Tuy Tiểu Thất nói như vậy, Yên Nhiên cũng không thể tùy tiện gọi hắn là Tiểu Thất.
Nhìn là biết hắn có xuất thân bất phàm. Đã trải qua một kiếp, Yên Nhiên so với người khác càng cẩn trọng hơn, cười nói:
– Thất công tử.
Tiểu Thất giật mình, không hài lòng bỉu môi:
– Phụ thân ta muốn gặp hắn.
– Lệnh tôn ở nơi nào
Trong lòng Yên Nhiên cảm thấy quái dị, lại nhìn về hướng Triệu Duệ Kỳ đang đàm luận với đám cử tử.
Từ sau khi nàng nghĩ thông suốt, Yên Nhiên sẽ không miễn cưỡng chính mình nữa.
Nàng đã đáp ứng với Triệu Duệ Kỳ, hai người bọn nàng sẽ như lúc trước.
Kiếp trước lúc tân hôn, bọn nàng đã trải qua một đoạn thời gian rất ngọt ngào.
Kiếp trước nàng bại trong tay Trinh Nương, Yên Nhiên hận không dậy nổi, nhưng kiếp này ai dám phá hư hạnh phúc của nàng.
Yên Nhiên sẽ đối địch với người đó, thấy Triệu Duệ Kỳ bị đám cử tử vây quanh, Yên Nhiên tự hào cười cười:
– Chỉ sợ biểu ca không thể thoát thân.
Tiểu Thất bĩu môi, toàn bộ phố cử tử này không phải vì muốn gặp phụ hoàng mà tồn tại sao? Cơ duyên như vậy…Tiểu Thất nói:
– Nếu không phải biết ngươi là người tốt, ta cũng không nói với phụ thân đâu.
– Thất công tử; tài học của biểu ca không cần ngươi hay ta giúp đỡ.
Yên Nhiên rất tin tưởng Triệu Duệ Kỳ, Tiểu Thất thấy Yên Nhiên như vậy, liền làm điệu bộ giống người trưởng thành lắc đàu:
– Ta rốt cục cũng gặp một người ngốc, Lý tỷ tỷ…
Yên Nhiên nhíu nhíu mày:
– Ngươi biết ta?
Có thể gọi dòng họ của nàng, Yên Nhiên càng cảnh giác Tiểu Thất hơn.
Người nàng tuyệt đối tín nhiệm chỉ có bốn người, phụ thân, mẫu thân, ca ca, biểu ca.
– Ngày đó ở cửa Đạo Hương thôn, ngươi ngòi trên xe ngựa có ăn ký của An Bình hàu phủ. Trong kinh thành ai mà không biết An Bình hầu họ Lý. Ta nghe nói An Bình hầu chỉ có một nữ nhi cùng tuổi với Lý tỷ tỷ là biết được thôi.
Tiểu Thất ra vẻ thần bí nhắc nhở:
– Nếu Lý tỷ tỷ cùng Nhữ Dương vương thế tử không gặp phụ thân ta, sẽ là chuyện rất tiếc nuối…
Nhưng vào lúc này, đầu phố cử tử xuất hiện một lão giả quần áo ngăn nắp phú quý.
(Yul: lão giả là người cao tuổi)
Tướng mạo đường đường, khí thế bức người, ở phía sau hắn là năm sáu tên tùy tùng bộ dáng hiên ngang.
Lão giả đưa mắt đảo quanh phố cử tử, nhìn thấy Triệu Duệ Kỳ cũng coi như không thấy.
Đứng trước một bày quán không người ở cách đó không xa, giống như đang thưởng thức tranh chữ, văn vẻ.
Đám cử tử không còn hứng thú nói chuyện, nhìn thấy lão giả liền sửng sốt, sau đó lại mừng thầm.
Hoàn toàn đem vị lão giả này trở thành vị kia, đường công danh đối với bọn hắn mà nói, mới là điều quan trọng nhất.
Trao đổi học vấn bất quá là nước cờ đầu tiên để có hoàng kim ốc, giai nhân dung nhan như ngọc mà thôi, có đường tắt mà không đi mới là kẻ ngốc.
Một người chắp tay với Triệu Duệ Kỳ nói:
– Ta bày quán ở phía trước có khách nhân tới nên xin cáo từ, ngày khác sẽ cùng công tử đàm luận.
Nói xong liền chạy đến bày bán của mình, nói với lão giả có khí thế bất phàm:
– Lão tiên sinh, càn cái gì, này là mấy bức họa do vãn sinh họa ra…
Lão giả kiêu căng gật đầu, cũng không nói gì, có hắn mở đàu đi trước, các vị cử tử khác đều noi theo.
Vội vã cáo từ chạy đến bày quán của mình, phô bày những tác phẩm xuất sắc nhất nhằm thu hút lão giả.
Lúc này đám người vây quanh Triệu Duệ Kỳ đã ít hơn phân nửa, còn bên cạnh lão giả bị cử tử vây đầy.
Triệu Duệ Kỳ cười lắc đầu, trong lòng đối với cử tử cùng khoa cử có chút thất vọng, cũng có cử tử khinh thường mắng:
– Nịnh nọt, tiểu nhân.
– Công tử có tài học bất phàm, cùng công tử nói chuyện, ta có được rất nhiều ích lợi, xin hỏi cao danh quý tánh của công tử? Nhìn cách công tử nói năng hẳn là cử tử dự thi năm nay, không biết công tử có thi viết mùa thi Hương?
Triệu Duệ Kỳ thanh nhã cười:
– Đều là người đọc sách trong thiên hạ, có thể cùng chư vị huynh đệ thỉnh giáo, ta cũng ngộ ra nhiều điều, có thể đề tên lên bảng vàng, quý phủ sẽ khai báo tin mừng, các vị huynh đài sẽ biết được, nếu như không đậu được tiến sĩ, ta cũng xấu hổ khi nhắc tới gia môn.
Triệu Duệ Kỳ không muốn nổi danh, Yên Nhiên tức giận muốn dậm chân, nàng cùng hắn dạo phố cử tử là muốn nổi danh.
Đôi mắt Yên Nhiên chuyển động, từ bên hông lấy ra bình nước bằng da hươu, đi đến bên người Triệu Duệ Kỳ:
– Triệu biểu ca, uống chút nước cho nhuậnyết hầu, ta thấy vừa rồi biểu ca rất là vất vả, nếu biểu ca mệt mỏi, đại di sẽ quở trách ta.
Triệu Duệ Kỳ nhíu mày không đồng ý, nhưng Yên Nhiên đã đưa bình nước đến trước mặt hắn.
Mà hắn cũng không có cách gì cự tuyệt biểu muội, thở dài một hơi, cầm bình nước uống mấy ngụm, giọng nói trầm thấp:
– Khiến biểu muội lo lắng ròi, nhưng nổi danh không phải là điều mà ta sở cầu.
Dựa vào bản sự của hắn không khó để đậu tiến sĩ, Yên Nhiên cười nói:
– Biểu ca mang trên người là chức trách của vương phủ, ngươi có tài học khiến đám cử tử khâm phục, còn dấu đầu hở đuôi làm gì? Đại di đã dạy biểu ca những gì? Ngươi đã quên rồi sao?
Triệu Duệ Kỳ trầm tư, nhìn Yên Nhiên nói:
– Là ta cổ hủ.
Triệu Duệ Kỳ chắp tay hướng mọi người chung quanh:
– Ta họ Triệu, tên Duệ Kỳ, là nhân sĩ kinh thành.
-Hương Sơn Chu Đại Niên.
– Hò Bắc Lâm Vĩnh Khang.
– Dư Hàng Triệu Thể Thành.
– Quảng Châu Lý Kim Ngọc.
Đám cử tử đều tự báo gia môn, Triệu Duệ Kỳ mỉm cười gật đầu:
– Có thể quen biết với chư vị huynh đài, là vinh hạnh của Triệu mỗ, chúc các vị huynh đài đề tên lên bảng vàng.
Triệu Duệ Kỳ chắp tay từ biệt, cùng Yên Nhiên rời đi, nhìn biểu huynh muội bọn họ có một cử tử vỗ vỗ đầu:
– Ta nghĩ hấn là Nhữ Dương vương thế tử điện hạ, là bệ hạ ân chuẩn cho hắn tham gia khoa cử.
Người nọ kinh hô một tiếng, hấp dẫn đám cử tử tụ hợp lại, mọi người thật sự là không thể tưởng được, mới vừa rồi giảng giải học vấn với bọn hắn.
Lại chính là người khiến bọn hắn xem không vừa mắt, đi cửa sau để tham gia khoa cử Nhữ Dương vương thế tử.
– Thế tử điện hạ tài học xuất chúng, bệ hạ thật anh minh, nhìn xa hiểu rộng, nên mới chấp thuận cho thế tử điện hạ tham gia khoa cử.
Mặc kệ ai không phục Triệu Duệ Kỳ đi cửa sau thì lúc này cũng không có ai dám nói hắn hữu danh vô thực, có người trong lòng còn nghi vấn hỏi:
– Không có người giả mạo?
– Ngu ngốc.
Tiểu Thất giống như tiểu đại nhân nói:
– Ngươi không phát hiện mới vừa ròi nữ tử kia lấy bình nước đưa cho hắn? Mặt trên có ăn ký của An Bình hầu phủ, có thể khiến An Bình hầu phủ đại tiểu thư gọi là biểu ca, xưng hô đại di, trừ Nhữ Dương vương phủ thì còn ai nữa? Nếu hắn không phải là thế tử, sau khi tham gia khoa cử, không phải sẽ bị lộ sao? Nhữ Dương vương phủ cũng tốt, An Bình hầu phủ cũng thế, không đụng nổi người này.
Tiểu Thất ưỡn ngực giáo huấn đám cử tử, lão giả đứng ở phía sau chỉ tay vào Tiểu Thất:
– Ngươi…Ngươi…
Tiểu Thất quay đầu làm mặt quỷ nói:
– Ngươi ở đây chơi tiếp đi, ta đi tìm phụ thân.
Tiểu Thất liền chạy mất dạng, lão giả cảnh giác nhìn xung quanh, thu lại khí thế bức người.
Sai bọn tùy tùng đẩy đám cử tử đang vờn quanh hắn, không còn hứng thú thưởng thức tranh chữ, bước nhanh rời khỏi phố cử tử, vừa đi vừa nói thầm:
– Thật sự là không may, thật vất vả mới đi ra ngoài đùa giỡn, lại đụng phải tiểu chủ nhân.
Triệu Duệ Kỳ hỏi Yên Nhiên:
– Biểu muội tâm tư thể nào ta đều hiểu rõ, sao vừa ròi ngươi không muốn ta đi gặp lão giả kia? Chúng ta đều nhìn ra, tên lão giả kia mặc một thâny phục vải dệt đều là cống phẩm, trên đời này người có thể sử dụng cống phẩm chỉ đếm trên đầu ngón tay…Biểu muội…
-A.
Yên Nhiên đang ngây người thì bị Triệu Duệ Kỳ gọi, không suy nghĩ đến thân phận của Tiểu Thất nữa.
Yên Nhiên luôn cảm thấy Tiểu Thất xuất thân không tầm thường, hắn mặc một thân y phục còn trân quý hơn lão giả kia.
Vân cẩm Giang Nam, một năm chỉ có mười thước cống phẩm, hoàng hậu có, quý phi cũng chưa chắc có được vân cẩm, Tiểu Thất…Tiểu Thất…
– Biểu ca không phải là người vô dụng phải xua nịnh bệ hạ để được đi đường tắt, nếu để biểu ca gặp lão giả chỉ biết khoe khoang kia, không phải sẽ làm bẩn biểu ca sao?
Yên Nhiên cười nói:
– Biểu ca có tài danh, chúng ta không cần vì nịnh nọt mà tranh đấu, biểu ca không muốn làm, ta cũng không muốn biểu ca mất đi phẩm chất, một chút công danh lợi lộc ta cũng không hiếm lạ.
Huống hồ người này cũng không phải là bệ hạ, năm Triệu Duệ Kỳ hai tuổi đã bị sắc phong làm Nhữ Dương vương thế tử, nhưng chưa từng gặp đương kim bệ hạ.
Tuy Yên Nhiên cũng rất khó có thể gặp bệ hạ, nhưng kiếp trước nàng đã từng gặp, tên lão giả kia cũng có mấy phần giống bệ hạ, nhưng lại không phải là hoàng đế.
Yên Nhiên biết tính tình của Triệu Duệ Kỳ như thế nào, đương nhiên sẽ không miễn cưỡng hắn đi thân cận, huống hồ đối tượng còn không phải là bệ hạ.
Chuyện ngu xuẩn như vậy Yên Nhiên sẽ không làm.
Bệ hạ rất sủng ái yêu chiều thân mẫu sớm thệ của thất hoàng tử, Yên Nhiên đột nhiên nhớ tới, kiếp trước thất hoàng tử bị nhiễm bệnh dẫn đến chết bệnh là cách đây mấy ngày, đương kim bệ hạ…
Bệ hạ bi thương không thiết triều ba ngày, hạ thánh chỉ công báo cả nước, dừng lại chuyện kết thân gả thú trong ba tháng.
Truy phong thất hoàng tử là Tuệ thân vương, lấy phong hào Tuệ, đủ để thấy thất hoàng tử trí tuệ như thế nào.
Nhưng đến tận bây giờ Yên Nhiên vẫn chưa từng nghe tin thất hoàng tử nhiễm bệnh.
Yên Nhiên còn nhớ cửu hoàng tử bi tương luyến tiếc thất hoàng tử trong lễ tang, mới được bệ hạ coi trọng.
Bệ hạ từ từ đem tình yêu thương của mình đối với thất hoàng tử đặt lên người cửu hoàng tử.
Cho nên sau đó cửu hoàng tử mới có tư cách cùng các vị hoàng tử khác tranh đoạt đế vị.
Thất hoàng tử đã vượt qua kiếp sinh tử, Yên Nhiên không biết cửu hoàng tử có đăng cơ hay không.
Sao thất hoàng tử có thể vượt qua kiếp sinh tử? Là chết bệnh hay còn nguyên nhân khác? Trong cung người có khẩu phật tâm xà nhiều lắm.
Triệu Duệ Kỳ xấu hổ cầm tay Yên Nhiên, khẽ vuốt nhẹ tay nàng, rồi nắm chặt:
– Người hiểu ta chỉ có mình biểu muội.
Yên Nhiên đỏ mặt, không thể nghĩ thấu chuyện của thất hoàng tử, chuyện hậu cung triều đình cách xa Yên Nhiên.
Sau khi cửu hoàng tử đăng cơ liền đoạt tước vị của biểu ca, Yên Nhiên từng có ý muốn lấy lòng cửu hoàng tử.
Nhưng trong lòng nàng vẫn luôn bất bình khó chịu, không thể bình thản đối mặt với cửu hoàng tử.
Nhìn thấy cửu hoàng tử sẽ nghĩ đến Trinh Nương người khiến hắn tôn kính đối xử như thân mẫu.
Nếu có thể Yên Nhiên thà không cần phần tiên tri này, nếu cửu hoàng tử không trở thành hoàng đế…
Mà là một người khác…thì tốt quá, nhưng lấy năng lực hiện tại của Yên Nhiên sẽ không làm ra chuyện đại sự gì.
Mà nàng lại không thể nịnh bợ cửu hoàng tử, chỉ nghĩ không gần không xa tôn kính thủ lễ, thuận tiện không thể để cho Trinh Nương được như nguyện.
Hai người đang hưởng thụ phần tình cảm ngọt ngào khó có này, thì Tiểu Thất từ phía sau chạy tới:
– Tỷ tỷ, Lý tỷ tỷ đợi ta với, đợi ta với.
Tiểu Thất lên tiếng đánh vỡ không khí ngượng ngùng, Yên Nhiên cùng Triệu Duệ Kỳ thối lui nửa bước.
Yên Nhiên nhìn Tiểu Thất đang chạy lại gần nàng, đôi mắt hắn tràn đầy ý thân cận.
Giống như nàng ở kiếp trước tin tưởng thân cận Trinh Nương.
Yên Nhiên dùng khăn nhỏ lau mồ hôi trên trán hắn, động tác rất ôn nhu, nói:
– Sao ngươi lại đến đây? Giống như khối bánh mật, muốn mặc kệ cũng không được.
Tiểu Thất cười xán lạn:
– Tỷ tỷ, ta chính là bánh mật nha, nếu ngươi bị dính sẽ không xong, không xong đâu.