Trinh Nương đang chuẩn bị hôn lễ cho ba tháng sau.
Yên Nhiên ở trong Nhữ Dương vương phủ như cá gặp nước, rất được thái phi yêu thích.
Khi xã giao cử chỉ thích hợp, Nhữ Dương vương thế tử phi hiền lành, thanh danh dần dần truyền xa.
Yên Nhiên vẫn được hoàng hậu nương nương yêu thích, lại có uy vọng của Nhàn Nương, nàng tự mình cố gắng.
Có biểu ca săn sóc, Yên Nhiên trôi qua ngày tháng thật sự rất thoải mái.
Không giống như kiếp trước thanh danh bị hỏng, sau đó mặc kệ làm thế nào cũng không cứu lại được.
Nàng lại không cần đề phòng biểu ca di tình biệt luyến(thay lòng đổi dạ), nàng thật sự rất hài lòng với cuộc sống này.
Sau khi Triệu Duệ Kỳ qua hiếu kỳ, hoàng đế ủy nhiệm trọng trách cho hắn, không chỉ là chức vị tham mưu.
Triệu Duệ Kỳ bận rộn càng khiến Nhữ Dương vương “thanh nhàn”, đối với Nhữ Dương vương từng có dã tâm rất lớn mà nói chính là một sự đả kích.
Sau một đêm tóc bạc cả đầu, ánh mắt người khác nhìn hắn mang theo hàm ý khác.
Vì thế hắn rất ít khi ra ngoài, đối với trắc phi thiếp thất cũng rất lãnh đạm.
Nhữ Dương vương giống như lão giả tâm như tro tàn chỉ chờ chết, hoàn toàn không có tinh thần.
Thái phi rất lo lắng cho Nhữ Dương vương, biến đổi biện pháp khiến trắc phi thị thiếp đi hầu hạ hắn.
Tuy thái phi đối xử tốt với Triệu Duệ Kỳ, nhưng ở trong mắt thái phi nhi tử so với tôn tử còn quan trọng hơn.
Thái phi từng giáo huấn trách mắng hắn, nhưng không có hiệu quả, thái phi rất thất vọng, cũng đã dùng hết tâm lực với nhi tử.
Nhưng Nhữ Dương vương cũng không lấy lại tinh thần, chỉ có chút tinh thần khi nhận được thư của Trinh Nương.
Thân mẫu cũng không so được với kế phi còn chưa vào cửa, trong lòng thái phi uất nghẹn không thôi.
Nàng lấy hết cớ để giản lược hôn sự, dặn dò Yên Nhiên chuyện hôn lễ thú kế phi.
Yên Nhiên vẫn rất nghe lời, nhưng lúc này lại nói với thái phi:
– Tổ mẫu xin thứ lỗi, tôn tức thật sự không có cách gì lo liệu hôn lễ, thú kế phi có rất nhiều quy củ, tôn tức còn nhỏ tuổi không hiểu hết quy củ, thỉnh tổ mẫu tha lỗi.
Yên Nhiên vẫn nhớ rõ nàng là nhi tức của ai, nàng vĩnh viễn sẽ không quên đại di.
Mặc kệ kế phi có phải là Trinh Nương hay không, thì nàng cũng không quản chuyện hôn lễ này.
Nếu nàng làm tốt, người bên ngoài sẽ nói nàng bạc tình vong ân, làm không tốt, sẽ nói nàng không rộng lượng.
Hôn lễ này là ao nước bẩn, nàng không muốn tranh, cũng không nguyện tranh.
Thái phi vẫn mãi khuyên bảo, nhưng Yên Nhiên vẫn không đáp ứng, thái phi chỉ đành từ bỏ.
Tự mình lo liệu hôn lễ cho Nhữ Dương vương, thái phi đã có ấn tượng không tốt với Trinh Nương.
Hôn lễ hoàn toàn dựa theo quy củ mà tiến hành, cứng nhắc mà đơn giản.
Trinh Nương nghe người đàm thoại lúc Nhàn Nương thành thân có bộ dạng gì.
Lúc Yên Nhiên thành thân có bộ dạng gì, đối với hôn lễ đơn giản như thế này, Trinh Nương cũng mặc kệ trong lòng uất ức ứa nghẹn.
Ở trước mặt người ngoài vẫn không lộ ra ý không ưng thuận.
Trinh Nương từng truyền thư cho Nhữ Dương vương, nàng viết nếu hắn không thể quên được Nhàn Nương.
Không muốn nữ nhân khác chiếm cứ vị trí vương phi, thì nàng thà xuất gia cũng không muốn Nhữ Dương vương phải khó xử.
Trong thư vô vàng những câu từ quan tâm Nhữ Dương vương, giữa các hàng chữ tràn ngập luyến tiếc tình ý khó giải bày.
Nhữ Dương vương thật sự không quên được Nhàn Nương, nhưng đối với Trinh Nương cũng có một phần tình cảm khó có thể dứt bỏ.
Hôn lễ càng đến gần, Nhữ Dương vương càng lên tinh thần, đối với tương lai sau này cùng sống với Trinh Nương.
Trong lòng hắn cũng có mấy phần chờ mong.
(Yul: cực phẩm rồi. Đúng bạc tình bạc nghĩa…)
Trước khi hôn kỳ diễn ra hai bên thân gia không thể gặp mặt, bọn họ vẫn gữi thư tín qua lại.
Trinh Nương rất quan tâm Nhữ Dương vương, cổ vũ hắn, an ủi hắn, cùng hắn chìm vào hồi ức từng vinh quang theo năm tháng.
Cùng hắn nhớ tới Nhàn Nương, Trinh Nương giống như tri kỷ, giống như một dòng nước ôn tuyền ấm áp chảy nhẹ vào nội tâm khô héo của Nhữ Dương vương.
Mỗi lần nhận được thư, Nhữ Dương vương giống như có thể cảm thấy hắn chưa từng mất đi sức trẻ, vẫn là tướng lĩnh hăng hái ngoài sa trường, vẫn là Nhữ Dương vương điện hạ.
– Nhàn Nương? Là Nhàn Nương sao?
Nhữ Dương vương nắm chặt bức thư do Trinh Nương gửi tới, trên thư đề cập đến chuyện sinh ý giữa vương phủ cùng thương nhân Ba Tư.
“Vương gia đưa trang sức của Ba Tư đến cho thiếp, thiếp rất thích, là tỷ tỷ lưu lại sao? Tỷ tỷ cùng thương nhân Ba Tư rất quen thuộc.”
Trinh Nương nói cũng không nhiều lắm, nhưng lại nhắc nhở Nhữ Dương vương.
Lúc Nhàn Nương còn sống quen biết rất nhiều người, có Nhiếp Chính vương điện hạ, thương nhân Ba Tư, không chừng còn có Man Di…
Nhữ Dương vương đi qua đi lại ở trong phòng, nhiều ngày không di chuyển hai chân ẩn ẩn đau đớn.
Rơi vào trong tay Man Di đối với Nhữ Dương vương mà nói chính là sỉ nhục lớn nhất.
Nếu không phải hai chân bị đánh gãy, thì hắn đã không như lúc này, không có cách gì lãnh binh báo thù.
Nếu là Nhàn Nương tính kế, đối với nàng có chỗ nào tốt?
– Nàng hận ta? Hận ta?
Nhữ Dương vương tay vịn chặt góc bàn, tìm bức thư mà một tháng trước hắn mới đọc do Trinh Nương gữi tới.
“Vương gia hãy quan tâm thế tử điện hạ thật nhiều, hắn mất đi mẫu thân, kế mẫu cũng không có cách gì thay thế được thân mẫu. Thế tử điện hạ cần người cẩn thận chỉ dẫn, trong lòng nhi tử phụ thân chính là người được tôn trọng nhất.”
” Chỉ là tỷ tỷ kiệt xuất như vậy, thế tử điện hạ cũng khó quên được tỷ tỷ, thiếp chưa bao giờ nghĩ sẽ thay thế vị trí của tỷ tỷ ở trong lòng thế tử điện hạ, thiếp từng nghe một câu mẫu vì tử cường”
” Mặc kệ nữ tử có nhu nhược nhiều hơn nữa, thì lúc nguy cơ cận kề vẫn nghĩ đến nhi tử, thà buông bỏ tính mạng cũng muốn an bài tốt nhất cho nhi tử của mình, tuy tỷ tỷ đã mất, nhưng nàng lại để rất nhiều thứ cho thế tử”.
” Thiếp đoán trước khi tỷ tỷ mất, nhất định sẽ dặn dò vương gia chiếu cố thế tử điện hạ, sao người có thể làm tỷ tỷ thất vọng, khiến cho nàng không cam lòng ra đi, nàng vì vương gia mới mất mạng, sinh mệnh là quý giá, cũng là thứ không ai có thể mua được”.
“Tỷ tỷ chịu hy sinh tính mạng, nhất định là vì thứ gì đó rất quý giá, ví dụ như tình thương của mẫu thân, thiếp thật sự kính nể tỷ tỷ.”
Nhàn Nương có bao nhiêu quyết tâm? Xuống tay có bao nhiêu ngoan độc?
Nhữ Dương vương từng cùng nàng trôi qua nhiều năm như vậy, nghe nhiều, cũng thấy nhiều.
Nhữ Dương vương cầm chặt bức thư, trên trán nổi gân xanh, hắn giống như nhìn thấy Nhàn Nương…
Nàng đang cười nhạo hắn, cười nhạo hắn ngốc, hắn bị nàng đùa bỡn xoay vòng.
Dù biết Nhàn Nương mưu tính, thì phải làm thế nào đây? Có nói cho ai biết cũng không có ai tin tưởng.
Hoàng đế đã nhận định Nhàn Nương là trinh tiết liệt phụ, người bên ngoài nghĩ hắn bị điên.
– Nhàn Nương, vì sao? Vì sao hận ta? Ta đối với nàng còn chưa đủ tốt sao?
Nhữ Dương vương quét sạch đồ vật trên bàn xuống đất, điên cuồng gào thét:
– Vì sao? Vì sao hại ta?
Ba năm nay hắn vẫn luôn hoài niệm Nhàn Nương đến mức khờ dại.
Nhữ Dương vương vừa khóc vừa cười, thống khổ rên rĩ, trong lòng đã có hoài nghi tất nhiên sẽ nảy sinh vô số nghi ngờ.
Nhữ Dương vương nghĩ đến chuyện hắn không có cách gì có thêm nhi tử, có phải là do Nhàn Nương làm?
Nhữ Dương vương giống như điên dại, hoài nghi áp đảo hết tất cả…
Nhưng trong đáy lòng ở chỗ sâu nhất có một đạo thanh âm:
“Trinh Nương lừa gạt ngươi, Nhàn Nương sẽ không hại ngươi.”
Hắn cũng không dùng vãn thiện, Yên Nhiên nghe hạ nhân hồi bẩm, hôm nay Nhữ Dương vương rất khác thường.
Đã hơn một năm chưa từng tức giận, hôm nay lại nổi giận lôi đình…
Nhữ Dương vương cùng Trinh Nương thư từ qua lại, Yên Nhiên đều biết, nàng cũng không có ngăn cản.
Yên Nhiên cảm giác hôm nay không bình thường, Nhàn Nương mưu hoa nàng cũng biết, hay là Trinh Nương đã phát hiện ra cái gì?
Yên Nhiên cân nhắc một lúc lâu, gọi Triệu ma ma mà Nhàn Nương lưu lại cho nàng.
Nhẹ giọng phân phó, cũng may hạ nhân trong vương phủ hơn phân nửa đều nằm trong tay Yên Nhiên, Triệu ma ma phúc thân:
– Thế tử phi điện hạ, lão nô sẽ đi làm, chắc chắn sẽ khiến vương gia nhớ kỹ chổ tốt của vương phi cả đời.