Edt: Mítt
Ngọc Như từ lúc còn nhỏ đã ở Khánh Xuyên hầu phủ làm hạ nhân, bởi vì nàng từ nhỏ tính tình tinh tế lớn lên lại xinh đẹp, cho nên thật may mắn được chọn đến hầu hạ trong viện đại tiểu thư.
Ở trong lòng Ngọc Như đại tiểu thư nhà mình là người đặc biệt thiện lương đơn thuần, ngày thường đối đãi với hạ nhân bọn họ cũng phi thường bình dị gần gũi, cho nên tới nay Ngọc Như đối với Thẩm Thanh Cẩm là tuyệt đối trung thành và tận tâm.
Mọi chuyện bắt đầu xảy ra thay đổi là từ khi nào?
Ngọc Như nhớ rõ đó là một ngày nào đó trong mùa xuân năm nay, đại tiểu thư bị phong hàn đến hôn mê, Ngọc Như đêm đó túc trực bên giường một đêm, kết quả ngày hôm sau đại tiểu thư liền tỉnh lại, chỉ là khi đó ánh mắt đại tiểu thư lạnh băng lại oán độc thoạt nhìn đặc biệt dọa người.
Cũng chính là từ một khắc kia trở đi, cả người đại tiểu thư đều thay đổi, nàng trở nên tâm sự nặng nề, thích phát ngốc, có đôi khi còn sẽ trộm nhìn nhị tiểu thư nảy sinh ác độc.
Ngọc Như không biết đại tiểu thư rốt cuộc là làm sao vậy, nàng chỉ là hạ nhân, chỉ biết trung thành với chủ tử của mình, chủ tử sai mình làm cái gì mình liền phải tận tâm tận lực đi làm cái đó, vì thế ngày đại công tử tổ chức yến hội tại phủ, Ngọc Như nghe theo phân phó của Thẩm Thanh Cẩm không chút do dự đem bỏ thêm thuốc vào nước trà đưa cho Trần Miễn cùng Tô Vãn, sau đó, nàng lại dẫn riêng hai người đi tới sương phòng hẻo lánh kia, đem bọn họ tạm thời đánh bất tỉnh……
Thật ra Ngọc Như biết làm như vậy là không đúng, nhưng mà, nàng thật là cũng không thích Tô đại tiểu thư, không chỉ là bởi vì vị Tô tiểu thư kia tính cách không tốt, còn bởi vì……vì chính bản thân Ngọc Như, nàng vẫn luôn trộm thích Thẩm Ngọc Thư.
Cho nên biết rõ mình đã tự tay hủy diệt trong sạch của một người, nhưng Ngọc Như vẫn che lại lương tâm, kết quả…… Cuối cùng lại là chính nàng tự chuốc lấy hậu quả xấu.
Những ngày tháng ở Trấn Quốc Công phủ là những ngày tuyệt vọng, thậm chí Vương thị còn chuyên phái người để ý nàng, sợ nàng tìm chết.
Ở vào mỗi đêm bị tra tấn sống không bằng chết, Ngọc Như đều ở trong lòng khẩn cầu có người có thể cứu nàng, cho dù người kia có cho nàng một đao làm nàng lập tức chết đi, nàng cũng sẽ cảm kích hắn, hơn nữa kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp hắn.
Mà hiện tại……
Ngọc Như tự do.
Khi Ngọc Như thay trang phục nha hoàn mới tinh, đứng ở hậu viện của Tĩnh Ninh hầu phủ, nàng vẫn như cũ cảm thấy mình còn đang nằm mơ….
Nàng cuối cùng được người cứu ra.
Mà người cứu nàng từ nước sôi lửa bỏng ra, không phải là đại tiểu thư mà một lòng nàng mong muốn, cũng không phải đại công tử mà nàng thầm thích, mà chính là…… Người nàng vẫn luôn không thích, thậm chí chính tay hại nàng ấy, Tô đại tiểu thư.
Thời điểm Ngọc Như được nha hoàn bên người Tô Vãn tên Văn Nguyệt mang lại đây, Tô Vãn đang một mình cực kỳ nhàm chán cắm hoa trong bình.
“Đại tiểu thư, người đã mang đến.”
Văn Nguyệt đợi Ngọc Như đi đến trước mặt Tô Vãn, sau đó liền xoay người thối lui đến phía sau Tô Vãn.
Tay Tô Vãn cầm hoa hơi dừng một chút, cô nâng mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ vừa lòng bàn tay của Ngọc Như, không thể không nói nha đầu này thật xinh đẹp.
“Tô, tô đại tiểu thư!”
Lại lần nữa nhìn thấy Tô Vãn, tâm tình Ngọc Như đặc biệt phức tạp, nàng không biết mình nên đối mặt với nàng ấy như thế nào, đồng thời đáy lòng Ngọc Như cũng ẩn ẩn sợ hãi, sợ hãi người của Tĩnh Ninh hầu phủ biết chân tướng mọi chuỵên của ngày hôm đó.
“Về sau ngươi cũng giống Văn Nguyệt kêu ta tiểu thư là được.”
Thật ra Tô Vãn hiểu rõ tâm tình của Ngọc Như hiện tại, cô không chút để ý phân phó một câu, sau đó lại đánh giá Ngọc Như cẩn thận từ trên xuống dưới vài lần, nhìn đến trong lòng nàng phát hoảng.
“Ngọc Như đã chết, ngươi về sau cùng Khánh Xuyên hầu phủ không còn bất kì quan hệ gì, từ hôm nay trở đi ngươi kêu là Văn Ngọc, từ đây về sau ta chính là chủ tử của ngươi, ngươi nhỡ kĩ những điều này?”
“Vâng”
Thấy Tô Vãn không có làm khó mình, Ngọc Như hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Tô Vãn tràn ngập cảm kích.
“Nô tỳ…… Văn Ngọc, sẽ hầu hạ tiểu thư thật tốt.”
Từ giờ khắc này trở đi, nàng đã có được một cuộc đời mới.
Văn Ngọc biết, từ giờ khắc này, nàng không còn là Ngọc Như, cũng cùng Khánh Xuyên hầu phủ không còn liên quan, làm một nô tỳ nàng phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, như vậy mới có thể ở Tĩnh Ninh hầu phủ an ổn lâu dài…….
~~~~
Hai mươi tháng mười, đế đô năm nay đón trận tuyết lớn đầu tiên, đạp lên lớp tuyết thật dày, Tô Vãn lần đầu tiên mang theo người bước vào cửa lớn của Tấn Vương phủ.
Lúc này, giữa đại sảnh có một lò sưởi đã được châm, Tô Duệ khoác áo khoác dày màu tím nằm nghiêng ở một bên ghế mềm, nhìn thấy thân ảnh Tô Vãn, trong mắt Tô Duệ hiện lên một tia vui mừng, nhưng liếc đến Văn Nguyệt một tấc cũng không rời phía sau Tô Vãn, Tô Duệ lại không dấu vết nhíu nhíu mày.
“Người một nhà.”
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Tô Duệ, Tô Vãn nhịn không được nói nhỏ một tiếng.
Văn Nguyệt là nữ nhi của bà vú chăm sóc Tô Vãn, từ nhỏ cùng Tô Vãn lớn lên, tuy rằng nàng chỉ là hạ nhân trong phủ, nhưng hai người tình cảm cực tốt, ngay cả Lưu thị đối đãi với Văn Nguyệt cũng so với các thị nữ khác tốt hơn nhiều.
Thì ra là người một nhà!
Nghe được Tô Vãn nói, Tô Duệ cuối cùng cũng yên lòng, thu hồi bộ dáng ốm yếu ngày thường đối với đại thần trong triều, Tô Duệ ngồi dậy vẻ mặt ôn nhu nhìn Tô Vãn.
“Nàng làm sao nhiều ngày như vậy cũng không đến thăm ta?”
Bởi vì thân phận đặc thù, Tô Duệ không thể thường xuyên ra khỏi vương phủ, ngày đó ở khu vực săn bắn hắn đem Đại Bạch lưu lại chính là vì để Tô Vãn có thể tùy thời mà tới tìm mình, nhưng mà đã qua nửa tháng, lần này mới là lần đầu tiên Tô Vãn tới cửa.
“Ta rất bận.”
Tô Vãn nhẹ nói một tiếng, sau đó liền cực kì tự nhiên ngồi xuống bên người Tô Duệ..
“Trong vương phủ này của chàng hẳn là không có tay mắt của bệ hạ chứ?”
“A.”
Tô Duệ cười cười..
“Nơi này của ta rất an toàn, lão hoàng đế còn tưởng rằng đã sớm đem ta chặt chẽ nắm trong lòng bàn tay, đối với tất cả mọi việc trong vương phủ hắn sẽ không hỏi đến.”
Vừa nói đến cái này, Tô Duệ liền cảm thấy có chút nghẹn khuất…
“Tiểu Vãn, nếu không ta dứt khoát đem hắn giết chết, sau đó để Ngũ hoàng tử trực tiếp đăng cơ, nàng có chịu không?”
Tô Vãn:……
Văn Nguyệt: Không xong, không xong! Nô tỳ giống như nghe được chuyện gì đó khó lường, sẽ không bị giết người diệt khẩu ngũ mã phanh thây chứ?
…………
“Ta biết chàng lợi hại.”
Tô Vãn có chút bất đắc dĩ nhìn Tô Duệ
“Nhưng lần này chàng phải nhẫn, bạo lực giải quyết vấn đề như vậy, chàng không cảm thấy không còn thú vị sao?”
Đối với thế giới này ngay từ đầu Tô Vãn không quá để ý, nhưng lúc cô vừa tiến vào nhiệm vụ liền xảy ra chuyện lớn như vậy, cái này làm cho Tô Vãn đối với Thẩm Thanh Cẩm chán ghét có thể nói là tăng lên đột biến…..
Tô Vãn sẽ không để Thẩm Thanh Cẩm chơi xong nhanh như vậy, cô muốn từng chút từng chút, để nàng ta thời khắc hy vọng báo thù đến cuối cùng sẽ từ thiên đường ngã vào địa ngục…
Những gì nàng ta để ý, đời này đều sẽ mất đi.
Nàng ta muốn trả thù, đời này nàng ta đều không thể được như ý nguyện..
Tô Vãn muốn cho nữ nhân này hối hận vì đã trọng sinh, hối hận hết một đời này….
Đời trước khổ sao? Đau sao? Đó là chính là do ngươi ngu xuẩn.
Đời này vẫn khổ? Vẫn đau?
Đó càng xứng đáng, bởi vì tất cả những điều đó đều do chính ngươi tạo ra…….
Liếc thấy hàn ý trong ánh mắt Tô Vãn, Tô Duệ biết Tô Vãn đối với nhiệm vụ này thực nghiêm túc, mà cô một khi đã nghiêm túc, Tô Duệ chỉ có thể vì Thẩm Thanh Cẩm thắp một ngọn nến.
Đắc tội Tiểu Vãn nhà chúng ta, trách ngươi quá xui xẻo……
Đương nhiên, Thẩm Thanh Cẩm có chết hay không, Tô Duệ mới không để bụng, hắn để ý chính là “Phúc lợi” của hắn, cái gọi là thực tủy biết vị, mấy ngày gần đây Tô tướng quân nhà chúng ta vẫn luôn nhớ thương mộng cũ cường điệu gì đó, lúc này Tô Vãn ở ngay bên người mình, tâm tư Tô Duệ lại bắt đầu linh hoạt lên, hắn đầu tiên là bất động thanh sắc giơ tay ôm lấy bả vai Tô Vãn, thấy Tô Vãn cũng không có phản ứng gì, đang muốn được một tấc lại tiến một thước, lại nhìn thấy Tô Vãn đã ngưng con ngươi, cười cười nhìn mình.
“Vương gia, ngài làm cái gì vậy?”
“A”
Tô Duệ có chút hậm hực cười cười.
“Hôm nay nếu đã tới đây, thì tối nay hẵng trở về, nàng muốn ăn cái gì ta phân phó phòng bếp làm cho nàng, tuyệt đối so với Tĩnh Ninh hầu phủ ngon hơn hợp khẩu vị hơn.”
“Cũng được.”
Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn gật gật đầu.
“Ta lần đầu tiên tới Tấn Vương phủ, ngài bồi ta tùy tiện đi một chút đi, Văn Nguyệt, ngươi không cần đi theo hầu hạ ta.”
Văn Nguyệt một bên nghe được Tô Vãn nói mới từ trạng thái dại ra lấy lại tinh thần, ngơ ngác gật gật đầu.
“Nô tỳ, nô tỳ đã biết.”
Trong viện Vương phủ tuyết đọng tuy rằng đã được dọn qua, nhưng núi giả cùng cây cối ở hậu viện vẫn như cũ tràn đầy một mảnh tuyết trắng.
Tô Duệ sợ Tô Vãn lạnh nên vừa ra khỏi cửa liền đem áo choàng của mình khoác trên vai cô, hai người ở trong vương phủ chậm rãi đi tới, ai cũng không có nói chuyện, trong lòng đều phá lệ an bình..
“Tô Duệ, chàng có nghĩ đến chuyện sau này hay không?”.
Lúc này không có người ngoài, Tô Vãn mới dám gọi thẳng tên Tô Duệ..
Cô không ngại Văn Nguyệt biết Tô tiểu thư cùng Tấn Thân Vương ái muội, nhưng lại không thể để bất kì kẻ nào biết thân phận nhiệm vụ giả của bọn họ……..
Về sau, tương lai……
Tô Duệ ánh mắt từ nơi xa thu hồi lại, trực tiếp dừng ở trên mặt Tô Vãn.
“Nàng chính là sau này của ta, ta chính là tương lai của nàng.”
Nơi nào có nàng nơi đó nhất định có ta, bởi vì nàng ở nơi nào, ta bằng mọi giá sẽ đến nơi đó.
~~~~~
Ư ư ư lãng mạn qué.. Tô tướng quân uy vũ… ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️
Ta nhớ trong boss Sênh ở thế giới Từ tỷ trong thân thể Ngôn Luật, boss Sênh cũng có tỏ tình một câu với Từ tỷ tương tự như này.. Không biết các nàng có ai còn nhớ không.
Boss Sênh nói: “Tương lai của em, chỉ có anh”. Đó là câu tỏ tình hay nhất từ trước tới giờ ta biếtt.. Nên nhớ mãi.. Ahihi ♥️♥️♥️
Nhãm hơi nhiều dồi.. Qua chương sau đi nà.. =>>>>>>>>>