Sáng sớm nắng ấm áp hoà hợp.
Một thiếu niên anh tuấn mặc một thân cẩm y đi vào trong phòng, nhận khăn lụa từ tay nha hoàn Hồng Hạnh lau mồ hôi trên mặt.
Nha hoàn Hồng Hạnh lui ra phía sau một bước, một nha hoàn khác tên Tư Sắc bưng khay đựng trà sâm ấm nóng:
– Thế tử điện hạ, thỉnh dùng.
Triệu Duệ Kỳ nhận trà sâm uống một ngụm, dùng khăn nhỏ lau khóe miệng:
– Sau này không cân chuẩn bị trà nhân sâm, canh nóng là được.
Đem khăn lụa để lên khay, Triệu Duệ Kỳ buông chén trà, nha hoàn nói:
– Vương phi điện hạ phân phó…
– Ta sẽ nói với mẫu thân, ngươi theo lời ta nói mà chuẩn bị.
Triệu Duệ Kỳ nhấc chân bước vào trong, Tàn ma ma nghênh đón:
– Trời vừa sáng người đã đi ra ngoài, nếu lỡ trượt chân, hay bị đông lạnh, lão nô biết ăn nói thế nào với vương phi?
Tần ma ma đi theo sau Triệu Duệ Kỳ, không vui nói:
– Không hiểu ai lại xúi giục thế tử điện hạ, bên ngoài đầy hàn khí, thân mình người…
– Tân ma ma, ta tự có chừng mực.
– Điện hạ.
Triệu Duệ Kỳ nhíu mày không vui,
Tần ma ma không dám nói gì nữa, tuy tính tình Triệu Duệ Kỳ hiền lành, cũng không đánh chửi người hầu hạ bên cạnh.
Nếu làm sai chuyện, cũng chỉ nói một câu là phạt roi, Tàn ma ma ỷ mình là nô tỳ tâm phúc của Nhàn Nương.
Nhữ Dương vương thế tử là một tay nàng hầu hạ từ xưa tới nay, ở trước mặt Triệu Duệ Kỳ rất có thể diện.
Nếu có chút đồ vật tầm thường không dùng đến, Triệu Duệ Kỳ thấy nàng thích, sẽ ban cho nàng.
– Lão nô sai rồi.
Tần ma ma quỳ gối:
– Thế tử điện hạ, lão nô sai ròi.
– Sau này bản thế tử không muốn nghe ngươi ám chỉ biểu muội, ta tin nàng.
Sáng nào Triệu Duệ Kỳ cũng kiên trì chạy bộ, bắn tên, từ chổ Bình Nhất Chỉ trở về đến nay, trừ mỗi ngày đọc sách.
Sáng sớm, sau khi dùng ngọ thiện, trước khi vãn thiện (bữa tối), hắn đều ở trong đình viện hoặc là tản bộ, hoặc là luyện cung.
Lúc mới bắt đầu hắn chỉ bắn được vài mũi tên trúng hồng tâm, sau nhiều ngày luyện tập số mũi tên trúng hồng tâm càng nhiều.
Lúc dùng bữa khẩu vị cũng tốt hơn rất nhiều, ngày xưa ăn mấy miếng thịt đã cảm thấy đày mỡ, lúc này cũng có thể ăn nhiều một chút.
Bình Nhất Chỉ tặng cho Triệu Duệ Kỳ rất nhiều bộ sách điều dưỡng thân thể, đều rất trân quý, cũng truyền Ngũ Cầm Hí của Hoa Đà thần y lưu lại, cho Triệu Duệ Kỳ:
– Thế tử điện hạ chỉ là khí huyết không lưu thông, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận sẽ không khác gì người bình thường, nhưng phải nhớ không được nôn ra máu tổn thương thân thể.
(Yul: Ngũ Cầm Hí là một bài khí công cổ đại. Tương truyền bài này là do danh y Hoa Đà thời Tam quốc “thế kỷ 2 – 3” sáng tác, mô phỏng điệu bộ của năm loài thú là cọp, nai, gấu, khỉ và chim.)
Lúc bắt đầu rèn luyện, hắn cảm thấy mệt muốn chết đi, tay chân như không phải của hắn.
Không có biểu muội bên cạnh mỉm cười cổ vũ, Triệu Duệ Kỳ không muốn động đậy, hắn đã là Nhữ Dương vương thế tử, còn có ai có thể cướp vị trí của hắn?
Rèn luyện thân thể võ công, cũng không bằng luyện chữ, đọc nhiều sách.
Nhưng Triệu Duệ Kỳ ở trong ván cờ Linh Lung nhìn thấy nhiều tình cảnh, biểu muội cô độc tịch mịch một mình trong tòa phủ trống trải, hắn đau lòng, rất muốn ôm lấy nàng…
Bình Nhất Chỉ từng ngắm trăng tưởng niệm nữ nhi đã mất, từng nói với hắn:
– Trăng có khi tròn khi khuyết, thế sự thay đổi thất thường.. Ai có thể ngờ, người đầu bạc tiễn người đàu xanh? Người chết đóng lại đôi mắt, cái gì cũng không biết, người chịu đau đớn thống khổ là người còn sống là thân nhân, nếu vì mình mà khiến cho thân nhân sớm thệ, sự thống khổ, hối hận, áy náy so với uống độc dược độc nhất thiên hạ còn muốn thống khổ hơn, mỗi khi nhớ tới nữ nhi của ta, hận không thể lấy thân chịu đựng, người đáng chết là ta, nếu ta không dạy độc dược cho hấn, thì sao nàng có thể chết…
Bình Nhất Chỉ say rượu nói liên miên cằn nhằn với Triệu Duệ Kỳ, nói rất nhiều.
Triệu Duệ Kỳ cũng không nói lời an ủi hắn, mà chỉ yên lặng lắng nghe, đối mặt với thống khổ áy náy của Bình Nhất Chỉ, hắn đã hạ quyết định.
Nhất định phải sống lâu hơn biểu muội, nếu người ở lại là người thống khổ, vậy để hắn gánh vác phần thống khổ này.
Đêm đó hắn cũng uống say, ngã bên người Bình Nhất Chỉ, nhắm mắt tiến vào mộng đẹp ngọt ngào…
Hôn lễ long trọng, hắn đẩy ra khăn voan che mặt thê tử…
Thê tử của hắn chỉ có thể là biểu muội người hắn tâm tâm niệm niệm chờ nàng trưởng thành.
Triệu Duệ Kỳ ngồi trước gương, phía sau là nha hoàn đang búi tóc cho hắn, có y phục phụ trợ, nhìn hắn có thêm mấy phàn khỏe mạnh tràn đầy sức sống.
Triệu Duệ Kỳ càng ngày càng tuấn dật, dạo này bên ngoài đều nói, Nhữ Dương vương thế tử cùng Ngọc lang không phân chia cao thấp.
Triệu Duệ Kỳ nói:
– Được rồi.
Nha hoàn nâng ngọc quan thế tử:
– Điện hạ.
Triệu Duệ Kỳ tự mang ngọc quan, quay mặt nhìn vào gương, trong gương chiếu rọi dung nhan hắn có chút mơ hồ.
$Biểu ca, thực xin lỗi, ta không biết..Ta thực sự không biết…j
Hắn ôm chặt Yên Nhiên đang khóc nỉ non:
$Ta…Ta lại tin tưởng nàng như vậy…Thực xin lỗL.thựcxin lỗi…j
Dưới ngọn đèn, một nam tử đâm thủng ngón tay, đem máu nhỏ từng giọt trên nghiên mực, một giọt, hai giọt, ba giọt, nam tử văn nhược nước mắt tràn đ’ây…cầm bút viết lên tấu chương:
– Thần khải bẩm bệ hạ, thần không đáng được trọng dụng, thân mình gầy yếu… Kỳ Lân nhi Phiêu Kị tướng quân thần không thể sánh bầng…Vì không có tử kế nghiệp Triệu gia, khẩn càu từ tước vị Nhữ Dương vương thế tử…
Triệu Duệ Kỳ mở to đôi mắt, trong gương dung mạo của nam tử giống hắn…
Ở trong ván cờ Linh Lung ván hắn đã từng gặp…Đưa tay đụng vào, gương vẫn là gương, nhưng hình ảnh trong đầu trong mắt lại hiện ra rõ ràng.
Viết xong sổ con, nam tử kéo thân thể suy yếu, đi đến trước giường, ngồi xuống ôm thê tử đang ngủ say vào trong lòng, chôn đầu vào cổ nàng…
FBiểu muộL.Biểu muộL.Chỉ có như thế…Những người đó mới bỏ qua chúng ta… sổ con đưa lên…Bệnh của nàng sẽ hết…Hoàng thượng vừa lòng, phụ vương cũng vừa lòng…Hoàng thượng sẽ không vì vị trí Nhữ Dương vương thế tử mà xung đột với thái hậu…Bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta…jj
HNương, nương, thực xin lỗL.Thực xin
lỗi…jj
Mất đi thế tử vị hắn dẫn theo thê tử gian nan cầu sống, cũng không phải không có ăn không có uống.
Nhưng lại thừa nhận khuất nhục cùng trả thù, thái hậu không có cách gì so đo với hoàng thượng.
Không có cách gì đoạt lại kính trọng của hoàng thượng từ trong tay Nhữ Dương vương phi.
Nàng đem tất cả trả thù trên người bọn hắn, Yên Nhiên bị khiêu khích vũ nhục, đều tại hắn không chịu kiên trì giữ chặt thế tử vị.
Trời đất bao la, lớn nhất vẫn là hoàng thượng, hắn biết biểu muội thân mang kịch độc, sao hắn có thể kiên trì.
Nếu chỉ có một mình hắn, hắn có chết cũng phải chết trên vị trí thế tử, nhưng hắn còn có thê tử…Biểu muội… khuất nhục, vô tận khuất nhục, thế nhân coi thường hắn…Cuối cùng hắn chết trong lòng biểu muội…
Triệu Duệ Kỳ thống khổ nhắm mắt, trong đầu là những hình ảnh hỗn độn xâu chuỗi thành một quyển sách.
Thời thơ ấu phú quý đắc ý, thời thiếu niên cùng thê tử thân cận hạnh phúc.
Thời thanh niên thu liễm điệu thấp, trở lên tầm thường.
Thời trung niên cô đơn tịch mịch, cuối cùng để lại một mình thê tử ôm hận chết đi.
Hắn nên hận, hận phụ vương vô tình vô nghĩa, hận thân mẫu chọn lựa kế phi” hiền lương thục đức”.
Hận biểu muội tin người không đáng, hận người miệng lưỡi đày lễ nghi đạo đức lại lợi dụng hắn, cười nhạo hắn.
Hận đệ đệ, hận kế phi từng bước tính kế hắn, hận vị tân đế ngồi trên long ỷ, hận tiên đế trước khi chết không chịu lập thái tử, lại đột nhiên băng thệ.
Hận hoàng đế cùng hái hậu tranh đấu, hận tất cả mọi chuyện vì sao đều để hắn gánh vác…
Triệu Duệ Kỳ ôm ngực, không, không đúng, hắn nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, hạ nhân hầu hạ hắn kinh hô:
– Thế tử điện hạ.
Triệu Duệ Kỳ đẩy ngã bình phong, đi đến bên giường, mò dưới gối tìm một vật…là hà bao được tú rất vụng về.
Đôi mắt Triệu Duệ Kỳ trong suốt, ván cờ Linh Lung có thể nhìn thấy kiếp trước suy đoán kiếp này.
Không phải cao thủ cờ vây không giải được ván cờ Linh Lung, mà là lúc chơi cờ sẽ trầm mê nhìn thấy tương lai của kiếp này, sẽ mất đi tiên cơ.
Nếu ván cờ biểu hiện là kiếp này, như vậy biểu muội cả đời đều bị thống khổ áy náy đè nặng, có lẽ biểu muội có cơ duyên khác, hoặc là tiên phong như mộng.
(Yul: tiên phong như mộng nghĩa là nằm mơ thấy tương lai)
Vì vậy nàng mới khắp nơi châm chích nhắm vào Trinh Nương, nhắc nhở hắn để ý Trinh Nương, cũng muốn rời xa hắn.
Đối với chuyện Yên Nhiên thay đổi khác lạ hắn cũng có chút nghi hoặc, nhưng lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ.
Triệu Duệ Kỳ khẽ vuốt hà bao tú hoa hồng tường vi…
FBiểu ca, sao ngươi lại thích hồng tường vi a, nhìn rất bình thườngJ
Năm trước Yên Nhiên hỏi hắn thích hoa gì, hắn nói với nàng là hồng tường vi, thân mang gai đâm chọt lại có cánh hoa mềm mại.
Không yêu mẫu đơn phú quý, không thích hoa lan cao thượng, chỉ yêu thích loại hoa hồng tường vi leo trên giá đỡ.
Hắn nguyện ý làm giá đỡ hồng tường vi, để tường vi đỏ rực bao quanh thân hắn.
Đôi mắt Triệu Duệ Kỳ lóe sáng, nha đầu ngốc, không phải vì ngươi tin lầm Trinh Nương, mà trở thành bi kịch.
Là vì ta không đủ cường đại, không chống nổi sự thay đổi của hoàng quyền, tự nghĩ rằng, mình có thể bảo hộ người khác.
Triệu Duệ Kỳ nâng tay che đôi mắt, hắn sủng nịch nàng, che chở nàng, nhưng chuyện bên ngoài…
Hắn chưa bao giờ nói với nàng, chưa từng trãi lòng với nàng, nếu hắn đem tất cả mọi chuyện nói với nàng, có thể hay không, sẽ khiến nàng ít áy náy, khiến nàng không hối hận nhiều.
Tính khí Yên Nhiên thế nào, Triệu Duệ Kỳ rất rõ ràng, nàng sẽ không oán hận người bên ngoài, mà tự làm mình thanh tỉnh, sau đó sẽ trốn tránh, cho rằng làm như vậy là có thể không đem phiền toái đến cho hắn.
– Đáng chết, ngu ngốc.
Triệu Duệ Kỳ mắng chính mình không đủ yêu nàng, hôm qua mẫu thân nói với hắn Yên Nhiên không phải là người không chịu đựng được mưa gió.
Yên Nhiên hiểu chuyện, mà hắn còn đem Yên Nhiên trở thành tiểu cô nương mà sủng nịch.
Nếu hắn vẫn không chịu tỉnh lại, Yên Nhiên sẽ càng ngày càng cách xa hắn.
Là hắn đem Yên Nhiên sủng đến nổi không biết thế sự, Triệu Duệ Kỳ miệng khô lưỡi đắng, hắn rốt cuộc là thích Yên Nhiên ngây thơ như trước đây, hay là thích nàng phong hoa tuyệt đại?
Nếu hắn sớm hiểu rồ ràng, thì Yên Nhiên cũng sẽ không trốn tránh hắn.
Hoàng quyền thay đổi, triều thần mới cũ chi tranh, tân hoàng cùng thái hậu so đo với nhau…
Triệu Duệ Kỳ nắm chặt tay thành nắm đấm, cuộc đời này hán sẽ không làm con rối tùy ý bọn họ đùa giỡn.
– Thể tử điện hạ?
Tần ma ma nhìn thấy sắc mặt Triệu Duệ Kỳ bình ổn, do dự tiến lên:
– Người nên đi thình an thái phi cùng vương phi.
Triệu Duệ Kỳ đem hà bao cất giữ cẩn thần, nhìn trên mặt đất có các mảnh nhỏ thủy tinh, nói:
– Đem này nọ thu thập sạch sẽ, chuyện hôm nay không được nói với bất luận kẻ nào, bản Thế tử nói là bất luận kẻ nào.
Đôi mắt Triệu Duệ Kỳ băng lãnh, Tần ma ma vội nói:
– Dạ, xin tuân lệnh thế tử điện hạ.
Phủ thêm áo choàng, Triệu Duệ Kỳ rời khỏi sân viện của mình, lúc ra khỏi cửa viện, nhìn thoáng qua tấm biển, phân phó:
– Thay đổi nó.
– Xin hỏi điện hạ, đổi thành cái gì?
Theo hầu là Mậu Tường kính cẩn hỏi, thế tử điện hạ nhìn bề ngoài có vẻ văn nhược dễ thân cận.
Nhưng trừ biểu tiểu thư ra, không có người nào có thể tới gần hắn, hôm nay thế tử điện hạ lại có thêm một phần khí thế.
– Cẩn Tỉnh…Cẩn Tỉnh Viên.
– Tuân mệnh.
P/s đối mặt với hoàng quyền, không có thực lực sẽ bị nghiền nát, thế tử biểu ca cố gắng lên.