Q.11 – Chương 485: Hoặc Là Lấy Anh, Hoặc Là Rời Xa Anh

Hoặc Là Lấy Anh, Hoặc Là Rời Xa Anh

Em suy nghĩ cho kỹ đi. Em cần anh hay đẩy anh ra để kiên trì với thứ mà em cho là lòng tự trọng. Quyền lựa chọn thuộc về em. Dù em chọn điều gì, anh đều tôn trọng!

Chữ cuối cùng trong câu nói của Tố Diệp như nấc nghẹn, sau đó thanh âm cũng tan biến trong bầu không khí se lạnh.

Niên Bách Ngạn im lặng ngồi bên cạnh cô. Sống lưng anh cứng đờ, môi kéo thành một đường thẳng tuột. Dáng vẻ trầm mặc của anh khiến người ta sợ hãi. Nhưng từ hàng mi nhíu chặt, không khó nhận ra những con sóng lòng dữ dội trong anh.

Không khí dường như không chuyển động nữa mà đông lại thành băng.

Cứ như vậy, hai người không ai nói với ai câu nào nữa, giống như cả hai cũng đã đông cứng.

Tố Diệp úp thẳng mặt vào gối. Trái tim thì như bị ai cưa đôi, máu và nỗi đau không ngừng trào dâng. Cô chưa từng nghĩ giấu giếm chuyện này làm gì, cô chỉ ích kỷ hy vọng anh biết muộn ngày nào hay ngày ấy.

Nói thật là, cô sợ bị anh ruồng bỏ.

Ngay cả cô bé Lọ Lem khi gặp hoàng tử cũng muốn cố gắng hết sức để trang điểm bản thân trở thành một công chúa với chiếc váy tuyệt đẹp, cỗ xe bí ngô tinh tế và xa hoa cùng một đôi giày thủy tinh lấp lánh, thu hút sự chú ý. Thật ra câu chuyện này không muốn nói với chúng ta rằng chim sẻ cũng có thể bay lên thành phượng hoàng, mà nó chỉ muốn nói rõ thế nào là môn đăng hộ đối.

Hoàng tử chỉ có thể ở bên cạnh công chúa, thế nên cô bé Lọ Lem nhất định phải trở thành công chúa. Nếu không chỉ với bộ quần áo rách rưới, đôi giày nát bươm và một gương mặt lem luốc thì hoàng tử dù có tinh mắt đến đâu cũng không thể yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Thấy chưa, ngay cả một câu chuyện cổ tích cũng muốn nói lên triết lý này. Chỉ khi nào bạn làm được tới mức tốt nhất thì mới có thể gặp được người đàn ông tốt nhất. Cô bé Lọ Lem hiểu triết lý này, đã dùng một diện mạo xinh đẹp và một đôi giày thủy tinh độc nhất vô nhị để che đậy thành công thân phận tầm thường của mình, và thế là cô ấy được lấy hoàng tử.

Cả trong hiện thực, các cô bé Lọ Lem được hoàng tử theo đuổi, ngay từ ban đầu sẽ không cho hoàng tử thấy nơi ở thấp kém của mình, họ chỉ muốn bày ra vẻ đẹp nhất với hoàng tử mà thôi.

Tố Diệp tưởng mình là công chúa, kỳ thực vẫn chỉ là một cô bé Lọ Lem. Chỉ có điều, cô có quần áo lộng lẫy, có đôi giày xinh xắn, tiếc là điều kiện của bản thân cô không thể sống cùng hoàng tử đến trọn đời.

Thành công như anh sao có thể chấp nhận một người con gái đã có khiếm khuyết? Cho dù anh có thể chấp nhận tạm thời, vậy sau này thì sao? Khi anh nhìn thấy nhà người ta trẻ con chạy tung tăng khắp nơi, khi anh nghe thấy người ta kể chuyện về con cái mình, lẽ nào anh không hối hận sao?

Tố Diệp không dám mạo hiểm, thế nên cô cứ lần lữa mãi. Cô đơn thuần chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được anh quan tâm. Nhưng ngày này cuối cùng vẫn phải tới. Mà thế là, nó tới rồi.

Niên Bách Ngạn rất muốn có con, nếu không, anh sẽ không im lặng mãi như thế, gương mặt anh cũng không khó coi như thế.

Từng giây từng phút trôi qua.

Tố Diệp đã nhìn thấy kết cục.

Cô và Niên Bách Ngạn cũng sẽ đường ai nấy đi từ khoảnh khắc này phải không?

Nhưng rõ ràng là sự kiên quyết của cô, tại sao trái tim vẫn đau đớn đến thế?

Rất lâu sau, bầu không khí nặng nề bị câu nói của Niên Bách Ngạn phá vỡ. Giọng anh nghe hơi khàn và đầy mỏi mệt: “Nguyên nhân gì tạo thành?”

Ngón tay Tố Diệp khẽ run nhưng cô không ngẩng đầu lên: “Vì đứa bé đó, sau khi nó mất mà thành ra như vậy.”

Lồng ngực Niên Bách Ngạn như bị đập mạnh vào. Anh quay đầu nhìn Tố Diệp không rời, ánh mắt đau xót.

“Anh cứ coi như… đây là báo ứng của em đi!” Tố Diệp hơi ngẩng mặt lên. Cô chỉ nhìn tới góc áo anh. Không cần ngẩng đầu cô cũng biết ánh mắt anh sắc bén cỡ nào. Cô không thể chịu nổi cái nhìn ấy.

“Nếu lúc đó giữ lại đứa bé đã chẳng có kết cục như bây giờ.”

Sự việc đã tồi tệ lắm rồi, không cần thiết phải khiến nó tồi tệ hơn, đúng không? Dù sao thì kết quả cũng sẽ như nhau. Vì nguyên nhân gì còn quan trọng không? Không quan trọng nữa, đối với cô không quan trọng, mà đối với một người đàn ông trước nay chỉ quan tâm tới kết quả như Niên Bách Ngạn lại càng không quan trọng.

Hà cớ gì phải khiến con đường giữa hai người thêm tắc nghẹn?

“Kết hôn đi!” Niên Bách Ngạn đột ngột lên tiếng.

Tố Diệp nhìn anh ngỡ ngàng. Cô hiểu chữ kết hôn mà anh nói, nhất định không phải giả vờ như cô nghĩ.

“Bây giờ y học rất phát triển, chúng ta hoàn toàn không cần bi quan như bây giờ.” Niên Bách Ngạn nhìn vào mắt cô. So với sự bàng hoàng của cô, anh có vẽ đã bình tĩnh lại.

“Chúng ta có thể tìm bác sỹ tốt nhất, hoặc có thể là thụ tinh nhân tạo. Thụ tinh nhân tạo vẫn không được thì chúng ta nhận con nuôi. Nếu không nhận được con nuôi, sau này chúng ta có thể không cần con cái gì hết.”

Tố Diệp nhìn anh khó tin, lẩm bẩm: “Không… Anh điên rồi!”

“Nếu em chỉ vì nguyên nhân này mà không dám lấy anh thì anh có thể nói chắc chắn với em rằng, anh không cho phép em dùng cái cớ này để trốn tránh quan hệ giữa hai chúng ta. Anh không quan tâm em có thể sinh con cho anh hay không, anh chỉ cần em mà thôi!” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn vô cùng kiên quyết.

Tố Diệp hoàn toàn không ngờ anh lại nói vậy. Cô tưởng sau khi cô nói ra nguyên nhân ấy anh sẽ đứng dậy bỏ đi, không nhắc một lời về chuyện sau này nữa. Vì anh là một thương nhân, hiểu nhất là lợi hại trong một mối quan hệ.

Nhưng… tại sao lại như thế này?

“Niên Bách Ngạn! Nếu đã là chuyện nhìn trước được kết cục, tại sao anh còn kiên trì? Không sai, bây giờ anh có thể cảm thấy không quan trọng, nhưng sau này thì sao? Tất cả mọi người đều sẽ bàn tán chỉ trỏ sau lưng anh, tất cả mọi người đều sẽ chê cười chúng ta không thể sinh con. Anh không cần phải làm vậy! Không xứng đáng để anh làm vậy đâu!”

“Vậy em nói cho anh biết điều gì mới là xứng đáng đi?” Niên Bách Ngạn nhìn chằm chằm vào mắt cô, hơi nhíu mày lại: “Tìm bừa một người phụ nữ nào đó có thể sinh con cho anh mới là xứng đáng sao? Tố Diệp! Đó không phải là một cuộc hôn nhân mà anh mong muốn. Đúng vậy! Anh rất hy vọng có một đứa con, nhưng nếu không có con cũng chẳng ảnh hướng tới điều gì cả. Đàn bà có thể sinh con cho anh nhiều vô số kể, nhưng lại không phải là người anh muốn lấy!”

Tố Diệp đỏ mắt, hít sâu một hơi: “Em đã từng nhận một án. Hai người họ tình cảm rất mặn nồng sau đó đã làm đám cưới. Năm đầu chưa có con, hai người cảm thấy không hề gì. Năm thứ hai chưa có con, họ tới bệnh viện phát hiện ra cô gái có vấn đề, người đàn ông nói không sao đâu. Năm thứ ba vẫn không có con, người thân và họ hàng đều sốt ruột, người đàn ông an ủi vợ rằng, đừng lo lắng. Tới năm thứ tư, người vợ nói với chồng mình, anh nhờ đẻ thuê đi, và người chồng đồng ý. Họ tìm được người đó rất nhanh, là một cô gái rất trẻ. Đến năm thứ năm, một đứa bé chào đời. Nhưng nó chỉ nhận cô gái đó là mẹ. Còn người chồng, cuối cùng cũng đã trở thành chồng của cô gái trẻ đó.”

Niên Bạch Ngạn nhìn cô không biết nói sao: “Anh thừa nhận trên đời này chuyện gì cũng có, chuyện này lại là rất bình thường trong thực tế. Nhưng Tố Diệp! Anh lấy em làm vợ, thì em là người vợ duy nhất của Niên Bách Ngạn này. Mấy cái chuyện hoang đường em nói, anh tự cho rằng mình không làm nổi. Anh cũng chẳng có nhiều thời gian và sức lực đi tìm người phụ nữ đẻ thuê nào đó. Anh chỉ có thể chấp nhận con của hai chúng ta. Nếu không có, anh cũng tuyệt đối không cho phép con của anh và em lại chui ra từ bụng của một người phụ nữ khác, em hiểu chưa?”

Tố Diệp mím chặt môi, lắc đầu. Anh càng khẳng định chắc chắn, cô càng không có tự tin.

Thấy vậy, Niên Bách Ngạn nổi giận thật sự. Anh đứng lên, ngữ khí bắt đầu bực bội: “Tố Diệp! Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì? Rõ ràng là một chuyện vô cùng đơn giản, tại sao em cứ phải phức tạp hóa vấn đề lên?”

“Em…” Sao cô có thể không suy nghĩ chứ? Chuyện này mà đơn giản sao? Không, quá khó khăn, thứ cô sợ chính là thời gian.

Thời gian là thứ tàn khốc nhất, nó có thể lặng lẽ giết chết mọi tình cảm mặn nồng, thứ còn sót lại chỉ là một hiện thực lạnh lẽo.

Niên Bách Ngạn hít sâu một hơi, giơ tay lên ý bảo cô không cần nói gì nữa.

“Hôm nay… anh vẫn giao quyền lựa chọn cho em!”

Tố Diệp ngước đôi mắt sưng vù lên.

Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng kiềm chế được cơn giận, giọng nói trở nên bình tĩnh hơn: “Hoặc là lấy anh, hoặc là rời xa anh!”

Tim Tố Diệp run lên theo từng cậu anh nói, nhất là khi nghe tới câu nói cuối cùng: Hoặc là rời xa anh!

“Nếu em chọn lấy anh, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, tổ chức đám cưới. Nhưng Tố Diệp! Nếu lần này em chọn rời xa anh thì anh sẽ không bao giờ tới tìm em nữa. Từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt. Anh sẽ lập tức lấy Joey!” Anh nói với giọng chắc chắn.

Sao cơ?

Tố Diệp kinh ngạc. Chẳng mấy chốc, nỗi đau lại ập xuống đầu cô.

“Tố Diệp! Nếu hôn nhân và tình yêu chẳng liên quan gì đến nhau, thế thì, anh lấy ai cũng vậy cả thôi.” Nét mặt Niên Bách Ngạn sa sầm lại.

Đôi mắt Tố Diệp xao động.

Cô biết, đây là những lời thật lòng của anh. Với tính cách của anh, nếu lần này chia tay, thì sẽ là chia tay thực sự…

Điện thoại vang lên, là của Niên Bách Ngạn.

Anh nghe máy ngay trước mặt cô.

Trong khoảnh khắc, cô nghe thấy anh hờ hững trả lời: Được! Tôi biết rồi! Vậy thì sắp xếp tới sáng mai đi!

Cuộc điện thoại kết thúc.

“Vì lý do thời tiết, hôm nay máy bay không thể cất cánh, miễn cưỡng bay sẽ rất nguy hiểm. Sáng sớm ngày mai chúng ta về Bắc Kinh.”

Tố Diệp cắn môi, khẽ gật đầu.

“Diệp Diệp! Kỳ thực có rất nhiều chuyện, lòng tự trọng thật sự không còn quan trọng đã không còn quan trọng nữa.” Niên Bách Ngạn cất điện thoại đi, thở dài nặng nề: “Em suy nghĩ cho kỹ đi. Em cần anh hay đẩy anh ra để kiên trì với thứ mà em cho là lòng tự trọng. Quyền lựa chọn thuộc về em. Dù em chọn điều gì, anh đều tôn trọng!”

Dứt lời, anh ra khỏi phòng.

Một lát sau, anh rời khỏi khách sạn.

Khi cánh cửa đóng sập lại, cả người Tố Diệp cũng nằm bò ra giường, bắt đầu gào khóc…

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset