Chương 12: IX

IX

Lúc mọi người quay về tòa nhà Mũi biển Hải âu, bác già đầu bếp bảo cô Aldin:

– Mời tiểu thư lên gặp phu nhân. Phu nhân đang rất bực chuyện gì đó và dặn khi nào tiểu thư về thì bảo tiểu thư lên ngay.

Lên đến nơi, cô Aldin thấy phu nhân Tressilian rất suy sụp.

– Aldin thân mến – Bà cụ nói – Ta đang rất buồn. Cụ già Treves vừa mới mất.

– Thật ạ?

– Đúng thế. Chị thấy khủng khiếp chưa?… Tàn bạo nữa chứ!… Nghe đâu ông cụ chưa kịp cởi quần áo ngoài, vừa vào đến phòng thì gục ngay…

– Khủng khiếp quá!

– Ta biết tim ông cụ đã yếu lắm rồi, nhưng vẫn thấy quá đột ngột! Ta hy vọng trong lúc ông cụ ở đây, không có gì để ảnh hưởng đến sức khỏe của cụ chứ? Có món ăn nào khó tiêu không?

– Theo cháu thì không… Trong bữa ăn, cụ Treves rất tươi tỉnh và vui vẻ.

– Ta rất bất ngờ!… Chị phải đến khách sạn Balmoral ngay… Chị hỏi bà Rogers chủ khách sạn xem ông cụ mất ra sao, và chúng ta có thể giúp gì được không, về chuyện tang lễ ấy. Ta muốn chúng ta sẽ làm tất cả những gì có thể làm được. Thật đáng buồn là ông cụ lại mất trong khách sạn!

Phu nhân Tressilian rõ ràng bị choáng váng cao độ.

– Thưa phu nhân, cháu nghĩ phu nhân không nên xúc động đến thế!… Bây giờ cháu đến khách sạn Balmoral, khi về cháu sẽ thuật lại đầy đủ phu nhân biết.

– Cảm ơn, cháu Aldin…

– Còn bây giờ, phu nhân phải nghỉ ngơi và đừng nghĩ ngợi gì nhiều.

Quay xuống phòng khách, cô Aldin báo tin buồn cho mọi người.

– Tội nghiệp ông cụ, Nevile nói. – Cụ mất vì gì thế?

– Chắc tim…

Royde gật đầu, nói:

– Đúng rồi. Do cái cầu thang đấy…

– Cầu thang sao? – Aldin hỏi.

– Lúc tôi và Latimer chia tay với ông cụ, chúng tôi đã nhắc là cụ đi chậm thôi…

– Sao cụ không dùng thang máy?

– Thang máy hỏng.

– Đúng là không may!

Royde tình nguyện đi cùng cô Aldin đến khách sạn Balmoral.

Dọc đường, cô Aldin nói:

– Không biết ông cụ có người thân không, để chúng ta báo tin…

– Không thấy ông cụ nói đến ai…

– Đúng thế. Tôi không nghe thấy ông cụ nói mấy chữ “cháu tôi” hoặc “em tôi”…

– Nhưng cụ có vợ chứ?

– Tôi e không…

Tại khách sạn Balmoral, bà Rogers chủ khách sạn đang nói chuyện sôi nổi với một người đàn ông đứng tuổi. Người này chìa tay ra cho cô Aldin, tự giới thiệu là Bác sĩ Lazenby.

Sau khi cũng tự giới thiệu xong, cô Aldin trình bày ý muốn của cô. Họ vào phòng ăn của bà chủ Rogers. Gian phòng rộng rãi, ấm cúng và dễ mến…

Bác sĩ Lazenby quay sang cô Aldin:

– Ngài Treves hôm qua ăn tối ở nhà tiểu thư, có phải không?

– Vâng.

– Lúc đó tiểu thư thấy ông cụ ra sao? Có vẻ khó ở gì không?

– Tuyệt đối không! Cụ rất vui và có vẻ trong người dễ chịu.

Bác sĩ gật đầu:

– Các bệnh nhân tim thường như thế. Chết rất đột ngột, không có biểu hiện gì báo trước. Tôi vừa xem các đơn thuốc của cụ, thấy sức khỏe cụ đang trong trạng thái rất mong manh. Tôi sẽ bắt liên lạc với thầy thuốc của cụ ở London…

– Cụ Treves rất tin tưởng ông thầy thuốc của cụ, có nghĩa sức khỏe của cụ được chăm sóc rất tốt.

– Tôi cũng tin như thế – Ông bác sĩ lịch sự nói – Tim của ông cụ, chỉ cần một sự gắng sức nhỏ là không chịu nổi.

– Tỷ như leo thang gác, – cô Aldin gợi ý.

– Thế là đủ để tim ngừng đập… Điều đó là chắc chắn nếu ông cụ phải leo ba tầng thang gác!… Nhưng tôi tin rằng đêm qua cụ không phải leo lên như thế!

– Tất nhiên rồi! – Bà chủ khách sạn nói – Ngài Treves đã dùng thang máy… Bao giờ cụ cũng dùng tháng máy… Đó là một quy tắc không bao giờ cụ bỏ qua.

– Nhưng tối hôm qua, vì thang máy hỏng…

Bà Rogers ngạc nhiên nhìn cô Aldin, nói:.

– Đêm hôm qua, thang máy vẫn chạy bình thường.

Royde khẽ ho để thông cổ họng rồi nói:

– Tôi xin lỗi buộc phải nói điều trái với bà, thưa bà chủ, nhưng tối hôm qua tôi tiễn cụ Treves vào tận gian tiền sảnh này, và tôi nhìn thấy trên cánh cửa thang máy treo tấm biển đề thang máy hỏng.

Bà Rogers lộ vẻ rất ngạc nhiên.

– Nếu thế, – Bà kêu lên – thì quái lạ! Tôi xin thề rằng thang máy không hề hỏng hóc, vẫn hoạt động bình thường… Đúng thế, tôi biết chắc chắn như vậy!… Mà giả sử có chuyện ấy đi nữa thì tôi phải biết chứ!… Nhưng không thể có, vì trong vòng một năm rưỡi nay thang máy hoạt động rất tốt, không hề trục trặc gì!

Bà sờ vào lưng ghế, nói thêm:

– Máy móc của thang máy này rất tốt.

Bác sĩ Lazenby nói:

– Hay nhân viên giữ thang máy của khách sạn treo tấm bảng lên đó lúc anh ta ra về…

– Không thể có chuyện ấy được, vì thang máy này thuộc loại tự động, không cần ai trông coi.

– Tôi quên mất đấy…

– Dù sao tôi cũng hỏi cậu Joe xem có chuyện gì không…

Bà Rogers bước nhanh vào nhà trong. Sau đó, người ta nghe thấy tiếng bà gọi trong hành lang.

Trong lúc đó, bác sĩ Lazenby quay sang Royde.

– Ông Royde, ông tin chắc điều ông vừa nói là đúng đấy chứ?

– Hoàn toàn tin chắc!

Bà chủ Rogers quay ra, cùng đi là nhân viên bảo vệ. Joe trịnh trọng tuyên bố rằng thang máy hoạt động suốt cả đêm qua. Anh ta cho biết trong khách sạn có một tấm biển như ông Royde nói thật, nhưng tấm biển chỉ nằm trên bàn giấy và suốt một năm qua, chưa lần nào phải dùng đến nó.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thống nhất rằng ở đây có một điều bí mật mà họ chưa biết. Bác sĩ Lazenby không tán thành lắm giả thuyết cho rằng có thể một khách nghỉ nào đó đùa, nhưng vì chưa có giả thuyết nào hay hơn, họ tạm dừng lại ở giả thuyết này.

Trả lời những câu hỏi của cô Aldin, bác sĩ cho biết, người lái xe cho cụ Treves đã đưa cho ông địa chỉ những người chịu trách nhiệm về quyền lợi của cụ Treves, và ông sẽ báo cho họ biết tin này. Và do chưa biết tang lễ cần tổ chức ra sao, bác sĩ sẽ đến biệt thự, gặp phu nhân Tressilian xin ý kiến. Sau đó ông sực nhớ những công việc phải làm gấp, bác sĩ cáo lui.

Lát sau, cô Aldin và Royde chậm rãi bước chân trên con đường về biệt thự Mũi biển Hải âu.

Cô Aldinhỏi:

– Anh tin chắc anh có nhìn thấy tấm biển ấy chứ?

– Chắc chắn!… cả anh chàng Latimer cũng nhìn thấy như tôi.

– Đúng là chuyện kỳ lạ! – Cô Aldin kết luận.

Giờ G

Giờ G

Score 8
Status: Completed Author:

"... Ra ngoài khơi, gió thổi lạnh. Kay run rẩy trong tấm áo choàng bằng lông thú.

Trong tiếng máy nổ đều đều, chiếc thuyền máy xuôi dòng sông, dưới chân biệt thự. Mũi biển Hải âu, đi vào vũng biển. Bên kia vũng là vách đà Stark Head.

Đã mấy lần, một số người trên xuồng đưa ra câu hỏi, nhưng lần nào viên chánh thanh tra Battle cũng xin mọi người chịu khó chờ một chút, rồi sẽ rõ. Để thể hiện câu trả lời đó, ông giơ cao bàn tay to bè, trông giống như tảng giăm bông đạo cụ dùng trên sân khấu. Kay và Latimer ngồi cạnh nhau. Nevile ngồi liền đó, không nhúc nhích. Aldin và Royde cũng vậy. Chốc chốc họ đưa mắt nhìn vóc người cao lớn của MacWhirter, đứng ở đuôi thuyền, quay lưng lại phía họ.

Đợi đến lúc thuyền máy đi vào bóng đen của vách đá Stark Head, Battle mới bảo thợ máy giảm ga. Tiếng động cơ nhỏ lại, ông bắt đầu nói. Battle nói chậm rãi, từ tốn, cân nhắc từng chữ.

- Trong tất cả những vụ án tôi đã tham gia điều tra, vụ án này thuộc loại kỳ lạ nhất, có lẽ nhất. Vì vậy, trước khi trình bày, tôi xin phép được nói đôi chút ngắn gọn về một đề tài khái quát: án mạng. Điều tôi sắp nói đây không mới mẻ gì lắm, bởi tôi đã được nghe ông Daniels, một luật sư trẻ nói. Và rất có thể, ông ta cũng lại mượn ý của một người khác.

"Bây giờ tôi xin nói về hiện tượng được gọi là vụ án mạng. Khi các vị đọc một truyện ngắn hay tiểu thuyết kể về một vụ án mạng, thường câu chuyện bắt đầu bằng sự kiện giết người. Thế là không đúng. Vụ án mạng bắt đầu từ trước đó rất lâu. Sự kiện giết người chỉ là khâu cuối cùng, là kết quả của một loạt tình huống, đưa các nhân vật của tấn kịch đến gặp gỡ nhau tại một địa điểm nào đó, vào một thời điểm nào đó. Mỗi người từ một nơi. Người ta không hiểu tại sao ông Royde tận Mã Lai lại đến đây vào đúng thời điểm này. Ông MacWhirter đến đây chỉ vì muốn nhìn lại nơi đã có một lần ông tự tử hụt. Vụ giết người chỉ là điểm kết thúc câu chuyện, vào thời điểm được gọi là "Giờ G".

...Battle nói tiếp:

- Kế hoạch tiến hành vụ án mạng này được soạn thảo do bàn tay một người tự cho y là tuyệt đối mạnh. Bọn tội phạm thường đánh giá quá cao khả năng của chúng. Kẻ tội phạm của chúng ta đã chuẩn bị và tạo ra một loạt bằng chứng để chống lại Nevile Strange, nhằm hy vọng chúng tôi sẽ không khẳng định được các bằng chứng đó. Hắn hy vọng sau khi thu thập một loạt bằng chứng và thất bại, chúng tôi rất ngại thu thập những bằng chứng khác. Bởi nếu chịu khó suy nghĩ một chút, các vị sẽ thất tất cả những bằng chứng kết tội Audray Strange đều là bằng chứng giả. Chúng ta thử điểm lại! Quả cầu ở bộ phận chắn lửa lò sưởi, đôi găng tay của bà ta, chiếc bên tay trái giây máu, giấu kỹ trong bụi cây bên ngoài cửa sổ, phấn trang điểm trên cổ áo vét cùng với vài sợi tóc của bà ta, những vết vân tay trên băng dính trong phòng bà ta... Cuối cùng là đòn đánh vào nạn nhân được bố trí như thể của một người thuận tay trái!"

"Thêm vào đó là thái độ rất lạ của bản thân bà Audray, một bằng chứng có sức nặng nhất. Tôi không tin một người nào trong số các vị có mặt ở đây - tất nhiên trừ kẻ biết chuyện, lại tin rằng bà Audray vô tội, nhất là khi thấy thái độ của bà ta lúc bị bắt. Trên thực tế, bà Audray đã thú nhận. Mà có lẽ chính tôi cũng sẽ không tin là bà ta vô tội, nếu tôi không sực nhớ ra một chuyện cũ của bản thân tôi... Đó là lần đầu tiên nhìn thấy bà Audray, tôi giật mình, bởi bà ta rất giống cô gái tôi đã gặp, cô gái này không có tội nhưng lại nhận mình có tội.... Audray Srange nhìn tôi bằng cặp mắt y hệt cặp mắt cô gái kia...."

Trích "Giờ G".

Xin trân trọng giới thiệu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset