Gió khẽ thổi qua, song vẫn chỉ là một mảnh yên tĩnh không tiếng động.
“Nam Viên đế quân, xin thứ cho lão hủ đang bế quan, không thể tự mình ra gặp đế quân, mong đế quân bao dung.” Tĩnh lặng trong giây lát, một đạo thanh âm trầm ổn vang vọng khắp đỉnh núi thánh linh cung.
Đó là giọng nói của Cung chủ Thánh Linh cung – Mục Thương.
Mộc Hoàng nghe hắn nói xong mặt không đổi sắc, trầm giọng nói:“Mục Thương, ngươi định gây sự với ta sao.”
Thanh âm không lớn, song lại gây một trận hỗn loạn trong lôi đình.
“Lão hủ không dám, Nam Viên chinh chiến ngang dọc, tung hoành ở cả ba đại lục, lão hủ làm sao có gan lớn mà dám đối trọi với đế quân, là do cấp dưới của ta làm việc tắc trách.”
Lời vừa nói ra, đám người Sắc Tư lập tức không dám động thủ , hướng tới chỗ Mộc Hoàng hành đại lễ.
Bọn họ đã quên , đây là Nam Viên đế quân, là người mà bọn họ không thể khi dễ được, động vào đó không phải là đụng vào tổ ong bò vẽ hay sao?
“Hôm nay vốn cũng không phải đại sự, xem như Nam Viên đế quân nể mặt, cho qua mọi chuyện.Thánh Linh cung có đắc tội gì mong đế quân bao dung cho chúng ta một chút.Về sự tình của gia tộc Hách Liên, lão hủ sẽ trực tiếp hạ lệnh, hết thảy như cũ, về sau chúng ta sẽ cho người chiếu cố hơn, xin đế quân yên tâm, chúng ta……”
“Không cần.” Cung chủ Thánh Linh cung còn chưa hòa giải xong, đã bị Mộc Hoàng ngắt lời, trầm giọng nói.
“Vậy ý tứ của đế quân là như thế nào ? Lão hủ xin thỉnh giáo?” Mục Thương vô cùng bình thản hỏi lại.
“Chuyện ngày hôm nay là chuyện giữa Hách Liên Phong Vân ta và Thánh Linh cung các người, Nam Viên đế quân không hề liên quan.”
Phong Vân lau khô vết máu nơi khóe miệng, lãnh khốc đứng ở giữa không trung nói ra.
“Cừu hận giữa gia tộc Hách Liên cùng Thánh Linh cung , ta sẽ tự mình giải quyết, hoàn toàn không liên quan đến hắn. Ta Hách Liên Phong Vân thề, ba năm sau ta sẽ đến đây để rửa mối nhục ngày hôm nay , Thánh Linh cung các ngươi có dám tiếp hay không?”
Gió thổi qua, thổi bay vạt áo của Phong Vân.Mối thù này là của nàng, chính nàng sẽ phải giải quyết, nàng không muốn Mộc Hoàng liên quan đến, càng không muốn vì việc này mà ảnh hưởng đến Mộc Hoàng. Biết đâu đây chính là cái bẫy chờ Mộc Hoàng chui vào ? Không ! Nàng không muốn hắn phải gánh hộ nàng.
Hách Liên Phong Vân nàng không phải loại người chỉ biết tránh ở phía sau nam nhân rồi khóc nháo.
Bầu không khí nháy mắt rơi vào trầm mặc, ngay sau đó Mục Thương chậm rãi lên tiếng:“Một khi đã như vậy, bản cung chủ liền tiếp .”
“Được lắm.” Phong Vân nghe vậy liền đưa tay kéo vạt áo của chính mình xuống, lấy huyết viết xuống một lá thư khiêu chiến , dùng linh lực bắn thẳng thư khiêu chiến ấy đến tấm bia đá khắc ba chữ Thánh Linh cung, dán chặt nó vào đó .
Mộc Hoàng vẫn đứng ở phía sau Phong Vân chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng đơn bạc của Phong Vân, hơi nhíu mày.