Màn đêm bắt đầu buông xuống, gió thổi ào ào càng toát ra sự lạnh lẽo bức người.
Muộn như vậy nhưng bên trong Đế cung Nam Viên vẫn vô cùng náo nhiệt, người người đều nhiệt tình như lửa.
Không giống Thiên Khung vốn nhiều quy củ phép tắc, chẳng giống Tinh Vực luôn lắm lễ nghi tôn ti trật tự, Đế cung Nam Viên đã mở tiệc rượu thì phải vô cùng hào phóng tưng bừng. Không có bất kỳ quy củ dư thừa nào, đồ nhắm tùy ý, rượu tùy ý, chỗ ngồi tùy ý, đi lại tùy ý, chỉ có hai chữ tùy ý, ai muốn thế nào thì cứ việc làm theo như thế.
Cũng bởi vậy mà xung quanh chỗ ngồi của Phong Vân vô cùng huyên náo, đâu đâu cũng có đám người trọng thần thế gia của Nam Viên cầm theo vò rượu ba hoa khoác loác phun châu nhả ngọc vây quanh nàng.
“Hách Liên lão đệ quả thực là anh hùng xuất thiếu niên* đó, đến đây, lão đại ca kính đệ một ly, đệ thực sự khiến lão đại ca phải kinh ngạc.” Gia chủ Mộ Dung vừa nhấc một vò rượu lên vừa tươi cười nói với Phong Vân.
(*Anh hùng xuất thiếu niên: Còn trẻ đã tài giỏi.)
Phong Vân lúc này đang bị vây giữa đám chúng thần Nam Viên, khi nghe nói thế nàng liền quay đầu lại. Cũng không nói nhiều, Phong Vân lập tức nâng vò rượu trong tay lên chạm đánh “Bang” một cái vào vò rượu của gia chủ Đệ nhất thế gia Nam Viên Mộ Dung rồi ngửa đầu uống rượu.
“Ha ha, rất khí phách!” Gia chủ Mộ Dung thấy vậy thì càng thêm cao hứng, ông ta cũng trực tiếp nâng vò rượu lên uống.
“Không hổ là người Nam Viên chúng ta, vô cùng hào sảng.” Gia chủ của Đệ nhị thế gia Phong Môn cũng cười lớn rồi đi tới.
“Phong Vân huynh đệ, mời!”
“Mời!” Phong Vân nhấc vò rượu nghiêng người trả lời cực kỳ rõ ràng.
“Phong Vân huynh, tiểu đệ mời huynh…”
“Hách Liên huynh, ta…”
Giữa bữa tiệc rượu huyên náo, mọi người đều liên tục tụm lại chỗ Phong Vân để mời rượu.