ dị thường. Y vội nhìn sang bên cạnh, nguyên lai đúng là có một mũi tên đã bắn trúng chân sau con ngựa của Vệ Tú. Con tuấn mã kia đang nhanh chóng lao vút, đột nhiên chịu vết thương bực này, sợ run cả người, ngã nhào về phía trước.

Tô Chuyết nhanh tay lẹ mắt, giơ ngang tay ra khoác quanh eo Vệ Tú, dùng sức kéo một phát, kéo Vệ Tú lên lưng con ngựa của mình. Vệ Tú hoàn toàn không biết là chỉ trong chớp mắt vừa nãy, mình đã dạo một vòng trước quỷ môn quan. Khi nhìn thấy con ngựa kia té ngã trên đất, mới chợt hiểu được, trái tim nhảy lên phanh phanh, cũng không biết là vì nghĩ mà sợ, hay là đột nhiên thân ở trong ngực Tô Chuyết mà kinh hoảng.

Nhưng Tô Chuyết không có tâm tư nghĩ những thứ đó, giờ phút này một con ngựa gánh hai người, tốc độ chậm lại mấy phần. Những quân sĩ sau lưng lại giương cung lần nữa, lần này cực kỳ muốn bắn trúng hai người. Trong lòng Tô Chuyết nôn nóng, giữa tình thế cấp bách, trong đầu càng thêm bối rối.

Ngay ở thời khắc bó tay chịu chết, từ xa bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết. Tô Chuyết vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy truy binh Khiết Đan sau lưng vậy mà từng tên ngã ngựa. Tỉ mỉ nhìn lại, nguyên lai phía sau bọn họ cũng có một con ngựa chạy theo. Người kia vừa nhấc tay lên, liền có mấy tên quân sĩ Khiết Đan ngã ngựa.

Tô Chuyết giật mình hiểu được, giữ chặt dây cương. Người chạy theo đằng sau, quả nhiên chính là phu xe họ Phương, mà thủ đoạn một tay ném đá kia, người ngoài cũng rất khó học được. Người Liêu chỉ nhìn về phía trước, không ngờ sau lưng lại bị người ta ám toán, nhất thời đại loạn. Bọn hắn vừa loạn, phu xe xuất thủ càng thêm quả quyết, một cục đá một người ngã, đánh từng người ngã rơi xuống ngựa.

Nhưng mà, Tô Chuyết rõ ràng trông thấy những người Khiết Đan kia còn chưa chết hẳn. Những kẻ bị bắn trúng mặt hiển nhiên không thể may mắn thoát khỏi. Nhưng mấy người bị đánh trúng vào những bộ vị khác, chỉ bị rơi xuống ngựa, chịu chút tổn thương. Trong lòng Tô Chuyết trầm xuống, vội vàng quay ngựa tiếp ứng.

Phu xe chạy đến chỗ những tên Khiết Đan ngã ngựa, mỗi người một cước, giết hết bọn hắn. Mặc dù Tô Chuyết cảm thấy có chút không đành lòng, thế nhưng vào lúc này, không phải hắn chết, chính là ta vong, khó có thể bận tâm nhiều điều. Hai người một ngựa vừa chạy tới phía trước, người phu xe bỗng nhiên mềm nhũn hai chân, ngã ngồi xuống đất.

Quần áo trước ngựa hắn rõ ràng có một bãi máu đỏ sậm, dù trong đêm tối, vẫn như cũ nhìn thấy mà giật mình. Mà giờ phút này hắn đang ọe ra từng ngụm máu lớn.

Vệ Tú vội vàng lật xuống lưng ngựa, tiến lên đỡ lấy người phu xe, vội la lên:

– Phương thúc thúc, thúc sao rồi?

Phu xe khe khẽ lắc đầu, dồn dập ho khan hai tiếng. Tô Chuyết ngồi xổm ở một bên, trông thấy tình hình này, trong lòng bao phủ mây đen. Hắn thụ thương quá nặng, chỉ sợ khó mà chống nổi.

Trái tim Vệ Tú có thất khiếu, sao lại nhìn không ra? Trong mắt nàng chảy ra hai hàng lệ trong, nghẹn ngào nói:

– Phương thúc thúc, người nhanh vận công điều tức…

Phu xe lắc đầu, lấy lại tinh thần, nói khẽ:

– Tiểu thư, vô dụng… Nhiều năm như vậy, tiểu thư chưa từng coi chúng ta là hạ nhân, ta rất vui mừng…

Vệ Tú khóc không ra tiếng:

– Phương thúc thúc làm sao lại là hạ nhân được? Phương thúc thúc là người thân nhất của Tú nhi! Tú nhi do một tay Phương thúc thúc nuôi nấng, phụ thân không có thời gian trông nom Tú nhi, Phương thúc thúc đều theo giúp Tú nhi…

Không ngờ Vệ Tú và người phu xe lại có tình cảm sâu đậm như thế, khiến Tô Chuyết cảm thấy âm thầm kinh hãi.

Ánh mắt người phu xe lộ ra vẻ hiền hòa, nhẹ nhàng kêu một tiếng:

– Tú Nhi…

Duỗi tay vuốt ve tóc Vệ Tú.

Vệ Tú cũng đáp lại một tiếng, đem đầu tựa ở trán người phu xe.

Phu xe bỗng nhiên thở dài nói:

– Nếu con thật là con gái của ta, thì tốt biết bao… Khục khục…

Vệ Tú không biết vì sao hắn nói như vậy, lẳng lặng nghe.

Phu xe nói tiếp:

– Tú Nhi… Tú Nhi… Khuôn mặt con thật giống nàng…

Vệ Tú hơi sững sờ, Tô Chuyết lại giật nảy cả mình, trong nháy mắt hiểu được, bật thốt lên:

– Ông nhận ra mẹ đẻ Vệ Tú?! Ngày đó khi ông nghe Vệ Tú hỏi tỳ nữ tiểu Ngôn thì lộ vẻ nghiêm túc quan tâm, ta sớm nên đoán được mới đúng!

Toàn thân Vệ Tú chấn động, nói:

– Phương thúc thúc, là thật sao? Người nhận biết mẫu thân con? Vì sao nhiều năm như vậy, người chưa từng nói với con?

Phu xe thở dài một hơi, nói:

– Tú Nhi, thật xin lỗi… Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn giấm diếm con…

Vệ Tú vội la lên:

– Có phải phụ thân không cho người nói hay không? Hay là có người bức hiếp?

Phu xe lắc đầu, cười khẽ hai tiếng, thế nhưng tiếng cười kia so với khóc còn khó coi hơn. Ông nói:

– Cả đời Phi Thiên Đại Đạo Phương Tử Thiền này, cho tới bây giờ chưa từng bị ai bức hiếp.

Câu nói này hào khí vượt mây, hoàn toàn không còn giống như người phu xe thấp kém trước đây.

Tô Chuyết và Vệ Tú đều lấy làm kinh hãi, trăm miệng một lời:

– Người là Phi Thiên Đại Đạo Phương Tử Thiền danh chấn giang hồ hai mươi năm trước?!

Tên tuổi của Phi Thiên Đại Đạo vào nhiều năm trước thế nhân đều nhận biết. Truyền thuyết kể, trên đời này không có bảo bối mà Phương Tử Thiền không trộm được. Nhưng mà chẳng biết tại sao, vào hai mươi năm trước, ông ta bỗng nhiên mai danh ẩn tích, không còn xuất hiện. Nguyên lai Vệ Tú cũng không biết thân phận thật sự của ông ta, Tô Chuyết thầm nghĩ, đã kinh ngạc lại còn không hiểu.

Phương Tử Thiền nhẹ gật đầu, nói:

– Nguyên lai đã hai mươi năm rồi… Không ngờ còn có người biết ta… Tú Nhi, con đã lớn rồi, nếu ta không nói cho con chuyện quá khứ, chỉ sợ sau này không có cơ hội… Khụ khụ…

Vệ Tú thắc mắc nói:

– Chuyện quá khứ nào?

Phương Tử Thiền thở dốc hai tiếng, nói:

– Tú Nhi, mẹ của con họ Diệp tên thiều, giống như con, là một đại mỹ nhân!

Trong lòng Tô Chuyết chấn động, quả là thế! Y bật thốt lên:

– Diệp Thiều! Thiên Diện Hồ Ly Diệp Thiều?!

Phương Tử Thiền nghi hoặc nhìn thoáng qua Tô Chuyết, khó hiểu nói:

– Nguyên lai ngươi cũng biết danh hào Thiên Diện Hồ Ly?

Trong lòng Tô Chuyết đã không còn nghi hoặc, hết thảy đều rõ ràng. Mẹ đẻ Vệ Tú là Diệp Thiều, chính là Thiên Diện Hồ Ly khinh công thông thần năm đó, cũng là sư phụ của Yến Linh Lung. Chỉ vì Yến Linh Lung tuổi còn nhỏ, sư phụ đã qua đời rồi, bởi vậy mặc dù đã đối mặt Vệ Tú, vẫn không thể nhận ra dung mạo tương tự của hai mẹ con. Thế nhưng theo lời tỳ nữ tiểu Ngôn, mấy năm trước Diệp Thiều còn từng ở phủ thượng Tiêu Ngọc. Như vậy Yến Linh Lung nói rằng sư phụ đã qua đời, chẳng lẽ Diệp Thiều giả chết hay sao? Thiên Diện Hồ Ly đúng là có một ngàn gương mặt sao?

Phương Tử Thiền thở dài nói:

– Uổng ta xưng danh Phi Thiên Đại Đạo, thế gian không có bảo bối không trộm được. Ai ngờ cả đời này, cuối cùng có thứ không trộm được. Đó chính là trái tim của mẫu thân con! Hơn hai mươi năm trước, giang hồ dị bảo hiện thế. Đương nhiên ta muốn đi trộm một phen, ai ngờ đụng phải Diệp Thiều cũng đi trộm bảo. Từ đó, ta đã không có thuốc chữa mà yêu thương nàng! Thế nhưng, Diệp Thiều đối với ta lại gần mà xa, cuối cùng không biết sao, vậy mà yêu đương rồi se duyên với Vệ Tiềm sớm đã có thê thất…

Tô Chuyết bỗng nhiên nghi ngờ nói:

– Phi Thiên Hồ Ly cũng là nhất đại kỳ nữ, làm sao lại yêu Vệ Tiềm đã có thê thất chứ?

(chưa xong còn tiếp.)

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Score 8
Status: Completed Author:

Giang hồ nơi nào có bí ẩn, đầy rẫy thị phi đều có dấu chấn của hắn.

Tô Chuyết chỉ mới gia nhập vào giới giang hồ lại dùng sự cơ trí của bản thân để đưa ra lời giải đáp cho hết bí mật này đến bí mật khác. Nhưng người chốn giang hồ thân bất do kỷ nên hắn đã bị cuốn vào trong âm mưu của Nhạc Dương Vương thần bí.

Hắn không tiếc hi sinh cả bản thân để vật ngã đối thủ này nhưng sau đó hắn liền phát hiện ra rằng, Nhạc Dương Vương chỉ là một góc băng nổi, âm mưu ở phía sau vẫn còn chìm sâu dưới mặt nước.

(Nhắc nhở: Mỗi một quyển là một câu chuyện trinh thám xưa, bởi vì hồi hộp quá nhiều, bằng hữu cháy não chịu không được một chương tiếp một chương, vậy thì phủ bụi đi, chờ đợi khi mỗi một quyển hoàn tất lại xem tiếp!)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset