Edit: Thảo My
“Ngoại bà?” Hàn Nhứ bị nàng ngọt ngào gọi một câu như vậy, trong lòng nhất thời giống như ngâm như nước. Nàng nằm mộng cũng muốn ôm tôn tử, hiện tại có một ngoại tôn nữ lớn như vậy gọi nàng là ngoại bà, trong lòng một góc đã mềm như bông.
“Ừ, ngoại bà, ngươi muốn vào nhà uống ly trà hay không? Mẹ ta kể rồi, trên đời này chỉ có ngoại bà làm cao hạt dẻ là vị đặc biệt đẹp nhất.” Tiểu Ân Nhã vui vẻ lôi kéo tay Hàn Nhứ, hôm nay nàng rốt cuộc gặp được ngoại bà rất rất tốt trong miệng mẫu thân rồi.
Mặc dù nàng chưa từng gặp qua ngoại bà, nhưng mà, nàng biết người ở trước mắt này nhất định chính là ngoại bà. Bởi vì, bộ dáng của nàng rất giống với mẫu thân miêu tả, trọng điểm là nàng mới vừa thấy nàng ấy từ trong phòng bếp đi ra.
Trong phòng Doãn Tâm Nhi nghe thanh âm Tiểu Ân Nhã nói chuyện với người khác, buông châm tuyến trong tay, hướng ra phía ngoài gọi: “Ân Nhã, ngươi ở đây nói chuyện với ai?”
“Mẹ, ngoại bà tới.” Tiểu Ân Nhã cảm giác được tay Hàn Nhứ căng lên, vội vàng nắm chặt quay đầu quay về phòng Doãn Tâm Nhi lớn tiếng hô.
Nghe vậy, Doãn Tâm Nhi kích động từ trong phòng chạy đến, nhìn Hàn Nhứ xa cách mười năm, nước mắt phựt một cái chảy xuống. Nàng xem đã lấy tay ra, Hàn Nhứ chuẩn bị rời đi, hô: “Hàn di, ngươi chờ một chút.”
Nói xong, nàng chợt bước chạy đến sau lưng Hàn Nhứ, nhìn bả vai Hàn Nhứ hơi hơi run run, trong lòng đau xót, bộp một tiếng hướng nàng quỳ xuống, vừa dập đầu, vừa mang theo nồng đậm hối hận nói: “Hàn di, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tâm Nhi sai rồi, Tâm Nhi thực xin lỗi các ngươi.”
Nàng dùng sức dập đầu ba cái, ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ nhìn Hàn Nhứ vẫn không muốn xoay người lại, hít mũi một cái, nói: “Hàn di, Tâm Nhi khiến ngươi đau lòng, Tâm Nhi không cầu ngươi tha thứ, Tâm Nhi cũng không đáng được ngươi tha thứ. Tâm Nhi mặt dày như thế trở lại, chỉ là vì Tâm Nhi biết thời gian của mình không nhiều, Tâm Nhi không hy vọng Tiểu Ân Nhã lớn lên tại cái nơi hục hặc với nhau đó. Tâm Nhi cả gan cầu xin Hàn di một chuyện nữa, đợi đến sau khi Tâm nhi đi, xin ngươi thay Tâm Nhi chăm sóc Tiểu Ân Nhã.”
Hàn Nhứ đưa lưng về phía nàng ấy nước mắt không ngừng chảy, nghe nàng ấy nói hối hận, nhất là nghe được nàng ấy nói thời gian của mình không nhiều, nước mắt của nàng lại càng chảy xuống không ngừng được. Oán hận trong lòng, cũng theo theo lời nàng ấy nói thời gian không có nhiều mà dần dần trở thành phai nhạt.
Tiểu Ân Nhã nhìn Doãn Tâm Nhi vừa quỳ xuống, vừa khóc, nàng cũng quỳ gối sau lưng Hàn Nhứ kế bên Doãn Tâm Nhi, vừa oa oa khóc lớn, vừa đứt quãng nói: “Ngoại bà, ta… Mẹ ta… Nàng đã biết sai lầm rồi, ngươi có thể tha thứ cho nàng hay không? Phu tử nói, biết sai có thể sửa chính là hài tử ngoan. Hu hu hu… Mẹ, ngươi đừng khóc.”
Tiểu Ân Nhã rút ra khăn tay nhỏ vừa khóc vừa giúp Doãn Tâm Nhi lau nước mắt, nhưng nước mắt Doãn Tâm Nhi giống như hai con suối, căn bản là không dừng lại được.
Nàng nhìn Doãn Tâm Nhi lệ rơi không ngừng, lại nhìn nhìn Hàn Nhứ vẫn đưa lưng về phía các nàng như cũ, đột nhiên quỳ di chuyển lên trước, dùng sức ôm chân Hàn Nhứ, khóc nói: “Ngoại bà, ngoại bà, ngoại bà, ngươi hãy nói một chút đi. Ngươi liền tha thứ mẹ ta đi, nếu ngươi không tha thứ cho nàng, nàng sẽ không đứng lên. Đại phu thúc thúc nói rồi, mẹ ta phải tĩnh dưỡng, tâm tình không thể quá kích động.”
Từ nhỏ Tiểu Ân Nhã đã lớn lên ở vương phủ, mặc dù còn nhỏ, nhưng mà, ánh mắt của nàng rất tốt, nàng biết xem sắc mặt người, hiểu được rõ nội tâm người khác, cũng biết phân tích sự tình. Chỉ là nhìn Hàn Nhứ tặng đồ cho hai mẹ con các nàng, lại len lén núp trốn ở ngoài cửa sổ nhìn mẹ nàng, nàng liền biết thật ra thì Hàn Nhứ đã tha thứ cho mẹ nàng rồi, chỉ là ngoài miệng chưa nói mà thôi.
Quả nhiên, một lát sau, Hàn Nhứ xoay người lại nhìn hai mẹ con các nàng, nói: “Các ngươi đều đứng lên đi, biết rõ thân thể không tốt, cần tĩnh dưỡng. Còn vừa quỳ xuống, vừa khóc đến thở không ra hơi làm gì? Chẳng lẽ không muốn nhìn Tiểu Ân Nhã trưởng thành?”
Doãn Tâm Nhi vội vàng rút khăn tay ra lau đi nước mắt, bình tĩnh nhìn nàng, nói: “Hàn di, ta… Ta…”
“Ta cái gì ta, còn không mau đứng dậy. Ta khát nước.” Hàn Nhứ không thích loại cảnh tượng khóc khóc nước mắt nước mắt, nàng đưa tay kéo Tiểu Ân Nhã, dắt nàng trực tiếp đi tới phòng Doãn Tâm Nhi.
Doãn Tâm Nhi còn quỳ dưới đất sững sờ nhìn Hàn Nhứ dắt Tiểu Ân Nhã vào phòng, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nín khóc mỉm cười, đứng lên vỗ vỗ bụi trên y phục, cười yếu ớt đi vào trong gian phòng.
Khi nàng đi vào trong phòng, Tiểu Ân Nhã đã giúp Hàn Nhứ châm trà rồi. Tiểu Ân Nhã thấy nàng đi tới, giương cao nụ cười sáng lạn chỉ vào ghế trống bên cạnh Hàn Nhứ, cười nói: “Mẹ, ngươi mau vào bồi ngoại bà ngồi.”
“A, tốt, tốt.” Doãn Tâm Nhi bày làn váy đi vào, vẻ mặt hiện ra một chút không được tự nhiên ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Hàn Nhứ, ngập ngừng: “Hàn di, ta… Ngươi… Cám ơn ngươi!” Trong lòng có thật nhiều lời nói, nhưng giờ phút này nàng lại không biết nói từ đâu? Cuối cùng cũng chỉ là nặn ra một câu ‘ cám ơn ngươi ’.
Hàn Nhứ lắc đầu một cái, chậm rãi nói: “Ngươi không cần cám ơn ta, ta cũng không làm gì cả. Hiện giờ hai mẹ con nhà ngươi ăn ở đều là Thiên nhi an bài, không có quan hệ gì với ta.”
Hàn Nhứ nói xong, đưa tay ôm Tiểu Ân Nhã vào trong ngực, nghiêng đầubình tĩnh nhìn Doãn Tâm Nhi, nói: “Tâm Nhi, Hàn di đã tuân thủ lời hứa với mẹ ngươi, nuôi ngươi lớn thành người. Trách nhiệm của ta cũng coi là hết, hôm nay đường này là chính mình chọn, Hàn di cũng không thể nói gì hơn. Chỉ là, Tâm nhi, con đường mình chọn, cho dù kết cục như thế nào ngươi đều phải tự mình gánh vác.”
Nói xong, nàng thở dài một cái, cắn cắn môi, trong lòng âm thầm cổ vũ dũng khí, nói: “Hàn di và Thiên nhi cũng không có xem thường ý của ngươi, ngươi dưỡng thân thể thật tốt, sau này liền mang theo Tiểu Ân Nhã ở nơi này thôi. Tâm Nhi, ngươi coi như là Hàn di lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử đi. Hôm nay Thiên nhi cũng có cuộc sống mới của hắn, Hàn di hi vọng ngươi giữ một khoảng cách với hắn.”
Hiện giờ Mộng nhi cùng Thiên nhi đã thành thân, tình cảm của hai người cũng rất tốt. Nhưng mà, nàng vẫn sợ Doãn Tâm Nhi xuất hiện lại làm rối loạn cuộc sống của Lôi Ngạo Thiên.
Nghe vậy, Doãn Tâm Nhi sửng sốt một chút, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, thẳng tắp nhìn về phía Hàn Nhứ, ánh mắt chân thành nói: “Hàn di, ngươi yên tâm. Lần này ta trở lại chỉ muốn cho Tiểu Ân Nhã một tương lai yên ổn, ta cũng không nghĩ đến chuyện của hắn. Về phần ta và Ngạo Thiên, tự ta ngay từ lúc mười năm trước đã chặt đứt tất cả, hôm nay ta cũng quyết sẽ không lại có vọng tưởng gì với hắn. Ta chỉ muốn thời gian còn lại này, sống tốt cùng với Tiểu Ân Nhã là tốt rồi. Ta không có ý khác, ý nghĩ duy nhất chính là đợi sau khi ta đi, xin Hàn di thu lưu Tiểu Ân Nhã.”
Hàn Nhứ tìm tòi nghiên cứu quan sát nàng, thấy nàng cũng không có bộ dạng nói dối, liền khẽ gật đầu, coi như là lặng yên đồng ý yêu cầu của nàng.
“Cám ơn Hàn di.”
Hàn Nhứ đứng lên đi tới cửa phòng, quan sát tứ hợp viện nông gia này một vòng, quay đầu nhìn Doãn Tâm Nhi, nói: “Chỗ này cực kỳ thanh tĩnh, rất thích hợp ngươi điều dưỡng thân thể. Ta trở về đưa tới đây cho ngươi mấy nha đầu và lão mụ tử, để cho các nàng chăm sóc sinh hoạt thường ngày của hai mẹ con các ngươi.”
Doãn Tâm Nhi sửng sốt một chút, vội vàng xua tay: “Không cần, Hàn di, chúng ta có thể tự chiếu cố bản thân, không cần tiêu tốn.”
Hàn Nhứ nhếch môi cười cười, nhìn về phía Tiểu Ân Nhã, hỏi: “Tiểu Ân Nhã, ngươi thích nơi này không?”
“Thích.” Tiểu Ân Nhã lập tức gật đầu, lớn tiếng đáp.
“Vậy sau này cùng mẫu thân ngươi vẫn ở nơi này được không? Ngoại bà tìm mấy người tới chăm sóc mẹ ngươi, như vậy Tiểu Ân Nhã sẽ không cần mệt mỏi như thế.” Hàn Nhứ đi tới, dịu dàng xoa đầu Tiểu Ân Nhã, thoáng chút đăm chiêu đánh giá Doãn Tâm Nhi.
“Được, cám ơn ngoại bà.” Tiểu Ân Nhã ngẩng đầu lên, nháy mắt, gật đầu một cái, trong ánh mắt long lanh bắn ra ánh sáng.
“Không cần cám ơn!” Hàn Nhứ nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Doãn Tâm Nhi, cười nói: “Tâm Nhi, Tiểu Ân Nhã cũng thích nơi này, mà nơi này lại thích hợp ngươi điều dưỡng thân thể. Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy, ta còn chút việc đi trước, mấy ngày nữa ta lại đưa người tới cho hai mẹ con các ngươi.”
Tiểu Ân Nhã nghe Hàn Nhứ phải đi, lập tức bắt được tay của nàng, lưu luyến không rời nói: “Ngoại bà, ngươi không ở lại bồi Ân Nhã một hồi sao?”
“Ân Nhã, ngoại bà còn có việc, mấy ngày nữa ngoại bà trở lại thăm ngươi, có được hay không?” Hàn Nhứ ngồi xổm người xuống, nắm hai tay Tiểu Ân Nhã, nhẹ nhàng lắc lắc, nhìn ánh mắt nàng, ôn nhu nói.
“Ân Nhã ngoan, chớ làm lỡ chuyện của ngoại bà.” Doãn Tâm Nhi đi lên phía trước, dắt tay Tiểu Ân Nhã qua, cười nhìn Hàn Nhứ, nói: “Hàn di, ngươi có chuyện bận thì đi trước đi.”
Hàn Nhứ đứng lên, hướng về phía hai mẹ con các nàng phất phất tay, nói: “Ta đi trước.” Dứt lời, khinh thân nhảy lên, trong chớp mắt liền biến mất trong tầm mắt mẹ con Doãn Tâm Nhi.
Tiểu Ân Nhã trợn to hai mắt, hâm mộ hô: “Mẹ, ngoại bà thật là lợi hại, nàng lại có thể bay nha.”
Thật sự là lợi hại, lần đầu tiên nàng thấy có người có thể bay, tựa như con chim lướt qua ở giữa không trung. Tiểu Ân Nhã âm thầm quyết tâm, về sau nhất định phải quấn ngoại bà dạy nàng bay.
Doãn Tâm Nhi nhìn phương hướng Hàn Nhứ biến mất, thật lâu không cách nào hoàn hồn.
Hàn Nhứ không tin nàng, nàng đang đề phòng mình. Nghĩ tới đây, Doãn Tâm Nhi cười cười tự giễu, nắm tay Tiểu Ân Nhã xoay người đi vào trong phòng.
Phịch một tiếng, chậu rửa mặt làm bằng đồng bên chân rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy, vẫn còn không ngừng chuyển động. Hàn Nhứ đưa tay lau đi nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hoảng hốt lo sợ trên cửa sổ, trong lòng cực kỳ nén giận.
Sau khi nàng từ chỗ Doãn Tâm Nhi ra ngoài, liền phát hiện hình như có người ngầm theo dõi mình. Vì vậy, nàng dứt khoát tương kế tựu kế, ở trong trấn này đông đi tây lủi, vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng hứng thú tràn trề đi dạo phố, đông gia nhìn xem, tây gia sờ sờ.
Mọi người đoán xem ai là người theo dõi Hàn Nhứ!!