Nghe lời mẫu thân phân phó, Triệu Duệ Kỳ đối với thất hoàng tử vẫn không gần không xa, nhưng lúc ở bãi săn, ánh mắt vẫn nhìn thất hoàng tử nhiều lần.
Triệu Duệ Kỳ chú ý đến thất hoàng tử cũng không khiến mọi người hiếu kỳ, chuyện thất hoàng tử được giao cho hoàng hậu nuôi nấng đã đồn khắp kinh thành.
Trước khi quốc sư rời khỏi kinh thành đã từng ở trước mặt hoàng thượng nói thất hoàng tử có mệnh cách cao quý.
Câu này có rất nhiều người nghe thấy, vì thế thất hoàng tử bị rất nhiều người có mặt ở đây chú ý.
Chỉ có Yên Nhiên là ngoại lệ, lực chú ý của nàng đều đặt lên đám tiểu thư, vì ca ca tuyển chọn nữ tử thích hợp.
Khiến ca ca hạnh phúc cả đời, điều này là mục tiêu lớn nhất của Yên Nhiên lúc này.
Yên Nhiên muốn mượn cơ hội này ở chung với vị tiểu thư mà nàng coi trọng, tiện thể cũng chú ý đến phẩm hạnh của các nàng.
Kiếp trước ca ca bị thê tử ruồng bỏ, mà nàng lại là tỷ tỷ của nàng ta, nên khiến Yên Nhiên chú ý nhiều hơn.
Ở trước mặt Yên Nhiên là nữ tử hoạt bát lanh lợi, cũng có một chút thẹn thùng, giống như trong trí nhớ của nàng, vì sao nàng biểu hiện khác lúc bình thường? Yên Nhiên cảm thấy kỳ quái, càng chú ý nàng nhiều hơn.
Một ngày sương sớm, Yên Nhiên ngẫu nhiên nghe thấy tỷ muội các nàng cãi nhau, mới hiểu ra nàng để ý ca ca.
Cho nên nàng ở trước mặt Yên Nhiên mới câu nệ không dám biểu hiện, Yên Nhiên nghe nàng nói:
– Đúng, ta là không biết thẹn thùng, ái mộ Lý công tử, ngươi không hiểu hắn tốt như thế nào, mãng phu? Hắn không phải, ngươi không cần cố ý ở trước mặt ta nói Lý tiểu thư thích ngươi, muốn tác hợp cho các ngươi, ta…Coi trọng hắn là chuyện của ta, không liên quan tới hắn.
– Nếu Lý tiểu thư thực sự có ý tác hợp cho các ngươi, nhìn không thấu tâm tư của ngươi, thì nàng không xứng làm thượng khách của An Ninh công chúa.
Yên Nhiên lặng lẽ rời đi, bước chậm trong rừng cây, sương sớm lắng đọng trên hoa cỏ, lá vàng rơi đầy đất, bên tai là tiếng chim hót.
Lúc này Yên Nhiên đang nhìn chằm chằm con bạch hồ ở cách đó không xa, bạch hồ đang liếm chân trước, khiêu khích đối diện với Yên Nhiên, giống như đang nói, có bản lĩnh thì bắt ta đi.
Ở bãi săn, dù là tiểu thư thì trong tay cũng có cung tiễn, hoặc là bảo kiếm, Cẩm Thư đi theo sau Yên Nhiên hỏi:
– Tiểu thư không dùng cung tiễn?
Yên Nhiên đem bảo kiếm nâng lên trước mặt, vung lên một trận kiếm hoa.
Cái gì là coi trọng? Cái gì là thích? Năm đó nếu không phải tại nàng…Ca ca cũng đã để ý nàng ấy.
Sau khi Lý Hạo Nhiên bị phế bỏ cánh tay, đã từng gặp lại nàng, bọn hắn cũng không nói cái gì, chỉ là cùng uống một ly.
Yên Nhiên vung kiếm quét ngang lá vàng, nàng xuất gia làm ni cô, là chính mình hiểu lầm nàng, nghĩ nàng chướng mắt ca ca.
Nhưng thật ra nàng rất thích ca ca, không muốn gả cho người khác.
Yên Nhiên dừng kiếm, kiếm pháp này là Nhàn Nương truyền cho nàng, đến hôm nay nàng mới xem như hoàn toàn thông hiểu đạo lí.
Yên Nhiên còn nhớ Nhàn Nương từng nói với nàng, bộ kiếm pháp này chiêu cuối cùng là tình ái không bền vững.
Ở đế quốc Đại Minh không kiêng kỵ chuyện tiểu thư luyện tập kiếm thuật, nhưng tiểu thư huân quý có thể luyện kiếm, hiểu kiếm pháp lại rất ít.
Nghe nói lúc Đại Minh khai quốc, hoàng hậu từng là cao thủ kiếm thuật, từng vì hoàng đế đả bại người ngoài đến khiêu chiến, nhưng truyền thuyết này lại khó suy diễn.
Khai quốc hoàng hậu dịu dàng kính cẩn nghe theo, sao có thể là cao thủ kiếm thuật?
Nhưng lúc khai quốc chinh chiến, nữ tử giỏi võ công đều được chứng thực, chỉ có nữ tử có năng lực tự bảo vệ mình, có tài năng kiên trì chờ đến lúc trượng phu hoặc thân nhân đến cứu viện.
Đại Minh khai quốc, Man Di trải rộng khắp phương trời, là thời loạn thế.
Đại Minh đế quốc đã có trăm năm, thái bình phồn vinh và đông đúc, có binh lính anh dũng trấn thủ biên cương không e ngại Man Di xâm lược.
Cho nên nữ tử luyện kiếm ngày càng ít, các nàng càng chú trọng đến đức hạnh, châm tạc, bề ngoài.
Nếu không phải Nhàn Nương yêu cầu Yên Nhiên luyện kiếm, thì nàng cũng không luyện tập kiếm pháp mỗi ngày.
Lúc Nhàn Nương giao cho nàng kiếm pháp đã từng nói, nàng sẽ không hại Yên Nhiên:
“Sẽ có một ngày ngươi sẽ dùng đến.”
Yên Nhiên sâu sắc cảm thấy Nhàn Nương đang an bài cái gì đó, muốn mở miệng hỏi rồi lại nuốt xuống.
Lúc rời khỏi kinh thành, Yên Nhiên nhìn Nhàn Nương càng ngày càng gầy yếu, có khi nàng còn ho ra máu.
Trong lòng Yên Nhiên rất khó chịu, khuyên nàng nghĩ ngơi thật nhiều, nhưng Nhàn Nương lại nói với nàng
– Sau khi ta chết cũng coi như là nghĩ ngơi rồi, nếu không an bài thỏa đáng, ta có chết cũng không nhắm được mắt.
– Vì nhi tử, ta nguyện ý gánh vác tội nghiệt.
Yên Nhiên luôn áy náy, kính nể Nhàn Nương, dù nàng trọng sinh,cũng không thể suy nghĩ được như Nhàn Nương.
Lúc Nhàn Nương còn sống giống như mẫu đơn sáng lạn, trước khi chết cũng sẽ giống như khói lửa cháy rực nở rộ trong trời đêm.
Khiến cho vạn vật ảm đạm không ánh sáng, Yên Nhiên tin tưởng Nhàn Nương sẽ lưu lại truyền thuyết cho hậu nhân.
Nàng không biết nên làm cái gì để giúp Nhàn Nương, điều duy nhất nàng có thể làm…
Yên Nhiên nắm chặt chuôi kiếm, luyện tốt kiếm pháp, làm theo những gì Nhàn Nương căn dặn.
– Ngươi thật là lợi hại, Lý tỷ tỷ thật là lợi hại.
Giọng nói của Tiểu Thất truyền đến, Yên Nhiên tìm chổ thanh tĩnh vắng vẻ, không ngờ còn có người.
Yên Nhiên nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy thất hoàng tử, trên cây tươi tốt vươn ra một cánh tay:
– Lý tỷ tỷ, ta ở trên này.
Yên Nhiên đi đến gốc cây, ngửa đầu nhìn lên thì thấy Tiểu Thất đang che giấu người trong táng lá.
Đôi mắt trong suốt tràn đầy kính nể đang nhìn nàng, Yên Nhiên mềm lòng một ít, biết rõ không nên thân cận với Tiểu Thất:
– Sao ngươi lại trốn lên cây rồi?
Thân thể Tiểu Thất quơ quơ, giống như muốn ngã xuống đất, Yên Nhiên kinh hô:
– Cẩn thận.
Tiểu Thất nhìn Yên Nhiên cười nghịch ngợm, trượt người từ trên cây xuống đất, đứng ở trước mặt Yên Nhiên, vuốt đầu tóc, đắc ý dào dạt nói:
– Trèo cây, từ lúc ta ba tuổi đã biết trèo rồi.
– Không trì hoãn điện hạ thưởng thức phong cảnh.
Yên Nhiên xoay người bước đi, mới vừa rồi nàng thiếu chút nữa đã bị hắn hù chết.
Nếu hắn thật sự ngã xuống, thì phải làm sao bây giờ? Cây cao như vậy ngã xuống sẽ bị thương.
– Lý tỷ tỷ.
Tiểu Thất chạy theo Yên Nhiên, vẻ mặt đáng thương nói:
– Ngươi đừng giận, ta không phải cố ý.
Yên Nhiên bước nhanh hơn, Tiểu Thất đuổi theo không rời, hắn là hoàng tử được nhiều ân sủng, dù là phi tần đắc sủng nhất ở trong cung cũng không dám đắc tội với hắn.
Mỗi lần gặp hoàng hậu nương nương, nàng vẫn luôn khách khí với hắn.
Tiểu Thất là hoàng tử kiêu ngạo, ngạo mạn vẫn phải có, nhưng lúc đối diện với Yên Nhiên, Tiểu Thất thường quên mất điều đó.
Có lẽ là vì nàng cứu hắn một mạng, cũng có lẽ vì nàng thay hắn lau mồ hôi, có lẽ vì nàng nhìn hắn bằng ánh mắt khác những người kia…
– Lý tỷ tỷ, ta sẽ không trêu chọc ngươi nữa.
Yên Nhiên dừng lại cước bộ, Tiểu Thất vui vẻ nhướng mày, muốn nói thêm mấy câu dỗ ngọt Lý tỷ tỷ, ai ngờ Yên Nhiên lại phẫn nộ nhìn hắn:
– Ngươi đừng quên thân phận của mình, ngươi là hoàng tử điện hạ, ta chỉ là nữ nhi liệt hầu, có gì đáng giá để ngươi đùa giỡn? Cho dù ngươi cố ý ta có thể làm cái gì?
Yên Nhiên đã từng muốn hấp dẫn lực chú ý của Trinh Nương, mà làm ra rất nhiều chuyện ngu xuẩn, lúc này nhìn Tiểu Thất như vậy nàng lại nghĩ đến kiếp trước.
– Một khi ngươi không cẩn thận, ngã xuống thì phải làm sao bây giờ? Nếu bị thương thì phải làm sao? Chỉ là vì trêu chọc một người không liên quan địa vị thấp, ngươi cũng thực sự có tiền đồ. Dù ta lo lắng cho ngươi, thì phải làm thế nào đây? Ngươi lại muốn chứng minh cái gì? Ta nói cho ngươi biết, một khi ngươi bị thương chỉ làm thân nhân thật lòng đau tiếc ngươi khổ sở ưu thương, người không coi trọng ngươi, sẽ cười nhạo ngươi ngu xuẩn, ngươi được bệ hạ sủng ái, hoàng hậu nương nương cũng rất thích ngươi, bên cạnh ngươi có thị vệ, cung nữ hầu hạ, rất nhiều người đều quan tâm ngươi, vì sao còn cầu khẩn người không quan tâm đến ngươi làm gì?
– Lý tỷ tỷ, đừng khóc.
– Ai khóc? Ngươi nhìn ở đâu mà thấy ta rơi nước mắt?
Yên Nhiên cố ý mở to mắt, đừng nói là nước mắt, trong mắt không hề có chút ẩm ướt, Tiểu Thất nói:
– Ngươi không rơi nước mắt, nhưng trong lòng ngươi đang khóc.
Yên Nhiên xoay người không nhìn Tiểu Thất nữa, miệng vẫn quật cường nói:
– Ngươi nhìn lầm rồi, ta không khóc.
Ánh mắt Tiểu Thất lóe sáng, chịu thua nói:
– Được, được, không khóc, Lý tỷ tỷ không khóc.
Rõ ràng so với nàng còn nhỏ hơn, lại còn dỗ nàng, Yên Nhiên cắn môi, Tiểu Thất đứng trước mặt Yên Nhiên, thần sắc không hiểu nói:
– Ta sinh trưởng ở trong cung, ai thật lòng ai giả ý, trước kia ta cũng không thèm để ý, nhưng hiện tại ta đã trưởng thành.
– Trưởng thành, sẽ muốn rất nhiều thứ, ngươi cân nhắc tốt lắm?
Tiểu Thất cười khẽ nháy đôi mắt:
– Có Lý tỷ tỷ, ta cùng phụ hoàng là được.
Tiểu Thất rất thông minh, bầu bạn bên cạnh hoàng đế so với chuyện muốn làm thái tử điện hạ còn tốt hơn nhiều, Yên Nhiên nói:
– Chuyện hôm nay, không được nói với người khác.
– Được.
Tiểu Thất suy nghĩ đắn đo một lúc rồi nói:
– Bộ kiếm pháp này…
Yên Nhiên ngây ngẩn cả người, nhìn sắc mặt Tiểu Thất rất thận trọng, không hiểu hỏi:
– Kiếm pháp có vấn đề? Ngươi đã từng nhìn thấy ai luyện qua?
Tiểu Thất cúi đầu nghĩ nghĩ, nhìn chằm chằm mũi chân:
– Ta không muốn giấu Lý tỷ tỷ, cũng không thể không tuân theo tổ huấn Chu gia, tổ huấn này hoàng huynh hoàng đệ không biết rõ, nhưng ta biết…Là phụ hoàng tự mình nói với ta, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta chưa bao giờ gặp ai luyện qua bộ kiếm pháp này, ta nhìn thấy bích họa trên tường Quan Sư Cung.
Tiểu Thất cúi thắt lưng, vội nói:
– Ta phải đi tìm phụ hoàng, Lý tỷ tỷ hẹn gặp lại, Tiểu Thất cam đoan với ngươi, sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm nữa, ngươi yên tâm đi, Tiểu Thất sẽ sống thật lâu thật lâu.
Yên Nhiên nhìn Tiểu Thất rời đi, luồn tóc tung bay, Yên Nhiên lắc đầu cười khổ, không biết nên nói hắn như thế nào mới tốt.
Tổ huấn hoàng thất Yên Nhiên không có hứng thú hỏi thăm, Quan Sư Cung là cung điện mà khai quốc hoàng hậu từng ở, sau khi khai quốc hoàng đế có được giang sơn vẫn chỉ có một mình nàng.
Dù nàng không thể sinh nhi dục nữ, hoàng đế nhận nhi tử của thân đệ đệ làm thừa tự rồi sắc lập làm thái tử.
Đến lúc thái tử có thể ở chủ trì chuyện triều chính, hoàng đế cùng hoàng hậu phiêu nhiên tự tại. Không hề quyến luyến vị trí chí tôn.
Không quan tâm thái tử có phải là thân sinh nhi tử hay không vẫn để làm đế vương, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện để thân sinh nhi tử kế thừa đế vị.
Lúc ấy dân gian trăm họ lưu truyền, đế hậu hiện thế chỉ vì cứu dân chúng trong nước sôi lửa bỏng.
Giải trừ mối họa đau khổ do Man Di mang đến, bọn họ chính là truyền nhân của Thần Tiên Động Phủ.
Hay là hoàng hậu nương nương thật sự biết kiếm pháp? Nàng đã từng luyện tập qua loại kiếm pháp này?
Yên Nhiên không rõ, nếu thất hoàng tử đã nói như thế, có thể hiểu bộ kiếm pháp này đã thất truyền từ lâu.
Vì sao kiếm phổ lại nằm trong tay Nhàn Nương? Chuyện bí ẩn này quấy nhiễu Yên Nhiên:
– Đại di đang suy nghĩ cái gì?