Q.11 – Chương 490: Cả Đời Này Chỉ Cần Hết Lòng Yêu Anh Là Được

Cả Đời Này Chỉ Cần Hết Lòng Yêu Anh Là Được

Gặp nhau, biết nhau, yêu nhau, sau đó nảy sinh mâu thuẫn để mài mòn lẫn nhau. Mài đi những tính cách khác biệt, những tiêu chuẩn hành vi không thống nhất mà dẫn tới những cuộc tranh cãi hết lần này tới lần khác.

Từ phòng bệnh của Tố Đông đi ra, Phương Tiếu Bình tiễn hai người họ ra đại sảnh của bệnh viện. Từ đây có thể nhìn thấy những bệnh nhân từ vườn hoa đi dạo trở về. Họ được người thân đẩy bằng xe lăn, đội mũ trên đỉnh đầu, sắc mặt nhợt nhạt, phờ phạc. Khi họ đi qua người Tố Diệp, dường như cô có thể cảm nhận được mùi vị của cái chết.

Ra khỏi cửa, Tố Diệp không để mợ tiếp tục tiễn nữa.

Cô dừng bước, hít sâu một hơi để làm dịu cảm giác ngột ngạt trong lòng: “Mợ! Con nghe Tố Khải nói hai người đã quyết định. Bệnh tình của cậu thật sự không thể làm phẫu thuật sao?”

Nếu có thể làm phẫu thuật, chứng tỏ vẫn còn hy vọng. Điều đáng sợ nhất là, ngay cả bác sỹ cũng chỉ có thể đưa ra một kết luận khó xử là chờ đợi và quan sát.

Sau khi nghe thấy những lời này, bà ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn. Sắc mặt của anh không có gì khác biệt. Bà suy nghĩ rồi nói: “Ban đầu bác sỹ nói có thể xem xét việc làm phẫu thuật. Nhưng về sau, chẳng phải Bách Ngạn đã tìm chuyên gia tới hội chẩn sao? Sau khi chuyên gia xem qua kết quả thì cho rằng bệnh tình đã rất nghiêm trọng rồi. Tế bào ung thư đã lan sang bên phổi còn lại. Tình hình như vậy không thể tiến hành phẫu thuật được. Cách duy nhất để điều trị chính là xạ trị và hóa trị. Vị bác sỹ Đông Y của bệnh viện Hiệp Hòa mà Bách Ngạn giới thiệu cũng nói, muốn bệnh nhân tiếp nhận xạ trị và hóa trị, kết hợp với trị bệnh bằng Đông y, thực chất chỉ là để nâng cao khả năng miễn dịch. Còn muốn chữa dứt điểm hoàn toàn là điều không thể. Có Đông y phụ giúp là để bệnh nhân trước khi ra đi không phải đau đớn…”

Nói tới đây, Phương Tiếu Bình cúi đầu, giơ tay gạt nước mắt.

Cảm giác ngột ngạt nơi lồng ngực mỗi lúc một rõ nét. Tố Diệp cảm thấy mỗi lần hít thở đều vô cùng khó khăn.

“Thật sự không còn bất kỳ cách nào nữa sao?” Cô hỏi Niên Bách Ngạn.

Từ trước tới nay, cô luôn cho rằng không có việc gì Niên Bách Ngạn không thể làm được. Thế nên vào lúc này, cô cũng ích kỷ đem toàn bộ hy vọng ký gửi vào Niên Bách Ngạn. Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, mình hỏi như vậy, dựa dẫm như vậy, chẳng qua chỉ là muốn tìm một chút ký thác tinh thần mà thôi.

Niên Bách Ngạn nhìn gương mặt tái xanh của cô, giơ tay cài mấy sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, hồi lâu không nói gì.

Tố Diệp cảm thấy trời đất như tối sầm lại. Cô cất giọng khàn khàn: “Em có thể đưa cậu ra nước ngoài, nước ngoài…”

Phương Tiếu Bình sững người.

Niên Bách Ngạn chỉ khẽ nâng gương mặt cô lên: “Anh đã gửi fax hồ sơ bệnh án của cậu tới các chuyên gia ở nước ngoài. Kết quả chẩn đoán của họ thật ra cũng không khác gì trong nước.”

Tinh thần Tố Diệp hoảng loạn, đầu cô ong ong.

“Tiểu Diệp à! Ý của cậu và Tiểu Khải là không muốn để cậu con phải khổ sở nữa. Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, mợ cũng đã nhìn thấy những bệnh nhân phải làm xạ trị, hóa trị. Đó thật sự không phải nỗi đau người thường có thể chịu đựng nổi. Con nghĩ mà xem, giết chết hết tất cả các tế bào dù tốt dù xấu trên cơ thể, liệu có không đau được không? Mợ và nó định dùng thuốc Nam để khống chế. Bây giờ cậu con vẫn chưa biết sự tình, thế nên tinh thần vẫn chưa suy sụp. Con làm tâm lý mà, con phải biết tâm lý của người bệnh là quan trọng nhất. Một khi thật sự đẩy cậu vào phòng hóa trị, cậu chắc chắn sẽ hiểu ra bệnh tình của mình. Tới lúc ấy mà kiệt quệ, bệnh đã không chữa được, mà những ngày tháng sau đó cũng chỉ có thể sống trong đau khổ mà thôi.”

Tố Diệp hoang mang, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.

Cô bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, lên tiếng: “Con nhớ hình như phòng nghiên cứu y học của trường con có vị tiến sỹ chuyên cấy ghép tế bào…”

Niên Bách Ngạn nhìn cô đau lòng, rất lâu sau mới khẽ gọi tên cô: “Diệp Diệp…”

“Cái cấy ghép tế bào mà con nói, mợ cũng nghe chuyên gia nói rồi. Kỹ thuật này không phải có thể ngăn ngừa tế bào ung thư gia tăng, giống như ung thư phổi là không thể.” Phương Tiếu Bình khẽ ngắt lời Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn thở dài, nhẹ nhàng nói: “Diệp Diệp! Hãy tin anh! Chỉ cần có thể nghĩ ra cách gì, anh sẽ lập tức đi làm ngay.”

Tố Diệp mệt mỏi gật đầu.

“Bây giờ hôn lễ của hai đứa đã định ngày rồi, trong mắt cậu đây là chuyện vui hàng đầu. Kết hôn sớm đi, cậu con cũng sớm bớt lo lắng.”

“Yên tâm đi!” Niên Bách Ngạn khẽ ôm lấy Tố Diệp…

Tố Diệp khăng khăng muốn cầm quần áo về giặt cho mợ, thế nên buổi tối cô quyết định ở lại Đông Tây, ngày hôm sau sẽ tới thẳng bệnh viện. Niên Bách Ngạn biết không khuyên được cô, đành phải đồng ý. Anh lái xe đưa cô về đó.

Bầu không khí giữa hai người rất yên lặng. Có lẽ mỗi người đều đang mang một tâm sự riêng.

Anh bật nhạc. Tiếng nhạc cũng khẽ khàng, không hề kích thích.

Tố Diệp ngồi trên ghế lái phụ, im lặng nhìn ra ngoài cửa xe. Giao thông không thông thoáng cho lắm. Những ngôi nhà cũng lùi về sau rất chậm. Xe lúc đi lúc dừng.

Nhưng Tố Diệp chẳng hề hay biết. Cô hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng mình.

Cô nhớ lại những tháng ngày thơ ấu nghịch ngợm, quậy phá cùng Tố Khải ở nhà cậu, nhớ ngày mẹ mất, cậu nói với cô rằng: Đừng sợ, con còn có cậu!, nhớ lại chuyện cô giấu cậu xin một suất học bổng ở một trường đại học nước ngoài, cậu động viên nhưng lại quyến luyến, nhớ những khi cậu ở nhà ngâm nga mấy khúc kinh kịch… Sau đó là nhớ tới bệnh tình của cậu hiện giờ.

Tất cả khiến cô thắt ruột thắt gan.

Cô thật sự rất sợ rằng đến ngày cưới của mình, cô sẽ chẳng thể cười nổi.

Đúng thế! Còn đám cưới của cô và Niên Bách Ngạn.

Phía trước đèn đỏ bật sáng.

Chiếc xe từ từ dừng lại.

Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn Tố Diệp ngồi bên cạnh. Thấy cô cứ dựa mãi vào cửa, bất động, anh đau lòng, giơ tay khoác nhẹ lên vai cô. Lúc ấy cô mới tỉnh lại, nhìn anh bằng ánh mắt hoang mang.

Giống như vừa làm kinh động tới giấc mơ của cô, ánh mắt Niên Bách Ngạn nhuốm màu xót xa.

“Diệp Diệp! Nghe này! Trên đời này không có cái hố nào không thể vượt qua. Bây giờ việc quan trọng nhất mà em phải làm là về tới nhà mợ, ngủ một giấc thật ngon. Vì bây giờ tình trạng của em rất tệ, có hiểu không?” Giọng anh nửa cưỡng ép nửa dỗ dành.

Tố Diệp hít sâu. Tuy rằng cô sợ mình chẳng thể ngủ nổi nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Niên Bách Ngạn giơ tay vuốt nhẹ tóc cô, sau đó buông ra, tiếp tục lái xe.

Lần này Tố Diệp không rời mắt đi, mà ngây ngốc nhìn thẳng vào bàn tay đang nắm vô lăng của Niên Bách Ngạn. Tay anh rộng lớn, mạnh mẽ, có thể mang tới cho người ta hy vọng, đồng thời cũng có thể sớm nắng chiều mưa.

Cô nghĩ tới đám cưới sắp tổ chức của họ.

Quan hệ của con người và con người thật kỳ lạ.

Một ngày trước còn đối mặt với bờ vực chia tay, một ngày sau đã kết mối dây vững chắc.

Quen biết Niên Bách Ngạn giống như một cuộc gặp gỡ của định mệnh.

Từ khoảnh khắc đâm vào lòng anh lúc ở quán bar, Thượng đế đã bật nút khởi động cho họ đi từ gặp gỡ tới yêu nhau. Thế là họ cũng bước theo những tính toán từ trước của Người.

Gặp nhau, biết nhau, yêu nhau, sau đó nảy sinh mâu thuẫn để mài mòn lẫn nhau. Mài đi những tính cách khác biệt, những tiêu chuẩn hành vi không thống nhất mà dẫn tới những cuộc tranh cãi hết lần này tới lần khác.

Cô những tưởng cả đời này đã không có duyên được nắm tay người đàn ông này nữa.

Nhưng trong lòng cô vẫn ích kỷ nghĩ rằng, anh vẫn quan tâm tới cô.

Mâu thuẫn của đàn ông luôn không giống với phụ nữ.

Giống như cô, một mặt không dám dựa dẫm vào chuyện tình cảm này, nhưng một mặt lại lưu luyến không quên.

Sau khi Niên Bách Ngạn nói rằng anh sẽ lấy Joey, Tố Diệp mới hiểu bản thân mình. Thật ra đau lòng hay buồn khổ hơn nữa thì cô vẫn tham lam muốn hưởng thụ sự quan tâm của anh. Khoảnh khắc ấy, dù đang dằn vặt trong đớn đau, cô vẫn hạnh phúc.

Thế nên cô không thể chịu đựng được nếu anh lấy người phụ nữ khác.

Thậm chí có thể nói, cô suy nghĩ một cách ích kỷ rằng, nếu cô đã không có được thì người phụ nữ khác cũng không thể có.

Chỉ có điều, cô không ngờ rằng mọi chuyện chuyển biến quá đột ngột.

Niên Bách Ngạn nhận ra cô đang nhìn mình. Anh liếc mắt về phía cô rồi khẽ cười: “Nghĩ gì vậy?”

Lúc này Tố Diệp mới bước ra khỏi trạng thái mơ mộng. Cô mở miệng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đám cưới của chúng ta… có phải gấp gáp quá không?” Ngày 12, chẳng phải là chỉ còn một tuần nữa sao.

Cô chẳng biết tại sao anh lại bất ngờ nói ra một ngày chính xác như vậy.

“Mợ nói đúng, cưới sớm hay cưới muộn cũng như nhau, chi bằng cứ cưới luôn!” Niên Bách Ngạn mỉm cười.

Tố Diệp nhìn anh: “Câu ấy mợ nói sau khi anh đã định ngày cưới.”

Niên Bách Ngạn không nhịn được cười.

“Đừng hiểu lầm! Anh chỉ cảm thấy cưới sớm một chút cũng tốt.” Niên Bách Ngạn xoay vô lăng, nhân lúc rẽ nhìn cô một cái rồi nói tiếp: “Phải! Ngày 12 đúng là có hơi gấp, nhưng vừa hay là cuối tuần, cũng tiện lắm. Yên tâm đi! Tất cả mọi việc chuẩn bị cho đám cưới em không cần lo, em cứ làm việc của em thôi!”

Tố Diệp mím môi: “Lúc này em cũng chẳng có tâm trạng ngồi không.”

Niên Bách Ngạn trầm mặc giây lát, rồi nắm lấy tay cô, nhìn thẳng về phía trước: “Đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên.”

Giống như đang nói chuyện của cậu, lại giống như đang nói về họ.

“Vậy… em cần phải làm những gì?” Đám cưới là của hai người, cô chẳng làm gì cũng không hay cho lắm.

Niên Bách Ngạn kéo tay cô lại, đặt lên môi, hôn nhẹ: “Có hai việc. Một là em nghĩ xem muốn mời bạn bè, người thân nào tới tham gia thì lên một danh sách rồi đưa anh. Còn về việc thông báo và đón tiếp thì anh sẽ lo. Anh chỉ cần em viết danh sách là được rồi.”

Ngón tay Tố Diệp chọc vào mấy sợi râu của anh, ngưa ngứa. Cô rút tay về, lẩm bẩm: “Giọng điệu hệt như sếp.”

Niên Bách Ngạn phì cười: “Đừng có mà hẹp hòi!”

“Ai hẹp hòi chứ?” Tố Diệp trừng mắt lườm anh: “Thế còn chuyện thứ hai?”

Thấy đường đã thoáng hơn, Niên Bách Ngạn bắt đầu tăng tốc. Nhà cửa hai bên cũng chạy nhanh vùn vụt.

“Chuyện thứ hai lại càng đơn giản hơn. Cả đời này chỉ cần hết lòng yêu anh là được rồi.”

Tim cô cũng bay nhanh theo tốc độ xe. Cô quay mặt đi, ngượng nghịu nói: “Em lấy anh không phải vì em yêu anh đâu đấy. Nếu không có chuyện của cậu, em chẳng thèm lấy anh!”

Con người luôn làm mấy việc khó hiểu trong những giờ phút căng thẳng.

Ví dụ như sáng nay cô đi chân đất xông vào phòng họp nói rằng, cô không muốn anh lấy Joey.

Cảnh đó thật là mất mặt. Trong phòng còn bao nhiêu người, nhất định họ sẽ nghĩ cô đang cầu hôn anh.

Còn người đàn ông trước mặt, rõ ràng đang thể hiện bộ mặt đắc chí. Cô tưởng cô nói vậy anh sẽ vui mừng khôn xiết, hoặc là thể hiện một số hành động kích động hơn nữa. Ai ngờ, cả biểu cảm lẫn hành vi của anh đều quá đỗi bình tĩnh. Cái vẻ thản nhiên ấy cứ như là anh đã đoán trước mọi việc vậy.

Cô ghét cái điệu bộ hờ hững của anh!

Nếu đã thiệt thòi về hành động thì ăn nói ít nhất cũng nên chiếm thế thượng phong một chút chứ?

Niên Bách Ngạn nghe xong không hề giận dữ. Anh giơ tay lên, bất thình lình cốc vào đầu cô một cái. Tố Diệp đau đến nhe răng, đập lại anh coi như đánh trả, rồi cao giọng tố cáo: “Anh đánh phụ nữ?!”

Niên Bách Ngạn không nhịn được cười: “Em thẹn quá hóa giận phải không? Từ lúc em cầu hôn anh đến giờ, vẫn chưa nuốt được cục tức này xuống phải không?”

“Niên Bách Ngạn!” Tố Diệp trợn trừng hai mắt: “Ai cầu hôn anh hả?”

“Sáng sớm nay, trước mặt rất nhiều người trong phòng họp!” Niên Bách Ngạn đáp nhẹ như không.

Tố Diệp căng thẳng: “Đó không phải là cầu hôn, không phải!”

“Ơ? Thế không gọi là cầu hôn gọi là gì?” Niên Bách Ngạn bật lại.

Tố Diệp nhất thời cứng họng. Đến cô làm xong còn cảm thấy không khác gì cầu hôn, trách chi người ta hiểu lầm. Cô liếm môi, để mặt mình được dài thêm một chút, bèn nghiến răng nói: “Em kết hôn không phải vì em yêu anh, không phải!” Có cảm giác chỉ lặp lại câu trước đó.

Niên Bách Ngạn hiếm khi tâm trạng vui vẻ. Anh gật đầu: “Được, anh biết rồi!”

“Anh biết ư? Không yêu anh cũng được sao?”

Niên Bách Ngạn cong môi đáp: “Cả đời người lần đầu tiên được người ta cầu hôn, cảm giác thành công này vượt qua tất cả.”

Mặt Tố Diệp lập tức đỏ bừng. Một giây sau cô đấm liên tiếp vào người anh.

Anh tránh không được, đành giơ một tay ra ôm chặt lấy cô.

“Tiểu nha đầu! Anh đang lái xe đấy, em định mưu sát chồng à?”

Tố Diệp lập tức ngồi im, tim đập thình thịch, để mặc anh ôm mình như vậy.

Thấy cô ngoan ngoãn hơn, Niên Bách Ngạn mới buông cô ra, nắm chặt tay cô.

“Tâm trạng đã khá hơn chút nào chưa?” Anh khẽ hỏi.

Lúc này Tố Diệp mới hiểu ra dụng ý của anh, sống mũi chợt cay xè…

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset