– Biểu muội?
– Ừ?
Lúc Yên Nhiên hoàn hồn, đã thấy Triệu Duệ Kỳ đứng ở trước mặt nàng.
– Không trở về thu thập này nọ sao?
-…Ừ…
Triệu Duệ Kỳ ở trước mặt trưởng bối đỡ lấy cánh tay của nàng, nhìn về phía đám người thái phi cười nói:
– Ta cùng biểu muội trở về trước, nàng đã quen chiều chuộng, tùy tay dùng vật gì đó đều mang theo, nàng lại hay quên không chịu nhớ rõ, ta không nhìn không được…
– Biểu ca.
Yên Nhiên xấu hổ đỏ bừng hai má, tim đập thật nhanh, bỉu môi nói:
– Ta không có vứt đồ bừa bãi, như thế nào lại nói ta không xử lý tốt?
– Khi nào thì ta nói nàng ném đồ tứ tung?
Triệu Duệ Kỳ nén cười, đè thấp âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy, nói:
– Dám to gan oan uổng ta, để chờ xem, biểu muội làm thế nào khiến ta tâm bình khí hòa? Hử?
Yên Nhiên đỏ mặt bỏ chạy ra ngoài, Triệu Duệ Kỳ sờ sờ mũi, cười cười nói với các trưởng bối:
– Nàng thẹn thùng, ta sẽ đi xem.
Một trước một sau một đôi bích nhân cùng rời đi, trong lòng Trinh Nương hâm mộ không thôi, nhị quận chúa, tam quận chúa cũng thật lòng hâm mộ, Trinh Nương nói:
– Tương lai sau này các ngươi cũng sẽ xứng với một người trọng tình tựa như thế tử.
Các vị quận chúa mặt đỏ bừng, nhị quận chúa nói:
– Mẫu phi, nữ nhi chưa muốn gả cho người đâu.
Các nàng không phải thẹn thùng xấu hổ đến đỏ bừng mặt, mà các nàng bị câu nói này của Trinh Nương làm cho tức khí.
Giống như các nàng đều suy nghĩ muốn mau mau xuất giá, như vậy các nàng còn có thể diện sao?
Trong mắt thái phi hiện lên sự hèn mọn, ngươi cho rằng các vị quận chúa đều giống như Trinh Nương ngươi nắm chặt nam nhân không chịu buông?
– Ta xem ra, ngươi muốn đặt danh cho tôn tử, ta mà có thể ẳm được tằng tôn tử(chắt) có chết cũng nhắm mắt, gặp được liệt tổ liệt tông Triệu gia cũng có thể ăn nói.
Thái phi nhìn Nhữ Dương vương vừa cười vừa nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt hắn ẩn hiện hoang mang, lại hỏi một câu:
– Ngươi làm sao vậy?
– Thiếp nhìn vương gia là đang suy nghĩ muốn đặt danh cho tôn tử.
Lý Trắc phi cười nói. Nhữ Dương vương cười cười, giảm bớt xấu hổ:
– Nhìn bộ dáng của bọn chúng, danh cũng nên suy nghĩ trước.
Trinh Nương ngồi yên tĩnh nghe Nhữ Dương vương cùng thái phi nói đến cái tên gì mới tốt.
Cả phòng nữ tử tươi cười đầy mặt nói đến phu thê Triệu Duệ Kỳ, giống như sợ bọn hắn rời khỏi, giống như bọn hắn là nhân vật chính.
Nhưng sao không ai nói phu thê Triệu Duệ Kỳ có hành động cử chỉ không hợp quy củ? Chí thân chí sơ mới là phu thê.
(Yul: chí thân chí sơ nghĩa là vừa thân mật vừa xa lạ cũng gần đồng nghĩa câu” tương kính như tân”)
Ở trước mặt trưởng bối, lễ giáo quy củ là mây bay?
Kỳ thật mọi người có thể khoan dung với bọn hắn như thế chủ yếu là vì bọn hắn còn ở thời kỳ tân hôn, ngọt ngào triền miên một chút, đối với trưởng bối mà nói thì cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Hơn nữa phải sớm chiều thân cận mới có thể sớm sinh hạ đích trưởng tử.
Triệu gia dòng chính không thịnh, huyết mạch tùy thời có thể đoạn tuyệt, thái phi cùng Nhữ Dương vương còn mong bọn hắn có thể thân thiết hơn nữa.
Đế quốc mấy trăm năm nay, tuy phong tục cùng trước kia có chút khắt khe, nhưng công lao huân quý danh môn, phu thê trong phủ vô cùng thân thiết cũng là chuyện thông thường.
Cho dù ở trước mặt trưởng bối khác họ khác người, cũng không xem là thất lễ.
– Biểu ca, vì sao?
Bàn tay của Yên Nhiên bị Triệu Duệ Kỳ nắm chặt, lòng bàn tay ấm nóng truyền nhiệt độ.
– Biểu ca không phải là người càn rỡ.
– Một là ta muốn sủng nịch biểu muội, cho dù trước đây hay là sau này vẫn sẽ như vậy, chúng ta là phu thê danh chính ngôn thuận, hà tất phải sợ người ta nói ra nói vào, biểu muội không thể bị lễ giáo trói buộc. Hai là mẫu phi yêu phụ vương một đời, phụ vương không hiểu tình, ta muốn khiến hắn hiểu rõ ràng lưỡng tình tương duyệt là như thế nào, đều không phải dối trá giống như nàng, cho tới tận bây giờ nàng sẽ không động tâm với phụ vương, dựa vào cái gì lại muốn làm cho phụ vương đem nàng đặt ở đầu quả tim?
Trinh Nương không hiểu tình? Cả hai kiếp làm người Yên Nhiên vẫn không rõ ràng.
Cuối cùng Trinh Nương có động tâm với Nhữ Dương vương hay không.
Mà cho dù cuối cùng tâm của nàng vẫn không nhúc nhích thì cũng không gây trở ngại đến tâm tư muốn chuyên sủng của Trinh Nương.
Nếu có khả năng ai lại muốn để tiểu thiếp vây quanh trượng phu của mình.
Lúc Yên Nhiên còn đang sững sờ, Triệu Duệ Kỳ ấn nàng ngồi xuống ghế ở trước bàn trang điểm.
Lấy bút chuẩn bị họa tranh, nâng cằm ái thê, cẩn thận đem dung mạo của nàng khắc sâu ở trong lòng.
– Biểu ca?
Yên Nhiên không hiểu, không phải mới vừa rồi Triệu Duệ Kỳ nói trở về chuẩn bị đồ vật này nọ sao? Hay Triệu Duệ Kỳ chỉ lấy cớ để mang nàng rời đi.
– Ngươi?
– Xuỵt.
Ngón trỏ của Triệu Duệ Kỳ đặt lên môi Yên Nhiên.
Yên Nhiên nhìn hắn đem ngón trỏ của mình đặt lên bờ môi, vươn đầu lưỡi liếm một chút.
Đôi mắt đen tối mỉm cười nhìn nàng, Yên Nhiên đỏ bừng hai má, xấu hổ cúi đầu.
– Ngọt lắm, có hương vị của biểu muội.
Triệu Duệ Kỳ vừa nói xong câu này liền nghênh đón cánh tay Yên Nhiên vươn đến đánh nhẹ lên người hắn.
Triệu Duệ Kỳ bắt lấy cổ tay của nàng, da thịt tinh tế khiến cho lòng hắn gợn sóng, mê muội nhìn biểu muội.
Đưa đầu đụng trán nàng, tay Yên Nhiên bị hắn nắm chặt đặt ở trước ngực.
Bốn mắt nhìn nhau không rời, Yên Nhiên giật mình, nàng xứng đáng có được biểu ca thâm tình sao?
Kiếp trước nếu không phải vì lời nói của nàng, biểu ca…
Triệu Duệ Kỳ nhẹ giọng nói:
– Cùng biểu muội ở chung một chỗ, có như thế nào thì vẫn tốt.
Hắn cầm bút vì ái thê họa tranh, Yên Nhiên nhìn chằm chằm hắn, nàng không thể nhớ kỹ kiếp trước, bởi vì kiếp trước cả đời nàng làm không tốt.
Kiếp này nàng phải đối xử thật tốt với biểu ca, hắn nói hắn cùng nàng ở chung một chỗ, có như thế nào thì vẫn rất tốt.
Còn không phải là hạnh phúc sao? Yên Nhiên may mắn được trọng sinh bù lại tiếc nuối, còn may mắn hơn nữa là có được nam nhân chung tình tốt như biểu ca luôn hướng về nàng.
Bọn hắn chính là trời sinh một đôi, trước kia nàng còn muốn buông tay biểu ca, trong lòng Yên Nhiên hối hận không thôi, muốn đánh chính mình một cái tát, cũng may biểu ca không tức giận, so với trước kia càng đau sủng nàng.
Triệu Duệ Kỳ khiêm cẩn hoạ tranh, trong lòng Yên Nhiên là ngọt ngào là vui sướng.
Dù biểu ca không nói, thì nàng vẫn hiểu rõ ràng, bọn nàng cũng không phải cố ý ở trước mặt người khác biểu hiện ân ái.
Là biểu ca không muốn để thái phi hoặc là Trinh Nương lấy cớ đem thông phòng thiếp thất đưa cho hắn.
Dùng săn sóc ân ái để tỏ rõ thái độ cho thế nhân biết trong lòng trong mắt hắn chỉ có một mình nàng, người khác không thể thay thế.
Đồng thời hắn cũng khiến nàng an tâm, hắn đã nói vĩnh viễn sẽ không để cho nàng phải uống trà của thiếp thất.
Chỉ cần hắn không muốn, không ai có thể miễn cưỡng hắn.
– Biểu ca biết ta không thích cho nên mới kéo ta trở về.
Mặc dù có biểu ca cam đoan, nhưng Yên Nhiên vẫn không thích bầu không khí ở đó.
Cho dù nhìn Trinh Nương không thoải mái, nhìn Trinh Nương khó chịu, thì nàng vẫn không thích.
Có lúc Yên Nhiên muốn làm nam nhân, nữ tử không phải là người, vì sao không thể để một nam tử xứng với một nữ tử?
Nếu nói nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường là bản năng, vậy sao phò mã thú công chúa lại không dám tam thê tứ thiếp? Đơn giản là công chúa có địa vị cao hơn hắn…
Đại di kiêu ngạo như vậy cũng không có cách gì làm được, Yên Nhiên chớp chớp đôi mắt, là nàng suy nghĩ nhiều, nàng đã có một trượng phu tình thâm ý trọng, hắn nói cả đời chỉ cần một mình nàng.
Trên đời này không phải nữ tử nào cũng sẽ may mắn như Yên Nhiên, nhưng Yên Nhiên tin tưởng vẫn sẽ có người được hạnh phúc giống như nàng.
Triệu Duệ Kỳ khẽ cười:
– Đừng nhúc nhích, chưa họa xong.
Yên Nhiên không dám nhúc nhích, Triệu Duệ Kỳ thấp giọng nói:
– Biểu muội thật xinh đẹp sao ta có thể cô phụ? Tuy ta không muốn để cho nam nhân thế gian nhìn ra biểu muội tốt đẹp, nhưng cũng không muốn đem biểu muội cất giấu mai mòn tài hoa, biểu muội tài hoa đủ để thế nhân chú ý, ta muốn khiến cho nam nhân trên đời này phải hâm mộ ta có phúc khí thú được biểu muội làm thê.
Triệu Duệ Kỳ sẽ không áp đặt Yên Nhiên, hắn không ngại để nàng phô triển tài hoa, điều hắn để ý duy nhất là biểu muội có chung tình hướng về hắn hay không.
Triệu Duệ Kỳ tin tưởng biểu muội rất xuất sắc, hắn sẽ không để cho thê tử bị bôi đen, hoặc là để cho người trào phúng biểu muội cao gả.
Trước khi mất Nhàn Nương đã từng nói với Triệu Duệ Kỳ, phàm là nữ tử kiêu ngạo, tài hoa hơn người phần lớn đều có nhân duyên bất hạnh.
Người duy nhất ngoại lệ là khai quốc hoàng hậu, Nhàn Nương đã chọn sai người, yêu sai người, nàng dùng cả đời tình trường nhấp nhô dạy Triệu Duệ Kỳ.
Triệu Duệ Kỳ buông bút, nói với Yên Nhiên:
– Biểu muội, rất đẹp, ta không lừa nàng.
Yên Nhiên nhìn tranh họa người này là nàng sao? Danh Mi Như Hoa là nàng? Trên trán có một đóa hoa tường vi nở rộ.
Triệu Duệ Kỳ ôm Yên Nhiên vào trong lòng:
– Vừa lòng sao? Bức tranh mỹ nhân của ta có khiến biểu muội vừa lòng không?
– Không…Không cho phép họa tranh cho người khác.
Yên Nhiên ngửa đầu nhìn biểu ca:
– Không cho phép.
Sao nàng lại quên biểu ca không chỉ am hiểu thi thư, đồng thời họa tranh cũng cực tốt, hắn từng họa sơn thủy, từng họa hoa điểu, họa ngư(cá)….
Nhưng chưa bao giờ họa người, nhất là nữ nhân:
– Đôi tay này, đôi mắt này là của ta, của ta.
Yên Nhiên có chút tùy hứng cường điệu, Triệu Duệ Kỳ mỉm cười nhìn nàng hồ nháo.
– Của nàng, là của biểu muội.
Triệu Duệ Kỳ ôm chặt Yên Nhiên:
– Của nàng, đều là của nàng, ai cũng đừng nghĩ cướp đi biểu muội.
Yên Nhiên vòng tay ôm chặt biểu ca áp đầu vào ngực hắn, nơi này chỉ có nàng và hắn.
– Chờ ta già đi, lại họa nàng.
Yên Nhiên nức nở, cố nén nước mắt:
– Không thể, ta già đi rồi không cho chàng họa.
– Nha đầu ngốc, cho dù nàng trở thành lão phụ nhân, thì trong lòng ta nàng vẫn là lão phụ nhân đẹp nhất.
Yên Nhiên đấm nhẹ ngực hắn:
– Ta không ngốc, biểu ca mới ngốc, mỗi năm sinh thần đều tặng lễ vật, năm sau chàng định đưa cái gì? Chúng ta còn ở chung một chỗ rất nhiều rất nhiều năm. Lễ vật năm sau không thể thua năm nay.
Hai ngày trước là sinh thần của nàng, bởi vì không phải là chỉnh thọ, lại vì Nhữ Dương vương thú kế phi, động phòng xảy ra huyết án.
Nhữ Dương vương xém chết trên thân Trinh Nương, thái phi vội vàng chăm sóc nhi tử, làm sao còn nhớ nàng.
Hôm sinh thần thái phi chỉ đặt mấy bàn tiệc, tặng hai bộ trang sức là xong, vương phủ gièm pha không thể để người ngoài biết.
Yên Nhiên cũng không mời bằng hữu, cứ như vậy sinh thần vô cùng đơn giản trôi qua.
– Nàng quá coi thường ta, hàng năm ta đều đưa lễ vật đặt biệt cho nàng, dù chúng ta nắm tay nhau đến trăm năm, thì hằng năm ta vẫn sẽ đem kinh hỉ lại cho nàng, một năm so với một năm còn tốt hơn.
Khai quốc đế hậu ái mộ nhau, nàng cùng biểu ca cũng là như thế, vì nhau hy sinh tính mạng cũng mong đối phương có thể sống sót, trọng sinh cuộc đời rốt cuộc Yên Nhiên cũng cảm thụ được.
Đẩy ra hỉ khăn của nàng cũng là biểu ca, vì biểu ca nàng cam tâm tình nguyện xử lý gia vụ trong vương phủ.
Sinh mệnh của nàng không thể rời khỏi biểu ca, tương lai sau này già đi, còn có thể có…
P/s truyện sắp hoàn rồi. Thanks các tình yêu đã gắng bó với ta cùng truyện suốt mấy tháng qua nha.