Phải cô không? Chắc anh nằm mơ rồi? Nhưng rõ ràng anh có thể chạm vào cô, có thể nghe thấy giọng nói của cô. Cô thực sự ở đây, hệt như cô luôn ở cạnh chăm sóc anh.
Tô Nhiễm không rút tay về, cũng không lãnh tránh, cô đau xót Lệ Minh Vũ, giơ tay vuốt ve mái tóc của anh, thấp giọng: “Anh đỡ hơn chút nào chưa?”
Lệ Minh Vũ cười khốn khổ, cất giọng mơ màng: “Chắc mình nằm mơ thật rồi.”
Tô Nhiễm sửng sốt, anh đang nói gì vậy?
“Anh không sao chứ?” Ông trời ơi, có phải anh sốt đến hỏng đầu rồi không? Sao lại ăn nói lộn xộn thế này?
Lệ Minh Vũ không tin nổi vào mắt mình, kéo mạnh tay cô, “Là em thật không?”
Tô Nhiễm không rõ anh đang nói gì, vô thức gật đầu.
Anh chợt nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt mê man.
“Minh Vũ?” Cô kêu anh.
Lệ Minh Vũ ngẩn ngơ nhìn cô, bàn tay anh ôm gương mặt Tô Nhiễm mơn trớn.
Anh không nói không rằng kéo cả người cô xuống, bờ môi nóng hổi vít chặt môi cô.
Tim Tô Nhiễm nổi sóng, nhưng hết sức ngoan ngoãn nằm sấp lên ngực Lệ Minh Vũ, đáp lại nụ hôn và cái ôm ấm áp của anh.
Lệ Minh Vũ nhắm nghiền mắt, nụ hôn cuồng nhiệt mỗi lúc một sâu hơn, mùi hương thân quen đẩy dục tình của anh lên đỉnh điểm. Anh lật người, ấn cô xuống giường.
“Nhiễm..Nhiễm…” Anh thì thầm tên cô, làn môi nóng rẫy hút mọi hương thơm từ cô.
Cảm giác đánh mất rồi tìm thấy, thật thật giả giả va chạm liên tục trái tim Lệ Minh Vũ.
Tiếng gọi vừa xa lạ vừa thâm tình của anh rơi vào tai cô, khiến cô run bắn.
“Minh Vũ…Đừng, tay anh còn kim tiêm…” Cô lo lắng cho anh.
Lệ Minh Vũ lại bứt kim tiêm ra khỏi tay. Tô Nhiễm phát hoảng muốn bật dậy nhưng liền bị anh đè xuống.
Ý thức của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng thể lực đang dần khôi phục.
“Nhiễm, anh khó chịu lắm…” Lệ Minh Vũ vùi đầu lên tóc Tô Nhiễm, bàn tay anh đã thò sâu vào trong váy cô, giọng anh mơ hồ, cả người anh nóng như lửa đốt.
Nụ hôn của anh nồng nhiệt lướt khắp cơ thể cô…
***
Tuy Hạ Minh Hà được tiếng công chính liêm minh đẩy Trình Nhật Đông vào tù, song mọi chuyện lại không chuyển biến nhiều. Cả ngày ông ta đều bị giới truyền thông đeo bám truy hỏi. Nhưng may mắn có Hạ Đồng khôn khéo tiếp đãi giới truyền thông thay, ông ta mới có thời gian hít thở xả hơi.
Bầu không khí trong phòng sách nặng nề vô cùng.
Hạ Đồng bưng cà phê lên cho Hạ Minh Hà, đợm bước đi ra, thì ông ta lên tiếng. “Ba không tiện lộ mặt, con tìm cơ hội nào đó đến tìm Tô Nhiễm, dò xét ý tứ của nó.”
Hạ Đồng sửng sốt, “Ba sao ba lại nhắc đến nó?”
“Nó đến nhà họ Hoà lấy đồ, con tìm hiểu xem ngoài thứ đó ra, nó có lấy thêm thứ gì khác hay không.” Hạ Minh Hà châm xì gà, hút một hơi. Bạch Sơ Điệp gọi báo ông ta biết chuyện Tô Nhiễm đến nhà họ Hoà ngày đó, vì thế ông ta buộc phải đề phòng.
Hạ Đồng khó hiểu, “Nhà họ Hoà? Nó là người nhà họ Hoà, lấy đồ thì làm sao? Liên quan gì tới ba?”
“Kêu con làm thì làm, hỏi nhiều như vậy làm gì?” Hạ Minh Hà gắt giọng. Quan hệ giữa ông ta và Bạch Sơ Điệp luôn che giấu kín đáo, ngay cả Hạ Đồng cũng không biết.
Hạ Đồng sa sầm, “Con phải biết đó là vật gì mới được chứ?”
“Là một lọ thuốc chống cao huyết áp màu đen.”
“Thuốc chống cao huyết áp?” Hạ Đồng thấy buồn cười, nhưng nhìn vẻ mặt đăm đăm của Hạ Minh Hà, cô ta đành thôi, gật đầu đồng ý, “Con sẽ nghĩ cách.”
“Mục đích nó lấy thuốc chống cao huyết áp rất quan trọng, con phải cố gắng moi cho ra. Cũng có thể vấn đề then chốt không phải là thuốc chống cao huyết áp, con nhớ quan sát nó còn lấy thứ gì khác nữa không.”
“Nếu hỏi không ra thì sao?” Hạ Đồng lầm bầm.
Ánh mắt Hạ Minh Hà đột nhiên tàn ác, “Nếu hỏi không ra, thì trước khi nó kịp báo nguy…diệt trừ nó.”
“Hả?” Hạ Đồng bỗng run bắn người.
***
Mãi đến khi chắc chắn Lệ Minh Vũ đã hết sốt, Tô Nhiễm mới yên tâm rời khỏi Bán Sơn. Khi cô đi, anh vẫn ngủ ngon vô cùng. Có lẽ là nhờ một đêm khoái lạc hoặc bệnh tình thuyên giảm nên anh thoải mái chìm sâu vào giấc ngủ say.
Cô chuẩn bị cơm nước xong xuôi, bày biện chu đáo lên bàn ăn. Sau đó, cô cũng chẳng lưu chữ nào, cứ thế đi thẳng về phòng làm việc.
Có thể ngày hôm qua với anh chỉ là một giấc mộng xuân.
Nhưng với cô là cả cõi lòng không yên.
Cô và anh đã ly hôn, nhưng tối qua vẫn ở cùng nhau. Tô Nhiễm mệt mỏi buông giỏ xách, uống một hớp nước, rồi vươn tay xoa trán. Có phải cô bị bệnh không? Chắc là vậy thật rồi.
Cô nghĩ một hồi, lại gọi điện báo tin với bác sĩ, thả điện thoại ra, cô bất giác cười khổ, Tô Nhiễm à Tô Nhiễm, rốt cuộc là đầu óc cô u mê hay phát điên, bản thân đã tự do nhưng vẫn mãi nhớ nhung anh.
Bắt đầu từ câu nói “Đừng bỏ anh đi…” tối qua của Lệ Minh Vũ, cô cũng đã nhớ anh khôn nguôi.
Hoặc là cô luôn nhớ nhung anh như thế này từ lâu.
Suốt đường trở về, bên tai cô văng vẳng tiếng từng tiếng từng tiếng kêu “Nhiễm…” của anh.
Cả người cơ vô cớ uể oải, do tối qua ngủ không ngon ư? Vừa định lên lầu, chuông cửa đột nhiên truyền tới, Tô Nhiễm nhướng mắt nhìn đồng hồ. Bây giờ là mười giờ sáng, lúc này sao lại có người nhấn chuông?
Tô Nhiễm đi mở cửa, nhưng trông thấy người đứng bên ngoài, cô liền sững sờ…