391.
Ấn tượng của giáo thảo A đại đối với cô bé này rất sâu sắc.
Cậu nhớ khi trước lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, là trên sân khấu của hội trường.
Khi đó, cậu vừa chuyển đến chưa được mấy ngày, đối với ngôi trường này hoàn toàn lạ lẫm. Lễ kỉ niệm trường giáo thảo A đại đến đây cùng cậu, sau đoa bỏ lại cậu chạy vào hội trường, trong hội trường trẻ con chạy toán loạn.
Vô ý làm sao, cậu lại bước vào hậu đài.
Hậu đài là nơi nghỉ ngơi của đội biểu diễn, Nhất Tiểu rất có điều kiện, bên trong hội trường vô cùng rộng rãi, người biểu diễn đa số là trẻ nhỏ hoạt bát hiếu động, không lúc nào chịu ngồi yên, vì vậy mỗi tiết mục đều có phòng nghỉ riêng biệt.
Giáo thảo A đại hai tay xỏ túi, cà lơ phất phơ đi qua dãy phòng nghỉ ngơi.
Vô cùng náo nhiệt, một lớp tường mỏng hoàn toàn không ngăn được âm thanh chơi đùa của trẻ nhỏ, giáo thảo A đại đi một lát, cảm thấy hơi tẻ nhạt, quay đầu định trở về.
Vừa lúc đó, phòng nghỉ bên cạnh truyền đến một trận ầm ĩ, cửa phòng không đóng chặt, để lộ ra một khe hở nhỏ, cho nên âm thanh huyên náo cứ vậy rơi vào tai giáo thảo A đại.
Bước chân cậu dừng lại, theo bản năng đến gần phòng nghỉ kia.
Trong phòng, mấy nam sinh đang cười hì hì vây xung quanh một công chúa Bạch Tuyết, giống như định vén váy của công chúa.
Giáo thảo A đại chửi thề một tiếng, tinh thần trượng nghĩa nổi lên, trong nháy mắt chạy vọt vào bảo vệ công chúa.
Cứ như vậy, hai người kết duyên.
Bây giờ nghĩ lại, bầu không khí lúc đó hình như không đúng lắm, mấy nam sinh kia thiếu chút nữa là vén quần một thằng con trai lên xem, còn ngu hơn cậu.
Khó trách.
392.
Giáo thảo A đại không dám tin, công chúa Bạch Tuyết ngồi bên cạnh cậu khi đó lại là con trai, cmn vậy mà lại là con trai.
Sao… Sao có thể là con trai chứ?!
Đáng yêu như vậy mà.
393.
Giáo hoa S đại rửa chén xong chạy đi tìm người, ra đến phòng khách liền thấy giáo thảo A đại đang thất thần ngồi trên ghế sô pha.
Hắn nhíu nhíu mày, đi tới phía sau, cúi đầu xuống hai tay vòng lên cổ cậu:” Không còn sớm nữa, đêm nay ở lại nhé?”
“Ừm.” Giáo thảo A đại quay đầu, liếc mắt nhìn giáo hoa S đại, hồn vía lên mây hừ hừ mấy tiếng.
ĐM, nói cũng phải, bạn trai cậu hiện tại vẫn rất xinh đẹp đây, khi còn nhỏ đáng yêu như vậy cũng hoàn toàn hợp lí.
… Bà mẹ nó, không sai, cậu chính là thua dưới tay tên khốn mặc váy này những hai lần.
Cmn quá mất mặt.
Sỉ nhục, đây là sỉ nhục!
Quan trọng là, đời này của cậu chỉ yêu đúng hai lần, đều bị giáo hoa S đại lừa gạt.
Cậu tìm ai để kêu oan bây giờ?
Giáo thảo A đại đau khổ che mặt.
394.
A chờ chút chờ chút!
Hắn vừa mới nói cái gì?!
Đêm nay ở lại?!
Giáo thảo A đại mặt đầy hoảng sợ đối diện với giáo hoa S đại.
Giáo hoa S đại nhún nhún vai:” Em gật đầu đồng ý rồi.”
“… Được thôi.” Đúng lúc bọn họ có chuyện cần phải giải quyết. “Nhà anh có phòng khách không?”
Ba giáo hoa vừa gọt xong hoa quả từ phòng bếp đi ra nghe thấy thế, nghi hoặc hỏi ngược lại:” Hai đứa còn chưa xác định quan hệ à?”
Giáo thảo A đại:”…”
Giáo hoa S đại khuôn mặt bình tĩnh:” Xác định.”
Ba giáo hoa ồ một tiếng:” Vậy thì cần gì phòng khách? Cứ ở phòng của con đi, đĩa hoa quả này mang về phòng, buổi tối đừng lớn tiếng quá, sáng mai ba mẹ còn phải đi làm.”
Giáo thảo A đại:”???”
Dừng lại, sao cậu có cảm giác lời này mang ý vị sâu xa.
Giáo hoa S đại gật gật đầu:” Con sẽ cố gắng.”
Giáo thảo A đại hận không thể nhấc châm lên đá hắn một cái.
Cố gắng con mẹ anh!
395.
Phòng của giáo hoa S đại rất sạch sẽ, đồ đạc cũng được dọn dẹp ngay ngắn gọn gàng, tuy hắn không thường xuyên về nhà nhưng phòng này cách mấy ngày lại được quét dọn một lần.
Giáo thảo A đại ngồi trên giường, vừa hưởng thụ giáo hoa S đại phục vụ vừa nhăn mày lại thành mọt chữ “Xuyên*” suy nghĩ nên mở miệng thế nào.
*Chữ Xuyên: 川
Giáo hoa S đại nhìn ra cậu có điều muốn nói, ngưng hắn cũng không ép, tiếp tục làm tốt công tác đút hoa quả cho cậu ăn.
Rất nhanh, giáo thảo A đại hít sâu một hơi, nói:” Tiểu học anh học trường nào?”
“… Nhất tiểu.” Giáo hoa S đại sửng sốt một chút, thả hoa quả trong tay xuống thành thật trả lời.
Giáo thảo A đại:” Công chúa Bạch Tuyết?”
Giáo hoa S đại vội ho một tiếng:” Ừm.”
Giáo thảo A đại thấp giọng chửi một câu, lôi cánh tay của hắn đến cắn một phát:” Gan lớn rồi ha anh bạn, có phải đã sớm nhận ra em rồi không? Giống như buổi biểu diễn ngày hôm nay… ĐM họ Hàn kia, có phải cảm thấy trêu đùa em rất vui không? Thích diễn kịch như vậy sao anh còn chưa dấn thân vào showbiz chứ?”
“Anh cũng muốn nói cho em.” Tay chân giáo hoa S đại bị đè đến không thể nào nhúc nhích được, không thể làm gì hơn ngoài đối diện với cậu:” Nhưng là em tự nói, mối tình đầu chỉ dùng để quên, em đã nói vậy rồi anh biết mở miệng làm sao?”
“Con mẹ anh, lão tử chỉ là…”
Giáo hoa S đại:” Là cái gì?”
Giáo thảo A đại chột dạ nhìn xung quanh.
396.
Là cái gì?
Là đời này của lão tử đều cong dưới chân anh rồi, sợ nói ra mấy lời không nên nói làm anh hiểu lầm đó.
Bà mẹ nó, không thể nói như vậy, nói ra rất mất thể diện!
397.
Giáo thảo A đại nặng nề hừ một tiếng:” Lão tử chỉ là thuận miệng nói lung tung. Đừng có mà nói sang chuyện khác, nhận ra em từ lúc nào? ĐM, làm sao anh lại nhận ra được, lão tử lúc trước chỉ học ở Nhất Tiểu một, hai tháng, mắt anh có độc à? Mắt chó trang bị X-ray sao?”
Giáo hoa S đại nâng tầm mắt, giống như chuẩn bị ngồi dậy hôn lên môi cậu, giáo thảo A đại liền tránh đi, khuỷu tay hơi động, ghìm chặt hắn ở dưới thân, hai chân kẹp lấy người hắn, một tay đè tay hắn giơ trên đỉnh đầu, một tay khác giữ cằm,ôn nhu véo véo.
“Anh có ảnh chụp của em, làm sao mà quên em được?”
Giáo thảo A đại bán tín bán nghi:”Chỉ có như vậy?”
Giáo hoa S đại cười cười gật đầu.
“Hừ.” Giáo thảo A đại không biết trong lòng là thất vọng hay là vui vẻ, khí thế vẫn không hạ xuống, hắng giọng nói tiếp:” Vậy anh nhận ra em từ lúc nào?”
Giáo hoa S đại không hề trả lời, đưa tay lên khẽ vuốt nốt ruồi son trên khe xương quai xanh bên trái của cậu.
Giáo thảo A đại chậm rãi nhớ tới sự tình xảy ra ở khách sạn năm ngoái:” ĐM, sớm như vậy sao?”
Giáo hoa S đại nghĩ thầm, thực ra còn sớm hơn.
Lần thứ nhất diễn tập với nhau, hắn đã nhận ra rồi.
398.
Hắn tập luyện cho câu lạc bộ kịch lâu như vậy, khi đó là lần đầu tiên hắn mất khống chế.
Giáo hoa S đại cũng không thể ngờ rằng, cậu bé luôn sống trong kí ức của hắn, nam sinh lúc nào cũng mang theo nụ cười ngây ngốc kia, vậy mà bây giờ lại đang cùng hắn luyện tập.
Ngày ấy, hắn vội vã rời khỏi trường học, lập tức trở về nhà, chui vào phòng khoá trái cửa lại. Hành động khác thường ấy suýt nữa doạ chết mẹ hắn.
Giáo hoa S đại và cậu bé kia chỉ có một tấm ảnh chung, vẫn là ngày kỉ niệm thành lập trường đó, mẹ hắn chụp một đống ảnh có một tấm không cẩn thận để lọt vào một nam sinh, cười đến dương quang xán lạn, mẹ hân rửa xong bức ảnh này còn cười ha ha khem cậu bé rất nhạy bén với máy quay.
Tấm hình này hắn lén rút ra từ cuốn album, giấu trong ngăn kéo phòng mình, tùy tiện lấy đi một tấm thôi, mẹ hắn chụp rất nhiều, không hề phát hiện.
Mười năm rất dài, đủ cho một đứa trẻ có chút mập mạp trở thành một soái ca chỉ cần cười một cái là có thể làm rung động lòng người.
Trong lòng gioá hoa S đại âm thầm ra quyết định, cất tấm ảnh vào trong ngăn kéo.
Hắn vốn cho rằng cả đời này sẽ không gặp lại cậu bé ngày nào cũng cho hắn một viên kẹo, đỏ mặt thẹn thùng hỏi hắn nữa sinh sẽ thích nam sinh như thế nào.
Kết quả hơn mười năm sau, nam sinh kia đã không còn ngây ngô, nhưng vẫn về lại bên hắn.
Có lúc, duyên phận chính là kì diệu như vậy.
Không cần cố gắng tạo cơ hội, nó lại cứ lặng yên mà đến.
399.
Giáo thảo A đại thấy hắn nhìn mình chằm chằm, giận dữ cũng vơu đi một nửa:” Nhìn cái gì! Anh chờ đó, việc này không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu! Cmn anh giấu lão tử lâu như vậy mà mong lão tử không tức giận sao? Nằm mơ đi!”
Giáo hoa S đại cười cười:” Vậy em muốn thế nào?”
Giáo thảo A đại đảo mắt, ám muội cười:” Hậu hạ lão tử một đêm, lão tử tâm tình tốt không chừng sẽ mở lòng từ bi mà tha cho anh.”
“… Cũng được.” Giáo hoa S đại nói, bắt đầu cởi thắt lưng.
“Không phải, anh hiểu lầm cái gì vậy, không phải hầu hạ như thế, ĐM! Cmn anh chú ý một chút, đây là nhà anh đó! Đừng có kéo quần em… A… Nhẹ chút…”
Sau khi kết thúc, giáo thảo A đại nằm nhoài như con cá chết trên người giáo hoa S đại, động cũng không muốn động.
Giáo hoa S đại sờ sờ đầu cậu:” Anh ôm em đi tắm?”
“Ừm.” Giáo thảo A đại lười biếng ngáp một cái, chợt nhớ tới gì đó, hỏi:” Từ tiểu học đến giờ anh vẫn học ở thành phố này sao?”
Giáo hoa S đại cười một tiếng, không trả lời.
400.
Trong kia ức, cậu bé cho hắn hai cái kẹo, mặt đầy ưu sầu ngồi bên cạnh hắn:” Ba mẹ tớ về rồi, tớ phả đi thôi.”
“Về nhà sao?”
“Đúng vậy.” Cậu bé bĩu môi nói, một lát sau lại cười rộ lên:” Nhưng cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ quay lại tìm cậu! Trung học không được thì đại học, không sớm thì muộn châc chắn tớ sẽ trở lại, đến lúc đó cậu đừng có mà không nhận ra tớ, tốt xấu gì tớ cũng cho cậu nhiều kẹo như vậy.”
Hắn nắm chặt viên kẹo trong tay nhẹ giọng nói:” Tớ sẽ không quên cậu đâu.”
Cậu bé cười ha ha:” Cứ quyết định như vậy nhé!”