Hòa Mục Gia.
Lâm Yêu Yêu đang xem giới thiệu của bệnh viện, xem mãi đến đau đầu. Cô y tá bên cạnh không ngừng giới thiệu với cô có những phòng bệnh dành cho sản phụ như thế nào, thậm chí còn dẫn cô đi xem một phòng cao cấp. Lâm Yêu Yêu lè lưỡi. Chỉ sinh một đứa con thôi mà, sao làm như mua cả một cái để ở vậy?
Cô nhìn đồng hồ, nắm chặt đơn đăng ký trong tay nhưng vẫn chần chừ chưa động bút viết.
Tố Diệp đi đâu thế nhỉ?
Lâm Yêu Yêu cảm thấy một chuyện lớn như vậy, một mình cô chắc chắn làm không xong.
Y tá thấy cô do dự, lập tức nói: “Hay là chị suy nghĩ thêm đi ạ! Cứ lập một hồ sơ bệnh viện trước cũng được. Chị cũng biết, giường bệnh bây giờ rất khó đặt mà.”
Lâm Yêu Yêu mắc bệnh khó lựa chọn mức độ nhẹ. Cô đang định bảo đợi mình suy nghĩ thêm một lát thì một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu: “Lập hồ sơ ngay hôm nay, phòng bệnh cùng các dịch vụ đi kèm, chúng tôi đều chọn loại tốt nhất.”
Từ bệnh viện đi ra, trông Lâm Yêu Yêu có vẻ không quen. Nhưng Diệp Uyên thì đón trước đỡ sau, đi xuống bậc thềm cũng sợ cô bị ngã. Trên đường tới bãi đậu xe, túi xách của cô luôn được anh xách.
Lên xe, Diệp Uyên đọc bản giới thiệu của bệnh viện với nét mặt tươi rói. Trên đó có vẽ hình một em bé đáng yêu. Anh càng ngắm càng thấy đẹp, bèn nói với Lâm Yêu Yêu:
Con của chúng ta chắc chắn còn đẹp hơn mấy em bé ngôi sao này.
Lâm Yêu Yêu không lên tiếng.
Diệp Uyên cất gọn tài liệu, xích người qua thắt dây an toàn cho cô rồi hỏi:
Em thấy không khỏe chỗ nào sao?
Lâm Yêu Yêu nhìn gương mặt anh, nhất thời có chút hoảng hốt.
Cô cứ thế lấy anh, rồi cứ thế mang thai.
Cuộc sống trôi chảy như nước.
Có lẽ, ai rồi cũng vậy, thấm thoắt đã qua một đời.
Diệp Uyên thấy cô cứ nhìn mình mãi bèn cười hỏi:
Có chuyện gì vậy?
“Tố Diệp gọi anh tới sao?” Lâm Yêu Yêu hỏi.
Ở bệnh viện đợi trái đợi phải vẫn không thấy Tố Diệp quay lại, cô nên đoán ra vấn đề mới phải. Chỉ có điều, Lâm Yêu Yêu không ngờ Tố Diệp lại gọi Diệp Uyên tới, vì lúc này, cô bỗng chẳng biết phải làm sao để đối mặt với anh.
Mối quan hệ giữa cô và anh lại nhảy vọt một bước lớn trên mối quan hệ hôn nhân cơ bản. Sự chuyển biến lần này khiến cô phần nào cảm thấy ngỡ ngàng.
Diệp Uyên trả lời là phải, sau đó cười ha ha, nói tiếp: “Em mang thai là chuyện lớn như vậy đáng lẽ phải nói với anh đầu tiên. Anh là chồng em, sau này em phải học cách hướng về chồng đấy!”
Lâm Yêu Yêu lại lặng im.
“Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ xin với công ty, cố gắng bay những chặng ngắn, tan ca là về nhà.” Diệp Uyên cười hì hì.
Lâm Yêu Yêu nghe xong, lập tức nói: “Không cần đâu! Đừng làm ảnh hưởng tới công việc của anh!”
“Bây giờ không có việc gì quan trọng hơn bà xã và em bé.” Diệp Uyên giơ tay ra, ôm lấy cô.
Lâm Yêu Yêu nhìn anh, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng.
“Hôm nay không quay về công ty nữa phải không? Chúng ta tới hiệu sách, sau đó lập tức về nhà.”
Đúng là Lâm Yêu Yêu không phải về công ty nữa. Cô vốn dĩ đã xin nghỉ phép cả ngày, vì cô nghĩ nếu làm xét nghiệm vừa phải xếp hàng vừa phải đợi kết quả, chắc chắn là mất cả ngày trời. Cô vốn dĩ còn định sẽ tới bệnh viện công lập, nhưng những người tới khám ở khoa phụ sản đã hết sạch số để đợi. Cho dù không đợi, muốn làm siêu âm cũng phải hẹn trước.
Thế nên, Diệp Uyên đề nghị về nhà luôn cũng đúng ý cô. Bây giờ có em bé rồi, bản thân cô cũng phải cẩn thận một chút mới được.
Nhưng mà đến hiệu sách?
Cái này thì cô không hiểu.
Diệp Uyên nhìn ra sự nghi hoặc của cô, bèn giải thích: “Tới đó mua một số quyển sách dạy chăm sóc bà bầu và trẻ sơ sinh. Từ hôm nay trở đi, anh phải cố gắng bổ sung kiến thức về phương diện này.”
Lâm Yêu Yêu bất ngờ khi anh có suy nghĩ và việc làm ấy, bất chợt ngây ngốc.
Chẳng mấy chốc, có một dòng chảy xiết vô cớ đập vào lồng ngực cô, một thứ tình cảm cô chưa từng được cảm nhận.
Đây là cảm giác mà Đinh Tư Thừa chưa từng mang tới cho cô.
“Thật sự là không cần…” Tuy cô nói vậy, nhưng thực ra vẫn rất hy vọng anh làm vậy, có một loại… Nói thế nào nhỉ? Cảm giác như được một ai nâng niu trong bàn tay.
Mặc dù bình thường anh đã rất chu đáo với cô rồi, nhưng giờ phút này đây, cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt.
Lúc này đương nhiên Diệp Uyên sẽ không nghe cô. Anh cười nói: “Bây giờ em là đối tượng quan trọng nhất cần được bảo vệ, phải nghe lời anh!”
Nghe thấy câu ấy, chẳng hiểu sao bao bối rối và áp lực trong lòng cô như được trút xuống.
Giống như, trong định mệnh mơ hồ, cô đang chờ đợi một người đàn ông như vậy xuất hiện.
Hoặc có lẽ, Lâm Yêu Yêu thậm chí còn nghĩ. Sau khi biết được mình đã có thai, cô muốn nói ngay với Tố Diệp, liệu có phải kỳ thực trong tiềm thức của mình, cô đã muốn thông qua cô ấy để nói với Diệp Uyên?
Vì cô cảm thấy, mình vẫn không thể gọi điện rồi nói với anh:
Diệp Uyên! Em mang thai con của anh rồi!
Diệp Uyên thấy cô cúi đầu, mái tóc che đi gò má. Má cô hơi ửng hồng, rất đẹp. Anh bất giác nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khiến Lâm Yêu Yêu ngượng ngập, muốn rút lại bỗng bị anh nắm chặt.
“Aiya, anh tập trung lái xe có được không?” Cô nói mà không biết giọng mình có chút xấu hổ.
Diệp Uyên cười: “Xe còn chưa đi mà!”
Câu nói ấy làm Lâm Yêu Yêu không biết chui xuống lỗ nào.
Diệp Uyên thấy vậy, vô thức xích lại gần, khẽ nói: “Bà xã! Cảm ơn em!”
Lâm Yêu Yêu cắn môi: “Em… Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu!”
“Không sao! Chúng ta còn nhiều thời gian.” Nói rồi, Diệp Uyên khóa kín môi cô.
Lâm Yêu Yêu không phản kháng, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn…
Hôm sau, Lâm Yêu Yêu đã xin nghỉ phép. Diệp Uyên đích thân gọi điện thoại cho Niên Bách Ngạn, nói hết tình hết lý một hồi. Niên Bách Ngạn nghe anh ấy nói xong, bình tĩnh đáp:
Anh chỉ muốn xin nghỉ thai sản sớm cho vợ thôi mà? Chuyện này anh phải xem Yêu Yêu có đồng ý hay không. Dẫu sao thì cô ấy thích công việc này. Còn nữa, dù gì cũng là xin nghỉ phép trước, vị trí đó không thể để trống, phải lập tức tìm người bù vào.
Diệp Uyên nói:
Niên Bách Ngạn! Cậu đúng là lý trí đến phát ghét. Nhưng không thể không thừa nhận, cậu không làm vậy, Tinh Thạch cũng không thể vận hành trôi chảy như vậy. Yên tâm đi! Tôi đã làm xong công việc của Yêu Yêu rồi. Bây giờ, đứa bé là quan trọng nhất.
Niên Bách Ngạn bèn xét duyệt.
Chưa bao giờ thấy cảnh, chuyện điều động nhân sự của một công ty, chủ tịch phải xin chỉ thị của tổng giám đốc, chuyện kỳ lạ này chỉ có ở Tinh Thạch.
Tố Diệp bắt đầu tích cực đắm chìm vào niềm vui của một người sắp làm cô.
Lâm Yêu Yêu ở nhà mãi cũng chán. Nguyễn Tuyết Mạn tuy rằng vì chuyện này mà vui mừng khôn xiết, nhưng dẫu sao Diệp Ngọc vẫn còn đang chìm trong bi thương chuyện của Khúc Nghệ, chưa thể thoát ra thế nên bà ta cũng không thể phân thân, phải luôn ở bên cạnh Diệp Ngọc.
Phía cảnh sát đã kết án, cuối cùng kết luận Khúc Nghệ tử vong do tự sát, vì có người đã tận mắt chứng kiến lúc Khúc Nghệ nhảy xuống nhà, xung quanh không có ai.
Cũng tức là, cô ấy cũng bị người nào uy hiếp và xúi bẩy.
Đây là kết quả mà Diệp Ngọc không thể chấp nhận. Cô ta tình nguyện tin rằng Khúc Nghệ bị ai đó sát hại, như vậy, ít nhất sự đau khổ và phẫn uất sẽ có nơi để giải tỏa.
Nguyễn Tuyết Mạn rất lo cho tình trạng của Diệp Ngọc, nên ngày nào cũng phải ở bên.
Thậm chí cả Lâm Yêu Yêu cũng đã nghĩ không biết có nên tới an ủi Diệp Ngọc không. Nhưng cứ nghĩ tới thành kiến sâu đậm của cô ta với Niên Bách Ngạn là cô lại thôi. Trên đời này có một loại cảm xúc gọi là “ghét ai ghét cả tông chi họ hàng”. Niên Bách Ngạn là chồng của Tố Diệp. Cô ấy lại là bạn thân của Tố Diệp. Cô ấy nghĩ, có lẽ mình cũng bị Diệp Ngọc ghét lây.
Diệp Uyên lại tăng thêm số lượng người giúp việc, khiến Lâm Yêu Yêu cảm thấy khó chịu như bông hoa được nuôi trong nhà kính.
Nhưng việc Nguyễn Tuyết Mạn chắc chắn không thể quay về chăm sóc lại khiến Lâm Yêu Yêu thở phào nhẹ nhõm. Thật ra bà ta tới đây, cô ấy cảm thấy tinh thần sẽ rất căng thẳng. Sau này bàn bạc thì mẹ cô sẽ tới. Lúc ấy, Lâm Yêu Yêu mừng rỡ, chủ yếu là vì cô ấy thích ăn cơm mẹ mình nấu.
Bây giờ Lâm Yêu Yêu có cả đống thời gian để đi mua sắm cùng Tố Diệp. Mỗi lần đi ra khỏi nhà cũng giống như Hoàng thượng xuất cung vậy.
Hôm nay, Tố Diệp lại hẹn Lâm Yêu Yêu cùng tới trung tâm thương mại mua đồ, chọn lựa mấy món cho phụ nữ mới sinh và em bé.
Nhìn thấy một đôi giày em bé, cô thấy đáng yêu chết đi được, hỏi ra thì giá là hơn sáu ngàn.
Lâm Yêu Yêu lè lưỡi, lắc đầu nói:
Đắt thật đấy!
Tố Diệp mím môi, vô cùng rộng rãi nói:
Mình tặng!
Lâm Yêu Yêu nào dám nhận, liên tục từ chối.
“Đây là giày học đi. Chất liệu và độ cong thiết kế đều rất quan trọng. Có phải mua cho cậu đâu. Sau này mình có con, cậu tặng lại mình một cái một vạn hai là được rồi.” Tố Diệp vừa nói vừa đi thanh toán.
“Đúng là chẳng kiếm được chút lợi nào từ cậu đấy! Yên tâm đi, mình sẽ mua hẳn cái hai vạn hai.” Lâm Yêu Yêu nói vậy nhưng trong lòng lại thấy xót xa. Cô biết thật ra Tố Diệp rất muốn có con.
Tố Diệp quẹt thẻ rồi cười hì hì: “Coi như cậu có lương tâm!”
Mua giày xong, hai người tìm một cửa hàng bánh ngọt ngồi nghỉ chân.
Tố Diệp còn chưa kịp ngồi lên ghế thì điện thoại đã vang lên.
“Ai mà nhàm chán vậy, làm phiền thời gian vui vẻ của chị em chúng ta.” Cô nhận máy.
Lâm Yêu Yêu đón lấy một ly sinh tố lê, vừa uống vừa đợi cô nói chuyện điện thoại xong. Ai ngờ, gương mặt Tố Diệp lập tức biến sắc.
Sau khi cúp máy, cô ấy lập tức hỏi có chuyện.
Tố Diệp nói: “Là điện thoại của mợ. Mợ nói Tố Khải đưa Diệp Lan về Bắc Kinh rồi.”
“Thật sao? Diệp Lan không sao chứ?”
“Nó đang ở Hiệp Hòa.”
Lâm Yêu Yêu sững sờ, lập tức đứng dậy thanh toán: “Vậy chúng ta mau qua đó xem sao!”
“Cậu đừng đi nữa, còn đang mang bầu mà, không được tới bệnh viện đâu.” Tố Diệp không đồng ý.
“Aiya, lúc nào rồi mà còn mê tín vậy. Đi đi, mình không sao!” Lâm Yêu Yêu kéo tay cô: “Bây giờ cho dù mình có về nhà cũng bồn chồn không yên, chi bằng cứ tới xem sao!”
Tố Diệp nghĩ cũng phải, bèn đồng ý.
Sau khi đón Diệp Lan ra khỏi ngôi chùa ấy, Tố Khải liền đưa con bé tới bệnh viện địa phương. Nhưng tiếc là bác sỹ ở đó cũng không chẩn đoán ra được nó bị làm sao, mọi chỗ trên cơ thể đều hoàn toàn bình thường. Sau khi bàn bạc với Cảnh Long, Tố Khải đã quyết định đưa nó về Bắc Kinh.
Tới Hiệp Hòa, bác sỹ lập tức thay phiên nhau tiến hành trị liệu, cuối cùng đưa ra một kết luận, rất có thể bọn chúng đã tiêm vào người Diệp Lan một lượng thuốc mê liều lớn, làm nó hôn mê bất tỉnh.
Tố Khải chỉ sợ trong chỗ thuốc mê đó có chứa ma túy. Bác sỹ kiểm tra rồi nói trước mắt vẫn chưa phát hiện ra, tất cả đều phải con bé tỉnh lại rồi quan sát.
Phương Tiếu Bình và Tố Đông vội tới bệnh viện.
Khi Tố Diệp và Lâm Yêu Yêu tới trước cửa Hiệp Hòa, vừa hay cũng nhìn thấy xe của Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành đi vào bãi đậu xe.
Khi họ đi vào phòng bệnh thì Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành đã vào đó trước. Nguyễn Tuyết Cầm đang ôm Diệp Lan bị hôn mê không ngừng khóc. Diệp Hạc Thành thì không ngừng hỏi bác sỹ tình hình.
Bác sỹ nói:
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ bệnh nhân sẽ tỉnh lại vào đêm nay, muộn nhất cũng là sáng sớm mai.
Tố Khải định ở lại bệnh viện.
Nhưng bị Nguyễn Tuyết Cầm mắng, nói cậu giả vờ mèo khóc chuột, nói Diệp Lan phải nằm đây đều là do cậu mà ra.
Tố Khải mặc kệ Nguyễn Tuyết Cầm nhiếc móc thế nào cũng không cãi lại, nhưng nói thế nào cũng phải ở lại bệnh viện trông chừng Diệp Lan.
Phương Tiếu Bình dĩ nhiên là xót con trai. Nhưng đối mặt với sự điên cuồng của Nguyễn Tuyết Cầm, bà cũng thông cảm phần nào. Dẫu sao Diệp Lan giờ vẫn còn nằm đó, chưa rõ tình hình. Nếu đổi lại là bà, có lẽ đã đánh người từ lâu rồi.
Bà cảm thấy Tố Khải đã hạ quyết tâm ở lại bệnh viện, bèn ngẩng đầu ra hiêụ bằng ánh mắt cho Tố Đông.
Tố Đông nhận được ám hiệu, cũng hiểu ra, bèn bước tới nói với Diệp Hạc Thành:
Cứ để Tố Khải ở lại đây đi. Sau khi Diệp Lan tỉnh lại, tình hình thế nào, chưa ai biết trước. Tố Khải ở đây, ít nhất thêm người đỡ việc.
Diệp Hạc Thành là đàn ông nên bình tĩnh hơn Nguyễn Tuyết Cầm rất nhiều, lại thêm việc Tố Đông đã nói vậy, trong lòng ông ta cũng hiểu ý Tố Đông. Thật ra mọi người đều sợ Diệp Lan bị tiêm ma túy, một khi tỉnh lại thật sự sẽ xảy ra vấn đề, vậy thì Tố Khải ở lại chắc chắn sẽ có tác dụng. Trước đây nó từng làm công việc chống ma túy, biết rất rõ các loại và hàm lượng ma túy.
Ông ta bèn bước lên khuyên nhủ Nguyễn Tuyết Cầm. Về sau, bà ta chỉ mải khóc, không lên tiếng.
Diệp Hạc Thành nhìn Tố Khải rồi gật đầu.
Cảnh Long thấy vậy cũng lập tức đề nghị được ở lại.
Còn chưa đợi Nguyễn Tuyết Cầm lên tiếng, Tố Diệp đã chặn trước mặt Cảnh Long: “Cậu Cảnh! Tôi thấy cậu vẫn nên về nhà là hơn. Việc bỏ trốn của Diệp Lan đã làm nhà họ Cảnh mất hết thể diện, thậm chí ông bà Cảnh còn ngừng mọi hoạt động hợp tác với Tinh Thạch. Tôi nghĩ cậu cũng bị yêu cầu không được gặp Diệp Lan nữa, phải không?”
Nét mặt Cảnh Long có phần ngượng ngập, hắng giọng nói: “Đây… chỉ là tạm thời thôi! Hiểu lầm chắc chắn sẽ được giải quyết.”
“Cách giải quyết hiểu lầm tốt nhất là trả lại cho nó sự thật. Cảnh Long! Sự thật là gì thật ra trong lòng cậu biết rõ mà, hà tất phải cố chấp như vậy chứ?” Tố Diệp hỏi ngược lại.
Cảnh Long nghẹn lời.
Lâm Yêu Yêu bước lên: “Cậu Cảnh! Tôi thấy thế này, tối nay cậu ở lại cũng không thích hợp. Với lại, trong phòng bệnh chắc chắn không được ở lại quá nhiều người. Nếu cậu thật sự muốn hóa giải hiểu lầm thì vẫn nên bắt đầu từ bố mẹ mình là hơn.”
Cảnh Long nhìn về phía Diệp Hạc Thành cầu cứu.
Nhưng Diệp Hạc Thành cũng biết rõ đại cục đã định, bèn thở dài: “Cảnh Long à! Cháu về trước đi!”
Nghe vậy, Cảnh Long lập tức hiểu ra, liền gật đầu: “Vậy… ngày mai cháu lại tới.”
Có tới nữa hay không Tố Diệp không quan tâm. Cô biết Tố Khải cũng không quan tâm. Trong mắt nó giờ này chỉ còn Diệp Lan.
Tới tầm tám rưỡi tối, Niên Bách Ngạn và Diệp Uyên cũng tới bệnh viện.
Là Tố Diệp gọi điện thoại cho Niên Bách Ngạn, nói với anh rằng Diệp Lan đang ở bệnh viện, có thể cô phải về nhà muộn một chút. Niên Bách Ngạn tan làm là lập tức tới đây. Còn Diệp Uyên cũng vì thấy Lâm Yêu Yêu đi cùng với Tố Diệp mãi vẫn chưa về nhà, hơi lo lắng. Sau khi biết hai người họ tới bệnh viện, anh ấy cũng vội vã đến ngay.
Niên Bách Ngạn hỏi tình hình trước, sau đó khuyên Lâm Yêu Yêu về nhà. Diệp Uyên cũng lo cho sức khỏe của cô ấy. Yêu Yêu không còn cách nào, đành phải đồng ý, còn dặn dò Tố Diệp, nếu Diệp Lan có chuyện gì phải lập tức báo với cô ấy ngay.
Tố Diệp đồng ý.
“Hay là anh đưa cậu mợ về trước đi.” Tố Diệp đề nghị.
Niên Bách Ngạn kéo Tố Diệp sang một bên, thấp giọng nói: “Bác sỹ cũng nói nhanh nhất cũng phải nửa đêm Diệp Lan mới tỉnh lại. Em theo anh về nhà trước. Bây giờ đang ở Bắc Kinh, Diệp Lan sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa, vả lại còn có Tố Khải ở đây.”
Tố Diệp nói muốn ở lại bệnh viện thêm một lúc nữa.
Hết cách, Niên Bách Ngạn đành khuyên Phương Tiếu Bình và Tố Đông về nhà. Tố Khải cũng đi ra, bảo Phương Tiếu Bình nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
Phương Tiếu Bình lo lắng nhìn vào phòng bệnh rồi nói: “Nguyễn Tuyết Cầm lợi hại như vậy, con ở đây mẹ thật sự lo lắng lắm. Nhìn cái dáng vẻ của bà ta cứ như muốn nuốt sống con vậy.”
“Chuyện này có thể thông cảm được mà.” Tố Khải mệt mỏi đáp.
Phương Tiếu Bình còn đang định nói gì đó thì đã thấy Nguyễn Tuyết Cầm lảo đảo chạy từ trong phòng ra, níu chặt lấy Tố Khải, cả người như mất hết hồn vía: “Lan Lan tỉnh lại rồi. Nhưng… Nhưng nó nói khắp người bứt rứt như bị côn trùng cắn. Tố Khải! Nó… Có phải nó bị nhiễm ma túy rồi không?”