“Anh, anh!” Thấy Hạng Viễn vẫn đang ngây ngẩn nhìn người đã đi xa nọ, Phương Trác nhịn không được vươn tay vỗ vỗ lên vai cậu. Hạng Viễn hoảng sợ, mãnh liệt xoay người né tránh bàn tay Phương Trác, người sau có chút nghi hoặc, ngốc ngốc nhìn cậu, hỏi thăm, “Anh, anh làm sao vậy?”
“Không, không việc gì.” Thấy rõ trước mắt là anh em tốt nhất của mình, lúc này Hạng Viễn mới khôi phục tinh thần, thế nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, hiển nhiên người vừa xuất hiện đã đả kích cậu không ít đâu. Hạng Viễn day day thái dương, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiết Lâm, hỏi, “Tiết… Sean, sao ông lại biết người kia?”
“Cậu đang nói Winsor à?” Phản ứng của Hạng Viễn quá lớn, ngay cả Tiết Lâm cũng phát hiện được sự khác thường của cậu.
“Ừ, hắn có phải người C quốc hay không?”
“Đúng.”
“Tên… tiếng Trung của hắn là?”
Ý thức được cậu muốn hỏi cái gì, Tiết Lâm mỉm cười, thản nhiên như thường mà liếc nhìn Hạng Viễn, chầm chậm đáp, “Cậu ấy là người của Ninh gia, tên tiếng Trung là Ninh Vân Trạch.”
“Gì? Ninh gia?!” Hạng Viễn còn chưa lên tiếng, Phương Trác đã nhảy ra, “Sao anh lại qua lại với người của Ninh gia? Người kia là ai? Sao tôi chưa bao giờ gặp?”
“Cậu ấy là con út nhà họ Ninh, khi còn bé thân thể đã không được tốt, cho nên vẫn luôn dưỡng bệnh tại L quốc.” Bởi vì người hỏi là Phương Trác, nên Tiết Lâm giải thích tỉ mỉ vô cùng, “Tôi và Winsor, à, Vân Trạch, còn có Bá Tường nữa, trước đều học ở L quốc, quan hệ cũng không tồi.”
“Ba người các ông quen nhau?” Trong đầu Hạng Viễn bất chợt lóe lên một điều gì, nhưng nhất thời không nắm bắt được.
“Quen chứ, lần trước tôi về nước cùng với Bá Tường mà,” Tiết Lâm không chú ý bản thân đã để lộ sơ hở trong lời nói, ngược lại còn hỏi Hạng Viễn, “Mấy năm nay Vân Trạch cơ bản là không về nước, làm sao cậu lại biết cậu ấy được?”
Bởi vì rất thích Phương Trác, cho nên Tiết Lâm cũng tìm hiểu một chút về người bên cạnh đối phương, hắn biết Hạng Viễn luôn ở M quốc, mãi đến mùa hè vừa rồi mới hồi hương với tư cách là một sinh viên trao đổi. Mà Ninh Vân Trạch thì ở L quốc dưỡng bệnh quanh năm, trong khoảng thời gian Hạng Viễn ở quốc nội, hắn còn tới bệnh viện thăm người kia, lúc ấy cũng không thấy Vân Trạch có ý định về nước.
Vì thế, vấn đề chính là, hai người chưa từng gặp mặt lại ở cách nhau nửa vòng trái đất, làm sao mới liếc mắt một cái đã nhận ra nhau? Hơn nữa tình huống lại vô cùng quái dị, sắc mặt Hạng đại thiếu gia tái nhợt, còn ánh mắt Ninh Vân Trạch thì biến hoá phi thường vi diệu. Nói không có ẩn tình, ai tin?
Nghĩ đến chuyện Vân Trạch cố ý gọi điện thoại bảo mình về nước hồi mấy tháng trước, ánh mắt Tiết Lâm bỗng dưng thay đổi. Lúc ấy Vân Trạch chỉ nói với hắn rằng, nếu không về nước ngay, phương diện tình cảm sẽ phát sinh biến cố. Mà chuyện hắn thầm mến Phương Trác vốn là chuyện riêng, làm sao Vân Trạch lại biết được?
Nếu lời này chỉ là đoán bừa, vậy chuyện Bá Tường đột ngột hồi hương nên giải thích thế nào? Hắn nhớ rõ rất rõ ràng, lúc ấy Bá Tường muốn lấy bằng tốt nghiệp ở L quốc, nhưng sau một buổi nói chuyện với Vân Trạch, người kia lập tức thay đổi chủ ý của mình.
Rất nhiều chuyện, Tiết Lâm cảm thấy đáng ngờ, nhưng vì hắn là bạn của Ninh Vân Trạch, đối phương cũng chẳng hại gì mình, cho nên hắn vẫn luôn bảo trì trầm mặc mà thôi.
Hiện tại thấy Hạng Viễn có phản ứng khác thường, nghi hoặc trong lòng Tiết Lâm càng ngày càng lớn. Có thể dựa vào bản lãnh để leo lên đến đỉnh vinh quang, hắn cũng không phải thằng ngốc, hắn biết nhất định có chuyện gì đó đang lặng lẽ phát sinh, chẳng qua là hắn nhìn không thấy cũng sờ không được.
Cảm giác bất lực này đặc biệt khó chịu, Tiết Lâm nhìn Hạng Viễn, trong mắt ngập tràn dò xét cùng nghiền ngẫm.
“Này! Anh nhìn anh Hạng của tôi làm gì!” Tiết Lâm còn không chưa nghĩ xong, Phương Trác đã mang theo biểu tình phẫn nộ mà vọt tới trước mặt hắn, “Lúc trước, khi anh đưa tôi rời C quốc, chẳng phải đã nói mình được Shirley nhờ cậy nên mới đặc biệt tới đón tôi sao? Thế nào mà bỗng dưng lại biến thành về nước cùng với Bá Tường hả?”
“Tôi…” Tiết Lâm há hốc miệng, hắn đã quên mất chi tiết này.
“Anh giải thích rõ ràng đi, rốt cuộc là có chuyện gì!”
“Tôi, Tiểu Trác, tôi…”
Bị người yêu chỉ ngực chất vấn, Tiết đại minh tinh cũng không chịu nổi. Phương Trác liên tiếp chọt chọt ngón tay, Tiết đại minh tinh cúi đầu, rất thiếu nguyên tắc mà lui về phía sau. Bộ dáng uất ức của hắn, quả thực khiến Hạng Viễn không đành lòng nhìn thẳng.
“Này, bây giờ cũng muộn rồi, có việc gì hai người về nhà rồi nói tiếp đi.”
“Anh, chẳng phải anh bảo em ở với anh sao?” Phương Trác lập tức nghiêng đầu.
“Không cần, anh hơi mệt, mày về với Tiết Lâm đi, có gì ngày mai lại nói.”
“Anh…” Phương Trác còn muốn nói thêm, nhưng lại thấy ông anh mình phất phất tay, mang theo vệ sĩ đi vào bên trong khách sạn.
“Đều tại anh cả đấy!” Bị anh trai yêu quý phớt lờ, Phương tiểu thiếu gia trút hết oán khí lên mình Tiết Lâm. Người sau vốn đang đuối lý, nào dám phản kháng, cứ ngoan ngoãn mà chịu hai quyền của Phương Trác rồi mới mang người lên xe.
Vào phòng khách sạn, Hạng Viễn cố gắng chống đỡ tinh thần sắp suy sụp.
Bất kể thế nào, cậu cũng không ngờ lại gặp được Ninh Vân Trạch ở chỗ này. Cuộc chạm trán ngắn ngủi vừa rồi đã khiến những ký ức đớn đau của kiếp trước ùa về như nước lũ, thiếu chút nữa làm cậu hít thở không thông.
“Quân Niên…” Hạng Viễn ôm di động, bất lực gọi.
“Hửm?” Lúc này đã là đêm khuya, Tam gia đã thay áo ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe được sự khác thường trong giọng nói của Hạng Viễn thì lập tức cảnh giác mà ngồi bật dậy, “Đông Đông, em làm sao vậy?”
“Quân Niên, Quân Niên…” Bởi vì kích thích quá độ, Hạng Viễn đang rất lo âu, hệt như điên dại mà nặng nề gọi tên của Tam gia.
“Đông Đông, đừng sợ, nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lúc buổi biểu diễn mới bắt đầu Đông Đông còn vô cùng hào hứng, tại sao mới có mấy tiếng đồng hồ đã bị dọa thành như vậy rồi? Tam gia linh cảm sự tình không quá ổn, mở video call, dùng ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm Hạng Viễn, nói, “Đông Đông, nhìn anh này.”
Bởi vì lo lắng cho mình, nên biểu tình vẫn luôn lãnh tĩnh của người đàn ông như phủ một tầng ái ngại, Hạng Viễn ngây ngốc nhìn hắn, một lúc lâu sau mới như người vừa tỉnh mộng, nói, “Quân Niên, em đã gặp Ninh Vân Trạch.”
“Ninh Vân Trạch?” Tam gia ngẩn người, “Sao em lại gặp hắn?”
“Em cũng không biết, ” Hạng Viễn uể oải đáp, “Em vừa được Tiết Lâm và Phương Trác đưa về khách sạn thì bất ngờ gặp hắn ở dưới lầu. Hắn hắn hắn… hắn nhận ra em!”
“Trước kia hẳn là hai người chưa từng gặp nhau, đúng không?” Tam gia sắc bén nắm chắc điểm mấu chốt của sự việc.
“Về lý thuyết thì đúng là như vậy,” Nhưng trên thực tế thì ai mà nói chắc được đâu, Hạng Viễn vò đầu, buồn bực tiếp lời, “Vấn đề là hắn đã nói với em một câu, hắn nói ‘Hạng đại thiếu gia, đã lâu không gặp!’ Anh nói đi, có phải hắn nhận ra em hay không?”
Đã gọi là Hạng đại thiếu gia rồi, chẳng lẽ còn không nhận ra sao? Tam gia thấy Hạng Viễn tương đối hỗn loạn, chỉ đành kiên nhẫn trấn an, “Chì là một câu nói thôi, em đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”
“Làm sao mà không nghĩ được! Hắn là bạn của Tiết Lâm và Bá Tường, nếu em đoán không sai, việc Tiết Lâm cùng Bá Tường về nước chắc chắn có một tay hắn thúc đẩy! Anh nói đi, có phải hắn cũng…” Thiếu chút nữa lại phun ra hai tiếng ‘trọng sinh’, Hạng Viễn vội vàng phanh lại, đem hai tiếng đầy hoang đường kia nuốt trở vào, “Anh nói xem, có phải hắn cũng gặp được chuyện lạ gì không?”
“Tỷ như nằm mơ?”
“Đến lúc này rồi, anh còn nói giỡn!”
Nhìn Hạng Viễn như con mèo xù lông lên với mình, Tam gia cười cười, chọt chọt vào mũi cậu ở trên màn hình, “Không đùa đâu, chỉ là anh đang đồng ý với suy nghĩ của em.”
“Bảo Bá Tường và Tiết Lâm về nước trước, anh nói xem hắn muốn làm gì?” Hạng Viễn càng nghĩ càng sốt ruột, lo lắng hỏi, “Gần đây trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có,” Tam gia lắc lắc đầu, “Trong nhà không có gì bất thường cả.”
“Kiếp trước chính em đâm hắn chết, hắn tà ác như vậy, làm sao có chuyện không tìm em để báo thù!” Tâm tình Hạng Viễn phi thường bất ổn, vô tình đã nói về chuyện trọng sinh.
Tam gia loáng thoáng nhíu mày, tuy rất giật mình nhưng hắn vẫn rất nhanh khống chế được cảm xúc, tỉnh bơ nói, “Không đâu, nếu hắn muốn động thủ, đã sớm có cơ hội rồi, cần gì chờ chờ đến tận bây giờ.”
“Làm sao anh biết?”
“Em còn nhớ chuyện trang web sữa bột không?”
“Nhớ.” Bởi vì có được tin tức sớm từ chỗ Bá Tường, nên cậu mới kiếm được khoản tiền lớn.
“Nếu hắn muốn hại em, vì sao còn bảo Bá Tường báo tin cho em chứ? Em ngẫm lại sự kiện kia đi, người chịu thiệt thật sự là ai?”
“Là Hạng Tiêu à? Nhưng hắn có thù oán gì với Hạng Tiêu đâu?” Hạng Viễn khó hiểu.
“Hạng Tiêu chỉ là một tên lâu la thôi, sau lưng hắn là ai?”
“… Ninh gia?” Sau khi được Tam gia nhắc nhở, Hạng Viễn mới bừng tỉnh, “Ý anh là, người hắn hận nhất không phải em, mà chính là gia tộc của hắn?” Bởi vì bị gia tộc coi như người chết mà vứt bỏ, nên sau khi trọng sinh mới mang oán hận quay lại báo thù? Là thế… phải không?
“Từ chút manh mối cỏn con rất khó xác định mục tiêu cuối cùng, thế nhưng, cho tới bây giờ, hắn vẫn không có ý định ra tay với em.”
“Anh nói, bây giờ em an toàn?” Hạng Viễn không dám tin hỏi.
“Đông Đông,” Tam gia nhìn bảo bối của mình, bất đắc dĩ thở dài, “Anh là chồng em, em phải tin anh.”
Đậu má, kiếp trước ông đây bị anh vứt bỏ hai năm, hiện tại ông không thể tin anh được! Tuy biết Tam gia sẽ không hại mình, nhưng Ninh Vân Trạch đã triệt để gợi lên ký ức kiếp trước của Hạng Viễn. Cảm giác đắng cay khi bị vứt bỏ, bị vũ nhục, cùng đủ loại cảm xúc tiêu cực cứ thế dâng lên, Hạng Viễn cơ hồ không thể chịu đựng được nữa.
Nhìn đứa nhỏ nhà mình hoang mang cắn cắn ngón tay, Tam gia lo lắng hỏi, “Đông Đông, hiện tại bên cạnh em có ai?”
“Tiểu Vương, Tiểu Vương đi theo em.”
“Gọi hắn vào với em đi, anh lập tức tới H quốc.” Nhìn ra trạng thái tinh thần bất ổn của Hạng Viễn, Tam gia thật sự không muốn để cậu một mình.
“Anh đừng đến!” Nghe Tam gia nói muốn tới, Hạng Viễn phản bác thật nhanh, “Ninh Vân Trạch đã phát hiện ra em rồi! Nếu anh tới, không phải càng chứng minh sự tình có biến hay sao?”
“Ngoan, không có việc gì,” Tam gia hạ giọng trấn an, “Anh lập tức sắp xếp máy bay, rất nhanh thôi, đừng sợ.”
“Em không sợ!” Đầu ngón tay cũng đã hằn dấu răng rồi, nhưng Hạng đại thiếu gia vẫn còn cậy mạnh.
Tam gia lo lắng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì một nụ cười thực ôn nhu. Hắn vừa thay quần áo vừa dỗ dành Hạng Viễn, ý đồ khiến đứa nhỏ yêu thương tỉnh táo lại dần.
Mặc dù sự trấn an của người yêu cũng có hiệu quả, nhưng vẫn không cách nào chân chính áp chế nội tâm khủng hoảng của Hạng Viễn. Rõ ràng cậu đã làm lại cuộc đời, rõ ràng đã không còn là một tên công tử bột nữa, rõ ràng đã chăm chỉ học hành cũng như nỗ lực dựng xây sự nghiệp, thế mà loại sự tình này, tại sao còn có thể phát sinh?
Nếu gặp Ninh Vân Trạch muộn một vài năm, có lẽ Hạng Viễn đã có thể bình tĩnh hơn chút ít, nhưng ngay vào lúc cậu đang mãn nguyện bắt đầu cuộc sống mới, kẻ thù chân chính từ kiếp trước lại đột ngột xuất hiện. Càng làm Hạng Viễn bất an chính là, trí nhớ cũng như tài nguyên kiếp trước Ninh Vân Trạch nắm giữ hùng hậu hơn cậu rất nhiều. Gặp phải một đối thủ như vậy, Hạng Viễn không cách nào bình tĩnh, thậm chí cậu còn sợ hãi. Cậu sợ sẽ giẫm vào vết xe đổ kiếp trước lần thứ hai.