Ngữ điệu của Hỏa Phượng rõ ràng mang đầy vẻ ra lệnh nhưng vào trong tai những người bên dưới lại trở thành âm thanh líu lo như tiếng đàn của thần tiên.
“Ô ô, thì ra các ngươi từ bên ngoài tới đây. Ta sẽ nói lại từ đầu cho các ngươi biết.” Ánh mắt Tinh Quang lúc này đã dại hẳn đi, gã trả lời hoàn toàn theo bản năng.
“Mười ngày trước Đế quân Thiên Khung mang theo Đế nữ tới Nam Viên ta và nói là muốn giao lưu tình cảm giữa hai đại lục. Hơn nữa, Đế nữ Thiên Khung còn nói đã hâm mộ danh tiếng của Nam Viên từ lâu và muốn cùng các nhân vật tài tử nổi tiếng của Nam Viên giao lưu trao đổi, nếu có ai thắng nàng thì nàng sẽ đồng ý gả cho người đó. Nói là nói vậy nhưng tất cả mọi người đều biết bọn họ muốn đến để cầu thân và muốn thành thông gia với Đế quân Nam Viên của chúng ta. Ta là thị quan trong cung nên có biết chuyện này một chút, chắc chắn bọn họ có ý tứ này.”
“Ồ, Đế quân của chúng ta đã đồng ý rồi hả?” Một tinh linh với vẻ đẹp đầy tà mị lập tức nói chen vào.
“Không có.” Tinh Quan lắc lắc đầu, “Cũng không chỉ rõ là Đế quân của chúng ta, nhưng mà Đế nữ của Thiên Khung có xuất thân cao quý, bản lĩnh của nàng ta lại được kế thừa từ Thiên Khung và nghe nói rất khó lường. Người đánh bại và thu phục được nàng ta e rằng chỉ có Đế quân của chúng ta thôi. Mà Đế quân của chúng ta cũng đã đồng ý rồi, ba ngày sau sẽ mở đại hội, tất cả con cháu của quan lại và các danh gia vọng tộc đều sẽ tới.”
Nghe đến đây, Phong Vân xem ra đã hiểu được sự việc. Lần này Thiên Khung thực sự muốn tới để cầu thân. Mục tiêu của bọn họ không phải con cháu quan lại và danh gia vọng tộc của Nam Viên mà chính là Mộc Hoàng. Đế quân Thiên Khung không mở miệng nói là cầu thân vì sẽ ảnh hưởng đến thể diện của Thiên Khung. Dù sao thì trong tam đại lục này sẽ không khi nào có chuyện Thiên Khung đi cầu thân. Một thân võ học của Đế nữ Thiên Khung nghe nói được kế thừa từ vương thất Thiên Khung, trước đây Phong Vân cũng đã từng nghe qua, coi như nàng ta đã sớm đạt đến cấp bậc linh tông thứ tám hoặc thứ chín. Đối mặt với một nữ nhân dũng mãnh như vậy mà Nam Viên để thua thì sau này Nam Viên làm sao còn ngẩng đầu lên được.
Nếu không muốn thua thì người có thể thắng được nàng ta…
Đế nữ của Thiên Khung này quả thực không tồi.
Ánh mắt thẫm lại, Phong Vân đột nhiên đá một cước vào chân Á Phi.
Á Phi thoáng nhìn sang Phong Vân, trong mắt hiện lên vẻ buồn cười. Hắn chậm rãi quay đầu nhìn thẳng về phía Tinh Quang đang đứng phía dưới, “Đây thực là cơ hội tốt. Công tử nhà chúng ta cũng coi như danh môn vọng tộc, ngài ấy rất có hứng thú với chuyện này, không biết…”
“Ồ ồ, vậy phải tham gia ngay. Được rồi, ngay phía trước Đế cung có phủ công tước Nam Viên, ta sẽ dẫn các ngươi tới đó để chứng minh thân phận. Nếu thực sự là danh môn vọng tộc thì đương nhiên có thể tiến vào.” Câu hỏi nhẹ nhàng bay bổng của Á Phi còn chưa kết thúc thì Tinh Quang kia đã lập tức đáp lời.
“Các mỹ nam, theo ta!” Nghe vậy, Phong Vân liền vung tay lên rồi đi xuống dưới lầu.
“Vân Vân, chúng ta đi đâu vậy?” Á Lê vừa theo sát vừa hỏi.
“Đi leo tường*.” Phong Vân mỉm cười để lộ hàm răng trắng muốt.
(*Leo tường: Ngoại tình)
“A, cô cũng muốn leo tường hả?” Á Lê vò đầu. Vợ chồng nhà này sao lại thi nhau leo tường vậy?
“Có lẽ muốn làm cho Mộc Hoàng kinh ngạc và vui mừng đó.” Hỏa Phượng vừa đuổi kịp liền giải thích cho Á Lê với vẻ am hiểu.
Kinh ngạc và vui mừng? Á Phi nở một nụ cười hiếm thấy. Có lẽ kinh ngạc thì có nhưng vui mừng thì không.
Khóe miệng Phong Vân cũng cong cong lên một chút, đúng vậy, Mộc Hoàng đã khiến nàng kinh ngạc và vui mừng lớn như vậy, nàng đương nhiên cũng phải cho hắn kinh ngạc và vui mừng thì mới phải.
Mộc Hoàng không mở lời cự tuyệt mà Thiên Khung cũng sẽ chẳng tìm được nam nhân nào ngoài hắn, còn mở cái gì mà đại hội giao lưu, đây chẳng phải là chiêu để giữ thể diện hay sao?
Hắn muốn ngồi không mà hưởng cuộc sống tề nhân chi phúc* hả?
(*Tề nhân chi phúc: Ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng và nhiều thê thiếp.)
Không có cửa đâu.
Hãy xem nàng để cho hắn tề nhân chi phúc thế nào đi.
Gió thu lạnh thấu xương nhè nhẹ thổi trên bầu trời của Đế đô Nam Viên.
Một đám mỹ nam trông cực kỳ xinh đẹp giờ đây đã trở thành đề tài đang dần dần nóng lên từng giờ tại Đế đô của Nam Viên.
Đã từng gặp mỹ nam chưa? Đã gặp.
Đã từng gặp một hàng mỹ nam đủ loại hương vị, mỗi người đều đẹp đến kinh tâm động phách chưa? Không có.
Đã từng gặp mỹ nam có vẻ đẹp thiên nộ nhân oán*, linh lực cũng vô cùng cao cường chưa? Càng thêm không có.
(*Vẻ đẹp Thiên nộ nhân oán: Vẻ đẹp mà trời và người đều phải ghen tỵ, nghĩa là quá đẹp)
Bởi vậy mà trên đường phố của Đế đô càng lúc càng có nhiều phụ nữ qua lại.
Bên toà thành được xây bằng đá kiên cố và vững chắc, gió thu càng lúc càng thổi mạnh.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, trong Hoàng cung của Nam Viên Đế quân…
Trên người khoác một trường bào màu xanh da trời được khảm hắc kim, Mộc Hoàng trừng mắt nhìn lên trời, sắc mặt trông vô cùng khó coi. Bàn tay hắn hung hăng siết chặt, tờ giấy trong tay bị vò thành nát vụn.
“Nữ nhân chết tiệt, bước chân của nàng dài ngắn cỡ nào hả? Vào Nam Viên này đã hai tháng rồi mà còn chưa tới đây là sao?” Mộc Hoàng nghiến răng nghiến lợi quát khẽ một câu.
Đám người huênh hoang khoác loác của Phong Vân kia vừa tiến vào Nam Viên hắn đã biết rồi. Nhưng không ngờ cái đám chết tiệt đó đi đã hai tháng rồi mà giờ còn không biết đang ở nơi nào. Lúc này trong lòng Mộc Hoàng thực sự chỉ muốn bóp chết Phong Vân.
“Đế quân, ngài đừng tức giận. Có lẽ bọn họ sắp tới rồi.” Tể tướng Nam Viên Ma Ha Cách ngồi một bên bất đắc dĩ đưa tay lên vỗ trán. Ông ta đã được lĩnh hội sự phẫn nộ của Mộc Hoàng trong hơn một tháng nay rồi.
Vốn có bộ dạng ôn nhu yếu ớt, giờ phải đối mặt với lửa giận của Mộc Hoàng, Tể tướng Nam Viên càng lộ ra dáng vẻ nhỏ yếu không thể tả.
“Còn không mau tới đây thì ta sẽ lột da nàng!” Mộc Hoàng nghiến răng kèn kẹt.
Ma Ha Cách thấy vậy thì đành bất đắc dĩ cười cười. Ông ta nói lảng sang chuyện khác, “Hay Đế quân thử nghĩ xem tình hình trước mắt nên ứng phó thế nào? Bằng không, khi ân nhân của chúng ta tới đây sẽ gây ra một trận náo loạn ngất trời mất.”
Chuyện Phong Vân đánh bậy đánh bạ cứu được Mộc Hoàng ông ta đã sớm tra ra được, chỉ là không dám nói cho đám chúng thần của Nam Viên biết. Đế quân của bọn họ đã lập gia đình, lại còn được gả cho một nữ nhân, người khác mà biết được chuyện này thì nhất định sẽ gây ra bạo động tại Nam Viên này mất.
“Đây là chuyện của ngươi, ngươi đi mà xử lý cho tốt!” Mộc Hoàng trừng mắt nhìn về phía Ma Ha Cách. Những chuyện này còn muốn hắn phải bận tâm thì hắn nuôi những thứ như tể tướng làm gì?
Ma Ha Cách vừa nghe hắn nói xong thì trong lòng bắt đầu thổ huyết, đối phương là Đế quân và Đế nữ của Thiên Khung đó, đối với những người có địa vị cao như thế ông ta biết phải xử lý thế nào?
“Đế quân, ngài không thể…”
“Đế quân, Đế quân, có cấp báo từ xa ạ!” Tể tướng đang nói thì Mộc Nhất đột nhiên hiện thân, hắn nhanh chóng chìa khối ngọc trong suốt từ trong tay ra.
“Có chuyện gì?” Mộc Hoàng giơ tay nhận lấy khối ngọc.
“Đế quân của Tinh Vực có lời thăm hỏi!” Giọng nói của Mộc Nhất trở nên vô cùng nặng nề.
Nghe Mộc Nhất nói xong, Mộc Hoàng xem xét khối ngọc trong tay một chút rồi mở ra và nhìn thoáng tin tức bên trong, sau đó hắn tiện tay ném cho Ma Ha Cách, “Không tồi, vậy là tam đại lục đã đủ mặt.”
Ma Ha Cách nghe nói thế thì nhìn xuống khối ngọc truyền tin trong tay, chân mày không ngừng giật giật. Ba người đứng đầu của tam đại lục trong đại lục Ảo Ảnh chưa hề tụ họp mà hôm nay lại cùng tề tựu đông đủ ở Nam Viên này, đây quả là việc vô cùng náo nhiệt.
“Chuẩn bị nghênh đón!”
“Vâng.”
“Đế quân, còn một tin tức nữa. Hôm nay trong Đế đô xuất hiện mười mỹ nam tuyệt thế…”
“Phong Vân đã đến rồi!” Gương mặt vốn đang trầm mặc của Mộc Hoàng đột nhiên sáng ngời, mười mỹ nam tuyệt thế chính là bọn Phong Vân chứ còn ai nữa.
Mộc Nhất liếc nhìn Mộc Hoàng với vẻ khó nói rồi thông báo tiếp, “Sau khi bọn họ nghe xong cách ghi danh tại đại hội giao lưu như thế nào thì lại lập tức biến mất, thám tử của chúng ta hoàn toàn mất dấu bọn họ.”
“Cái gì?” Trong nháy mắt, sắc mặt Mộc Hoàng lại tràn đầy tức giận, hắn rống to một tiếng vang tận trời cao.
“Theo thần suy đoán thì có thể bọn họ sẽ… tham gia…” Mộc Nhất không dám nói tiếp.
“Nữ nhân đáng chết! Nữ nhân đáng chết!” Mộc Hoàng cơ hồ muốn phát điên.
“Đế quân, đã đến giờ dạ yến với Đế quân Thiên Khung…”
Gió lại nổi lên làm lông gà bay tan tác.