Trinh Nương gạt bỏ tay tứ quận chúa, tuy chỉ ngồi gần nửa canh giờ, vẫn khiến Trinh Nương lo lắng không yên.
Nếu nàng bị tính kế ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng, thì Trinh Nương có chết cũng sẽ không tha thứ cho Yên Nhiên.
Yên Nhiên chắc chắn không biết nàng có thai, cho nên Yên Nhiên châm hương liệu có thành phần tránh thai hoặc là thương tổn thân thể của nàng.
Trinh Nương càng nghĩ như vậy, thì càng cảm thấy bụng trướng đau, Yên Nhiên sợ nàng có thai, sợ nàng sinh ra nhi tử sẽ tranh đoạt vị trí thế tử với Triệu Duệ Kỳ.
Vân Nhi dâng trà nóng, Trinh Nương thở dài:
– Yên Nhiên suy nghĩ quá nhiều rồi, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ để nhi tử tranh đấu vị trí thế tử.
– Cũng không thể trách thế tử phi suy nghĩ nhiều, cũng tại người hảo tâm cố ý giấu diếm tin vui.
Vân Nhi rất bất mãn:
– Người cứ vì vương phủ mà suy nghĩ, nhưng thế tử phi có suy nghĩ cho người đâu.
Trinh Nương lắc đầu nói:
– Ta không muốn nghe lời này, ngươi không cần nhiều lời.
Nước trà ấm áp không xua tan được hàn ý trong lòng Trinh Nương, Yên Nhiên xem nàng là chướng ngại vật, nào có một phần cảm tình.
– Ta đi gặp Vương gia, Vân Nhi, ngươi…Ngươi hãy dẫn dắt Minh Yên rời đi.
– Người nên sớm nói cho vương gia biết.
Vân Nhi vội đi dùng ám hiệu với Minh Yên, muốn dẫn đi cũng không dễ dàng, nhưng hôm nay Nhữ Dương vương đã sớm đuổi Minh Yên.
Trinh Nương lặng lẽ tới gần cửa, nàng tính nói với Nhữ Dương vương chuyện nàng mang thai, thuận tiện…
Nếu Yên Nhiên dám làm, nàng cũng không thể làm thánh mẫu để mặc cho Yên Nhiên thương tổn.
Trinh Nương phải bảo vệ nhi nữ, mẫu vì tử cường, nàng như thế nào cũng được, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho người tổn thương đứa nhỏ của nàng…
– Vương gia, bệnh tình của người không hề tốt lên, ngược lại càng ngày càng nặng, tháng trước người…Người dương tinh cuồng loạn, thận tụy bị hao tổn, tuy ta đã kê dược cho người, nhưng người không hề tu thân dưỡng tính.
– Bản vương…
Nhữ Dương vương xấu hổ vô cùng, đều tại Trinh Nương câu dẫn hắn, chứ không phải hắn nhất thời mê sắc mà phá hư thân thể.
– Bản vương mới thú kế phi.
Trinh Nương lảo đảo, tay che kín miệng, nước mắt chảy dài, nàng không thể tin những gì mình đang nghe lại là sự thật.
Bình Nhất Chỉ nói:
– Vương gia còn có thế tử truyền tiếp hương khói, nhưng nếu đúng hạn dùng dược sẽ không đến nổi không thể có thêm nhi tử nối dòng.
Nhữ Dương vương bỗng nhiên thở dài:
– Bỏ đi, bản vương không cưỡng cầu..
Trinh Nương không nhớ mình làm như thế nào rời khỏi sân viện của Nhữ Dương vương.
Sau khi Trinh Nương thất hồn lạc phách rời đi, Triệu ma ma vẫn luôn trốn ở một bên quan sát, vỗ vỗ cổ tay áo:
– Thế tử phi từng nói, vận khí cũng phải dựa vào thực lực, nếu không có thế tử phi an bài, thì ngươi sao có thể dễ dàng tiếp cận vương gia? Người chủ tử lưu lại cũng không phải là người vô dụng.
Sau khi Vân Nhi tư hội cùng Minh Yên khi trở về trong lòng tràn đầy vui mừng.
Cứ nghĩ Trinh nương sẽ nhận được sủng ái của vương gia, nhưng lại nhìn thấy Trinh Nương khóc lóc thảm thiết:
– Chủ tử, người làm sao vậy?
Trinh Nương chưa bao giờ trải qua thống khổ đến nản lòng như vậy:
– Ta…Ta…Hài tử của ta khó giữ.
– Ai dám động thủ làm khó người? Vương gia nhất định sẽ không bỏ qua.
– Ai? Hắn dám làm, chỉ cần hắn biết được, sẽ tự tay động thủ.
Trinh Nương buồn bực vô cùng, bàn tay đặt lên trên bụng:
– Vì sao, vì sao lại như vậy?
Hài tử trong bụng là điều duy nhất khiến nàng vướng bận, là hy vọng, nhưng hy vọng của nàng có thể biến mất.
Trinh Nương dựa người vào thành giường, nếu không có giường chống đỡ, thì nàng sẽ ngã sấp xuống đất.
Có nhi nử huyết mạch tương liên chính là toàn bộ hy vọng của nàng, nếu ai dám thương tổn nhi nữ của nàng, thì nàng sẽ liều mạng.
Nhưng nếu tự tay nàng làm, chính nàng bỏ đứa nhỏ, nàng là loại mẫu thân gì?
– Ta ở vương phủ…Ở vương phủ…
– Chủ tử, người…Người…
Vân Nhi không biết làm sao, nàng không hiểu chủ tử bị gì, chủ tử giống như thống khổ muốn chết đi.
Trinh Nương lau sạch nước mắt, trong đôi mắt ẩn hiện âm ngoan:
– So với tử vong còn đáng sợ hơn, ta thà chết cũng không từ bỏ nhi tử.
Vân Nhi quỳ gối trước mặt Trinh Nương, hoảng hốt nói:
– Người không thể hồ đồ, sao người có thể suy nghĩ bỏ hài tử? Sao người có thể vì thế tử điện hạ mà có ý niệm này trong đầu?
– Ta không phải vì thế tử, ngươi không hiểu, ta sẽ không vì ai mà bạc đãi cốt nhục của chính mình, ta không phải là kế mẫu tốt, nhưng ít nhất ta sẽ là mẫu thân tốt.
Hai kiếp làm người, Trinh Nương chưa bao giờ giống như lúc này chờ mong nhi nữ.
Trinh Nương khóc đỏ mắt:
– Nếu không bỏ bào thai trong bụng, thì ta sẽ bị thất sủng bị vương gia hành hạ đến chết cũng không nhất định có thể bảo trụ được đứa nhỏ, Vương gia…Vương gia không thể khiến nữ nhân mang thai, nhưng ta…Ta thanh bạch gả cho hắn.
Vân Nhi dại ra:
– Như thế nào lại trở thành như vậy? Là loại lang băm nào chẩn đoán cho vương gia? Hắn nói bậy.
– Bình Nhất Chỉ, thần y có danh vọng nhất đế quốc là Bình Nhất Chỉ.
– Hắn chẩn sai rồi.
Trinh Nương lắc đầu nói:
– Không phải hắn chẩn sai, mà là vương gia đã sớm nhận định, hắn sớm nhận định…Cho nên hắn mới có thể đột nhiên thay đổi.
Trước kia lúc Nhữ Dương vương mới gặp Trinh Nương, hắn vẫn luôn chướng mắt thế tử Triệu Duệ Kỳ.
Nhưng sau đó từ trong thư tín gửi cho Trinh Nương luôn nhắc tới nhi tử, giữa những hàng chữ biểu lộ tâm tư của hắn đối với Triệu Duệ Kỳ là mong đợi rất sâu sắc, còn có một loại cảm giác vì tử mà kiêu ngạo.
Lúc đó Trinh Nương rất nghi hoặc vì Nhữ Dương vương thay đổi rất nhiều, lúc này mới hiểu được nguyên nhân là vì hắn chỉ có thể có một nhi tử.
Ngàn dặm ruộng tốt không bằng một dòng độc đinh, nhi tử lại xuất sắc như vậy còn không sủng nịch lên trời sao?
– Nhàn Nương, là đại tỷ, nhất định là đại tỷ, nàng không muốn ta được yên ổn, nàng nuốn nửa đời sau của ta trôi qua thật vất vả.
Trinh Nương thê lương khàn khàn nói:
– Là Nhàn Nương…Muốn khiến ta hối hận, hối hận gả vào Nhữ Dương vương phủ, là muốn trả thù kế phi, bảo hộ Triệu Duệ Kỳ, đại tỷ…Vì sao ngươi lại ngoan độc như vậy?
Vân Nhi chỉ biết khóc, Trinh Nương ôm đôi mắt, lòng bàn tay ướt át:
– Chuẩn bị chén dược đi.
– Chủ tử, người không thể…Không thể…
– Đi mau.
Trinh Nương đẩy Vân Nhi, thúc giục nàng mau chóng rời đi, Trinh Nương sợ mình sẽ thay đổi chủ ý, Vân Nhi cẩn thận mỗi bước đi:
– Chủ tử, không có một chút biện pháp nào sao?
– Nếu có, ta sẽ cam tâm sao? Suy tính ngày là lúc động phòng…Nếu qua một tháng, ta còn có thể làm cho vương gia…
Đôi mắt Trinh Nương sáng ngời, thanh âm trầm thấp:
– Vân Nhi dừng lại, để ta suy nghĩ.
Nếu là lúc động phòng, Nhữ Dương vương đã thấy lạc hồng của nàng, trước khi thành thân nàng chịu khổ.
Cũng may là có lạc hồng, ít nhất Nhữ Dương vương sẽ không hoài nghi nàng.
Dựa theo bản tính nam nhân mà nói, nếu Nhữ Dương vương cảm thấy không đúng, nhất định đã sớm vắng vẻ nhục nhã nàng, sao còn có thể ở trên xe ngựa hoan ái với nàng?
Trong lòng còn thương tiếc trìu mến nàng, điểm này có thể dùng, tay Trinh Nương khẽ xoa cái trán, nhắc nhở chính mình:
– Không thể gấp, ta phải nhớ tới lúc đó Bình Nhất Chỉ đã nói như thế nào?
Cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng…Trinh Nương suy nghĩ rõ ràng.
Nếu nàng hoài thai này lại là nhi tử nối dòng cuối cùng của Nhữ Dương vương.
Thì nhi tử của nàng so với Triệu Duệ Kỳ càng có thể được Nhữ Dương vương yêu thích.
Phụ thân cưng chiều hắn hay không cũng không quan trọng, chỉ cần đứa nhỏ này giống Nhữ Dương vương.
Mặc kệ là tính tình hay là bộ dáng, thì Nhữ Dương vương vẫn sẽ quý trọng yêu thương nhi tử không dễ có này, thời thế nghịch đảo thế tử cũng phải đứng sang một bên.
Dù không có cách gì kế thừa tước vị, nhưng nhi tử của nàng phải nhận được rất nhiều.
Có Nhữ Dương vương chinh chiến sa trường, nhi tử nàng muốn lập công cũng rất dễ dàng.
Trinh Nương tin tưởng nàng dưỡng nhi tử so với cổ nhân còn tốt hơn.
– Chủ tử, người nghĩ ra biện pháp?
– Khó nhất chính là qua một cửa cũng chết người một cửa, phải làm thế nào để vương gia lưu lại hắn.
Vân Nhi đau lòng nói:
– Nếu lưu lại, nhất định người sẽ chịu ủy khuất.
Trinh Nương không hối hận cười nói:
– Ta không sợ, dù có nhiều ủy khuất hay cực khổ hơn nữa, vì hài tử…Ta nguyện ý thừa nhận.
Lúc nàng hoài thai Nhữ Dương vương có bao nhiêu ác liệt, thì đợi đến lúc sinh hạ nhi tử, đợi đến lúc Nhữ Dương vương tin tưởng nhi tử là thân sinh của hắn.
Thì Nhữ Dương vương sẽ hối hận bấy nhiêu, đến lúc đó sẽ sủng ái Trinh Nương tận trời.
Nhữ Dương vương là người cảm tính, điểm này lợi dụng rất tốt, lúc đầu Trinh Nương cực khổ bao nhiêu, thì tương lai sau này hồi báo sẽ nhiều bấy nhiêu.
Dù Triệu Duệ Kỳ có xuất chúng hơn nữa, thì Nhữ Dương vương vẫn càng đau nhi tử từng chịu thua thiệt.
Có Triệu Duệ Kỳ ở phía trước là mũi nhọn, nhi tử của nàng có thể tùy ý tung bay.
Trinh Nương hạ quyết tâm, đột nhiên đứng dậy quỳ gối trước mặt Vân Nhi, rưng rưng nước mắt nói:
– Ngươi có bằng lòng giúp ta không?
Vân Nhi liền quỳ xuống:
– Người đừng như vậy, nếu nô tỳ hữu dụng, nô tỳ nhất định sẽ liều chết cống hiến.
Trinh Nương quỳ thẳng tắp:
– Ta có một biện pháp…Một biện pháp rất tàn nhẫn, nhưng vì nhi tử, ta sẽ làm.
– Người nói?
– Triều tịch lũ lụt.