Hoàng Phủ Dật sợ Giản Tùng Ý là bởi vì tên này vừa bướng bỉnh vừa ngoan cố, kiêu ngạo kiểu vuốt mặt chẳng nể mũi bao giờ.
Còn Hoàng Phủ Dật sợ Bách Hoài, chỉ đơn giản là vì đứng ở bình diện của một Alpha, gã bị tin tức tố của Bách Hoài đè bẹp.
Khắc sâu trong bản năng thì kẻ mạnh là kẻ có quyền, dựa vào độ lươn lẹo và cứng đầu của Hoàng Phủ Dật, gã không chơi anh nổi.
Hoàng Phủ Dật nuốt nước miếng, bất đắc dĩ vội vã giải thích: ‘’Anh đã nói vậy nhưng gần đây tôi đâu có kiếm chuyện với cậu ta. Video còn ở trong tay anh, tôi phải bệnh lắm mới tự rước việc vào người! Cho dù tôi thật sự muốn kiếm chuyện thì cũng phải chờ tôi kiếm được offer học bổng và rời khỏi trường đã, anh xem tôi nói vậy có đúng hay không?’’
Bách Hoài cúi đầu, đùa nghịch gọng kính trong tay, chậm rãi gật đầu.
‘’Cậu nói đúng đấy, chỉ là không quá tinh tế thôi…’’
Ngẩng đầu, anh liếc Hoàng Phủ Dật một cái, cười đến thật là lễ độ.
‘’Chỉ có điều không tinh tế lắm. Hình như có vài người quan hệ với cậu cũng được lắm nhỉ.’’
‘’Gì, vài người gì?’’ Hoàng Phủ Dật ngơ ra một lúc rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, kinh ngạc trợn to hai mắt.
‘’Hacker đó là anh sao?’’
Bách Hoài nhếch khóe môi, giọng điệu thản nhiên: ‘’Không có chứng cứ đừng nói lung tung. Họa từ miệng mà ra, chắc đạo lí này tôi nghĩ cậu hiểu rõ.’’
‘’…’’
Hoàng Phủ Dật im lặng, gã biết Bách Hoài đang nói gì chỉ là gã thật sự thấy uất ức quá.
‘’Thật sự chuyện này không liên quan tới tôi. Mấy người kia có hai đứa là cùng chơi bóng rổ với tôi hôm đó, còn hai đứa khác là trong đội bóng rổ của trường học. Lúc trước tôi có thuận miệng tán gẫu vài câu chuyện lúc đánh nhau tại sao Giản Tùng Ý đối với tin tức tố Alpha lại có phản ứng giống Omega, chứ không có nói cậu ta thực sự là một tên Omega…’’
Dứt lời, gã cũng cảm thấy mình nói chuyện quá hoang đường.
Lúc đó thật sự cả bọn cảm thấy Giản Tùng Ý phản ứng với tin tức tố của Alpha có gì đó bất bình thường, cũng thật sự ngửi ra mùi hoa hồng mơ hồ cho nên mới thả tin tức tố xem thử có thể đè được Giản Tùng Ý không, kéo chút mặt mũi về.
Kết quả vẫn là cả đám bị Giản Tùng Ý quật ngược lại.
Nhưng cuối cùng là do Bách Hoài xuất hiện đúng lúc, dùng tin tức tố của mình cưỡng chế đè bẹp mới dẹp được cuộc hỗn chiến cho nên tình huống rõ ràng của Giản Tùng Ý thì cả đám vẫn đang nghi vấn.
Hơn nữa tên kia chậm chạp mãi không chịu phân hóa, mấy hôm sau lại đột nhiên xin nghỉ một ngày, quân huấn còn đổi phòng. Ai cũng có não, thế nên não bổ là việc cần làm, họ cảm thấy suy luận của mình quá ăn khớp đi.
Chỉ có một điều duy nhất không ăn khớp đó là Giản Tùng Ý quá mạnh mẽ.
Không có Omega nào có khả năng mạnh như vậy, có thể chống đỡ được tin tức tố của một đám Alpha hơn nữa còn quật ngược lại được bọn họ. Không những vậy hắn còn có thể ở trong quân huấn vượt qua kì khảo hạch đạt thành tích cao, không thứ nhất thì là thứ hai. Vậy nên mọi người cũng chỉ dám hoài nghi chứ không ai dám hỏi, nhiều lắm cũng chỉ là lên diễn đàn nặc danh đâm bị thóc chọc bị gạo mấy câu.
Thế nhưng phản ứng này của Bách Hoài… Cuối cùng muốn cái gì, ngậm miệng lại là tốt rồi đúng không? Sẽ không phải là…
Hoàng Phủ Dật đang động não thì Bách Hoài hừ nhẹ một tiếng, gần như trào phúng: ‘’Ai nói với các cậu chuyện này vậy? Các cậu nói Giản Tùng Ý là Omega thì cũng phải có người tin chứ. Chuyện rõ ràng như thế này tôi cảm thấy tôi chẳng cần phải nhúng tay vào, dù sao tất cả mọi người chẳng ai mù quáng ngu ngốc cả.’’
Toàn bộ lời nói của anh không hoàn toàn phủ nhận Giản Tùng Ý là một Omega nhưng cho Hoàng Phủ Dật cái cảm giác rằng thật sự trong lòng của Bách Hoài Giản Tùng Ý chắc chắn không phải Omega cho nên đối với mấy lời nhàm chán của bọn họ mới cười nhạt, buồn cười đến mức lười phản ứng.
Suy đoán nực cười trong lòng Hoàng Phủ Dật đã tan biến, thoáng thấy mình may mắn vờ lờ mà thở hắt ra, dù sao bị Alpha quật thì còn cho qua được, nếu mà thật sự bị Omega quật, thế thì đi đào cái hố tự chôn luôn cho rồi.
Gã xoa xoa chóp mũi: ‘’Vậy anh tìm tôi là vì việc này ư?’’
Bách Hoài nhấc lên mí mắt, mí mắt anh mỏng, đồng tử nhạt màu, mỗi lần từ tốn nhấc lên để nhìn thẳng người khác đều mang uy hϊế͙p͙ mà anh không phát hiện được, khiến Hoàng Phủ Dật rùng mình một cái.
Bách Hoài thản nhiên lên tiếng.
‘’Vậy cậu muốn tôi gọi những người kia đọc từng chữ của bài post đúng không? Ví dụ như chúng tôi là một đôi cẩu AA? Rồi ví dụ như ban ngày huấn luyện ban đêm thâu hoan, thể lực sa sút? Hay ví dụ như tôi bị đè ra hϊế͙p͙ ɖâʍ thì cậu nghĩ có đủ ác ý hay chưa? Chẳng lẽ phải đọc hết thì cậu mới hiểu được sao?’’
Thanh âm của anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngữ điệu đều đều, lúc nói ra những ngôn từ như vậy liền trở thành cực kì châm chọc, khiến người khác bắt đầu bất an.
Hoàng Phủ Dật không sử dụng diễn đàn thế nhưng cũng nghe phong phanh ô ngôn uế ngữ. Gã nghĩ tới đám bạn chó chết của mình kia, tự dưng cũng hiểu được ngọn nguồn hết thảy, vội vàng nói: ‘’Đúng là chuyện này do miệng mồm không sạch sẽ của chúng nó. Bách gia anh nói tôi xử lí như thế nào thì cứ xử lí như thế ấy.’’
‘’Về chuyện này, nói lớn cũng không lớn, thế nhưng nói nhỏ… Tính tình của Giản Tùng Ý cậu cũng biết rồi, có lúc nào cậu thấy trong mắt hắn chứa nổi hạt cát hay không? Hơn nữa càng không may đó chính là chỉ cần hắn không chứa nổi được hạt cát, thì tôi càng không thể chứa được. Vậy cậu nói tôi nên làm gì bây giờ?’’
Nói xong anh vỗ vỗ bả vai của Hoàng Phủ Dật, tươi cười ấm áp nhưng nhạt nhẽo.
Một giây sau, hai đầu gối của Hoàng Phủ Dật quỳ sụp xuống đất.
Mùi của rừng tuyết tùng nháy mắt như trận bão tuyết mang cơn rét đậm lay chuyển trời đất kéo tới, trực tiếp đột kϊƈɦ át đi mùi của rượu Whiskey khiến gã chật vật không chịu nổi, tin tức tố gần như không thể ngửi thấy.
Hoàng Phủ Dật phủ phục trêи mặt đất, thở dốc từng tiếng, cả người bị tin tức tố mạnh mẽ đè bẹp dí dưới đất, ngay cả đầu cũng nhấc không nổi, đau đớn khó nhịn được.
Đây là lần thứ ba Bách Hoài áp chế gã, mà mỗi một lần đều là bởi vì Giản Tùng Ý.
Hoàng Phủ Dật biết mình không thể dây vào hai vị sát thần này, chỉ có thể cắn răng, thành thật mở miệng một cách ngắt quãng.
‘’Chuyện khác, chuyện khác tôi không dám cam đoan, thế nhưng tôi chỉ có thể nói, tôi và bạn tôi về sau tuyệt đối sẽ không nói nửa câu không hay về anh và Giản Tùng Ý. Tôi vẫn còn đang bị phạt, video còn nằm trong tay anh cho nên anh hoàn toàn có thể tin tưởng tôi, giao cho tôi vụ này.’’
Gió tuyết cuối cùng cũng thu lại.
Bách Hoài đeo lại mắt kiếng gọng vàng của mình, sửa sang cổ tay áo: ‘’Ừ. Còn có…’’
‘’Chuyện ngày hôm nay tôi một chữ cũng không dám hé răng.’’
Hoàng Phủ Dật biết ý mà đáp lời.
Anh gật đầu, quay người đi.
Bách Hoài tin Hoàng Phủ Dật nói được làm được, người này có thể ngay tức khắc có khả năng đặt chân vào những trường kinh doanh top đầu ở Mĩ, tiền đồ khá sáng sủa. Đối với Giản Tùng Ý thì cùng lắm là ngứa mắt lẫn nhau, đàn ông nhịn một bước tiến mười bước, không đáng để ảnh hưởng đến tương lai của gã.
Hơn nữa mạng lưới quan hệ của tên này không tệ, đám người cấp ba thích nhất là gây chuyện kia đều có thể móc nối thành bạn bè, bản thân anh nhận ra điều này cho nên mới tìm gã, muốn lợi dụng gã bóp chết hết tất cả suy đoán Giản Tùng Ý là Omega.
Triệu tiêu từ trong trứng nước.
Dù sao nếu mình từng bước từng bước tìm đến cửa nhà của bọn họ cũng rất phiền toái, hơn nữa có khi lại thành giấu đầu hở đuôi.
Hơn nữa tên lớp Năm trong đội bóng rổ kia từng ở Nhất Trung, lúc trước ở cấp hai có vấn đề xảy ra cho nên quan hệ với mình không tính là tốt đẹp cho lắm, nếu tự ra mặt thì chỉ rước thêm phiền toái.
Cho nên giết gà dọa khỉ, xuống tay với bạn học Thiết Ngưu có thể thu hoạch được một mẻ hời.
Cũng may, bạn học Thiết Ngưu, người cũng như tên.
Bách Hoài nghĩ nghĩ, bất tri bất giác đi tới cửa trước của trường học, lấy điện thoại ra chuẩn bị kêu xe, đột nhiên bị đèn pha chớp hai cái vào mặt.
Anh híp mắt, ngẩng đầu thấy ở bên kia đường Giản Tùng Ý đang đeo ba lô, đứng bên cạnh xe, vẻ mặt mất kiên nhẫn: ‘’Nhìn cái gì mà nhìn, anh tưởng tôi chờ anh à? Còn không nhanh lên, lề mề chết đi được!’’
Tính tình thối, cũng không thối được đến level như này đâu đúng không?
Bách Hoài bất đắc dĩ cười cười, đi tới rồi ngồi cùng Giản Tùng Ý ở ghế sau.
Giản Tùng Ý không hỏi anh đi đâu, gặp ai, nói gì, làm gì, tựa như tất cả những chuyện này đối với hắn đều không đáng để tâm.
Chỉ có điều lúc xuống xe, ai đó đi theo Bách Hoài vào cửa nhà họ Bách.
Bách Hoài nhướng mày nhìn hắn.
Giản Tùng Ý lười biếng ngáp một cái: ‘’Mấy ngày nay không huấn luyện đối kháng, hôm nay chúng ta luyện đi, tăng lên sáu mươi phần trăm được không?’’
[…]
Bách Hoài vẫn cho rằng người quá kiêu ngạo, quá cứng thì cũng dễ dàng gãy đôi.
Nhưng Giản Tùng Ý không phải.
Kiêu ngạo của Giản Tùng Ý đã biến thành sự dẻo dai của nội tâm hắn, dù có đè nén không ngừng tới mức nào, hắn vẫn thẳng lưng, hất cằm, liếc anh, cười xấu xa kiêu căng đến không ai bì kịp.
Rõ ràng hắn chẳng qua chỉ là đóa hoa hồng vậy mà cứng cỏi đến lạ lùng, hết lần này đến lần khác khiến Bách Hoài bất ngờ không thôi.
Chỉ trong khoảng thời gian nửa tháng ngắn ngủi, từ cường độ bốn mươi phần trăm tăng lên tới tám mươi phần trăm tin tức tố.
Bởi vì tới thời điểm hiện tại hắn không cho phép bản thân thích nghi với quá trình huấn luyện, vừa đột phá được một mức độ lại áp lực bản thân đi lên mức độ mới.
Chẳng sợ đau đến mặt cắt không còn một hạt máu, chẳng sợ đau đến mức mồ hôi đầm đìa cả áo quần, chẳng sợ sau khi huấn luyện xong, cả người bủn rủn, gần như không thể đứng thẳng, ngay cả nói chuyện cũng run run.
Vậy mà Giản Tùng Ý chưa từng trì hoãn một giây.
Chỉ có tiến về phía trước, không ngưng nghỉ.
Trong xương cốt đã thấm nhuần hơi thở không làm xong thì không từ bỏ, Giản Tùng Ý là hiện thân của người không ngừng thích khiêu khích số phận.
Tối về để Bách Hoài huấn luyện tới mười hai giờ, dĩ nhiên thể lực con người đâu phải cục pin vô cực, làm sao không cạn kiệt cho được. Giản Tùng Ý lại bởi vì không thể thích ứng đau đớn nên miễn cưỡng qua giấc gà gáy canh ba mới có thể ngủ được.
Nhưng khi mặt trời lên, hắn lại khôi phục bộ dáng của một đại thiếu gia lười biếng tự phụ, nhìn qua vừa uể oải vừa bất cần. Nên học thì học, nên làm đề thì làm đề, nhận thức rõ ràng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Hắn thông minh nhưng cũng không phải kì tài có một không hai trêи trời rơi xuống. Cách đối nhân xử thế khiến người khác hâm mộ kia đều là do Giản Tùng Ý cố gắng đạt được. Hắn nào thật sự ngủ suốt ngày mà vẫn có thể đứng nhất toàn trường.
Đôi khi Bách Hoài nhìn mà đau lòng, tìm cớ muốn ngúc nghích của anh nghỉ ngơi một chút, tạm dừng huấn luyện nhưng mỗi lần đều bị hắn tỉnh bơ từ chối.
Anh hiểu Giản Tùng Ý nhưng cảm giác hình như hắn hơi gấp, thậm chí bây giờ còn gấp hơn thời điểm vừa phân hóa. Giống như đột nhiên xảy ra chuyện gì đó khiến hắn không thể kiềm nổi mà muốn lột xác thành một Omega không bị tin tức tố của Alpha áp chế.
Anh bình tĩnh thu hồi lại tin tức tố, muốn đưa tay vịn chặt lại người mới vừa hoàn thành huấn luyện còn đang lung la lung lay kia, nhưng tay vừa mới đưa ra đã ghim vào khoảng không.
Rất gầy, gầy còn hơn tưởng tượng của anh, cho nên trong bộ đồng phục học sinh rộng quá mức kia, anh không tìm đúng được vị trí thắt lưng của Giản Tùng Ý.
Hắn không để tâm, tiện tay đẩy anh ra, nhẹ nhàng hít một hơi.
‘’Tám mươi phần trăm hơi mạnh đó, tôi tuy rằng còn đứng mà nửa cái mạng cũng muốn lên trời luôn rồi, vậy thì có khác gì không đứng đâu? Tôi cảm thấy ở phân khúc này, ít nhất tôi còn phải luyện thêm hai ba tháng nữa.’’
‘’Đủ rồi.’’ Bách Hoài thản nhiên thu tay lại, gẩy gẩy tóc mai bị mồ hôi thấm ướt của Giản Tùng Ý, ‘’Đánh Alpha bình thường là đủ rồi, em chịu không nổi nữa đâu.’’
Giản Tùng Ý chép miệng: ‘’Ngay cả anh cũng đánh không lại thì đàn ông cái gì cơ chứ.’’
Dứt lời, hắn quay người đi xuống lầu.
Vừa lúc ấy, một cơn gió lùa qua, thổi đầy bộ đồng phục học sinh của hắn.
Từ phía sau Bách Hoài có thể thấy được, cái sào trúc bé tẹo kia sắp bị gió cuốn bay rồi, đi theo kéo bộ đồng phục rộng thùng thình của hắn: ‘’Nếu em gầy nữa thì có thể bơi trong đồng phục luôn đấy.’’
Giản Tùng Ý vuốt ve tay mình: ‘’Nhất định là anh ghen tị với vóc người hoàn mĩ của tôi.’’
Bách Hoài híp mắt: ‘’Vậy à? Tôi còn tưởng em đang ghen tị cơ bụng của tôi chứ.’’
‘’…’’
Giản Tùng Ý cũng có cơ bụng, cơ bắp cũng do tập luyện lâu năm, thắt lưng lại hơi mảnh dẻ, nhìn không bằng cơ thể rắn chắc có cảm giác an toàn kia của Bách Hoài.
Không thể không nói, từ góc độ của một Omega muốn làm Alpha, thật sự hắn hơi hơi ghen tị với vóc người của Bách Hoài.
Mặc quần áo thì gầy gò, thoát y lại xôi thịt, nhìn qua rất có cảm giác an toàn.
Mình đường đường là một trùm trường vậy mà đặt trước mặt anh lại trông như cái sào trúc bé tí.
Hắn bất mãn than thở: ‘’Không phải là cao hơn tôi năm xăng ti rồi nặng hơn tôi năm kí ư, có gì đặc biệt hơn người chứ? Mẹ tôi nói con trai trước hai mươi tuổi còn có thể cao hơn mà, tôi còn chưa trưởng thành, hai năm nữa rồi xem, tôi nhất định sẽ cao hơn anh.’’
Bách Hoài cười khẽ: ‘’Em có cảm thấy lời này quen tai hay không?’’
Giản Tùng Ý: ‘’?’’
Hai người mới vừa đi tới trước cửa, Bách Hoài ra ngoài trước, rẽ về phía bên phải đứng bên cạnh bức tường cũ, dưới tán cây hòe già.
‘’Này, em tự qua đây xem đi.’’
Giản Tùng Ý đi qua nhìn kĩ, trong giây lát muốn xin lỗi bản mặt mình một ngàn lần.
Trêи mặt tường đầy nét vạch xiêu xiêu vẹo vẹo, từ độ cao bé tí bằng cái bánh pudding mãi cho đến một mét bảy mấy.
Tổng thể là chia làm hai hàng, cột ở bên phải mỗi một nét đều cao hơn nét cũ một ít, chênh lệch này lúc mười hai mười ba tuổi đột nhiên bị kéo dài lên tới tận mười xăng ti, may mà hiện tại đã rút ngắn bớt khoảng cách.
Bách Hoài chỉ chỉ hai nét vạch phía dưới cùng: ‘’Em nói câu này lúc em là búp măng non mới nhú đấy, nhiều năm như vậy, gương mặt nhỏ xinh của em có đau không?’’
Giản Tùng Ý tức giận, tung nắm đấm muốn cái mạng già của Bách cẩu lại bị Bách cẩu nắm được cái tay, kéo về rồi dắt đi.
‘’Cho nên em phải ăn cơm thật ngon, ăn nhiều một chút, nếu không em cả đời cũng không cao hơn tôi được.’’
‘’Mẹ nó, Bách cẩu…’’
Không đợi Giản Tùng Ý xù lông xong, Bách Hoài không biết lấy ở đâu ra một túi sữa tươi, nhét vào túi quần của hắn: ‘’Mẹ em nói đúng, con trai trước hai mươi tuổi còn có khả năng cao lên, cho nên em uống nhiều sữa trước khi đi ngủ thì chân mới dài hơn tôi.’’
‘’…’’
Dỗ em bé à?!
‘’Hôm nay không còn việc gì thì mau về nghỉ ngơi đi. Nếu không ngày mai thi tháng không cao điểm hơn tôi, đến lúc đó lại giận dỗi, muốn tôi dỗ dành, em thấy vậy có xấu hổ hay không?’’
Giản Tùng Ý cười lạnh khinh thường một tiếng.
‘’A, anh cứ đợi xem ba ba của anh đè cái trường này như thế nào đi.’’
Hắn thu tay về, bỏ vào trong túi quần, đầu ngón tay ngay lập tức chạm vào một túi sữa.
Ấm ấm.
Không phải cả hai luôn ở cùng khi huấn luyện ư, anh hâm sữa lúc nào mà sao hắn không phát hiện ra được.
Bách Hoài thật sự nên làm bác sĩ khoa Nhi.
Giản Tùng Ý nghĩ thế, không ý thức rằng nếu mình nói vậy, thì quả thật hắn chính là bé bự to xác kia chứ ai. Thế mà em ngúc nghích nào đó vẫn lạnh lùng hất ʍôиɠ đi về nhà.
Mới vừa đi vài bước, đột nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nhưng lại không rõ đầu đuôi.
‘’Nếu quá mệt mỏi thật ra em cũng có thể nghỉ ngơi, không cần phải vội, tôi vẫn ở đây mà.’’
‘’Ừm.’’
Giản Tùng Ý nghe rõ, trả lời có lệ, tim cũng vì câu nói kia mà hẫng đi một nhịp.
Ngôn ngữ không rườm rà, bước chân vẫn không dừng lại, bóng của đường cong bả vai ai lại tự nhiên hạ xuống.
Mình sốt ruột, Giản Tùng Ý biết chứ.
Nhưng đồng thời hắn cũng biết, người lãnh đạm như Bách Hoài sẽ vì vài bài post mà đi tìm Hoàng Phủ Dật cho bằng được, sau lưng hắn lén lút làm tiểu nhân là bởi vì anh sợ thân phận Omega này của hắn không kịp trở tay mà bị vạch trần, sợ hắn nảy sinh suy nghĩ tiêu cực với tất cả bạn bè Alpha xung quanh .
Đương nhiên, cũng là vì bảo vệ kiêu ngạo và tự tôn của Giản Tùng Ý, cho Giản Tùng Ý.
Cho nên hắn càng không thể giải thích được mong muốn sớm có thể trở nên mạnh mẽ hơn của mình.
Tuy rằng hắn biết tên kia rất giỏi, thế nhưng cũng bởi vì rất giỏi mà hắn cũng muốn mình nhanh chóng giỏi lên như thế. Vậy thì mới có thể đối xử tốt với anh như anh đối xử tốt với mình được, ít ra nếu thật sự có ngày phải ăn cám thì cũng không đến mức níu chân người ta.
Mà dù thế đi chăng nữa, lúc nghe được câu ‘’Tôi vẫn ở đây’’, trong lòng vẫn như bị người ta chọc nhẹ, mềm mại hẫng lên, tim rõ ràng cũng chậm một nhịp.
Đôi khi Bách Hoài thật sự rất dịu dàng.
Nếu hắn chưa từng gặp qua cảnh Bách Hoài đối xử với người khác có bao nhiêu lạnh lùng, hắn thậm chí phải hoài nghi rằng có lẽ từ trước đến giờ Bách Hoài vẫn luôn là một người dịu dàng như thế.
Giống như Du Tử Quốc đã từng phán chuẩn rằng, chỉ có đối với mình thì Bách Hoài mới trông trưng cái bản mặt chết đó, mới >-<.
Giản Tùng Ý nghĩ vậy, bỗng dưng ngừng lại, quay người, thấy Bách Hoài đang đứng dưới cây hòe già nhìn hắn đi vào nhà, Giản Tùng Ý mở miệng nói: ‘’Ngày mai thi tháng, anh có muốn cược một lần nữa không?’’
Bách Hoài nhướng mi: ‘’Cược kêu ‘ba ơi’ nữa chứ gì?’’
‘’Cút!” Giản Tùng Ý thẹn quá hóa giận, ‘’Hết chuyện rồi cho nên mi muốn đánh nhau đúng không?’’
Bách Hoài cười khẽ.
Giản Tùng Ý lười phản ứng anh, trợn trắng mắt tiếp tục nói: ‘’Nếu lần này kiểm tra tôi đứng thứ nhất, anh phải trăm phần trăm thành thật trả lời tôi một vấn đề.’’
‘’Vấn đề gì?’’
‘’Đến lúc đó thì biết. Giờ anh nói anh có đồng ý hay không cái đã.’’
‘’Được.’’
╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・゚