Phong Vân ngồi ngay ngắn lại,sửa lại dáng lưng, tư thế ngồi .Trời đất ơi, cái tên Mộc Hoàng này là cấp bậc thượng cấp của thượng cấp sau? Còn có thể cao đến thế nào nữa đây ?
Vị Lâm Thừa tướng kia vừa nghe thấy những lời Mộc Hoàng nói liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười, hướng Mộc Hoàng nói:“Biết đế quân có việc tư nên đến đây , lúc này hẳn là người đang gấp rút trở về.Vốn không muốn tại thời điểm này đến quấy rầy đế quân.Nhưng quả thật Thiên Khung ta cí chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với đế quân nên hạ thần đành thất lễ, thỉnh đế quân lượng thứ cho chúng ta .”
“Có chuyện muốn nói với bản quân sao?” Mộc Hoàng nghe vậy thì nhíu mày lại một chút.
Hoàng đế của đế quốc Thiên Khung cùng hắn không có giao tình gì.Bọn chúng muốn nói điều gì đây ?
Nhìn Lâm Thừa tướng vẫn đang mỉm cười trước mặt nhưng Mộc Hoàng cảm thấy sâu trong đáy mắt của vị Thừa tướng này thoáng hiện một tia lo âu.
Rốt cục là có chuyện gì?
“Nói đi.” Mộc Hoàng gật gật đầu.
“Thỉnh đế quân di giá khỏi xe ngựa.” Lâm Thừa tướng nhìn thoáng qua Phong Vân, mỉm cười hướng Mộc Hoàng xin lỗi.
Mộc Hoàng nghe vậy trên mặt hiện lên sự không vui, tuy nhiên hắn không muốn Phong Vân phải suy nghĩ, hắn đã từng nói sẽ đem đến hạnh phúc cho nàng , vậy không cần làm cho nàng liên quan đến những chuyện phiền toái.
Lập tức, Mộc Hoàng nghiêng mặt nhìn Phong Vân nói:“Ở lại nơi này cho ta, cấm chạy loạn.”
Dứt lời, tay áo bào vung lên, đứng dậy, xuống xe đi đến phía Lâm Thừa tướng.
Ngay khi hắn vừa mới xuống xe, mười hai con sư thứu lập tức vây lấy xe ngựa , đem xe ngựa làm thành trung tâm của sự bảo hộ. Đây là một loại bảo hộ, cũng là một loại giam cầm.
Phong Vân ngồi ở trên xe ngựa nhìn bóng dáng Mộc Hoàng , cười cười.
Nếu nàng phải đi thì tất nhiên sẽ nói ra với hắn, ai lại chuồn êm đi làm gì Mộc Mộc ngốc nghếch này……