Chương 9: Trừng phạt

Trừng phạt

Sau khi nghĩ kĩ tương lai sẽ làm gì, Ngu Trà chỉ dành một ít thời gian để vẽ, thời gian và tinh lực còn lại đều sẽ dành hết cho việc học.

Thành tích trong khối bây giờ của cô cũng chỉ miễn cưỡng có thể đứng hạng năm mươi, mặc dù đây là trường học trọng điểm, nhưng thế này vẫn chưa đủ.

Đời trước tâm tư của Ngu Trà chỉ đặt trên việc chống đối Lục Dĩ Hoài, có thể nói thành tích của cô lúc ấy đã xuống dốc không phanh, lúc đó Lục gia mời gia sư đến dạy, cô còn nghĩ rằng bọn họ muốn nhốt mình trong nhà.

Cuối cùng cô không thi đậu đại học, mà Ngu Minh Nhã năm đó có thể nói là rất nổi bật.

Lúc ấy Ngu Minh Nhã bước vào giới giải trí, quay hai bộ phim mạng, sau đó lại tham gia một chương trình truyền hình, cũng coi như có chút danh tiếng, hơn nữa Ngu gia không thiếu tiền, vậy nên cô ta thường xuyên lên hot search.

Sau đó trước kì thi đại học một ngày và khi kết thúc kì thi, chiếm trọn ba ngày cô tã đã lên hot search, sau khi có kết quả, chủ đề # học bá Ngu Minh Nhã # cũng nổi lên vài ngày.

Làm em gái trên danh nghĩa của cô ta, Ngu Trà bị đoàn đội của cô ta chà đạp, tuy rằng Lục gia đã xóa hot search, nhưng hai người đối lập như vậy, vẫn bị cư dân mạng trào phúng.

Nói Ngu Trà không khổ sở là không có khả năng

Đời này cô muốn sống một cuộc sống bình thường, an an phận phận chờ Lục Dĩ Hoài khôi phục, có lẽ đến lúc đó sẽ được Lục gia thả tự do.

Lúc đó cô có thể vừa học vừa làm, Ngu Trà cảm thấy chỉ cần nỗ lực, thi đậu một trường tốt, học phí cũng sẽ không quá cao, ngoài ra còn có học bổng, cô chắc hẳn có thể tự giải quyết.

Cô sẽ không hủy hoại cả đời mình.

Nhất trung Ninh thành không có kí túc xá, nên tiết tự học buổi tối kết thúc sớm, chưa đến 9 giờ thì hai tiết tự học đã kết thúc, học sinh rộn ràng nháo nhào ra ngoài.

Lâm Thu Thu nói: “Bây giờ chúng ta không thể đi cùng Trà Trà nữa rồi.”

Thượng Thần từ trên lầu xuống dưới, ghé vào cửa sổ nói: “Là do chúng ta không đánh lại Lục Dĩ Hoài.”

Ngu Trà: “…”

Ba người còn chưa ra khỏi lớp năm, bên ngoài đã có một người đi đến, học sinh xung quanh đều nghĩ là phụ huynh của ai đó đều nhường đường.

“Trà Trà.”

Trần Mẫn Quyên ôn nhu kêu lên.

Bà ta và Ngu Minh Nhã là mẹ con ruột, mặc dù không biết tại sao hai người bề ngoài không giống nhau, nhưng tính cách lại giống nhau như đúc.

Lâm Thu Thu kéo Ngu Trà, nhỏ giọng nói: “Hình như bà ấy là mẹ của Ngu Minh Nhã? Tìm cậu làm gì?”

Không phải đã vứt bỏ Ngu Trà rồi sao?

Ngu Trà ổn định suy nghĩ, “Tìm tôi có việc gì sao?”

“Sao lại không gọi mẹ.” Trần Mẫn Quyên trong mắt có chút ghét bỏ, lại nhìn làn da trắng nõn mềm mại của cô bây giờ, “Đêm nay ba con về, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”

Ngu Minh Nhã kéo bà ta, “Đúng vậy, người một nhà cùng nhau ăn cơm.”

Người một nhà?

Ngu Trà trong lòng rất bình tĩnh, lắc đầu nói: “Đêm nay tôi có việc.”

“Em có thể có việc gì.” Ngu Minh Nhã phản bác nói: “Có phải em định cả đời này sẽ không về? Em không sợ làm ba mẹ thất vọng sao?”

Cô ta rất biết cách lợi dụng người xung quanh.

Học sinh rất thích bàn tán loại chuyện này, bạn học đứng một bên còn chưa đi, đang chuẩn bị xem kịch hay.

Trần Mẫn Quyên cũng nói theo: “Chị con mua bánh kem cho con mà con không ở đó, con bé vì vậy mà phải chịu đói cả buổi tối.”

Quả nhiên, tiếng nghị luận bắt đầu vang lên.

“Vậy cô ta đúng bạch nhãn lang?”

“Sợ là đã đeo theo ai rồi.”

“Mẹ của Ngu Minh Nhã thật có khí chất a.”

“…”

Ngu Trà biết đây không phải là lúc gây chuyện với Ngu gia.

Dù sao thì cô đã được Ngu gia nuôi dưỡng mấy năm, bình thường phải chịu khổ, không có chứng cứ thì nói ra sẽ có ai tin.

Mà rất có thể Ngu gia sẽ trả thù.

Thượng Thần cùng Lâm Thu Thu liếc nhau, “Dì, Trà Trà đêm nay thật sự có việc, hay là để hôm khác đi?”

Ngu Trà vỗ vỗ tay hai người, trấn an nói: “Được, để tôi thu dọn đồ đạc.”

Lâm Thu Thu lo lắng nhìn cô, còn muốn nói cái gì, nhìn thấy Ngu Trà lắc đầu thật nhẹ, lúc này mới gật đầu.

Ngu Trà theo hai người Trần Mẫn Quyên lên xe.

Cô biết tạm thời lúc này Trần Mẫn Quyên không dám ra tay với mình, bây giờ cô chỉ vừa vào Lục gia không lâu, nếu bản thân xảy ra chuyện gì, Ngu gia sẽ bị trách tội.

Chắc chắn cô sẽ là người chịu thiệt.

……

Sau khi Ngu Trà bị Ngu Minh Nhã cùng Trần Mẫn Quyên mang đi, Lâm Thu Thu cảm thấy bọn sẽ không làm ra chuyện tốt, còn là hai người cùng nhau đến đây.

“Làm sao bây giờ?” Lâm Thu Thu quen biết Ngu Trà đã hơn một năm, cũng biết chuyện của cô, “Chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?

Thượng Thần nói: “Báo như thế nào, cảnh sát sẽ nói cậu ấy về nhà, hơn nữa chúng ta cũng không có chứng cứ Ngu Minh Nhã bọn họ sẽ làm gì.”

Hai người vừa đi vừa thảo luận.

Bởi vì bị chuyện đó trì hoãn, phần lớn học sinh đã ra về, cũng chỉ còn vài người linh tinh dư lại.

Lúc Thượng Thần và Lâm Thu Thu ra khỏi trường thì vẫn còn người ở lại.

Một người đàn ông chặn hai người lại “Chào hai người.”

Lâm Thu Thu biết ông ấy, kinh ngạc hô lên: “Tôi biết chú, chú đang cùng Lục Dĩ Hoài về nhà à?”

Chú Trần là bởi vì trước kia đã gặp hai người nên mới lại đây hỏi, trả lời: “Tôi đến để hỏi vì sao tiểu thư Ngu Trà còn chưa ra.”

Thượng Thần cùng Lâm Thu Thu liếc nhau.

Lâm Thu Thu vội vàng nói: “Ngu Trà vừa tan học đã được mẹ con Ngu Minh Nhã mang về, chúng tôi đang sợ sẽ có chuyện gì xảy ra.”

Ngu gia?

Chú Trần lấy hai tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho hai người, “Đây là danh thiếp của tôi, sau này có chuyện gì có thể gọi đến số này.”

Nói xong, ông liền rời đi.

Vào lại trong xe, sắc mặt Ngu Minh Nhã cùng Trần Mẫn Quyên lập tức lạnh xuống.

Trần Mẫn Quyên trách cứ nói: “Sao con có thể để chị con đứng ngoài chờ lâu như vậy, thân thể con bé không tốt, sao có thể chịu đói lâu như vậy?”

Ngu Trà không nói chuyện.

Ngu Minh Nhã cả ngày tung tăng nhảy nhót, nếu thân thể cô ta không tốt, vậy thì thế giới cũng không có ai khỏe mạnh.

“Mẹ, nó bây giờ rất đắc ý.” Ngu Minh Nhã bĩu môi, “Mẹ không biết từ khi nó vào Lục gia đã làm ra chuyện gì.”

Cô ta thêm mắm thêm muối kể lại chuyện cái chìa khóa kia.

Quả nhiên, sắc mặt Trần Mẫn Quyên lập tức tối lại, vươn qua định đánh cô, “Gan lớn rồi, bắt đầu nói dối?”

Ngu Trà vội vàng né tránh.

“Mày còn dám né!” Một cái tát đập lên cửa xe, đau muốn chết, “Nha đầu chết tiệt kia!”

Ngu Trà nói: “Tức giận sẽ tạo ra nếp nhăn.”

Trần Mẫn Quyên xoa tay mình, hung tợn liếc xéo cô một cái, chậm rãi bình tĩnh lại.

Bà ta yêu cái đẹp, đặc biệt là tuổi này thường đi dạo phố cùng các phu nhân, có nếp nhăn là chuyện đáng sợ nhất.

Trần Mẫn Quyên lại ôn nhu nói: “Ngu Trà, con không thể quên, là chúng ta đem con từ chỗ đó đi ra, nếu không con cũng không thể có cuộc sống như vậy, không lo cơm áo, ăn mặc toàn hàng hiệu.”

Ngu Trà thấp giọng nói: “Con nhớ rõ.”

Ngu Minh Nhã hừ một tiếng: “Mày nhớ rõ thì tốt, tao cho mày biết, sau này còn dám chống đối tao ở trường nữa xem.”

Trần Mẫn Quyên nói: “Minh Nhã.”

Ngu Minh Nhã lúc này mới quay đi không nói lời nào.

Ngu Trà cúi đầu nhìn tay mình, cô không muốn nói gì, đúng là bọn họ nhận nuôi cô, nhưng không có nghĩa cô sẽ để mình bị bọn họ tra tấn cả đời.

Cô nhất định sẽ trả lại toàn bộ chi phí Ngu gia đã nuôi mình.

Một ngày nào đó.

Kỳ thật Ngu gia cũng có nội tình.

Nhưng đây là chuyện đời trước, Ngu Lập Hoa, cha của Ngu Minh Nhã không có tài năng gì đặc biệt, nên Ngu gia đã bắt đầu xuống dốc không phanh.

Khi Ngu Minh Nhã được sinh ra, Ngu Lập Hoa đang cùng đám anh em khác tranh giành quyền kế thừa, nên Ngu Minh Nhã còn bị bắt cóc một tháng.

Chờ đến khi tìm lại được, bọn họ từng người một vào tù, Ngu Lập Hoa có thể lấy được công ty cũng không mất quá nhiều công sức.

Phần lớn tài sản vẫn đang nằm trong tay thế hệ trước của Ngu gia, Ngu Lập Hoa muốn được Lục gia giúp đỡ chủ yếu là để lấy được phần tài sản kia.

Vậy nên Ngu Lập Hoa đối với con gái Ngu Minh Nhã là phi thường sủng ái, đem cô ta trở thành phúc tinh của mình, muốn gì được đó.

Cũng vì Ngu Minh Nhã thấy cô đơn, nên mới đi nhận nuôi Ngu Trà.

Cũng vì Ngu Minh Nhã không thể hiện cảm xúc vui mừng với Ngu Trà, vậy nên đối với việc con gái đem Ngu Trà trở thành người hầu, ông ta cũng chưa từng hỏi đến.

Chờ đến khi bọn họ về đến nhà, Ngu Lập Hoa từ trên lầu xuống dưới, “Về rồi?”

“Ba.” Ngu Minh Nhã cười duyên đi qua, “Bộ phim《 thanh xuân mười tám tuổi 》 của con mấy ngày nữa sẽ chiếu, ba hãy đến xem.”

Ngu Lập Hoa sờ sờ đầu cô ta: “Ba ba sẽ đi.”

Ngu Trà ở một bên làm người vô hình, cô nghĩ mình nên rời đi khi nào, dù sao Ngu gia cũng không muốn chiêu đãi cô cái gì.

Nhưng cũng không lo lắng Ngu gia sẽ làm gì với cô.

Lúc ăn cơm, chỉ có Ngu Minh Nhã cùng Ngu Lập Hoa nói chuyện.

Ngu Minh Nhã nói: “Ba, ngày đó nhất định phải cho con lên hot search, đây là bộ phim đầu của con, nếu biểu hiện tốt, có lẽ sẽ có thể đi lên.”

Ngu Lập Hoa đáp: “Được được được.”

Cha con hai người kẻ xướng người hoạ.

Trần Mẫn Quyên đúng lúc mở miệng: “Ngu Trà, trong khoảng thờ gian này Lục gia có hỏi con chuyện gì không?”

Ngu Trà làm bộ nghi hoặc: “Hỏi cái gì?”

Xem bộ dáng ngốc ngốc của cô, Ngu Minh Nhã trợn trắng mắt, “Nó thì biết cái gì, phỏng chừng cũng chỉ hầu hạ Lục Dĩ Hoài.”

Ngu Lập Hoa cũng ám chỉ: “Con có thể ở trước mặt Lục gia nhắc đến chúng ta, như hạng mục mới của công ty, để bọn họ giúp đỡ.”

Ngu Trà nói: “Nhưng mà con cũng không biết hạng mục mới là gì.”

Ngu Lập Hoa: “…”

Nói tiếp, ông ta cũng không nói những chuyện này trong nhà, có nói đến cũng chỉ nói cho hai người Trần Mẫn Quyên.

Ngu Lập Hoa ho khan một tiếng: “Vậy con cứ nói chuyện về Ngu gia.”

Trần Mẫn Quyên nói: “Ngu gia chúng ta nuôi dưỡng con lâu như vậy, Ngu Trà, con cũng không thể làm bạch nhãn lang.”

Ngu Trà biết bọn họ có chủ ý gì.

Trước tiên đưa con gái qua đó, Lục gia sẽ cho họ tài nguyên, tự nhiên bọn họ sẽ động tâm, lòng người không đủ rắn nuốt voi, muốn càng nhiều.

Đời trước cô bị yêu cầu như vậy, lúc đó cô tin Ngu Lập Hoa sẽ mau chóng mang cô rời khỏi Lục gia, đã báo cho Ngu gia vài tin tức.

Tuy rằng chỉ là chút râu ria đối với Lục gia, nhưng lại cho Ngu gia không ít lợi.

Bọn họ vẫn luôn lợi dụng cô.

Ngu Trà bình tĩnh mở miệng: “Trong khoảng thời gian này đến phòng của Lục Dĩ Hoài con cũng không được vào, cũng không nhìn thấy trưởng bối nào, cũng chỉ có mẹ Vương nói chuyện cùng con.”

Cô giật giật ngón tay, trong lúc lơ đãng lộ ra.

Ba người đều nhìn thấy mặt trên có dấu vết chảy máu, trong lòng không cả kinh, xem ra lời đồn về Lục Dĩ Hoài là sự thật.

Thật sự cắn người.

Cũng may bọn họ không đem Ngu Minh Nhã qua đó.

Ngu Trà cúi đầu, khóc nức nở nói: “Con sợ quá, khi nào mọi người mang con về?”

Ngu Minh Nhã sợ tới mức túm túm Trần Mẫn Quyên, “Mẹ…”

Trần Mẫn Quyên nhanh chóng mở miệng: “Rất nhanh, rất nhanh sẽ đem con về, con ở đó không được chọc cho Lục gia tức giận, nếu không sẽ không có trái cây ngon mà ăn đâu.”

Ngu Trà dùng tay xoa xoa đôi mắt.

Trải qua việc này, bọn họ cũng không hỏi thêm chuyện gì, sợ nghe được tin ngược đãi thật, làm bản thân không thoải mái.

Ngu Trà làm bộ làm tịch một lát, mới dừng giả vờ khóc.

Ngu Minh Nhã không kiên nhẫn nghe, lên lầu nói chuyện điện thoại với người khác.

Trần Mẫn Quyên cũng nói chuyện với các phu nhân khác.

Ngu Trà lại bị bỏ quên ở một bên, nhận được tin nhắn của Lâm Thu Thu: “Bọn họ có làm gì cậu không?”

“Không có, yên tâm.”

Lâm Thu Thu: “Sao mình có thể yên tâm, mình đang trên đường, đợi một chút sẽ có người đến đón cậu.”

Ngu Trà hỏi: “Cái gì?”

Lâm Thu Thu cái gì cũng không chịu nói.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Trần Mẫn Quyên cùng mấy vị phu nhân hẹn nhau ngày mai đi đánh bài, phi thường vui vẻ, sau đó liền nghe thấy tiếng cảnh báo trong nhà vang lên.

Bà ta hoảng sợ, “Có người a có người a!”

Ổ khóa mới này nếu bị hư gì đó sẽ vang lên, là bà ta tuyển chọn kĩ lưỡng, chính là để đề phòng Ngu Trà.

Trong nhà đám người hầu chạy ra hết, kinh hoảng thất thố mà vây ở một chỗ, “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Có người bắt cóc sao?”

Có người chạy nhanh báo cảnh sát.

Ngu Minh Nhã đang nói chuyện điện thoại cũng bị giật mình, xuống lầu, nhào vào lồng ngực Ngu Trà, “Ba, chuyện gì xảy ra?”

Tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài nãy giờ mà không ai ra, thanh âm bén nhọn vang lên, làm người khác hốt hoảng.

Vài người cùng nhau đi ra cửa.

Ngu Trà đứng một bên cũng không biết chuyện gì, trong trí nhớ đời trước hình như không nghe nói Ngu gia xảy ra chuyện này, chẳng lẽ tin tức bị giấu đi?

Cô đang suy nghĩ thì vài bóng người xuất hiện ở cổng lớn.

Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn, đằng sau có nhiều người đàn ông mặc áo đen đi theo, từ trong bóng tối chầm chậm xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Đôi mắt đen nhanh của hắn lướt qua dáng vẻ sợ hãi của từng người, cười lạnh hỏi: “Người ở đâu?”

Một đám người chưa ai phản ứng lại.

Mặc dù chàng trai đang ngồi, nhưng khí thế xung quanh lại hơn người, trong mắt ngẫu nhiên sẽ thể hiện sự hung ác cùng không kiên nhẫn, làm người khác không nhịn được mà nhảy dựng trong lòng.

Ngu Minh Nhã không nhịn được mà dừng lại hô hấp, chưa từng nghĩ rằng Lục Dĩ Hoài sẽ xông vào nhà cô ta vào buổi tối, còn phá hết mọi ổ khóa.

Cô ta tay mắt lanh lẹ, đem Ngu Trà đẩy ra ngoài.

Ngu Trà không nghĩ sức lực cô ta lại lớn như vậy, trượt ra ngoài, xém chút nữa đã té xuống, đỡ lấy tay vịn xe lăn mới ổn định được cơ thể.

Lục Dĩ Hoài duỗi tay nắm cổ tay cô, đầu ngón tay đụng đến một mảnh ướt át, tầm mắt dừng trên tay cô, giọng nói trầm thấp –

“Buổi tối dám không về, về nhà sẽ phạt em.”

Hết chương 9

#xanh

Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng

Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng

Status: Completed Author:

ên gốc: Bạch Nguyệt Quang Nuông Chiều Hàng Ngày
Số chương: 58 chương chính văn + 6 phiên ngoại
Ngày khai hố: 10/1/2020
Lịch đăng: 3 chương/tuần
Thể loại: Trọng sinh, thanh xuân vườn trường, sủng, HE.

Văn án

Lục gia có Lục Dĩ Hoài, cậu bị sự cố ngoài ý muốn, thế nên bị tật ở chân, phải ngồi xe lăn, vì vậy tính cách trở nên ác liệt, tàn nhẫn.

Cậu ta cứ như ác ma trong mắt mọi người!

Ngu Trà bị đưa tới Lục gia, ở chung với Lục Dĩ Hoài...

.....

Mở mắt lần nữa, Ngu Trà trở về tuổi mười bảy.

Đêm đầu tiên đi đưa thuốc, Ngu Trà mặc váy ngủ, nhan sắc khuynh thành nhu nhược động lòng người, vươn bàn tay tinh tế ra, giọng nói mềm mại: "Nếu anh thấy đau thì cắn vào chỗ này đi."

Xong việc, Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn bóp chặt cằm cô, ngữ khí hung ác: "Lần sau còn dám tới đưa thuốc hay không?"

-

Ngày nọ, có bạn học nhìn thấy trên bàn Lục Dĩ Hoài có ai đặt sách tâm lý.

Lục Dĩ Hoài ngữ khí nặng nề: "Ghét bỏ tôi có bệnh?"

Ngu Trà: "Em bồi anh cùng nhau hết bệnh."

Lục Dĩ Hoài dùng sức cắn môi cô: "Vậy em phải làm thuốc của tôi."

-

"Lục Dĩ Hoài, chân cậu đã tốt lên rồi, đừng ngồi trên xe lăn cả ngày như thế."

"Không thể, nếu không như vậy cô ấy sẽ không đau lòng."

-

Thiếu niên tàn tật x mỹ nhân mềm mại.

Chữa bệnh cứu rỗi, thanh xuân vườn trường, ngọt sủng, nam chính ban đầu bị tàn tật, lúc sau sẽ chữa khỏi.

***Tất cả những hình ảnh trong truyện đều lấy từ Google và Pinterest.

*** Phần trong dấu () là của editor.

*** Nếu có sai lỗi chính tả, lỗi edit, cách dòng... thì mọi người cho mình biết trong phần bình luận

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset